Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

Chương 46

Khi Tô Hoàn trở về Thái Y viện, Vương Thành Vương thái y vẫn còn ở đó. Thấy Tô Hoàn trở về liền hỏi ngay “Thái Hậu nương nương bị bệnh gì vậy?”

Tô Hoàn lắc lắc đầu,“Ta cũng không nhìn ra, bắt mạch cũng chỉ phát hiện phát hiện mạch tượng không đúng thôi.”

Vương Thành thở dài một hơi, thầm nghĩ lần này Thái Hậu quả nhiên là đại nạn ập xuống a. Đương nhiên, những câu nói dễ bị mất đầu như này hắn sẽ không nói ra miệng.

Tô Hoàn tự rót cho mình một tách trà, cả ngày lo lắng hãi hùng này quả nhiên là không dễ chịu a.

Cố Vân Sương cùng Ninh Tử Hàn đi dạo quanh Ngự Hoa viên, suốt một đường hai người đều là lặng im không nói gì.

Cuối cùng Cố Vân Sương đành phá vỡ sự trầm mặc,“Hôm nay chúng ta về Vị Ương cung đi.”

Ninh Tử Hàn cười cười, chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng cảm thấy chua xót,“Được.”

Thời điểm trở lại Vị Ương cung, Ninh Tử Hàn đột nhiên có cảm giác phảng phất như cách một thế hệ, tuy rằng chỉ rời đi không đến hai mươi ngày, lại thật sự giống như đã qua nhiều năm.

Cố Vân Sương vừa thấy biểu tình này của Ninh Tử Hàn, liền đoán được trong tâm người này đang suy nghĩ cái gì, hơi hơi cúi đầu,“Vị Ương cung là Vị Ương cung của ta và ngươi, ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải rời nó đi lâu như vậy.”

“Ngươi biết ta suy nghĩ gì?”

“Đương nhiên, biểu tình của ngươi đã bại lộ suy nghĩ của ngươi, rõ ràng là ngươi đang đánh giá Vị Ương cung còn gì, ta chưa ngốc đâu.”

Ninh Tử Hàn cười cười,“Ngươi luôn thông minh như vậy.”

Cố Vân Sương cũng cười với hắn,“Hôm nay chuyện phát sinh đã quá nhiều, ngươi cũng mệt mỏi rồi phải không, trước tiên đi nghỉ ngơi đi đã. Tin ta, hết thảy đều sẽ qua thôi”

Ninh Tử Hàn xoay người một phen ôm lấy Cố Vân Sương, đầu để trên bờ vai y, một lần một lần gọi thầm tên Cố Vân Sương, mà Cố Vân Sương cũng không ngại phiền mà một lần lại một lần đáp lại. Thân là một đế vương cô độc, mặc kệ phát sinh chuyện gì thì vẫn chỉ có thể chính mình chống đỡ. Giờ khắc này, thực may mắn rằng hắn đã có Cố Vân Sương để cho hắn ỷ lại.

Đợi cho Ninh Tử Hàn ngủ say, Cố Vân Sương lặng lẽ xuống giường, cầm ra một quyển sách thuốc mà Mộ Vân Sơn đã tặng cho y rồi cẩn thận nghiên cứu. Thời điểm Tử Hàn mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn nhận ra hơi ấm bên cạnh đã không còn liền vội vàng xoay người, kết quả là hắn thấy thân ảnh Cố Vân Sương dưới ánh đèn đang đọc sách, ngọn đèn bình thản, bóng người cũng bình thản, Ninh Tử Hàn cũng đứng dậy, phủ thêm áo khoác cho Cố Vân Sương,“Ban đêm lạnh, đừng bị cảm.”

Cố Vân Sương quay đầu lại kinh ngạc nhìn Ninh Tử Hàn,“Ngươi không ngủ à? Ta đánh thức ngươi sao?”

Ninh Tử Hàn lắc lắc đầu, không đáp lại Cố Vân Sương, chỉ đơn giản đặt một nụ hôn khẽ lên trán y, Ninh Tử Hàn biết Cố Vân Sương hiện tại nhất định sẽ không chịu lên giường nghỉ ngơi, cho nên hắn cũng chỉ có thể nói,“Ta ngồi với ngươi.”

Cố Vân Sương tất nhiên không cự tuyệt, y cúi đầu, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng nói,“Được.”

