Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

Chương 30

Tĩnh Di suy nghĩ thật lâu vẫn không thể quyết định được, về mặt cảm xúc mà nói, thì Ninh Tử Hàn là người mà nàng ái mộ từ nhỏ, nàng đương nhiên hi vọng Cố Vân Sương mất đi hài tử này.

Nhưng nếu dùng lí trí để suy nghĩ, thì một khi sự tình bại lộ, tội danh tàn hại hoàng tự ấy lớn như thế nào chứ, mình không thể chống đỡ lại được.

Tĩnh Di cứ rối rắm như vậy, thẳng đến khi Thành vương phi đến gọi nàng ăn cơm, nàng mới coi như là bớt suy nghĩ một chút.

Nhìn bộ dạng không yên lòng của Tĩnh Di, Thành vương phi chỉ cho là nàng còn tức giận chuyện ngày hôm qua, đành phải giải thích với Tĩnh Di,“Hôm qua đánh ngươi là nương sai, nương cũng chỉ muốn đánh để cho ngươi tỉnh ra thôi, ngươi đừng trách nương.”

Tĩnh Di đã sớm không còn tức giận nữa rồi, lại thấy mẫu thân của mình ăn nói khép nép như vậy để giải thích cho mình, Tĩnh Di cũng chỉ bâng quơ nói,“Nương, không sao đâu ạ.”

Thành vương phi cười cười, gắp cho Tĩnh Di một miếng cá,“Nhanh ăn đi, ăn xong chúng ta còn đi thỉnh an hoàng hậu.”

Tĩnh Di không ngờ rằng Thành vương phi muốn đi nhanh như vậy, vội vàng hỏi,”Sao tự nhiên nương lại muốn đi?”

Thành vương phi buông đũa trên tay xuống,“Hôm qua hoàng hậu phái người mang đến chút trang sức châu báu, Di Mai Các cũng là hoàng hậu sai người dọn dẹp, về tình về lý, ngươi với ta đều nên đến Vị Ương cung một chuyến.”

Tĩnh Di ấp úng đáp ứng một tiếng, nghĩ nghĩ, trước tiên cứ mang xạ hương theo, sau đó xem xét tình hình xem có nên ra tay hay không.

Thời điểm Thành vương phi và Tĩnh Di đến Vị Ương cung, Cố Vân Sương vừa lúc không có ở đó.

An Thanh nói cho bọn họ biết là hoàng hậu nương nương đến Dưỡng Tâm điện bồi Hoàng Thượng dùng bữa, nửa tiếng nữa cũng chưa về được.

Thành vương phi ôn hòa cười cười,“Không sao, chúng ta chờ hoàng hậu nương nương ở đây là được.”

An Thanh cũng không nói gì nữa, dâng trà cho Thành vương phi và Tĩnh sau đó liền lui xuống.

Hôm nay phương bắc chiến báo lại về, Minh thành đã hạ, đợi đến khi Huyền Thiên trận bị đập tan, là có khả năng khải hoàn về triều.

Cố Vân Sương nhìn đến phong chiến báo này, cẩn thận nghĩ nghĩ,“Trận này, khả năng còn phải mất một thời gian nữa.”

Ninh Tử Hàn tiếp nhận chiến báo,“Ý của ngươi là muốn phá Huyền Thiên trận này rất khó?”

Cố Vân Sương gật gật đầu,“Huyền Thiên trận cũng không phải trận pháp đơn giản, lấy Âm Dương Ngũ Hành làm trụ cột, lại kết hợp nhuần nhuyễn hàng loạt những trận địa nổi tiếng này lại với nhau. Quy luật khó tìm, biến ảo khó đoán, muốn phá nó, quả thật không phải một chuyện dễ dàng.”

“Sư phụ ngươi cũng không có biện pháp sao?” Ninh Tử Hàn hỏi lại.

“Hiện tại chỉ sợ là còn chưa có. Bất quá Hoàng Thượng có thể yên tâm, trận này, chúng ta nhất định sẽ thắng.” Cố Vân Sương nói lời thề son sắt.

Ninh Tử Hàn cười cười,“Đúng, nhất định sẽ thắng.”

