Lãnh Tàn Hoan

Chương 42


Cách đó không xa có tiếng sáo truyền đến, du du dương dương, nhẹ nhàng uyển chuyển trong không trung. Có một nam tử tuấn khí cao ngất đứng đón mình trong làn gió mang theo hơi lạnh. Suối tóc dài đen như mực, được buộc gọn trên đỉnh đầu bởi một cây trâm, thân huyền y ngâm mình trong gió, đôi mắt trong suốt nhưng lại mang nét ưu thương, mày kiếm anh khí, lộ ra vẻ nhàn nhạt hiu quạnh.
Dường như trong nháy mắt đấy khiến cho người ta hiểu rõ, vì sao lại cảm giác như có một loại uyển chuyển như lưu thủy, xuất trần như ánh trăng, tự do như phi điểu. Gió mát khẽ vuốt nhẹ, tiếng sáo của hắn phảng phất như đang quấn quanh lấy người hắn, không muốn rời xa. Mà hắn, thuần thạo khẽ thổi, tựa như đang cùng gió chơi đùa.
Cảm giác được có người xuất hiện, hắn thu hồi sáo ngọc, lẳng lặng chăm chú nhìn người đến, nụ cười ấm áp hiện lên trên môi.
“Sư huynh…”
“Sao thế Phiêu Linh?” Giọng khẽ vang mang theo ý cười yếu ớt.
“Không có gì! Chẳng qua rất lâu rồi muo645u không có nghe huynh thổi sáo!” Khẽ lắc đầu, người ngọc chậm rãi đi đến phía trước.
“Đúng vậy! Muội đi ba tháng, ngay cả Tuyết Nhi cũng bắt đầu nhớ muội”
“Tuyết tỷ tỷ, nó, khỏe không?” Nghe vậy người ngọc cúi đầu, lòng khẽ nhói đau, trước mắt nằng lại hiện lên ánh mắt trước khi chết của hai tuyết lang kia.
“Nó khỏe lắm! Chỉ có điều thường thường lại ngóng nhìn dưới chân núi rồi tru lên.”
“Tuyết tỷ tỷ…” Vết thương trong lòng lại ùa đến, người ngọc yếu ớt nhìn về phương xa.
“Phiêu Linh?” Dạ Ngâm Thiên quan tâm bật hỏi, nhưng sau khi bắt gặp biểu tình bi thương của nàng thì lại nao nao.