Ninh Tử Hàn cũng không biết dược học này nọ, cho nên hắn cũng lấy một quyển sách sử rồi lật ra xem. Không biết từ khi nào, Cố Vân Sương thế nhưng lại ghé vào bàn ngủ, Ninh Tử Hàn nhìn dung nhan y dưới ánh đèn, thở dài, sau đó lặng lẽ đem y ôm ngang lấy, nhẹ nhàng đặt trên giường, chính mình cũng nằm xuống cạnh y, sau đó chậm rãi vòng tay qua bụng y, thật cẩn thận đem y ôm vào trong ngực.

Tô Hoàn vẫn là một người làm việc với hiệu suất rất cao. Ngay đêm đó, Tô Hoàn đã cẩn thận thực nghiệm, bỏ thêm rất nhiều dược liệu khác nhau, rốt cuộc phát hiện bên trong chén nước trà này có một loại gọi “Linh uẩn tử”, dược này vô sắc vô vị, sử dụng độc lập thì không có bất cứ tổn hại gì cho cơ thể người, thế nhưng dược này lại cùng một loại khác gọi “Hạ quả” kết hợp thì quả thực phát sinh dược vật phản ứng, sẽ dẫn đến mạch tượng người dùng phù lên, cứ thế mãi sẽ khiến người tử vong, loại tử vong này rất giống với nguyên nhân tử vong do cơ chế thân thể thoái hóa của người già mà tạo thành, đại đa số tình huống cũng sẽ không làm người ta chú ý, nếu không phải hôm nay Thái Hậu đột nhiên té xỉu, có lẽ vĩnh viễn đều sẽ không có người phát hiện âm mưu này. Như vậy Thái Hậu vô cớ té xỉu sẽ lại trở thành một bí ẩn.

Ngày hôm sau thời điểm Ninh Tử Hàn rời giường, Cố Vân Sương vẫn chưa tỉnh. Dù sao cũng là người có thai, thời gian ngủ tất nhiên sẽ nhiều hơn ngày xưa. Hơn nữa đã nhiều ngày phí sức vận động, Ninh Tử Hàn cũng không nỡ đánh thức y, hắn chỉ nhẹ giọng gọi An Hỉ tiến vào coi sóc y, còn hắn đi Kiến Ninh cung thăm Thái Hậu.

Đến Kiến Ninh cung, Thái Hậu cũng vẫn chưa tỉnh lại, Ninh Tử Hàn lẳng lặng nhìn mẫu hậu đã già đi rất nhiều, trong lòng đột nhiên có chút chua xót, xoay người hỏi qua chuyện Phượng Vân, Phượng Vân nói cho hắn biết hôm qua khi sau đút dược cho Thái Hậu uống xong, Thái Hậu liền tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì dùng bữa tối, sau đó vẫn nằm trên giường đọc sách, thẳng đến đêm khuya mới ngủ.

Ninh Tử Hàn gật gật đầu, xem ra dược của Tô Hoàn vẫn là có hiệu quả hơn.

Ninh Tử Hàn cũng không có đánh thức Thái Hậu, chỉ là dặn dò Phượng Vân không cần nói cho Thái Hậu chuyện này, cũng dặn nàng chú ý đến đồ ăn của Thái Hậu hơn, sau đó liền rời đi.

Ninh Tử Hàn vừa đến Ngự Thư phòng, An Hỉ liền đến báo nói Tô thái y có chuyện quan trọng cần bẩm báo, Ninh Tử Hàn vừa nghe liền biết Tô Hoàn nhất định là có phát hiện gì trọng yếu, tức khắc gọi Tô Hoàn tiến vào.

Tô Hoàn đem phát hiện của mình nói cho Ninh Tử Hàn, Ninh Tử Hàn lập tức gọi Phượng Vân tới hỏi vài câu, Phượng Vân nói với Ninh Tử Hàn, Thái Hậu trước giờ uống trà đều là trà xuân Long Tỉnh, hôm qua đột nhiên lại muốn uống một chút Phổ Nhị.

Tô Hoàn nghe xong đột nhiên cả kinh, nếu là bởi vì Phổ Nhị mà dẫn đến Thái Hậu té xỉu, như vậy người phía sau màn hẳn chính là người vô cùng thân cận với Thái Hậu.