Hôm nay khẩu vị Cố Vân Sương lại rất tốt, ăn nhiều hơn so với ngày xưa một chén cơm, Ninh Tử Hàn nhìn hoàng hậu nhà mình ăn vui vẻ, chính mình cũng vui vẻ hớn hở theo.  An Hỉ bên cạnh đang chia thức ăn, nhìn hoàng đế khóe miệng cười cười, khắp thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có hoàng hậu mới có thể khiến Hoàng Thượng vui vẻ như vậy.

Cố Vân Sương cuối cùng cũng ý thức được Ninh Tử Hàn vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, trên mặt hơi hơi hồng,“Ngươi sao lại không ăn?”

Ninh Tử Hàn xê dịch về phía Cố Vân Sương một chút, ở bên tai Cố Vân Sương thổi khí,“Tú sắc khả xan.”

(*) 秀色可餐 Tú sắc khả xan: (Thành ngữ Trung Quốc) sắc đẹp thay cơm, ý là đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng no rồi khỏi cần ăn cơm.

Không hề nghi ngờ, Ninh Tử Hàn lại nhìn thấy vành tai Cố Vân Sương hồng hồng.

Tĩnh Di cùng Thành vương phi đợi một lúc lâu cũng không thấy Cố Vân Sương, Thành vương phi thì không cảm thấy gì, dù sao thì cũng là người từng trải, nên cũng không biểu hiện ra sắc mặt thiếu kiên nhẫn cho lắm.

Nhưng Tĩnh Di thì khác, thời gian từng chút một trôi qua, Tĩnh Di lại càng đứng ngồi không yên. Trong lòng  lại càng phiền muộn, đối với Cố Vân Sương lại càng thêm chán ghét.

Tĩnh Di phấn xạ hương trong tay áo, ý nghĩ phải động thủ càng ngày càng mãnh liệt, nhìn hương trong điện bay lượn lờ, ghen tị trong mắt Tĩnh Di lại càng lộ rõ.

Trong điện không có người nhìn, Tĩnh Di đi qua sờ sờ vành lư, nói với Thành vương phi,“Nương, ngươi xem lư hương này làm thật tinh xảo a.”

Thành vương phi cũng đang ngồi đến nhàm chán, nghe Tĩnh Di gọi nàng, cũng không nghĩ nhiều, liền đứng lên vuốt phẳng lại nếp gấp trên quần áo.

Ngay khi Thành vương phi vừa cúi cuống  để sửa sang lại quần áo, Tĩnh Di liền đem xạ hương phấn kia đổ hết vào trong lư hương, quả nhiên là xạ hương đã tỉ mỉ chỉnh đổi, cùng với hương của hương Vân Trúc gốc cũng không khác nhiều.

Thành vương phi đi tới, xem xét lư hương này một chút, quả thật là làm tinh xảo. Thầm nghĩ Hoàng Thượng thật đúng là đã đem những gì tốt nhất đến cho Vị Ương cung, chỉ thương cho nữ nhi đáng thương này của mình, cuồng dại không thay đổi, lại là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, si tình sai người mà thôi.

Thành vương phi khẽ thở dài nhẹ một tiếng, lại cùng Tĩnh Di bình luận một chút, rồi sau đó hai mẹ con liền trở về.

Đúng lúc lại gặp Cố Vân Sương từ Dưỡng Tâm điện trở về, nhìn thấy Thành vương phi và Tĩnh Di đến thỉnh an mình thì có chút hơi hơi ngẩn người, khoát tay kêu cả hai nàng cùng đứng lên. Cố Vân Sương ngồi xuống ghế chủ vị nói,“Thành vương phi đây là tới có chuyện gì sao?”

Thành vương phi kính cẩn nói,“Thiếp thân tới là để cám ơn hoàng hậu nương nương.”

Cố Vân Sương uống một ngụm trà,“Vì sao?”

Thành vương phi nói,“Cám ơn hoàng hậu nương nương hôm qua ban thưởng.”

Cố Vân Sương buông chung trà trong tay xuống,“Không có gì, chỉ là chút chuyệ nhỏ mà thôi.”

Thành vương phi cười cười không đáp lại, Cố Vân Sương lại cũng không phải người nói nhiều, đối với người  không có quan hệ với mình thì cũng không có nhiều chủ đề để nói.

Cố Vân Sương là nam tử, Thành vương phi cũng không thể nhàn thoại với y về việc nhà được, không khí trong điện bắt đầu có vẻ xấu hổ.

