Lãnh Tàn Hoan

Chương 38


Bầu không khí trong phòng chậm rãi dịu xuống, hai huynh muội nhân tâm tình không khống chế được mà ôm nhau lúc này cũng hợp thời mà buông ra.
“Nhìn hai người xem, đã lớn rồi, mà còn khóc nhè!” Cạnh bên, Lâu Tâm Nguyệt nín khóc mỉm cười nói.
“Lâu tỷ tỷ cũng vậy thôi, rõ ràng khóc giống như con mèo hoa, lại còn nói người ta!” Nghe vậy, Nhâm Phiêu Linh mỉm cười nói móc lại, nét mặt kia, phảng phất như đã trở lại là bé gái vô ưu vô lự khi xưa.
“Phong! Huynh xem, Phiêu Linh trêu muội, huynh phải giúp muội trút giận!” Thấy thế, Lâu Tâm Nguyệt chẳng thèm chấp. Nàng đi tới bên cạnh Nhâm Húc Phong, cố ý lôi kéo y phục hắn, chỉ vào Nhâm Phiêu Linh trêu ghẹo nói.
“Tâm Nguyệt, đừng quậy…” Nghe vậy, Nhâm Húc Phong xấu hổ khó xử, khuôn mặt tuấn tú tức giận đỏ hồng.
“A! Phong? Tâm Nguyệt? Thì ra hai người…” Cố ý kéo dài ngữ điệu, Nhâm Phiêu Linh cười như kẻ trộm được vàng, “Không ngờ muội mới vắng mặt hai tháng, hai người đã phát triển đến nước này rồi! Ca, huynh thật là lợi hại nha!” Nhẹ nhàng lấy khuỷa tay cọ cọ Nhâm Húc Phong, đôi mắt thỉnh thoảng đảo qua đảo lại trên người hai người.
“Phiêu Linh, muội–“ Thấy vậy, khuôn mặt của Nhâm Húc Phong càng thêm đỏ bừng.
“Là do ta lợi hại đấy! Nếu không phải ta chủ động, còn không biết huynh ấy muốn trường kỳ kháng chiến với ta bao lâu đâu!” Lâu Tâm Nguyệt tiến lên, ngồi phịch xuống bên cạnh Nhâm Phiêu Linh, vẻ mặt đầy bất mãn lườm Nhâm Húc Phong.
“Tâm Nguyệt, ta–“

Oa! Thật là ngạc nhiên, ca ca luôn luôn nghiêm nghị, hiện tại lại ấp a ấp úng trước mặt Lâu tỷ tỷ, đây quả là một chuyện kỳ thù biết bao!
Vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm hai người họ, tròng mắt to chứa đựng nước mắt của thiếu nữ vẫn không ngừng chuyển động, dáng vẻ kia vừa linh động, vừa quyến rũ, làm những người có mặt nhìn không khỏi có chút mê mẩn.
Chính vào lúc này, ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ cửa.
Nghe tiếng ngẩng đầu, nhưng trong nháy mắt, lệ, không tự giác tuôn rơi, dọc theo gương mặt tinh xảo của thiếu nữ, từng giọt, từng giọt, lã chã rơi.
“Phụ thân….” Tha thiết nhìn chằm chằm thân ảnh bước tới, thiếu nữ không khỏi ngừng thở.
Người ở hai bên tự động tránh ra, Nhâm Ngạo chậm rãi đi tới trước giường, nhìn viên ngọc mà ông vẫn luôn luôn thương yêu trong lòng, bàn tay to nhẹ ngàng giang rộng, đem nàng ôm vào trong ngực, “Linh nhi, con chịu khổ rồi…”
“Không có, Linh nhi không có khổ, trái lại là con khiến cho cha lo lắng…” Chôn mình thật sâu vào trong lồng ngực ấm áp của phụ thân, Nhâm Phiêu Linh rơi lệ, tham lam hít thở mùi vị thuộc về người cha thân yêu.
“Cha, là Linh nhi không tốt! Linh nhi lần này nhất định đã khiến cha vô cùng lo lắng, xin cha hãy tha thứ cho Linh nhi…”
“Bé con ngốc, sao cha lại nỡ trách con! Linh nhi của cha, là người có trái tim ngay thẳng, thiện lương nhất, cũng giống như mẹ của con năm đó, tình nguyện hi sinh bản thân, cũng muốn bảo toàn người khác…” Nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng của người ngọc, khuôn mặt tuấn tú nhiễm phong sương của Nhâm Ngạo xuất hiện nét nhu hòa, vẻ mặt kia như là đang nghĩ đến chuyện gì ngọt ngào, ấm áp mà lại vui sướng.
“Giống như mẫu thân?” Giương mắt, khó hiểu, Nhâm Phiêu Linh nhìn Nhâm Ngạo, chỉ thấy ông nhẹ nhàng kéo thiếu nữ lại, dịu dàng nói: “Đúng, giống y mẫu thân con, vừa thiện lương vừa xinh đẹp!”