“Cuộc đời này của Phiêu Linh, sợ rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại Tuyết tỷ tỷ…” Đè nén thanh âm hỗn loạn pha lẫn bi thương vô tận, Dạ Ngâm Thiên thấy nàng như thế mà lòng cay đắng.
“Phiêu Linh, sẽ không đâu, muội sẽ không có việc gì! Sư phụ đã đi tìm thuốc giải cho muội, cho nên, muội nhất định sẽ không sao cả.”
“Thuốc giải?” Người ngọc nghe thế bèn cười khổ, nhìn sang Dạ Ngâm Thiên, nàng yếu ớt nói: “Mấy năm qua sư phụ vẫn luôn tìm kiếm, thế nhưng lâu như vậy cũng không có, dựa vào gì lần này sư huynh lại cho rằng có thể?”
“Ta…” Dạ Ngâm Thiên bị hỏi nghẹn lời, chỉ biết ngưng trọng nhìn nàng.
“Sư huynh, bất luận cuối cùng có thuốc giải hay không, Phiêu Linh cũng không hối hận!”
“Không hối hận?” Thì thào thầm thì, là bởi vì Lăng Triệt sao? Tim, lại nhói lên. Phiêu Linh, vì sao trong mắt nàng, cho tới bây giờ cũng không có sự tồn tại của ta. Nếu như đây là số mệnh, ta nguyện lặng lẽ thủ hầu, nhưng nếu không phải, vậy ta…
“Phiêu Linh, đây là đan dược ta cả đêm luyện chế được! Phối với tuyết liên đan, sẽ làm giảm tác dụng của độc trong cơ thể muội, muội nhất định phải nhớ kỹ đúng hạn dùng, có lẽ, có lẽ còn có thể tranh thủ thêm thời gian…” Trăn trở đè xuống khát vọng trong lòng, Dạ Ngâm Thiên chậm rãi từ trong tay áo móc ra một bình thuốc nhỏ.
“Cám ơn sư huynh…” Gắt gao nắm chặt bình dược, lòng Nhâm Phiêu Linh vô vàn xúc động. Sư huynh của nàng, vĩnh viễn đều suy nghĩ cho nàng như vậy đấy.
“Sao thế, nha đầu ngốc! Ngày mai phải lập gia đình, sao hôm nay vẻ mặt cứ như đưa đám thế?” Dạ Ngâm Thiên cố tình thoải mái trêu ghẹo, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn nở nụ cười trước sau như một, chỉ thấy hắn khẽ đung tay, sáo ngọc rất ngoan ngoãn chuyển động, xoay tròn quanh đầu ngón tay hắn.
“Sư huynh…” Nhìn Dạ Ngâm Thiên mỉm cười trước mặt, Nhâm Phiêu Linh biết là hắn đang cố tình tỏ vẻ thoải mái. Ngón tay thon dài lưu sướng trở mình, vừa phóng khoáng, vừa mê người. Sư huynh của nàng, tuấn mỹ không thua gì Lăng ca ca.
“Sư huynh, muội về phòng trước.” Cười yếu ớt cáo biệt, xoay thân, nhưng nàng lại không hề phát hiện ánh mắt lưu luyến phía sau. Nhìn thân ảnh nàng dần dần đi xa, Dạ Ngâm Thiên chậm rãi nở nụ cười, ngừng động tác trên tay, thần sắc nặng nề vỗ về cây sáo…
Không hề có cảm giác buồn ngủ, đứng trước cửa phòng, Nhâm Phiêu Linh giương mắt nhìn bầu trời xa xăm. Ngày mai, nàng sẽ trở thành tân nương của Lăng ca ca, trong lòng có kích động, cũng có bất an, loại cảm giác lo được lo mất này vẫn tắt nghẽn trong lòng nàng, khiến nàng không cách nào ngủ được.

