Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 33

“Á!” Vũ Quân thê thảm hét lên một tiếng, trong lòng mắng chửi Ân Tiếu Mặc ngàn vạn lần. Quỷ xui xẻo! Nàng hoa hoa lệ lệ lần nữa ngã vào lòng Mạc Kỳ Phong. Mà kẻ gây họa, chính là tên xui xẻo phía sau.

Ân Tiếu Mặc thở phào một hơi, may mà dừng kịp! Nếu không chẳng phải y sẽ theo Vũ Quân lao vào lòng tên mặt than kia sao? Nói ra thì cực kỳ oan uổng, y chỉ đang đuổi theo Vũ Quân thôi, nào ngờ nàng tự nhiên lùi lại, thật khiến y trở tay không kịp…mà xô vào nàng.

“Hắt xì! Vũ ngươi không cần chửi thầm ta như thế!” Tiếu Mặc bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội khiến có người thật tức muốn ói máu. Ở phía sau Mạc Kỳ Phong, khóe môi của Diệp Minh cũng không nhịn được cong lên. Rất thú vị nha!

“Ngươi đến đây làm gì?” Vũ Quân chột dạ hỏi. Mạc Kỳ Phong gần đây rất kỳ lạ nha.

“Vương phủ này có nơi nào Bổn vương không thể đến?” Kỳ Phong áp chế tức giận trong lòng. Trước cửa lớn Vương phủ cùng nam nhân khác ôm ôm ấp ấp, trong mắt nàng  ta rốt cuộc có vị phu quân trên danh nghĩa là hắn không?

“Đây là Ân Tiếu Mặc, bằng hữu của ta.” Vũ Quân quyết ý giả ngu, nàng chưa thể rời đi Vương phủ, tuyệt đối không muốn đắc tội ôn thần này.

“Tính tình Tiếu Nhi hơi lỗ mãng một chút, nhưng tuyệt đối không phải người xấu. Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”

Ánh mắt Kỳ Phong lần nữa khẽ sa sầm “Tiếu Nhi?” thân mật như vậy? Hàn khí từ người hắn tỏa ra dường như muốn bức lui người khác.

Ân Tiếu Mặc lăn lộn trong giang hồ cũng đã vài năm nay, y đương nhiên thấy được địch ý trong ánh mắt Mạc Kỳ Phong. Huyền Vương này, y đánh không lại. Y vốn định hôm nay tìm đến, sẽ tìm cách đưa Vũ Nhi về trấn gặp lại phụ thân cùng mọi người. Nhưng xem ra, nha đầu này chưa muốn rời đi, mà kẻ kia, cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tay như vậy. Huống hồ, Vũ Nhi ở đây không thiếu ăn không thiếu mặc, được ăn ở miễn phí, tội gì vội vã rời đi.

“Ân Tiếu Mặc bái kiến Huyền Vương.” Tiếu Mặc nhếch môi cười nhạt. Hiện tại nhìn sinh hoạt của Vũ Nhi không tệ, nhưng y cũng không có quên đêm tân hôn tên Mạc Kỳ Phong này đối xử Vũ Nhi thế nào đâu.

“Ngươi là Tiếu Vô Nhan?” Vị vương gia nào đó rất không khách khí mà hỏi.

“Coi như ngươi có mắt!” Ân Tiếu Mặc cũng quăng cho hắn sắc mặt không tốt.