“Cha–“ Hiếm khi nghe được Nhâm Ngạo khen ngợi trắng ra như thế, trong lúc nhất thời người ngọc có chút xấu hổ: “Cha, Phiêu Linh không có tốt như cha nói đâu!”
“Ai nói! Con gái của Nhâm Ngạo ta, nhất định là cô gái tốt đẹp nhất trên thiên hạ, kẻ nào dám nói chữ “không” !” Khí phách oai phong, lời nói bá đạo, phong thái thừa tướng của Nhâm Ngạo lúc này toàn bộ hiện lên hết.
Lại thật sâu chôn vào trong lòng ngực của cha, Nhâm Phiêu Linh cảm động nói: “Cha, về sau Linh nhi sẽ không rời khỏi cha! Linh nhi muốn vĩnh viễn làm bạn cùng cha….” Thẳng đến giây phút sau cùng của Linh nhi! Câu nói cuối cùng, là Nhâm Phiêu Linh tự nói với bản thân, không ai có thể nghe hiểu ý tứ của nàng, ngoại trừ Dạ Ngâm Thiên vẫn luôn yên lặng đứng ở cạnh bên.
“Bé ngốc…” Nhẹ nhàng vỗ về tóc nàng, vẻ mặt Nhâm Ngạo vui mừng, “Cha cũng muốn có Linh nhi làm bạn, thế nhưng làm sao bây giờ đây? Linh nhi của cha đã lớn, đã là một đại cô nương!”
“Cha? Cha đang nói gì vậy?” Nghe vậy người ngọc chợt ngẩng đầu, đôi mắt to ánh lên vẻ khó hiểu.
“Cha nói– tiểu Linh nhi của cha đã trưởng thành, đã đến lúc phải lập gia đình! Con xem, bên ngoài sính lễ của Lăng gia đã đến phủ rồi!”
“Cái gì!”
Vừa nghe lời ấy, mọi nơi đều sửng sốt!
“Con không đồng ý!” Nhâm Húc Phong phản đối kịch liệt, hắn đứng phắt lên, muốn đi ra ngoài cửa, “Con đem sính lễ trả lại cho bọn họ!”
“Phong!” Lôi kéo lấy người đang kích động lại, Lâu Tâm Nguyệt bình tĩnh nói: “Phong, huynh đừng kích động! Trả về hay không, huynh cũng nên hỏi Phiêu Linh một tiếng chứ!”

“Ta— haiz!” Lại vung tay áo, Nhâm Húc Phong vạn lần không tình nguyện đứng lại, “Phiêu Linh, muội nói đi, đem sính lễ trả lại, hay là không trả lại?”
Đau lòng nhìn thiếu nữ, Nhâm Húc Phong thấm thía nói: “Phiêu Linh, ca ca biết muội từ nhỏ đã thích a Triệt, thế nhưng muội chớ quên,lần này hắn sở dĩ đáp ứng thành thân với muội, nguyên nhân cũng không phải vì hắn thích muội, mà là, mà là–“ Lý do thì mọi người đều biết, Nhâm Húc Phong không muốn, cũng không đành lòng nói ra, hắn đành phải sâu kín nhìn muội muội, chờ đợi quyết định sau cùng của nàng.
“Muội…” Không biết nên chọn lựa ra sao, Nhâm Phiêu Linh nhìn Nhâm Húc Phong một chút, lại nhìn Nhâm Ngạo, suy nghĩ giao tạp.
Lăng ca ca tự mình đặt sính lễ? Dù cho biết là vì nguyên nhân gì, nhưng trong lòng nàng, vẫn lăn tăn vui mừng khôn xiết. Lăng ca ca, Lăng ca ca, Lăng ca ca nàng yêu đã nhiều năm, cuối cùng đã đặt sính lễ với nàng! Nàng rốt cục có thể làm tân nương của Lăng ca ca, đây là chuyện tốt đẹp biết bao…. Vui sướng, hân hoan, không ngừng tràn đầy từng tế bào của nàng, khiến nàng có loại vui sướng trước nay chưa từng có! Thế nhưng, vào thời khắc vui sướng ùa đến này, tùy theo nó tiến đến, chính là nỗi cô đơn nồng đậm trong lòng.
Nàng còn có thể làm tân nương của Lăng ca ca sao? Mạng của nàng, đã không còn đến hai tháng. Lúc đầu, nàng đã quyết định muốn dùng hai tháng này để làm bạn với người nhà, thế nhưng bây giờ, Lăng ca ca đã thực hiện lời hứa, đến đây cầu hôn, điều này, nàng thực sự không biết làm sao mới tốt.
Một bên là người nhà nàng yêu thương, một bên là người mà nàng đã truy đuổi nhiều năm, hai lựa chọn, quả thực khiến nàng khó xử.
“Các con lui xuống hết đi, để ta và Linh nhi nói chuyện với nhau!” Dường như nhìn ra vẻ do dự của nàng, Nhâm Ngạo kêu mọi người rời khỏi, trước khi đi, sắc mặt Nhâm Húc Phong khó chịu, mà phía sau, Dạ Ngâm Thiên thì hơi nghiêm mặt, vẻ mặt vừa đấu tranh vừa ẩn nhẫn….
“Linh nhi, có quyết định chưa?”
“Dạ!” Khe khẽ gật đầu, “Cha, cha đem sính lễ trả lại đi…” Cúi đầu nói, thiếu nữ từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thẳng vào Nhâm Ngạo.
“Linh nhi, đây là lời nói thật lòng của con sao?” Đưa tay nâng mặt nàng lên, Nhâm Ngạo thẳng tắp nhìn chăm chú vào nàng.
“Cha, con….” Nói đến một nửa liền nghẹn lời, Nhâm Phiêu Linh bi thống nhìn hai tròng mắt bao hàm thâm ý của phụ thân.