“Gió đêm mát mẻ, dưới ánh trăng đẹp thế này lại đứng trước phòng! Cô nương đang đợi tại hạ sao?” Bỗng nhiên một giọng nói bông đùa từ trên mái hiên vọng xuống, tiếp đó bèn thấy một bóng dáng nhàn nhã, lười nhác xuất hiện. Bạch y không nhiễm bụi trần phất phơ trong gió.
Môi khẽ vẽ một vòng cung, Nhâm Phiêu Linh nghe thế vẫn không kiếm tìm bóng hình kia, trái lại ngồi xuống: “Giang hồ ly, sao lúc nào câu nói đầu tiên của huynh cũng luôn trăng hoa thế!”
“Có đúng không? Như vậy mới phù hợp với phong phạm hái hoa tặc của hồ ly ca ca ta chứ.” Tà mị cười, “vút” một tiếng, bèn thấy một bóng trắng bay xuống, nhấc chân đi tới bên cạnh người ngọc, không chút khách khí ngồi xuống cạnh nàng.
“Giang hồ ly, huynh tới đây làm gì?” Thấy thế, Nhâm Phiêu Linh bình tĩnh hỏi.
“Nha đầu, nàng thật là không thông minh! Giang hồ ly, Giang hồ ly, một chút cũng không có thành ý!” Bất mãn phản hồi, Giang Vân Phi cố tình hất cặp mắt hoa đào nhìn sang, vẻ mặt đầy u oán.
“Được rồi! Vậy xin hỏi hồ ly ca ca tới đây, có gì phải làm sao?”
“Nha đầu nhà nàng, thật đúng là biết làm tổn thương lòng ta đây.” Nghe vậy, Giang Vân Phi tự nhiên ngửa người ra phía sau, ngả mình nằm thẳng bên cạnh Nhâm Phiêu Linh.
“Nha đầu, nàng thật là thơm.” Khẽ hít vào một hơi, Giang Vân Phi hài hước nói.
“Chỉ là mùi thuốc, hồ ly ca ca sẽ không cảm thấy hứng thú chứ!” Nhìn cũng không nhìn hắn lấy một một cái, Nhâm Phiêu Linh chỉ nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt đã không còn gợn sóng.
“Mùi thuốc? Không sai, cho tới bây giờ ta vẫn chưa ngửi qua mùi thuốc đặc biệt như vậy! Nha đầu, ta phát hiện nàng lại có thêm một lý do hấp dẫn ta!” Lời nói đầy vẻ nghiền ngẫm, nét mặt thể hiện sự nghiêm túc, Giang Vân Phi từ từ nhắm hai mắt, mãn nguyện hưởng thụ hương vị của riêng nàng.
“Rốt cuộc có chuyện gì, nói đi!” Nghiêng nghiêng đôi mắt, Nhâm Phiêu Linh thản nhiên nhìn hắn, giọng nói có chút cảnh cáo.
“Aiz – thật thất bại!” Trợn mắt, đứng bật dậy, Giang Vân Phi tỏ vẻ thất vọng trừng mắt nhìn nàng, “Nha đầu, ta bảo này, lòng nàng làm bằng gì thế hả! Lời nói ôn nhu như thế, đổi lại là cô gái khác, đã sớm bổ nhào vào lòng ta rồi! Nhưng nàng lại khác, ngay cả lông mày cũng không động tí nào, nàng như vậy, có chút đả kích đại danh Ngọc Phiến công tử của ta quá.” Vẻ mặt oán giận, ánh mắt đáng thương lên án, Giang Vân Phi lúc này lại cố tình giả bộ giống như một một đứa nhóc to đầu thuần khiết.

Môi khẽ cong lên, miệng mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vui tươi của Nhâm Phiêu Linh như ẩn như hiện ra hai lúm đồng tiền, “Giang hồ ly, huynh đổi chiêu khác đi! Chiêu này có vẻ như không có hiệu quả!”
Khuôn mặt tinh xảo, nụ cười trong suốt, vẻ mặt ngọt ngào ấy, trong lúc nhất thời khiến Giang Vân Phi nhìn mà thất thần, chỉ thấy nét mặt hắn sửng sốt, trong đầu thoáng cái trống rỗng, “Nha đầu…”
Thu lại nụ cười, ngoảnh mặt đi, Nhâm Phiêu Linh lại lần nữa bình tĩnh nói với hắn: “Giang hồ ly, ta nói rồi, vụ đánh cuộc kia ta sẽ không thua!”
“Không thử một chút làm sao biết được?” Giang Vân Phi đã lấy lại tinh thần, lúc này trên mặt hắn lại treo nụ cười trước sau như một, hắn cười cười nói với nàng: “Ta biết ngày mai nàng sẽ thành thân, thế nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng gì đến cuộc cá cược của chúng ta! Ai có thể cam đoan sau khi nàng gả cho người ta, sẽ không yêu thương ta chứ?”
“Sẽ không!” Người ngọc thẳng thừng đáp lại, dị thường khẳng định.
“Phủ định sớm thế, chúng ta vẫn còn có thời gian! Nửa năm, trong nửa năm có rất nhiều chuyện có thể thay đổi, không phải sao?”
“Đúng! Trong nửa năm có rất nhiều chuyện có thể thay đổi, thế nhưng — ta sẽ không!” Nhâm Phiêu Linh đưa đôi mắt bình tĩnh nhìn xoáy vào ánh mắt Giang Vân Phi, thản nhiên thốt lời.
“Có thể hay không? Đến lúc đó hãy nói!” Giang Vân Phi trêu tức đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, y phục tuyết trắng phấp phới trong gió.
“Nha đầu, ta đi trước, chớ quên ước định của chúng ta! Ta sẽ tùy thời tới tìm nàng!” Ưu nhã xoay người, phóng khoáng vẫy quạt ngọc, Giang Vân Phi như cười như không bỏ lại câu nói sau cùng, “Nha đầu, nói thật, ta rất chờ mong thấy dáng vẻ nàng yêu ta…”
Những lời bông đùa ngả ngớn kia, người ngọc nghe vào trong lòng, nụ cười róc rách khẽ động trên nét mặt. Sau cùng, nàng vẫn không nói gì, ngay lúc Nhâm Phiêu Linh lơ đểnh, thì nét mặt Giang Vân Phi lại như có thâm ý xoay người rời đi. Trên bậc thang, lúc này chỉ còn người ngọc ngồi đó với nụ cười yếu ớt.
Giang hồ ly, nửa năm chi ước, ta, không có khả năng thua…
Bởi vì, không còn thời gian…
Trong phủ Trương thượng thư.
Màn trướng lụa mỏng, giường lớn khắc hoa chạm trổ, Trương Thiến Nhu mị nhãn như tơ, y phục hở nửa người, nằm nghiêng trên giường. Bờ vai trắng noãn, tay nhỏ bé mềm mại không ngừng vuốt ve bờ ngực.

