Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

Chương 1

(*): Trên trời và dưới đất không thể gặp nhau

Thời điểm mùa xuân tới tuyết liền tan, thời kì săn bắn vào mùa xuân cũng đến. Cảnh đế Ninh Tử Hàn cùng hoàng hậu, tứ phi và chúng đại thần đến Hàn Sơn săn bắn.

Hoàng hậu Cố Vân Sương cưỡi ngựa đi theo sau Cảnh đế, trên mặt không lộ biểu tình gì. Ninh Tử Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, lại quay đầu về, người này thật sự rất lãnh. Lúc trước chính mình không biết như thế nào, vậy mà lại đáp ứng cho y vào vương phủ.

Khi đó, Ninh Tử Hàn mới chỉ là Cảnh Vương. Vào thời điểm Tiên Hoàng qua đời, hắn bức cung soán ngôi trở thành hoàng đế thứ năm triều Hạ, khi đó hắn mới không quá hai mươi ba tuổi, Cố Vân Sương cũng chỉ mới hai mươi. Lúc hắn đăng cơ vốn định lập một Hoàng Hậu khác, nhưng hắn lại cố kỵ Cố gia nắm trong tay trăm vạn đại quân nên đành thôi. Sau khi lập Hậu liền đem y nhốt vào hậu cung, Cố Vân Sương trở thành vị Hoàng Hậu hữu danh vô thực chốn lãnh cung. Bảy năm trôi qua, Ninh Tử Hàn chỉ có ở yến thượng hàng năm thấy y một lần, người nọ tính tình thanh lãnh khiến hắn càng ngày càng chán ghét.

Nghĩ đến đây, Ninh Tử Hàn vô cớ nổi lên khó chịu, thúc ngựa đi nhanh không để ai theo cũng nữa, rất nhanh liền đem mọi người bỏ lại phía sau.

Phía trước đã là chân núi, Ninh Tử Hàn đành phải dừng ngựa, thình lình nghe thấy thanh âm mũi tên xé gió lao đến, hắn liền rút bội kiếm luôn mang theo bên người ra ngăn cản mũi tên, nhưng sau đó cơn mưa tên ngày càng dày đặc, cho dù Ninh Tử Hàn võ nghệ bất phàm cũng khó chống đỡ được. Lúc đang liều chết chống cự, hắn bỗng nghe phía sau có thanh âm thanh lãnh vang lên: “Hoàng Thượng, vi thần cứu giá chậm trễ. Thần đã phái người báo tin, cấm vệ quân rất nhanh liền đến.” Vừa nói chuyện, Cố Vân Sương vừa cản tên. Từng là một tướng quân có kinh nghiệm, cũng có tiếng tăm, là cao thủ, võ nghệ của Cố Vân Sương tất nhiên là không thấp. Lại không nghĩ đến có một hắc y nhân xông ra, mũi kiếm đâm thẳng phía sau lưng Ninh Tử Hàn, khiến hắn không kịp chống đỡ, Ninh Tử Hàn đã tưởng rằng, mệnh của mình đến đây là chấm dứt.

Nghe được thanh âm mũi kiếm xuyên qua cơ thể, nhưng Ninh Tử Hàn lại không có cảm giác đau, cấm vệ quân đã đuổi tới, đang cùng phản quân giao triền. Ninh Tử Hàn cứng nhắc xoay người, Cố Vân Sương sắc mặt đã chuyển sang xám trắng, hắn cuống quít ôm lấy y, vừa muốn truyền Ngự Y, lại bị Cố Vân Sương ngăn cản,”Hoàng Thượng, đừng gọi thái y, lưỡi kiếm có tẩm kịch độc, độc đã xâm nhập vào máu, không có thuốc nào cứu được nữa đâu.”

Ninh Tử Hàn nhìn Cố Vân Sương sắc mặt càng ngày càng kém, môi đã bắt đầu chuyển sang màu đen, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Lại nghe Cố Vân Sương nói,”Hoàng Thượng, Cố Vân Sương nợ ngươi cũng đã trả đủ, Cố Vân Sương yêu, cũng yêu đến cuối rồi, từ đó về sau, thiên thượng nhân gian, chỉ nguyện không cùng người gặp lại.”

Ninh Tử Hàn ôm thân thể dần dần trở lên lạnh lẽo của Cố Vân Sương, khó chịu đến tận xương tủy. Cấm vệ quân đã bắt được toàn bộ phản quân. Thời điểm thủ lĩnh cấm vệ quân thỉnh mệnh, Ninh Tử Hàn trên mặt gợi lên một mạt thảm đạm tươi cười: “Toàn bộ đều giết hết, một tên cũng không lưu lại. Phải khiến chúng chịu đủ cực hình”. Nhưng dù giết hết thì sao, y rốt cuộc cũng không sống lại được, Vân Sương của ta, sẽ không bao giờ trở lại, y nói, thiên thượng nhân gian, không bao giờ gặp lại nữa. Ta biết đi nơi nào tìm y đây.

Ninh Tử Hàn ôm ngang lấy thi thể Cố Vân Sương, từ từ đi thong thả về đại doanh, mọi người ở phía sau đến thở mạnh cũng không dám. Ninh Tử Hàn cứ như vậy mà đi, mỗi giọt máu rơi xuống là một lần, lại một lần hắn đau đớn trong tâm khảm. Hắn đem Cố Vân Sương đặt ở trên long tháp, tinh tế vuốt ve, đây là trân bảo của hắn, trân bảo độc nhất vô nhị trên đời, rốt cuộc lại không giữ được.

Bảy ngày sau, hoàng hậu hạ táng, khắp thiên hạ phủ đồ trắng để tang. Ngày ấy hạ táng, trời mưa phùn, mưa mãi không dứt, Ninh Tử Hàn liền đứng ở trong mưa cẩn thận hồi tưởng lại tất cả thời khắc của hắn cùng Cố Vân Sương. Hắn nghĩ, hắn hẳn là yêu Cố Vân Sương, giữa làn mưa bụi nơi Giang Nam, vị tướng quân trẻ tuổi, dáng vẻ oai hùng đến thế. Lại bị chính ta bẻ gãy đôi cánh, nhập vào hậu cung tù túng. Hắn vốn là hùng ưng, lại bị nhốt ở trong lồng, há có thể không oán, há có thể không hận. Nhưng chính ta lại khiến y ở một mình cô độc trong thanh cung bảy năm, trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của y, y đã gặp phải người không nên gặp nhất rồi. Có khi ngẫm lại, chính ta thật là khốn kiếp.

Ba mươi năm sau, Thiên Tử băng hà, ba năm đồ trắng để tang, khắp đất nước đều đau xót. Không thể không thừa nhận, Ninh Tử Hàn là một hoàng đế tốt, chăm lo việc nước, ít phụ lợi dân, ba mươi năm không lập hậu, chỉ si tình với một mình Cố Vân Sương.

Lúc hơi thở đã dần suy kiệt, Ninh Tử Hàn nghĩ, cuộc đời này hắn trên không hổ với trời đất, dưới không hổ với thần dân, gánh nặng duy nhất, cũng chỉ có một mình Cố Vân Sương mà thôi. Bên đá Tam Sinh, bên cầu Nại Hà, Vân Sương, ngươi liệu có thể chờ ta, ngươi nói thiên thượng nhân gian lại không gặp lại, ta đây xuống địa ngục được không, ta còn có thể thấy ngươi một lần nữa được không?

Ninh Tử Hàn nhắm mắt lại, lệ tràn qua khoé mi, bên cạnh lại chẳng có người vì hắn mà lau đi.
Bình Luận (0)
Comment