“Linh nhi, con vẫn không bỏ xuống được…” Khẽ kéo thiếu nữ, đi tới bên cửa sổ khắc hoa đỏ thắm, Nhâm Ngạo hướng mặt ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu, mạch thượng thùy gia niên thiểu, túc phong lưu.. Thiếp nghĩ tương thân giá dữ, nhất sinh hưu, túng bị vô tình khí, bất năng tu” (tức là Ngày xuân dạo chơi, hạnh hoa rơi đầy đầu, trên những năm tháng tuổi trẻ, sung túc phong lưu. Thiếp muốn đem thân gả cho chàng, trọn đời hạnh phúc, dẫu có bị vô tình vứt bỏ, sẽ không hối tiếc – Ta không hiểu lắm về thơ, có gì thì mọi người bỏ qua nhé)
“Cha…” Thiếu nữ chấn động, không ngờ phụ thân thường ngày luôn luôn lãnh ngạo, lại ngâm ra lời thơ tinh tế như vậy, điệu từ ngắn mà lại nói lên tình cảm mềm mại của người con gái, đây quả thật là nỗi chấn động đối với nàng..
“Thiếp nghĩ tương thân giá dữ, nhất sinh hưu , túng bị vô tình khí, bất năng tu …” Người ngọc cúi đầu lặp lại những lời này, ngực không ngừng phập phồng. Cha, lẽ nào cha đang ám chỉ cho Phiêu Linh không nên buông xuôi? Chẳng lẽ cha ủng hộ Phiêu Linh?
Lệ, hong đầy trong hốc mắt. Không thể khóc, không thể khóc! Nỗ lực giương to hai mắt, không cho nước mắt chảy xuống.
“Linh nhi, hãy theo đuổi hạnh phúc của con. Không nên bận tâm nhiều, không nên để lại hối tiếc!” Quay đầu lại, đôi mắt ông giao nhau với đôi mắt xnh đẹp của người ngọc, Nhâm Ngạo không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người chậm rãi đi ra ngoài.
“Cha…” Nhìn phụ thân vẫn tuấn dật như trước, nhưng bóng lưng lại lộ vẻ cô đơn, Nhâm Phiêu Linh bần thần ngồi phịch xuống…
Bên trong hoa viên, một thân ảnh si ngốc nhìn không trung. Xuân nhật du, hạnh hạnh hoa xuy mãn đầu mạch thượng thùy gia niên thiểu, túc phong lưu… “Sương nhi, Ngạo, nhớ nàng…” Vẻ mặt hiu quạnh xuất hiện trên mặt của bóng dáng ấy, tâm tư ông phiêu lãng về tới nhiều năm trước đây.
Trong trí nhớ, có một thiếu nữ xiêm y phấn hồng dũng cảm, mạnh mẽ nói với ông, “Túng bị vô tình khí, bất năng tu! Nhâm Ngạo, trọn kiếp này của Sương nhi, ấn định cho chàng!”
Dịu dàng nở nụ cười, trên nét mặt lãnh tuấn xuất hiện vẻ nhu tình ít khi nhìn thấy, “Sương nhi, nàng biết không? Lúc nàng nói những lời này, dáng vẻ của nàng đẹp biết bao không…. Hôm nay, ta đem những lời nàng nói thuật lại cho Linh nhi, con bé rất giống nàng, đều cố chấp, xinh đẹp, hại ta thiếu chút nữa không nỡ để con bé rời khỏi mình. Nhưng, con gái rồi cũng sẽ lớn, sẽ có hạnh phúc của riêng mình. Tên tiểu tử Triệt nhi ấy, tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng ta vẫn cảm thấy nó tựa như lớp tuyết đọng trên núi lửa, dẫu có bị hàn khí lạnh lẽo đông lạnh nghìn thước, nhưng vẫn bị dung nham tan chảy! Nhưng về phần có thể hòa tan nó hay không, có thể đạt được hạnh phúc hay không, tất cả phải do Linh nhi của chúng ta tự mình đi đối mặt! Sương nhi, nàng ở trên trời đang nhìn ta sao? Nàng thật sự cảm thấy ta làm như vậy có đúng không…”
Thật sâu tưởng niệm, thật sâu quấn quýt, vào một ngày gió xuân hây hẩy này, có một người lặng lẽ nhìn bầu trời, lẳng lặng đem tâm sự của mình nói với viễn phương…

Bình Luận (0)
Comment