Ngồi trong chốc lát, Tĩnh Di giật giật tay áo Thành vương phi, Thành vương phi liền đứng dậy nói,“Nương nương còn phải nghỉ ngơi nhiều, thiếp thân liền không quấy rầy nữa, thiếp thân cáo lui.”

Sau khi Cố Vân Sương đồng ý, Tĩnh Di cùng Thành vương phi liền rời khỏi Vị Ương cung.

Thành vương phi và Tĩnh Di đi sau, Cố Vân Sương chuẩn bị về nội điện để ngủ bù, vừa mới đứng dậy, Cố Vân Sương liền cảm thấy bụng có chút co rút đau đớn.

Tiểu Đông Tử vừa thấy Cố Vân Sương có vẻ không tốt cho lắm, liền lập tức đỡ lấy y.

Cố Vân Sương thoáng bình phục một chút, sau đó để Tiểu Đông Tử đỡ mình vào nội điện nằm, lại sai hắn nhanh chóng đi gọi Tô Hoàn. Bản thân thì dùng nội lực để bảo vệ vùng bụng, cuối cùng cũng thấy khá hơn một chút.

Tô Hoàn bị Tiểu Đông Tử vội vã lôi ra khỏi Thái Y viện.

Tiểu Đông Tử lôi Tô Hoàn chạy một mạch, Tô Hoàn thấy tình hình như vậy liền biết Cố Vân Sương đã xảy ra vấn đề, hai người cùng nhau chạy vội tới Vị Ương cung.

Bước vào ngoại điện Vị Ương cung, Tô Hoàn đã ngưi thấy hương có vấn đề, một bên đi vào nội điện, một bên thúc giục nói,“Mau đem hương trong lư đổ hết đi!”

Thời điểm Tô Hoàn đi vào, Cố Vân Sương đang điều chỉnh nội tức.

Cẩn thận bắt mạch, Tô Hoàn hỏi,“Nương nương, có chảy máu không?”

Cố Vân Sương gật gật đầu,“Có một chút thôi, ta đã dùng chân khí bảo vệ bụng.”

Tô hoàn thoáng giãn mày,“May là nương nương phản ứng đúng lúc, tiểu hoàng tử mới không sao.”

Nghe thấy vậy, Cố Vân Sương mới trút bỏ được tảng đá trong lòng, sau đó nói,“Đau bụng chảy máu, đây là triệu chứng của đẻ non. Tại sao có thể như vậy?”

Tô hoàn sắc mặt lạnh vài phần,“Trong lư hương ở ngoài điện có bỏ thêm xạ hương.”

Cố Vân Sương thay đổi sắc mặt,“Ta vừa rồi ở ngoài điện mà không có ngửi thấy mùi của xạ hương.”

Tô hoàn nói,“Đây là xạ hương đã được chế biến. Nương nương, việc này cần phải nói cho Hoàng Thượng?”

Trong mắt Cố Vân Sương chợt lóe một tia tàn nhẫn,“Đương nhiên, có người bất nhân với ta, vậy thì đừng trách sao ta bất nghĩa.”, người hại mình là ai, Cố Vân Sương sớm đã đoán được, nhưng vì ngại thân phận của người nọ, chính mình không nên động thủ, vậy thì để cho Hoàng Thượng nhà mình đi.“Tô Hoàn, thời điểm Hoàng Thượng đến, ngươi hẳn là sẽ biết nói như thế nào.”

Tô hoàn gật gật đầu.

Tiểu Đông Tử sai người đi đọn hương, sau đó tiến vào kéo cái chăn vừa đắp ra cho Cố Vân Sương.

Cố Vân Sương đem tiết khố vừa thay đặt ở bên cạnh, kêu Tiểu Đông Tử gọi An Thanh tới,“Bây giờ ngươi đến Ngự Thư phòng nói cho Hoàng Thượng biết việc này.”

An Thanh vội vàng đáp ứng rồi rời đi, bất kì người nào hại chủ tử, đều đáng chết.

Ninh Tử Hàn đang ở Ngự Thư phòng cùng Cảnh Minh bàn chuyện khoa cử thì nghe thấy nội giám bên ngoài đến báo nói có An Thanh bên người hoàng hậu nương nương muốn gặp Hoàng Thượng.

Cảnh Minh nghe thấy vậy liền vội vàng đứng dậy cáo lui, Ninh Tử Hàn bèn truyền An Thanh vào. An Thanh đến cả lễ nghi đều bỏ qua, nói thẳng luôn,“Hoàng Thượng,trong lưu hương của Vị Ương cung có xạ hương, khiến cho chủ tử bị đau bụng chảy máu, tiểu hoàng tử có nguy hiểm!”