Dưới thân ả được đắp một chiếc áo ngủ bằng gấm, hai bắp đùi tuyết trắng chậm rãi chuyển động, thần thái vô cùng mị hoặc.
“Nâng vào đi!” Tiếng nói yêu mị vang lên, chỉ thấy ở cửa lập tức xuất hiện hai nam tử, bọn họ mang một bao tải, chậm rãi tiến vào.
“Để xuống!”
“Vâng.” Hai nam tử cùng nhau gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Trong phòng, lúc này ngoại trừ bao tải đang giãy dụa trên mặt đất, đã không còn một bóng người. Trương Thiến Nhu lả lướt từ trên giường bước xuống, uốn éo tay kéo sợi dây cột bao tải, lập tức, một nam tử với khuôn mặt xem như thanh tú liền xuất hiện.
“Thả ta ra! Các ngươi làm gì –“ Vừa được thả ra, nam tử lập tức la hét ầm lên, nhưng hắn còn chưa nói xong thì miệng liền bị nhét vào một vật, thẳng theo yết hầu hắn trượt xuống.
“Khụ, khụ, ngươi–“
“Ồn ào chết đi được!” Thuận tay điểm á huyệt của hắn, Trương Thiến Nhu cười ái muội, “Hừm, tuy rằng tướng mạo không bằng Triệt ca ca, nhưng mà cũng không tệ! Tiểu tử, hôm nay xem như là ngươi được lời…”
Nói xong ả tà mị cười, đứng lên, cánh tay nhỏ nhắn khẽ kéo mở áo lót, ngay lúc nam tử biểu hiện rõ sự khiếp sợ, thì thân thể tuyết trắng kia từng chút từng chút một tới gần, “Tiểu tử, ngươi thật có phúc, bản tiểu thư hôm nay vừa vặn bắt ngươi đến tập luyện…”
Thân thể quấn bện vào nhau, nương theo từng đợt ngâm khẽ hoan hỉ, sau cùng khi đã lên đến cao trào, cơ thể Trương Thiến Nhu mạnh cứng còng lại.

“Kéo xuống phía dưới, giết!” Sau khi hoan lạc xong, ả nhẹ nhàng khoác lên mình tấm áo, sau đó biếng nhác nói, không hề nhìn tới nam tử kia một lần nào. Tiếp đó ả ngạo mạn xoay mình, nằm lại trên giường, vẻ mặt thể hiện rõ sự thoải mái, theo đó hai mắt híp lại đi dần vào giấc mộng…

Bình Luận (0)
Comment