Thực rõ rệt, Ninh Tử Hàn cũng có cùng suy đoán với Tô Hoàn, hắn liền phất phất tay bảo An Hỉ mang theo người hầu kẻ hạ lui xuống, lại bảo Phượng Vân về Kiến Ninh cung hầu hạ Thái Hậu, xong xuôi đâu đó rồi Ninh Tử Hàn mới xoay người nói với Tô Hoàn,“Dựa theo thuyết pháp của ngươi, ‘Linh uẩn tử’ này nhất định sẽ cùng Phổ Nhị phát sinh phản ứng, thế cho nên mới khiến mẫu hậu té xỉu.”

Tô Hoàn gật gật đầu,“Vi thần cũng là nghĩ như vậy. Bất quá vi thần còn có một nghi vấn, Thái Hậu là như thế nào lại tự dưng nghĩ đến uống trà Phổ Nhị, rất rõ ràng, nếu không phải nhờ có ly Phổ Nhị này, Hoàng Thượng cùng vi thần và mọi người căn bản sẽ không chú ý tới ‘Linh uẩn tử’.”

Ninh Tử Hàn hít một hơi,“Ý của ngươi là có người đang âm thầm giúp chúng ta?”

Tô hoàn hơi mím môi,“Vi thần chính là có ý nghĩ này, Hoàng Thượng, ngươi còn từng nhớ rõ thất tâm cổ của hoàng hậu nương nương đã được giải như thế nào không?”

Ninh Tử Hàn nói,“Ngươi là nói tới mầm cây ‘Ức vãng tích’ kia, đó là hôm thất tịch, ta cùng hoàng hậu ở trên đường gặp một tiểu cô nương, cô bé đó đã đưa cho hoàng hậu.”

Tô Hoàn nói,“rất rõ ràng là tiểu cô nương này biết hết thảy tình hình thực tế, hoặc là, cô bé cùngngười trong cung đang âm thầm giúp chúng ta này có quan hệ gắn kết chặt chẽ.”

Ninh Tử Hàn nhìn nước trong chén trà, sau đó ngẩng đầu gọi An Hỉ, hơn nữa phân phó hắn đem Long Tỉnh trước mắt đổi thành Phổ Nhị.

Sau khi An Hỉ đi ra, Ninh Tử Hàn liền hỏi An Thanh,“Thái Y viện có  ‘Linh uẩn tử’ dược vật này không?”

Tô Hoàn từ trong tay áo lấy ra một túi gấm,“Hoàng Thượng, bên trong chính là ‘Linh uẩn tử’. Thái Y viện không có loại dược vật này, đây là vi thần từ trên núi Hàn tìm về.”

Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày,“ ‘Hạ quả’ kia có hay không?”

Tô Hoàn nói,“‘Hạ quả’ rất dễ tìm, Ngự Hoa viên, Cẩm Tú viên đều có, bất quá bởi vì nó luôn mọc trong góc nên đại đa số người đều sẽ không chú ý đến nó,‘Hạ quả’ sinh trưởng từ tháng bảy tới giữa tháng tám, hiện tại chính là thời điểm hạ quả sinh trưởng tốt nhất.”

Tô hoàn vừa dứt lời, bên ngoài liền có nội giám đến báo nói hoàng hậu nương nương cầu kiến. Ninh Tử Hàn lập tức để người cho Cố Vân Sương tiến vào.

Tô Hoàn bèn hành lễ với Cố Vân Sương hành lễ, hắn vừa nhấc đầu lên liền thấy Cố Vân Sương cầm trong tay rõ ràng chính là “Hạ quả”.

Tô Hoàn vội vàng hỏi,“Nương nương trong tay như thế nào sẽ có ‘Hạ quả’?”

Ninh Tử Hàn cũng ngẩng đầu, thấy Cố Vân Sương cầm trong tay một loại trái cây màu đỏ, bên ngoài loại trái cây này có rất nhiều thứ, ngay cả lá cũng có một lớp lông trắng.

Cố Vân Sương đáp,“Tối hôm qua ta cũng tìm đọc quyển sách thuốc mà sư phụ lúc trước cho ta, bên trong cũng giải thích tưởng tận‘Linh uẩn tử’ cùng ‘Hạ quả’ tổ hợp phản ứng, ta nghĩ Tô Hoàn nhất định cũng tra được đến, trong cung không có ‘Linh uẩn tử’, nhưng ta biết có ‘Hạ quả’, lường trước Tô Hoàn sẽ dùng đến nó, cho nên ta hái đến đây.”

