Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 79.2

Tuyết trắng giăng giăng, nam tử ngồi trên xe lăn bằng gỗ khẽ lên tiếng.

Ngoài ý muốn, hai tiếng “Vũ Nhi” thật khẽ khàng này lại khiến người ta chấn động. Vũ Quân vừa xoay bước vội vàng quay lại, không dám tin vào mắt mình.

“Phong! Kỳ Phong…” Không kịp suy nghĩ bụng đang ẩn ẩn từng cơn đau dồn dập, Vũ Quân chạy ra khỏi phòng.

Bàn tay run rẩy chạm vào mặt nam nhân, nước mắt không  tiếng động rơi xuống, nàng không dám mạnh tay dù chỉ một chút, chỉ sợ nam nhân trước mắt sẽ giống như bao lần trong giấc mơ của nàng lập tức biến mất.

“Ta về rồi.” Nam nhân khẽ vuốt tóc nàng, đau lòng nói.

Vũ Quân nghiêng người ôm lấy nam nhân, mặc kệ xe lăn vướng víu, nàng ôm lấy nam nhân, cúi đầu trên vai hắn, hung ác mà cắn.

“A…đ..đau..”

“Chàng về rồi, thật sự trở về rồi.” Nam nhân trầm mặc ôm thiếu nữ, đáy mặt xẹt qua một tia bối rối không dễ thấy.

“Ta rất nhớ chàng.”

“Sau này sẽ luôn ở bên nàng, sẽ không để nàng một mình nữa. Sẽ luôn ở bên nàng, một đời.”

“Phong…Á…” Vũ Quân đau đớn ôm bụng.

“Mau! Mau đỡ phu nhân vào phòng!” Bà đỡ ngây ngốc nãy giờ bị dọa tỉnh, vội vàng thúc giục. Lén nhìn sắc mắt người đứng ở cửa phòng nãy giờ, lại nhìn đôi nam nữ bên ngoài sân, vị công tử này cũng quá…gì rồi, thê tử ngang nhiên ôm ấp nam nhân khác, vẫn có thể an tĩnh đứng trong này.

Tiếu Mặc nghe thấy bà đỡ nói, hốt hoảng chạy ra lôi kéo Vũ Quân vào.

“Tiếu, thật là chàng ấy?”

“Đúng, là hắn! Hắn về rồi. Dù bây giờ là đồ vô dụng, nhưng xác thực còn sống trở về. Vì thế, ngươi phải sống, phải bình bình an an mà sinh hai đứa trẻ, mẹ tròn con vuông. Nếu không hắn sẽ cưới người khác, để cho người đó hành hạ con của ngươi. Có biết không?”

“Biết. Biết rồi.” Vũ Quân cười ngây ngốc. “Nói chàng ở cửa đợi ta, được không? Đừng để chàng đi đâu cả.”

“Biết rồi!”

Vũ Quân bị đưa vào phòng sinh, nụ cười ngây ngốc vẫn treo trên môi nàng.

Nàng không nhìn thấy, khi cửa phòng vừa đóng, nam tử trên xe lăn nhăn mày quay đầu.

“Diệp đại ca, nàng cắn ta thật đau.” Ánh mắt kia, rõ ràng không phải Mạc Kỳ Phong.

Tiếu Mặc bị bà đỡ đẩy ra khỏi phòng, bấy giờ mới có tâm trạng nhìn đến kẻ được cho rằng đã chết kia. 

Tuyết ngoài trời vẫn rơi rơi như giọt nước mắt của thần nữ. Nụ cười xấu xa luôn treo trên khóe môi Tiếu Mặc khẽ cứng lại, ánh mắt có vài phần chột dạ, vài phần lẩn trốn.

“Diệp…Diệp huynh như thế nào hôm nay có thời gian ghé căn miếu nhỏ này của ta?” Nàng biết hắn gần đây hắn luôn bận rộn tìm tin tức của Mạc Kỳ Phong.