Ninh Tử Hàn vừa nghe thấy vậy, đột nhiên mở to mắt, vừa đi về phía Vị Ương cung vừa quát,“Thái y đâu? Tô Hoàn đâu? Có tới không?”

An Thanh chạy theo phía sau,“Tô thái y đã đến, đang chẩn đoán cho chủ tử.”

Ninh Tử Hàn chưa bao giờ có cảm giác tốc độ của mình lại chậm nhưu vậy, một đường chạy như điên, thời điểm vào đến trong điện của Vị Ương cung, Ninh Tử Hàn có cảm giác tim mình sắp vọt ra ngoài rồi.

Tô Hoàn bắt mạch cho Cố Vân Sương, Cố Vân Sương vẫn luôn nhắm mắt, giống như phải chịu đau đớn sâu sắc, sắc mặt tái nhợt đến bất thường. Tiết khố đầy máu bên cạnh khiến Ninh Tử Hàn đỏ cả hai mắt.

Ninh Tử Hàn toàn thân cứng đờ, thật lâu sau đó mới đi lên, gắt gao cầm lấy tay Cố Vân Sương, lòng bàn tay Cố Vân Sương ướt đẫm mồ hôi, ngón tay lại còn run nhè nhẹ.

“Vân Sương, ta đến đây, Vân Sương, mở mắt ra nhìn ta.” Ninh Tử âm giọng khàn khàn, còn mang theo một chút nghẹn ngào.

Lông mi Cố Vân Sương hơi rung rung, sau đó từ từ mở mắt, suy yếu nói,“Ngươi đến rồi.”

Mắt Ninh Tử Hàn đỏ lên, quay đầu nói với tô hoàn,“Thế nào rồi?”

Tô Hoàn đứng dậy nói,“Nương nương hít phải xạ hương, nếu không phải nương nương dùng chân khí bảo vệ tiểu hoàng tử, thì chỉ sợ tiểu hoàng tử bây giờ đã không còn.”

Ninh Tử Hàn nheo mắt,“Hoàng hậu thì sao?”

Tô hoàn liếc mắt nhìn Cố Vân Sương một cái,“Hồi Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương dùng nội tức bảo vệ thai nhi trong bụng, hiện tại thân thể cực độ suy yếu, tiểu hoàng tử không □□ phân (*), nương nương lại muốn chịu đựng đau đớn trong bụng, cho nên sắc mặt mới tái nhợt như thế.”

(*) Nguyên bản gốc là 小皇子不□□分, tui cũng không hiểu cái chỗ này là chị tác giả muốn nói gì nữa @@

Mỗi lần Tô Hoàn nói thêm một câu, lạnh lùng trên mặt Ninh Tử liền tăng thêm một chút, nhìn biểu tình chịu đựng của Cố Vân Sương, Ninh Tử Hàn cảm giác tâm can mình đau đớn không gì sánh bằng.

Ninh Tử Hàn thò tay vào áo Cố Vân Sương, sờ lên làn da lạnh đến đáng sợ.“Ngươi hiện tại lập tức đi kê đơn, tự mình đi chế dược, nếu y mà còn đau như bây giờ, vậy thì ngươi mang đầu đến gặp trẫm.”

Tô hoàn dạ vâng rồi lui xuống.

Ninh Tử Hàn trèo lên giường rồi gắt gao ôm lấy Cố Vân Sương, cảm nhận được người trong lòng hơi run rẩy, Ninh Tử Hàn thật sự muốn điên rồi. Người mình trân quý nhất lại có thể chịu thương tổn lớn như vậy ngay cả khi ở bên cạnh mình, còn suýt nữa mất đi hài tử. Ninh Tử Hàn cảm giác bản thân thật sự rất vô dụng.

Thật vất vả mới khiến cho thân thể của người trong lòng ấm lên đôi chút, Cố Vân Sương rốt cuộc cũng có thể nặng nề thiếp đi. Ninh Tử Hàn lặng lẽ xuống giường, nhẹ nhàng buông Cố Vân Sương ra, lấy tay vuốt vuốt mái tóc bết mồ hôi của y, lại hôn hôn thái dương của y, sau đó mới xoay người đi ra nội điện.
Bình Luận (0)
Comment