Tiếu Vô Nhan? Tiếu Mặc thật sự là Tiếu Vô Nhan? Vũ Quân cảm thấy trước mắt mình đầy sao rồi. Nói như vậy, Hồng y ma nữ thật sự là Hồng Y Ảnh? Ba năm trước, trên giang hồ bỗng nổi lên hai cái tên Tiếu Vô Nhan và Hồng Y Ảnh. Hai người này hành tung thần bí, rất ít khi lộ diện, chỉ có điều, họ mang tiếng ác, vì ra tay giết người rất ngẫu hứng. Đại hội võ lâm hai năm trước, hai người kết hợp giết chết Minh chủ võ lâm, từ đó liền cùng giang hồ đồng đạo đối địch. Nghe giang hồ nói, Tiếu Vô Nhan là nam nhân lãnh khốc, xuống tay tàn nhẫn bất kể người già trẻ nhỏ. Giang hồ nói, Hồng Y Ảnh lạnh lùng vô tình, giây trước vừa liếc nhìn ngươi, giây sau ngươi đã thấy thân xác mình lạnh ngắt nằm đó. Giang hồ nói…Giang hồ còn nói rất nhiều. Nhưng hiện tại Vũ Quân biết, giang hồ đều nói sai rồi.

Ân Tiếu Mặc là Tiếu Vô Nhan, Vũ Quân đương nhiên có thể suy ra được Hồng Y Ảnh là Lãnh Lăng Lăng. Bọn họ chính là từ nhỏ lớn lên cùng nhau đó. Hôm tân hôn nàng cùng Lăng Lăng có cơ hội tái ngộ, lại vô tình không nhận ra nhau. Năm đó Xuân Vụ sơn cùng Lăng Phượng sơn quan hệ thân thiết, nữ nhi hai nhà đương nhiên nhận biết nhau. Tiếu Mặc từ nhỏ lớn lên bên người Vũ Quân, cùng Lăng Lăng cũng là một tầng quan hệ không đơn giản. Sau này Vũ Quân rời đi, vẫn là chưa có cơ hội từ biệt họ. Nếu sớm nhận thức Tiếu Vô Nhan và Hồng Y Ảnh này, có phải hay không nàng sẽ không bị tính kế mà gả vào Vương phủ?

“Tiếu, ngươi thật sự là…”

“Vũ Nhi, ngươi sợ sao?” Ân Tiếu Mặc cười nhạt, y cũng không tin vài năm không gặp, nha đầu kia trở nên nông cạn như vậy đâu!

“Sợ? Lão nương sẽ sợ ngươi?” Vũ Quân tựa như nghe được chuyện gì buồn cười lắm. Kẻ ngông cuồng này! Còn không biết khi còn nhỏ ai là người bị nàng đánh cho chạy khắp sơn trại đâu.

“Sợ ngươi này!” Vũ Quân không lưu tình đập tay vào đầu Ân Tiếu Mặc, cho ngươi ngông cuồng!

“Mẹ nó ngươi đến nội công còn chưa khôi phục lại đã bắt nạt lão tử!” Ân Tiếu Mặc cau mày bắt lấy bàn tay nhỏ vừa đập y không chút do dự kia, nhỏ giọng kháng nghị. Y nghĩ nếu thật sự có một ngày y trở thành kẻ coi mạng người như cỏ rác, có lẽ sẽ bị nha đầu này chỉnh đến chết.

“Lăng Nhi đâu?” Chẳng phải nói Tiếu Vô Nhan và Hồng Y Ảnh luôn như hình với bóng sao? Hình ở đây, vậy bóng kia ở đâu rồi?

“Nhờ phúc của tiểu tử Chiêu Dương, nàng còn đang bế quan trị thương.”

Một câu nói khiến cả ba người ở đây đều bị chú ý. Mạc Kỳ Phong nhíu mày, Chiêu Dương là năm ngày trước nhận được thư tín của sư môn, lập tức rời đi. Lăng Nhi mà người kia nói đến, chẳng lẽ là Lãnh Lăng Lăng?

“Từ sau hôn lễ của ngươi, nàng trúng độc được người giúp đỡ, sau đó không hiểu vì sao không lập tức về núi, một đường truy sát một đám người giang hồ, bị thương nặng trở về núi, toàn thân đầy máu, sau khi trở về hôn mê ba ngày ba đêm, vết thương thật rất nặng.”

“Nàng trúng độc?” Vũ Quân hai hàng lông mày nhăn lại, chẳng lẽ ngốc đến nỗi để bản thân lần nữa trúng độc?