Tô Hoàn gật gật đầu,” nguyên liệu đã đầy đủ, hiện tại có thể xem xem khi chúng kết hợp thì sẽ phát sinh phản ứng gì.”

Ninh Tử Hàn gật đầu, vừa lúc An Hỉ bưng trà đã pha xong tiến vào, Tô Hoàn lập tức đem ‘Linh uẩn tử’ thả vào nước trà, nước trà không có phát sinh biến hóa gì, sau đó Ninh Tử Hàn gọi một tiểu thái giám tới, để hắn uống ly trà này, bất quá chỉ sau một khắc, tiểu thái giám này liền hôn mê bất tỉnh.

Tô Hoàn vừa lòng với phản ứng này, vậy đúng là hắn suy đoán không có sai.

Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương nhìn thấy hiện tượng này , cũng gật gật đầu, ít nhất Thái Hậu chỉ là trúng độc chứ không phải đã sắp quy tiên.

Tiếp đó, Cố Vân Sương bóc hạ quả ra, loại trái cây này phi thường đặc thù, bên trong là bột phấn trạng. Tô Hoàn lấy hạ quả, đem bột phấn bên trong rắc xuống chút ‘Linh uẩn tử’ còn lại, lại tìm một tiểu thái giám dùng, quả nhiên, Tô Hoàn bắt mạch cho tiểu thái giám này, phát hiện mạch tượng của hắn cùng Thái Hậu ngày đó không khác nhiều.

Ba người nhìn nhau, như vậy, vấn đề còn lại chính là, là ai hạ ‘Linh uẩn tử’ cùng hạ quả vào trà của thái hậu?

Còn có người đứng phía sau màn giúp bọn họ là ai?

Trầm mặc thật lâu, Ninh Tử Hàn mới mở miệng nói chuyện,“Hung thủ phía sau có lẽ chúng ta có thể dùng  phương thức thôi miên lần trước của Tô Hoàn để ép đầu bếp kia nói ra nói thật, về phần người giúp chúng ta kia, có lẽ chúng ta có thể điều tra từ Lăng Nhi.”

Cố Vân Sương gật gật đầu,“Ta cũng nghĩ như vậy, ta đã để người đi hỏi Vân Thanh xem Lăng Nhi có từng đi tìm hắn hay không, Hoàng Thượng có thể cho phép ta về tướng quân phủ một chuyến được chứ?”

Ninh Tử Hàn nghĩ nghĩ,“Ngươi đi ra ngoài rất nguy hiểm, nếu muốn thì để ta hạ chỉ sai Cố Vân Thanh tiến cung đi.”

Dứt lời, Ninh Tử Hàn liền bảo An Hỉ sai người đến Tướng Quân phủ tuyên chỉ.

Cố Vân Sương cũng biết chính mình như này đi ra ngoài đích xác rất nguy hiểm, cho nên cũng liền đồng ý với Ninh Tử Hàn, sau đó y nghĩ nghĩ gì đó, liền xoay người nói với Tô Hoàn,“Ta hiện tại không thích hợp đi Hình bộ đại lao, ngươi cùng An Thanh cùng nhau đi đi, có chuyện gì lập tức nói cho ta và Hoàng Thượng biết.”

Tô Hoàn tuân chỉ, sau đó xoay người đi Thái Y viện tìm thôi miên hương.

Ninh Tử Hàn ở lại tiếp tục phê sổ con, Cố Vân Sương thì rời đi trở về Vị Ương cung đợi Cố Vân Thanh đến. Cố Vân Thanh là em trai ruột của Cố Vân Sương, năm nay mười tám tuổi, Cố Vân Thanh rất khác với Cố Vân Sương, tính cách hắn sáng sủa hoạt bát, từ nhỏ đã luôn được người ta yêu mến. Cố Vân Thanh tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng thực thông minh, trước đó vài ngày Cố Lâm có bảo hắn đi tham gia khoa cử dự thi, nhưng hắn lại không đồng ý. Cố Lâm cũng rất tức giận đứa con này, nhưng Cố Vân Sương ngược lại lại là rất cưng chiều đứa em trai ruột này của y, thứ nhất, hắn là đứa em cuối cùng mà mẫu thân y sinh ra, là em trai ruột. Thứ hai đứa nhỏ này tính cách cũng thật sự sáng sủa, nếu y không thể hồn nhiên được như em trai, vậy thì y sẽ tận lực bảo vệ phần hồn nhiên này của Cố Vân Thanh.
Bình Luận (0)
Comment