“Nàng…gọi ta là gì?”Khóe mắt Diệp Minh hiện lên vài phần bất đắc dĩ, lần trước, sau khi nhìn thấy Lục Ngạc quấn quýt bên hắn, nàng không nói một lời liền rời đi, từ đó ánh mắt nhìn hắn lại thêm vào phần lạnh nhạt.

“Diệp đại ca…” Nam nhân trên xe lăn nghi hoặc nhìn hai người.

Lần này đến lượt Tiếu Mặc ngây ngốc. Giọng nói đó, đúng là Mạc Kỳ Phong. Nhưng người này, một chút cũng không giống Mạc Kỳ Phong.

“Hắn mất trí nhớ rồi.”

“Vậy lúc nãy…”

“Là ta bảo hắn nói như vậy.”

Cuộc sống, đôi khi luôn tràn đầy bất ngờ như vậy. Bốn tháng tìm kiếm, Diệp Minh vốn dĩ đã dần tuyệt vọng. Người khác có thể không dám nói, thế nhưng Cố lão tướng quân thực sự có thể giết được Mạc Kỳ Phong. Không phải vì ông ấy lợi hại, mà vì Kỳ Phong vốn không hề có chút phòng bị nào đối với người này. Ròng rã bốn tháng, Diệp Minh theo dòng Thủy Hà, đi hết ba nước Mạc, Cảnh, Trần, vẫn không tìm được chút tin tức nào của Kỳ Phong. Chút hy vọng, chút tin tưởng cuối cùng mỗi ngày nứt vỡ một chút, dường như chỉ chờ đến một thời điểm nào đó, sẽ hoàn toàn vỡ nát, mảnh  vỡ đó sẽ ghim vào tim người sống, đau đớn cả đời. Đến khi Diệp Minh hoàn toàn hết hy vọng, từ một làng chài gần biển ở Trần quốc lại đưa về tin tức. Vượt gió vượt sương, tìm thấy người, nhưng lại chẳng là người.

Diệp Minh tìm được Mạc Kỳ Phong vào một ngày mưa tầm tã. Làng chài nghèo treo lưới chẳng ra khơi. Trong một căn nhà lá dột nát đến không thể dột nát hơn nữa, nam nhân luôn kiêu ngạo như loài huyết  ưng vương giả ngồi tựa người vào vách tường liếc mắt nhìn người đến một cái, rồi lại im lặng nhìn màn mưa ngoài cửa sổ. 

Người dân làng chài nói, họ vớt được người này cùng một cỗ thi thể, hôm đó bão lớn như vậy, ven biển nơi này có bao nhiêu vách đá ngầm, vậy mà người này ngoài trầy xước chút da, hoàn toàn không nhìn thấy thêm thương tích nào. Thế nhưng, người đi cùng hắn đã chết, hơn nữa là do mất máu quá nhiều mà chết. Trên cơ thể người nọ đầy những vết xước sắc bén. Người dân làng chài nói, đá ngầm quanh đây lởm chởm đã đập vỡ không biết bao nhiêu chiếc thuyền gỗ của ngư dân. Người còn sống này, sau khi được vớt lên bờ, ba ngày liền vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trưởng làng lúc đó mới hoảng hốt đi tìm đại phu. Đại phu ngồi trầm ngâm nửa ngày, sau đó kê một đơn thuốc. Làng chài vốn nghèo đói, cả làng cùng nhau góp tiền lại mới có thể đi bốc thuốc cho hắn. Đại phu nói gân chân của hắn bị người ta cắt bỏ, đầu cũng bị va chạm mạnh, bất tỉnh lâu như vậy là do không được chữa trị hợp lý. Trong đầu có thể có máu tụ, may mắn tỉnh lại, chỉ sợ cũng trở thành kẻ ngốc. Trưởng làng là người hiền lành tốt bụng, thế nhưng số tiền này cũng quá lớn rồi. Nếu không phải nhận thấy chất liệu trang phục của người này là vật quý giá, ông mới ném hắn trở lại biển rồi.

Nam nhân nọ sau khi tỉnh dậy thế nhưng không trở thành kẻ ngốc, mà còn tệ hơn thế! Hắn cái gì cũng không nhớ! Ban đầu còn tốt đẹp, nhưng càng về sau, cuộc sống càng khó khăn, người trong làng cũng bắt đầu bàn tán. 

Người này họ cứu về công cốc sao? Bọn họ quanh năm làm lụng vất vả cũng chẳng đủ nuôi thân, hiện tại lại phải nuôi thêm một kẻ ngốc ăn không nữa sao? Người này truyền người khác, đến tai vợ trưởng làng cũng đã thành lời khó nghe. Bà bắt đầu gây khó dễ cho nam tử nọ. Hắn một thân tàn tật, đầu óc lại mơ hồ, suy cho cùng cũng là kẻ đáng thương. Nhưng nam tử kia cũng thật nhạy bén, cảm thấy được vợ trưởng làng không vui, liền nói với ông cho hắn chuyển đi nơi khác.

Trưởng làng suy nghĩ một hồi, cảm thấy không còn cách nào tốt hơn, đành dựng cho hắn một căn nhà tranh ở ven biển, ngày ngày ông mang thức ăn đến cho hắn. Cũng coi như cạn tình cạn nghĩa, hắn sau này như thế nào, còn chờ vào tạo hóa của hắn.

Diệp Minh đoán, người chết kia là ảnh vệ của Mạc Kỳ Phong. Kỳ Phong luôn tin tưởng Cố lão tướng quân, những ám vệ đầu tiên của hắn cũng do một tay Cố lão tướng quân an bài, sau này thực lực lớn mạnh, nhưng Kỳ Phong vẫn không thay đổi ám vệ. Hắn nói, người dùng đã quen rồi, thay đổi làm gì, mất công phải thích nghi một lần nữa. Duy chỉ ảnh vệ này, là người của Mạc đế để bên người hắn. Mạc đế năm xưa cũng là xuất phát từ mặt mũi, cho dù không yêu thích đứa trẻ này, nhưng cũng không thể để một hoàng tử hoàng gia mà bên người không có lấy một người bảo vệ. Hơn hai mươi năm, Mạc Kỳ Phong vẫn luôn không thân cận cùng ảnh vệ này, Diệp Minh hắn có lần nhàm chán trêu chọc ông ta, hai người trực tiếp giao đấu, thực lực người này tuy rằng không kém, nhưng có thể đấu lại những ám vệ bên người Mạc Kỳ Phong, cứu hắn một mạng này, quả thực không dễ dàng.

Đến cuối cùng, một đao sau lưng này là một đao trí mạng đâm vào Mạc Kỳ Phong. Người hắn kính trọng như cha, người từng bước dìu dắt hắn trưởng thành lại là người muốn hủy đi tất cả của hắn.

Diệp Minh ở lại căn nhà lá dột nát nọ cùng Mạc Kỳ Phong, người kia ban đầu phòng bị, hờ hững, cuối cùng cũng chịu chấp nhận người ở chung nhà ngoài ý muốn này. Diệp Minh không báo tin tức trở về, tin tưởng Kỳ Phong cũng không muốn nha đầu Vũ Quân kia nhìn thấy hắn thảm hại như vậy. Ngàn vạn lần không ngờ tới, quyết định chu đáo này của mình suýt gây họa lớn.

Diệp Minh ngày ngày nấu thuốc, châm cứu, cố gắng cứu lại đôi chân của Kỳ Phong, còn về mất trí nhớ, máu tụ trong đầu tan đi tự nhiên sẽ nhớ lại thôi. Qua hai tháng, đôi chân của người nọ vừa có một chút khởi sắc, liền có tin tức đưa tới khiến Diệp đại công tử biến sắc, một lời cũng không nói, ôm lấy Mạc Kỳ Phong dùng khinh công bay đi.

“Oa…oa…oa…”

Hai đứa trẻ thuận lợi ra đời. Nhưng mẹ của chúng thì không thuận lợi như vậy. Cơ thể Vũ Quân đã quá suy nhược.

Sau trận chiến ở kinh thành, Vũ Quân động thai. Thật vất vả giữ được cái thai, Vũ Quân lại bước vào thời kỳ ốm nghén. Nàng không ăn được, đêm cũng không ngủ được, hễ nhắm mắt lại nhìn thấy Mạc Kỳ Phong một thân đầy máu, nàng không dám ngủ. Tháng thứ tư, Vũ Quân suýt xảy thai. Ép chính mình uống thuốc an thai, ép chính mình ăn một chút, quãng thời gian đó thực không dễ dàng. Khi Vũ Quân hết ốm nghén cũng là khi nàng phát hiện, mình thế nhưng mang song thai. Có một thoáng, Vũ Quân sợ hãi. Cơ thể mình, nàng rõ ràng hơn ai hết. Liệu hai đứa bé có thể bình an ra đời? Vũ Quân cảm nhận được ý chí sinh tồn đang ngày càng mài mòn trong nàng, ác mộng càng lúc càng nhiều, nàng sợ hãi trần thế không còn Mạc Kỳ Phong. 

Khoảnh khắc tiếng khóc của trẻ con vang vọng khắp gian nhà, trong đầu nam tử ngồi xe lăn thoáng qua điều gì đó, nhưng quá nhanh, đến nỗi hắn không kịp bắt lấy.

“Công…công tử…phu nhân…chỉ e…”

Nam tử không hiểu tại sao, lồng ngực hắn như bị người ta quăng một nhát búa, đánh “bịch” một cái. Thực đau, thực khó chịu đến nghẹt thở.

Trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, hắn đã đứng dậy khỏi xe lăn, lao về phía gian phòng. Chỉ có điều…

“Bịch!” Nam tử bước chân run rẩy, vô lực ngã xuống đất. Mấy tháng điều dưỡng, chân hắn có thể cứu được, nhưng hiện tại vẫn chưa thể bước đi.

Tiếu Mặc hoảng hốt chạy vào đến cửa cũng bị tiếng động làm cho giật mình ngoảnh lại.

“Ngươi…”

“Ta…ta… cũng muốn vào”

“Ngươi nhớ được cái gì…”

Nam tử cúi đầu, lắc đầu nhè nhẹ. Hắn không nhớ. Hắn cái gì cũng không nhớ. Từ khi tỉnh lại, hắn chưa khi nào hận bản thân như lúc này. Tại sao lại không nhớ? Tại sao cái gì cũng không nhớ?

Diệp Minh trầm mặc, tiến đến đỡ lấy nam nhân bước vào căn phòng tràn đầy mùi máu. Hai vị bà đỡ ôm hai đứa trẻ cho cha chúng, lại lúng túng không biết nên đưa cho ai. Họ đi đỡ đẻ đã mấy chục năm, tự nhận kinh nghiệm đầy mình, cũng đã thấy bao nhiêu sự lạ, nhưng quả thật chưa từng gặp tình  huống qủy dị như vậy. Vẫn nói nam tử xa phòng sinh, thế nhưng lúc này, vị phu nhân kia vừa sinh xong, ba nam tử liền tiến vào phòng sinh.

“Ôm lại đây cho ta nhìn một chút.” Sau cùng, vẫn là nữ tử suy yếu nằm trên giường lên tiếng đánh tan không khí kỳ lạ này.

Đứa trẻ mới xinh nhỏ xíu, miệng vẫn luôn oe oe khóc, hai mắt nhắm nghiền, thực như người ăn vạ. Da chúng đỏ hỏn, da mặt nhăn nheo, chẳng nhìn ra được là giống ai.

“Thật xấu.” Giọng nói nam nhân mang vài phần ghét bỏ khiến người ta dở khóc dở cười. Từ lúc vào phòng, hắn đã có thể tự di chuyển xe lăn, bỏ lại hai kẻ oan gia đang nhìn nhau nghi hoặc, tiến đến bên giường. 

“Như khỉ con vậy.” Bàn tay khó khăn vươn tới, nhẹ nhàng vuốt ve má đứa nhỏ, lại vô tình trêu chọc nó càng khóc to hơn. Miệng thì ghét bỏ, nhưng dịu dàng trong mắt hắn, Vũ Quân không cách nào bỏ qua. 

Nam tử nhìn nàng, trong mắt có vài phần bối rối. Diệp đại ca nói, nàng là thê tử của hắn. Khi nhìn thấy nàng, hắn cũng nghe tim mình đập thình thịch. Nhìn nàng yếu ớt, hắn cũng cảm thấy trong lòng khó chịu. Nhưng mà…hắn không nhớ gì hết. Ngộ nhỡ, Diệp đại ca nhận nhầm người. Ngộ nhỡ, nàng vì quá đau thương nên nhầm lẫn. Ngộ nhỡ, hắn không phải người kia. Hay ngộ nhỡ, cảm giác của hắn chỉ là đồng cảm, là cảm thương cho số phận một nữ tử, mà không phải như hắn nghĩ, là yêu.

Nếu là như vậy, không chỉ hủy đi hy vọng của nữ tử kia, mà còn hủy đi tín niệm của hắn. Hắn chưa từng yêu đương, ít nhất là trong trí nhớ hẹp hòi của hắn, nên những cảm giác khi thấy nàng, hắn không cách nào định nghĩa. Càng không dám chắc hắn là nam nhân mà nàng yêu thương, mong chờ.

“Nàng…mau uống thuốc.” 

Từ làng chài trở về, đồng thời Diệp Minh cũng tức tốc gửi thư, kêu lão cha của hắn mau đến xem nha đầu này. Hắn cũng không muốn vất vả tìm được Mạc Kỳ Phong về, lại được chào đón bằng một cái xác lạnh băng. Lão cha hắn lục tung Thần Y Cốc, tìm đủ thứ thảo dược an thai, bồi bổ, hẳn sẽ lôi được mạng của nha đầu này về. Tuy rằng hiện tại suy nhược, nhưng mà mạng nha đầu này ngoan cường như vậy, nếu Diêm Vương có thể nhận, đã không sống được đến bây giờ. Là tâm bệnh, hắn đã đem tâm dược về rồi.

“Diệp Minh, cảm ơn.” Khoảnh khắc nhìn thấy nam tử từng bao lần xuất hiện trong giấc mơ, Vũ Quân thật sự muốn đánh chết mình. Là do nàng không đủ kiên trì, là do nàng không đủ tin tưởng, đáng đời nàng đau khổ bấy lâu nay. Nếu lúc đó nàng đủ tỉnh táo, tự mình đi tìm hắn, có phải hay không Mạc Kỳ Phong đã sớm về bên nàng.

“Mau trị khỏi cho hắn, ta sẽ giúp huynh cưới thê tử.”

Nha đầu chết tiệt, phấn chấn cái liền nghĩ tính kế người khác. Tiếu Mặc sắc mặt đen thui, nghiến răng lườm Vũ Quân một cái rồi tiêu sái rời đi. Mẹ nó, ở đây nhìn các ngươi ân ái trêu chọc lão tử sao?

Diệp Minh cũng vô cớ bị lườm oan một cái, gãi gãi cằm ngượng ngùng, lại cảm thấy mình ở lại đây làm bóng đèn có hơi vô duyên, liền nhắc hai vị bà đỡ ôm đứa nhỏ theo ra ngoài.

Thoáng chốc, căn phòng chỉ còn hai người.

“Ta…ta…đứa nhỏ…” Nam tử cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao.

“Ta biết chàng bây giờ không nhớ.” Ánh mắt Vũ Quân thoáng ảm đạm, khóe môi vẫn giữ nụ cười.

“Ta sẽ chờ chàng nhớ ra ta.”

“Xin…xin lỗi.”

“Đồ ngốc này chàng xin lỗi cái gì? Là ta phải xin lỗi chàng mới đúng.”

“Ta…ta…” Nam tử bối rối đến mức tay cũng không biết phải để đâu.

“Thôi mau ra ngoài, ra ngoài. Ta bây giờ thật xấu.”

“Còn nữa, đừng gọi Diệp đại ca. Tên vô lại đó dám nhân lúc chàng quên mất mà lừa chàng gọi hắn đại ca. Chờ chàng nhớ lại, ta nhất định cùng chàng đánh hắn một trận.”

Vũ Quân mới không thừa nhận, bộ dạng bây giờ của nàng quá nhếch nhác, hơn nữa căn phòng tràn đầy mùi máu cũng không phải không gian lý tưởng để nói chuyện yêu đương. Thương thế của hắn cũng phải trị cho tốt đã. Võ công đã mất, nhưng người kiêu ngạo như hắn, sau khi nhớ lại, nhất định không chấp nhận làm người tàn phế. Một nhà bốn người bọn họ, sau này sẽ dựa vào nhau mà sống.

Hai năm sau.

“Mạc Kỳ Phong, con khóc rồi. Chàng mau dậy.” Người mẹ nào đó đang ngồi đọc sách trên sập nhỏ bên cửa sổ, nam tử mái tóc dài buông xõa, gối đầu trên đùi nàng, ngón tay cũng không thảnh thơi vân vê lọn tóc nàng. Dưới sàn nhà, hai đứa nhỏ đùa nghịch giành nhau quả cầu nhỏ. Đứa bé trai nhỏ hơn, giành không được quả cầu của tỷ tỷ nó, lên òa lên khóc nức nở.

“Mặc kệ nó. Lớn như vậy rồi, giành không được liền khóc. Có đáng mặt nam tử hay không?” Người cha nào đó rất vô lại nói, tay liền vòng qua ôm chặt lấy eo thê tử.

“Nó còn chưa được hai tuổi nữa. Có người cha nào như chàng đâu…”

“Ngoan, con cái chính là phải dạy chúng tự lập từ nhỏ. Nàng không được

nuông chiều chúng.”

“Chàng còn lý sự. Con của chàng còn nhỏ như vậy.”

“Chờ chúng lớn lên sẽ không dạy được nữa đâu.”

“Chàng…”

“Nàng chăm sóc ta đây này.” 

Vũ Quân mím môi, cố giữ cho mình không cười. Nam nhân  này từ khi nào trở nên mặt dày vô sỉ như thế?

Hai người ầm ỹ cái nhau, một người ngồi, đã buông cuốn sách xuống, một người nằm, vẫn lì lợm gối đầu lên đùi người kia, ta một câu, ngươi một câu, hoàn toàn quên mất hai đứa trẻ. Đứa bé trai cũng chẳng biết đã thôi khóc từ bao giờ, đang cùng tỷ tỷ nó tròn mắt nhìn hai người trên sập cãi nhau. Rõ ràng là cãi nhau, nhưng dường như cãi nhau một cách hòa hợp không ngờ. Cuối cùng vẫn là trẻ con hiếu động, hai đứa dắt nhau bước đến bên sập, đỡ nhau trèo lên. Hai đứa trẻ vốn đang giận dỗi, lúc này không nghi ngờ kết thành đồng minh, vừa trèo lên sập liền vô cùng ăn ý mà leo lên người Mạc Kỳ Phong chơi trò cưỡi ngựa. Hai người lớn đang cãi nhau thoáng ngẩn người rồi cùng bật cười. Hai đứa nhỏ thấy vậy cũng cười khanh khách. Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi rơi. Căn phòng nhỏ, tiếng cười tràn ngập, sưởi ấm cả những bông tuyết ngoài kia.

CHÍNH VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment