Vân Phương rời đi thật lâu, Vũ Quân vẫn chưa thể dứt khỏi suy nghĩ về Hàn phi. Hoàng hậu dùng cùng một chiêu hại chết Hàn phi và mẫu thân nàng, vậy chẳng lẽ trước khi phát cổ Hàn phi ko hề có triệu chứng gì? Chuyện này có gì đó ko hợp lý. Hơn nữa, Hàn Du Cầm xuất thân nhà võ, thật sự như vậy để mặc người ta sắp đặt?
Từ khi Sở Tích Hương trở về, Mạc Kỳ Phong ko còn ngẫu nhiên ghé qua Cô Vân các nữa. Điều này Vũ Quân sớm đã đoán được, chỉ là tâm, dường như ko chịu khống chế, đôi khi vẫn ngơ ngác chờ đợi. Nửa tháng trước, nàng viện cớ đem Thanh Tố đuổi khỏi Cô Vân các, từ đó cùng ko còn người nguyện đến hầu hạ. Vũ Quân đương nhiên hiểu, đám hạ nhân trong phủ vốn coi nàng ko ra gì, hiện tại người kia về, dĩ nhiên sẽ đem nàng quẳng lên tận mây xanh. Vẫn ko khỏi cảm thán nhân thế vô thường.
Sau lần ám sát kia, Mạc Kỳ Phong ko cho Vũ Quân ra khỏi Vương phủ, lại thêm Vân Phương kịch liệt đồng tình, nàng chỉ có thể nghẹn khuất loanh quanh trong Vương phủ, đón nhận đủ cái nhìn kỳ dị của hạ nhân. Cũng may còn sói nhỏ Tiểu Hắc bầu bạn, nếu ko nàng thật sẽ bị người ta nhìn đến chết!
Chiêu Dương từ năm ngày trước trở về, cả người đều toát ra một loại trầm mặc khiến người ta ko dám đến gần. Có vài lần hắn ghé qua Cô Vân các, đem cho Vũ Quân ít thảo dược trân quý, nàng thiện ý ko từ chối. Nhưng chính là nghẹn ko dám nói với hắn, thảo dược ngươi đưa thứ này cùng thứ kia tương khắc, có muốn hại chết ta cũng ko cần rõ ràng như vậy chứ!
“Thương thế của Lăng Nhi thế nào rồi?” Vũ Quân vừa hỏi, vừa quan sát thật kỹ người đối diện, sợ bỏ qua bất kì biểu tình nào của hắn.
Chiêu Dương nhăn mày, lần này hắn phụng mệnh sư phụ trở về Lăng Phượng sơn, ko nghĩ tới sư phụ đề cập đến hôn sự, nói muốn gả Lăng Nhi cho hắn. Chỉ có hắn mới biết, hắn ko đơn thuần xem Lăng Nhi là sư muội. Thế nhưng…hắn xứng với nàng sao?
“Đã giải độc rồi. Nội thương cũng đang dần hồi phục.”
Chiêu Dương ánh mắt xẹt qua đầy áy náy. Thực sự khi đó, nếu hắn biết Lăng Nhi đứng sau bức mành, hắn có chết cũng ko nói ra lời tuyệt tình như vậy. Hắn dùng “ko muốn cùng Lăng muội thành thân” làm lý do cự tuyệt ý của sư phụ, lại khiến nàng độc khí công tâm, thương tổn nặng nề. Hai tháng qua, hắn cầu xin sư phụ, ở lại sơn trại chăm sóc nàng, ko nghĩ tới Lăng Nhi vừa tỉnh, liền nói ko muốn thấy hắn, tiến vào sơn động bế quan.
“Lăng Lăng đứa trẻ này rất cố chấp. Một khi đã nhận định thích một người, chính là có chết cũng ko buông xuống được. Nếu ngươi thật sự ko thương nàng, một lần
chặt đứt ý niệm của nàng cũng tốt.”
Vũ Quân đứng dậy, bàn tay khẽ vỗ lên vai Chiêu Dương. Lăng Nhi bề ngoài lạnh lùng, cứng cỏi, chính là người dễ tổn thương nhất. Nàng dám chắc tình cảm mà Lăng Nhi dành cho nam nhân này đã lớn đến ko thể tự mình làm chủ, nếu ko sẽ ko làm ra những chuyện vô lý như vậy. Nàng cũng thật ko hiểu, nam nhân mặt lạnh khô khan này có gì khiến người lưu luyến, để một nữ nhân xuất sắc như vậy tự mình xuống núi, bất chấp nguy hiểm chỉ để nhìn hắn một lần?
“Vương gia!” Tiếng nói của Chiêu Dương khiến Vũ Quân có chút giật mình, nhìn về phía sau, tử y nam nhân phiêu phiêu lãng lãng, cứ như vậy đứng nhìn nàng.
“Thuộc hạ cáo lui.” Chiêu Dương nhanh chóng rời đi, khiến bàn tay Vũ Quân đang để trên vai hắn giữa ko trung chơ vơ.
Bóng lưng rời đi ngay thẳng như cây trúc, Vũ Quân khẽ thở dài, ngươi có cần làm như giữa chúng ta có gian tình như vậy ko?
“Xem ra Bổn vương lại phá hư chuyện tốt của cô?” Kỳ Phong ninh mi hỏi, trong ngực ẩn ẩn tức giận.
Nữ nhân chết tiệt! Hắn những ngày qua bận rộn giải quyết vụ ám sát kia, khó có dịp rảnh rỗi, liền muốn nhìn nàng một chút, ko nghĩ tới nàng lại ở đây cùng thuộc hạ của hắn cười cười nói nói.
“Vương gia thật biết nói đùa.” Vũ Quân cười nhạt, trong tâm nổi lên chút lửa giận.
Ngươi cùng cô nương kia tình nồng ý mật, hảo hảo hòa hợp lại đến đây giương oai giễu võ với ta sao? Cái thái độ của ngươi là gì vậy?
“Ko biết cơn gió nào đưa Vương gia đến đây.”
“Chẳng lẽ Bổn vương ko nên đến.”
Vị Vương gia nào đó rất tự nhiên ngồi xuống, tự mình rót một ly trà, thong thả nhấm nháp.
“Gần đây Vũ Quân ko được khỏe, chưa thể đến thăm Sở cô nương, ko biết Sở cô nương có khỏe hay ko?” Vũ Quân cũng ngồi xuống rót trà, làm như ngẫu nhiên hỏi đến.
“Ngươi gần đây ko khỏe?” Vũ Quân có nghĩ cũng ko nghĩ tới hắn thế nhưng ko nghe thấy vế sau nàng hỏi. Đó mới là trọng tâm, trọng tâm nha!
“Chỉ là ngủ nhiều hơn một chút.”
Kỳ Phong im lặng ko nói. Lại là ngủ. Thời gian trước hắn thường để tâm, đã cảm thấy nàng ngủ rất nhiều rồi, hiện tại còn muốn ngủ nhiều hơn. Rốt cuộc là thứ bệnh quái ác gì? Lại đến Lão thần y Diệp Vô Nhai cũng thúc thủ vô sách (bó tay)?
“Hương Nhi bái kiến Vương phi.” Âm thanh mềm mại đến nhũn xương khiến Vũ Quân lén rùng mình. Đây…đây…là sự khác biệt giữa hoàng hoa khuê nữ và cỏ dại như nàng sao?
“Phong ca ca, huynh cũng ở đây sao?” Vị cô nương nào đó rất tự giác xem nhẹ vị vương phi nào đó.
Vũ Quân cố gắng nuốt câu hỏi thăm đã lên tới đầu lưỡi trở lại bụng. Giai nhân này…là đến thị uy sao? Các ngươi ân ái hòa hợp liên quan đến ta sao? Vì sao lại lần lượt kéo nhau đến trước mặt ta mà khoa chân múa tay chứ?
“Muội đã khỏe hẳn chưa? Sao lại đi lung tung như vậy?” Ai đó rất dịu dàng mà quan tâm.
Ta ngứa mắt! Vũ Quân nắm tay áo nén giận.
“Phong ca, muội ko sao.” Vị cô nương nào đó e thẹn mềm mại trả lời.
Ta buồn nôn! Vũ Quân cố giữ cho chính mình ko run rẩy.
“Sở cô nương ghé hàn cư, ko biết có gì chỉ giáo. Vũ Quân còn định ít ngày nữa qua thăm hỏi.”
“Hương Nhi ko dám! Trở lại vương phủ đã lâu, hôm nay mới đến thỉnh an, là Hương Nhi sơ suất.”
Ồ đến “thỉnh an” ta? Có quỷ mới tin cô! Vũ Quân trên môi giữ nụ cười lạnh nhạt, trong lòng thực chán ghét đến cực độ. Cô ko đến ta cũng ko dám trách cứ gì cô. Nhưng cô đến, thật sự khiến người ta ngứa mắt đó!
“Vậy thỉnh an xong rồi chứ?” Vũ Quân vẫn cười, ánh mắt ko hề đặt trên hai con người chướng mắt trước mặt.
“Vũ Quân trong người ko được khỏe, thật ko có sức tiếp hai người. Nếu đã thỉnh an xong, phiền Vương gia và Sở cô nương rời đi. Vũ Quân hiện tại mệt mỏi.”
“Vương phi…” Sở Tích Hương hai mắt long lanh, dường như đã ngấn nước.
“Hương Nhi thật ko nghĩ phiền người.”
Quả nhiên là mỹ nhân! Đến thương tâm cũng xinh đẹp như vậy. Nhưng thứ lỗi cho Vân Vũ Quân ta lớn lên hoang dã, thật thưởng thức ko nổi.
“Sở cô nương ko cần khách sáo. Là do sức khỏe ta ko tốt.”
“Phong ca ca…”
“Còn nữa, Sở cô nương lần sau nên chú ý, trước mặt người ngoài ko nên gọi tên tự của Vương gia, sẽ khiến người ta chê cười.”
Sở Tích Hương hai mắt mở lớn, bàn tay nắm vạt áo có chút khó xử. Vương phi này, là đang cảnh cáo nàng sao?
Mạc Kỳ Phong nãy giờ chỉ xem cuộc vui khóe môi khẽ kéo lên. Hắn cũng ko hiểu chút cảm giác hư vinh đang lan ra trong tâm đại biểu cho cái gì.
“Ta ko có ý gì khác, chỉ cảm thấy một cô nương, nên chú ý đến khuê dự của mình”
“Hương Nhi ko cố ý! Là do thói quen…”
“Hương Nhi muốn gọi thế nào thì gọi như vậy.” Vị vương gia nào đó rất ngang ngược ngắt lời.
“Còn nữa, chuyện khuê dự, từ khi nào Vương phi quan tâm như vậy?” Lời nói của hắn nồng đậm mỉa mai.
“Lấy kinh nghiệm của người đi trước, ta chỉ là quan tâm Sở cô nương, khuê dự ko tốt sẽ ko gả được nơi tốt.” Vũ Quân bày ra vẻ mặt tiếc nuối cùng đau lòng.
“Giống như ta vậy.”