“Không, bị người ta tập kích, vết thương mất máu quá nhiều, lại cố chấp đuổi cùng giết tận đám người kia, làm chậm trễ thời gian chữa trị.”

“Vậy là nhờ phúc của ta rồi.” Vũ Quân trong mắt u uất, từ nhỏ Lăng Nhi đã rất cố chấp, không dễ dàng bỏ qua bất kỳ điều gì.

“Làm như ngươi quan trọng lắm!” Tiếu Mặc trề môi khinh thường.

“Nếu không phải xuống núi tìm tiểu tử kia, Lăng Nhi sẽ trúng độc sao?”

Quả nhiên là Lãnh Lăng Lăng. Trong lòng Mạc Kỳ Phong dường như hiểu ra điều gì đó. Giữa Chiêu Dương và hồng y nữ tử kia thật sự có mối quan hệ phức tạp.

Tiếu Vô Nhan và Hồng Y Ảnh, đáy mắt Kỳ Phong hiện ra một tia nghiền ngẫm.

Từ trên bầu trời, hai con chim bồ câu cùng lúc đáp xuống, một con bay đên đậu trên vai Diệp Minh, một con khác cực kỳ thô lỗ mà nhảy nhảy trên đầu Ân Tiếu Mặc, thậm chí mổ mổ mấy cái.

“Nhược tỷ!” Sắc mặt Ân Tiếu Mặc trầm xuống, lại ẩn ẩn lo lắng.

“Vũ Nhi, hiện tại ta có việc gấp, tìm ta đến Lan Nhược phường” Vừa nói, bóng dáng đã biến mất.

“Vương gia, Thần Y cốc xảy ra chuyện, ta rời đi trước.” Diệp Minh cũng không nói hai lời lập tức rời đi, bỏ lại hai con người đang có chút ngây ngốc đứng đó.

Vũ Quân muốn đi theo, lại nhận ra chính mình hiện tại lực bất tòng tâm, đi theo chỉ làm thêm vướng bận.

“Ảnh, cho người đi theo Diệp Minh.” Kỳ Phong trầm giọng nói, như thế nào có người dám động đến Thần Y cốc?

Một thoáng mưa xuân lướt qua, hạt mưa lất phất bay vào mặt khiến Vũ Quân nhận ra, họ thế nhưng nãy giờ luôn đứng ngoài cửa mà nói chuyện.

Hai bóng người im lặng nhìn màn mưa đang ngày càng dày đặc. Có lúc Vũ Quân từng nghĩ, giá như có thể mãi mãi như thế này, thật tốt.

“Ngươi không có gì muốn nói với Bổn vương sao?” Giọng nói Kỳ Phong có chút trầm mặc.

“Hả? Ta…”

“Bỏ đi!” Bàn chân dợm bước đi, hắn thật sự bị lừa đá vào đầu rồi mới phun ra câu đó.

“Khoan đã!” Vũ Quân vội vã chặn lại, thực ra có một vấn đề nãy giờ nàng nghĩ mãi không ra.

“Làm sao ngươi biết Tiếu Mặc là Tiếu Vô Nhan?” Không phải hắn mới chỉ gặp tên kia hai lần sao? Như thế nào liếc qua hai cái liền nhìn ra thân phận của người ta?

“Đêm qua hắn hành thích ta.”

“Ừ…Hả? Tiếu Mặc hành thích ngươi?” Vũ Quân ảo não nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, ai biết được vị vương gia nào đó lại quăng ra tin tức khủng bố như vậy.

“Tại sao y lại muốn giết ngươi?” Ai đó rất không có ý thức tự giác mà hỏi.

“Cái này không phải nhờ phúc của Vân tứ tiểu thư cô sao?” Vũ Quân nghiến răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt đang mỉa mai nàng, áp chế xuống cảm xúc muốn đấm vào mặt hắn. Người này hễ mở miệng, là sẽ sát phong cảnh như vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment