Lãnh Vương Phi

Chương 16


Sáng hôm sau trong nhị vương phủ, Lãnh Băng Châu mơ màng mở mắt, cảm giác một đôi tay đang đặt trên eo mình cô liền nhanh chóng thanh tỉnh.

Đập vào mắt là một lòng ngực vững chãi cô lại vô cùng bình tĩnh ngước mắt nhìn, một gương mặt vô cùng yêu nghiệt đang ngủ, hơi thở nhẹ nhẹ phớt qua mặt cô, cô đang nằm trọn trong lòng Lãnh Quân Thương.

Tuy không biết sau khi say cô đã làm gì nhưng thấy bản thân vẫn hoàn hảo nên cũng không quá để tâm.
Long Quân Thương sớm đã tỉnh nhưng lại luyến tiếc buông tay bèn như vậy nằm im ôm người, thật không ngờ người này vậy mà vô cùng bình tĩnh nhìn y sau đó ngồi dậy xuống giường.
"Sớm" không cần giả ngủ nữa y bèn mở mắt chào hỏi, đúng thật là quá khác biệt với hôm qua, quá khác với nữ nhân bình thường rồi.

Không chút lúng túng vô cùng lãnh tĩnh khi cùng nam nhân khác ngủ chung giường.
"Sớm" Lãnh Băng Châu đang rửa mặt dừng một chút rồi lên tiếng chào.
"Tối hôm qua nàng uống say" Long Quân Thương muốn nhắc lại để thăm dò, biểu hiện này không khỏi quá bình tĩnh đi.
"Hôm qua ta say không có làm gì quá phận chứ" Lãnh Băng Châu nghi hoặc, trong đầu khá mơ hồ.
"Nàng không nhớ" Long Quân Thương hỏi, đã nói sao lại bình thường như thế thì ra là không nhớ a.
"có chút mơ hồ...hôm nay phải vào cung" Lãnh Băng Châu tiến ra sau bình phong.
"Theo quy cũ là vậy" Long Quân Thương xuống giường sau đó dùng nước lạnh rửa mặt, tận lực đánh lừa bản thân để không nghe tiếng nước sau bình phong.

Thật là mới sáng sớm y đã vô cùng vô cùng cần nước lạnh để tắm.
Vì hôm nay phải vào cung và cũng là sau đại hôn nên theo quy cũ thì không tiện mặc đồ trắng nên Lãnh Băng Châu chọn một bộ váy áo màu xanh ngọc, bộ y phục được may vô cùng tỉ mỉ với chất liệu tốt nhất, nhưng lại không quá cầu kì rườm rà mà vô cùng trang nhã.


Long Quân Thương thấy vậy cũng chọn một bộ cẩm y màu xanh ngọc, sau khi dịch dung thì cùng Lãnh Băng Châu lên xe ngựa vào cung.
Dân chúng sáng ra đã thấy một chiếc xe ngựa vừa to lớn vừa thanh nhã trước cửa nhị vương phủ, vì vậy ai cũng tò mò đứng gần đó nhìn.

Dù sao thì nhị vương gia mới vừa thành thân hôm qua, nhị vương phi là xấu nữ của thừa tướng phủ, họ cũng vô cùng tò mò muốn biết.

Nhưng tiếc là nhị vương phi cứ mang mạng che, chỉ thấy được một dáng người thanh lãnh với bộ y phục màu xanh ngọc được nhị vương gia đỡ lên xe ngựa.
Xem ra hai người cũng rất ân ái, lúc nhị vương gia đỡ vương phi còn nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó không biết nhị vương phi đáp trả cái gì mà cười vô cùng cao hứng, xem ra không giống như lời đồn vì hoàng thượng ghét bỏ nên ban hôn xấu nữ cho nhị vương gia.

Nghe nói từ lúc ban hôn đến lúc thành thân chỉ có ba tháng nhưng vương gia đến phủ thừa tướng bái phỏng gần mười lần ( thật ra anh còn lén trèo tường hơn chục lần nữa), mối hôn sự này có khi thật sự là cả hai bên tình nguyện được ban hôn.
Bên trong xe ngựa, Long Quân Thương vừa pha trà vừa nhìn Lãnh Băng Châu đọc sách.

Đúng là cảnh đẹp ý vui, mỹ nhân thanh lãnh tay cầm quyển sách đầu tựa nhẹ vào cửa sổ, thi thoảng cau mày vì không rõ ý trong sách, lúc đó nàng sẽ quay qua hỏi hắn vài câu rồi cả hai cùng bàn luận.

Long Quân Thương cảm thấy rất thích cảm giác hiện giờ, nên cố tình truyền âm cho ám vệ đánh xe ngựa chậm lại.
Lãnh Băng Châu dù gì cũng là người hiện đại xuyên không đến, nên có rất nhiều sách xài cổ tự cô sẽ đọc không hiểu, nhưng cái người bên cạnh cô thì thật sự rất uyên thông, mỗi cái cô thắc mắc đều có thể giải thích tường tận rõ ràng mà còn dễ hiểu nữa chứ.
“Ăn chút điểm tâm đi” Long Quân Thương mở hạp lấy ra mấy đĩa điểm tâm sáng, rót một ly Ngân Sương rồi đặt đồ ăn trước mặt Lãnh Băng Châu.
“Không phải khi nãy nhị vương gia nói sẽ ăn ở trong cung sao” Lãnh Băng Châu cầm lấy ly trà hỏi.

“Ăn trước đi” Long Quân Thương lấy lại ly trà đặt lên bàn thay vào đó bằng một miếng điểm tâm sáng.
“Vào cung ta sợ nàng mất tự nhiên sẽ ăn không ngon nên chuẩn bị trước cho nàng.

Còn nữa sau này không nên để bụng rỗng uống trà, sẽ khó chịu” Long Quân Thương nhìn Lãnh Băng Châu ăn phần điểm tâm cũng rất hài lòng mà ăn mấy miếng.
“Điểm tâm này rất ngon” Lãnh Băng Châu thật lòng khen ngợi, quả thật điểm tâm này làm rất hợp khẩu vị của mình.
“Ta cho người dựa theo khẩu vị của nàng mà làm đấy” Long Quân Thương vô cùng hài lòng, xem ra khi về nên thưởng cho nhà bếp.
“Đa tạ” Lãnh Băng Châu khá kinh ngạc, cô không ngờ Long Quân Thương lại biết sở thích ăn uống của mình, chẳng lẽ trong ba tháng hay đến phủ ăn mấy lần điểm tâm và thức ăn đã biết rồi.
“Sau này không cần đa tạ, còn nữa nàng cũng đừng gọi ta là nhị vương gia nghe xa lạ lắm” Long Quân Thương yêu chiều nàng là vì bản thân muốn thế nên y không muốn nghe hai từ đa tạ xa lạ đó.
“Long Quân Thương” Lãnh Băng Châu khẽ gọi
“Khụ...vẫn có chút xa lạ, dù sao chúng ta cũng thành thân rồi” Long Quân Thương vô cùng tranh thủ cọ lợi ích.
“ Thương nhi” Lãnh Băng Châu nghi hoặc, không phải nói là thành thân giả sao, sao lại phải để ý mấy việc này.
“Cái đó...nàng có thể gọi ta là Thương hoặc tướng công cũng được mà” Long Quân Thương thật sự hết cách, nếu cứ để nàng tự nói còn không biết sẽ gọi thành cái gì.
“Chẳng phải nói chúng ta thành thân giả sao” Lãnh Băng Châu hỏi.
“Nhưng nàng gọi như vậy thì mẫu hậu và hoàng huynh sẽ nghi ngờ” Long Quân Thương nhanh chóng kiếm cái cớ.
“Thương” Lãnh Băng Châu nghĩ nghĩ, vẫn là gọi tên đi gọi tướng công gì đó cô không mở lời được.

“Châu nhi” Long Quân Thương thấy như ăn mấy viên kẹo mật, vì vậy cũng lên tiếng vô cùng ôn nhu.

“Đã đến chưa” Lãnh Băng Châu hoàn toàn không để tâm đến người đối diện nữa, cũng đã đi nửa canh giờ rồi sao lại không đến.
“Đến rồi, đến rồi.

Đến cửa cung chúng ta phải đi bộ vào” Long Quân Thương không ngờ lại đến nhanh như vậy, y vẫn còn muốn ngồi một vòng nữa a.

Ám vệ đánh xe khóc không ra nước mắt, đoạn đường không đến một khắc đi thành nửa canh giờ mà cung chủ vẫn chê nhanh, đi chậm nữa là xe ngựa không cần di chuyển luôn a.
“Phải đi bộ sao, có xa không” Lãnh Băng Châu dù sau hai kiếp thì vẫn là trạch nữ, nhìn hoàng cung to lớn như cái mê cung trước mắt cô có chút lười di chuyển.
“Sao vậy, không muốn đi bộ à” Long Quân Thương hỏi, thật ra y có thể đánh xe vào thẳng cung, nhưng dù sao khắp nơi đều là tai mắt vì vậy vẫn chú ý một chút, dù sao ai cũng biết hoàng thượng và nhị vương gia không hợp thì làm gì có lý đánh xe thẳng vào cung.
“Có một chút” Lãnh Băng Châu nhàn nhạt nói nhưng vẫn tiến về phía trước.
“Nếu không ta cõng nàng” Long Quân Thương không muốn bỏ lỡ cơ hội nào.
“Không cần đâu, chúng ta sắp trễ giờ rồi” Lãnh Băng Châu có chút lười chứ không phải đi không nổi, cô nghĩ hoàng cung thôi mà chắc cũng không lớn đến mức đi không nổi.
“Nếu nàng mệt cứ nói, ta cõng nàng” Long Quân Thương vẫn không từ bỏ, nhanh chóng tiến lên nắm tay Lãnh Băng Châu dắt người đi đến ngự thư phòng.
Rất nhanh Lãnh Băng Châu biết thì ra phim ảnh nói hoàng cung lớn không phải chuyện đùa, từ cổng cung đi vào đã mất gần một khắc, rồi phải đi đến ngự thư phòng, đúng là làm khó người mà.

Long Quân Thương thì ngược lại, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của ái nhân, cho dù bắt y đi mấy canh giờ y vẫn cam tâm tình nguyện.
“Nhị vương gia, nhị vương phi tấn kiến” Thường Hỉ đứng trước cửa ngự thư phòng thấy hai người tay trong tay đi đến thì vô cùng vui vẻ hô lớn.
“Tuyên” bên trong ngự thư phòng Long Quân Thiên có chút bất lực nhìn hoàng hậu của mình hai mắt lấp lánh nhìn ra cửa, thường ngày hay ngủ đến tận trưa mà hôm nay lại hưng phấn bừng bừng từ sáng sớm đã thay y phục theo y đến ngự thư phòng.

Nếu là bình thường thì y sẽ rất cao hứng, nhưng từ khi vào đây hoàng hậu của mình đã không dưới mười lần nhắc đến nhị vương phi, còn đi tới đi lui nhìn ra cửa, không có một chút hình ảnh bật mẫu nghi thiên hạ nên có.
“Tham kiến hoàng huynh, hoàng tẩu” Long Quân Thương và Lãnh Băng Châu tiến vào hành lễ, dù sao cũng là công khai vào cung chắc chắn sẽ bị báo cáo nên việc lễ nghĩa là không thể thiếu.
“ Được rồi, đứng lên nào, muội muội đến ta có chuẩn bị cho muội cái này, muội xem” Vô Sương không chờ được đã bước xuống kéo tay Lãnh Băng Châu qua ghế quý phi, sau đó hung chí bừng bừng mở hộp đồ mình chuẩn bị ra.


Đó là mấy bộ váy ngắn thiết kế theo kiểu hiện đại, phần trên may bằng vải khá mỏng, phần hai bên eo khoét sâu có thể lộ trọn cả vòng eo, phần váy ngắn nằm trên đầu gối, nhìn qua vô cùng quyến rũ.
“Đây là ta chuẩn bị cho muội đấy” Vô Sương nháy mắt với Lãnh Băng Châu, còn vô cùng tự nhiên giả vờ làm rơi mạng che của cô.

Sau đó hai mắt lấp lánh nhìn không chớp mắt.
“Đa tạ, nhưng ta không thích mặc cái mày” Lãnh Băng Châu có chút lúng túng, xem ra đây là đồ chơi tình thú của hoàng thượng và hoàng hậu rồi.
“Cũng không mặc ra ngoài mà, muội đẹp như vậy mặc vào rất tốt a, nhất định phải nhận lấy” Vô Sương vô cùng kiên quyết nhét hộp gỗ vào tay Lãnh Băng Châu.
“Được rồi đến cung mẫu hậu thôi, nàng ra dáng một chút.

Đừng dạy hư nhị vương phi” Long Quân Thiên ôm eo hoàng hậu của mình kéo đi trước khi nàng ấy tiếp tực nói mấy cái kì quái với nhị vương phi.

Cũng không nhìn xem hoàng đệ của mình mặt sắp đóng băng đến nơi rồi.
“Đi thôi” Long Quân Thương một tay cầm lấy hộp gỗ, tay kia nắm lấy tay Lãnh Băng Châu dắt người đi theo hoàng huynh và hoàng tẩu của mình đến cung mẫu hậu.
- -------------------*************************---------------------
Tần Vô Sương: tặng muội
Lãnh Băng Châu: muội không mặt cái này
Long Quân Thương: linh tinh không được mặc
Tần Vô Sương: cái này để mặt trong phòng ban đêm
Long Quân Thương: đa tạ hoàng tẩu ta nhận giùm nàng ấy
Lãnh Băng Châu:...........

Bình Luận (0)
Comment