Lãnh Vương Phi

Chương 41


Tần Linh vui sướng lên đài.

Cô đưa mắt nhìn Lý Lam đầy cảm kích sau đó chọn biễu diễn một đoạn múa kiếm.

Động tác phóng khoáng đầy dứt khoác.

Nhạc công cũng phối hợp rất tốt.
"đúng là đường muội của nàng" Long Quân Thiên cười khẽ với hoàng hậu nhà mình.

Một nữ tử mà lại chọn múa kiếm thì cũng chỉ có nhà họ Tần mới có nữ nhi như vậy.
"làm sao? quá xinh đẹp tài giỏi" Tần Vô Sương vô cùng hài lòng.

Đường muội này là người vô cùng hợp ý với cô, tính tình phóng khoáng không câu nệ.

Cũng không biết Lý Lam dịu dàng như vậy làm sao thân với con bé.
"có cần ban hôn không?" Long Quân Thiên đưa mắt nhìn trạng nguyên năm nay.

Là một thư sinh mà lại yêu một nữ tử như Tần Linh thật thú vị.
"ban chứ! mẫu thân đều nói suốt ngày, còn không gả nó đi thiếp liền không được về phủ" Tần Vô Sương cũng đưa mắt đánh giá trạng nguyên lang năm nay.

Lý Lâm là huynh trưởng của Lý Lam, bởi vậy hai người này liền thông qua Lý Lam quen biết nhau.
Trên đài Tần Linh đã kết thúc phần của mình hoàng hậu ban thưởng cho cô một bảo đao nhỏ.

Lý Lâm thấy vậy liền đứng dậy thể hiện mình ngưỡng mộ tiểu thư muốn đề thân.

Hoàng đế cũng vui vẻ tác thành còn đích thân ban hôn.
Buổi yến tiệc vì vậy mà trở nên càng sôi nổi.

Nếu có thể lên biểu diễn sau đó xin hôn với người mình thích thì đây là dịp tốt.

Hoàng thượng đang cao hứng liền có thể đích thân được ban hôn.

Tần Linh sau khi tạ ân liền nhớ đến lời dặn của đường tỷ mình.

Vì vậy cô nhìn qua công chúa và hoàng tử các nước khác.

Nếu mời hoàng tử thì người vừa được ban hôn như cô có chút đột ngột.

Nghĩ nghĩ cô liền mời công chúa Bạch Minh Nguyệt của Bạch Tước quốc.

Dù sao thì hoàng huynh của cô ấy cũng vừa tặng một lọ dược cho nhị vương phi.
Bạch Minh Nguyệt thấy Tần Linh mời mình liền vô cùng vui sướng và kiêu ngạo bước lên đài.

Ánh mắt cô đảo qua Long Quân Thương thấy y không nhìn mình liền có chút khó chịu.

Cô nhìn Lãnh Băng Châu được Long Quân Thương cưng chiều xoa mũi giúp liền căm tức.

Cô tiến lên cất tiếng

"Bạch Tước quốc luôn là quốc gia sưu tầm và tạo nhạc cụ hiếm lạ.

Năm nay trong cống phẩm cũng có một loại đàn mới được dâng đến đây.

Thỉnh hoàng thượng cho Minh Nguyệt mượn tạm để đàn tặng mọi người một khúc" Bạch Minh Nguyệt vốn dĩ chỉ mới học được từ cầm sư phía tây một thời gian.

Nhưng cầm sư khen cô đánh đàn rất lưu loát và duy mỹ.

Vì vậy cô muốn mượn dịp này thu hút sự chú ý của Long Quân Thương.
"chuẩn" Long Quân Thiên cũng không làm khó nhanh chóng cho mượn lại.

Lễ vật lúc nãy mang vào có mấy món lớn quá sẽ để nội vụ kiểm kê ngoài sân mà không mang vào.

Vì vậy khi nhìn thấy cây đàn to lớn được mang vào mọi người đều ồ lên.
Tần Vô Sương nhìn cây đàn liền liếc nhìn Lãnh Băng Châu.

Chỉ thấy Lãnh Băng Châu đã đặt ly trà xuống mắt nhìn cây đàn mang theo hoài niệm.

Chiếc đàn được đặt giữa đài, phía trên chiếc hộp lớn có các màu đen trắng đan xen.

Mọi người thấy đều vô cùng hứng thú
"đàn này là?"Long Quân Thiên hỏi
"Đây là một loại đàn mà Bạch Tước quốc đã đến phương Tây học làm và mời nhạc sư về dạy.

Nó có tên là đàn bàn, sử dụng các phím âm để tạo ra nhạc" hoàng tử Bạch Tước quốc trả lời
"thật không ngờ còn thấy nó" Tần Vô Sương bên cạnh có chút cảm khái.

Long Quân Thiên nghe vậy liền kinh ngạc nhìn hoàng hậu nhà mình
"nàng còn biết nó?" đúng là không biết còn cái gì nàng ấy không biết hay không
"biết nhưng không biết chơi" Tần Vô Sương trả lời rồi nhìn lên Bạch Minh Nguyệt đang bắt đầu chơi đàn
"nàng thích nó à? ta mang về phủ cho nàng" thấy Lãnh Băng Châu nhìn cây đàn Long Quân Thương hỏi
"đây là một loại đàn ở thế giới của thiếp" Lãnh Băng Châu trả lời sau đó nhìn xuống tay mình.

Tiếng đàn trên đài vang lên truyền vào tai mọi người
"một lúc nữa chúng ta liền mang về" Long Quân Thương nghĩ cũng không nghĩ nói
"đây là tiến cống cho hoàng thượng" Lãnh Băng Châu khẽ lắc đầu nói
"không sao! hoàng huynh đã nói là cho ta" Long Quân Thương tự ý quyết định luôn cho hoàng huynh của mình
"đều ngồi ở đây mà lại nói bậy" Lãnh Băng Châu có chút dở khóc dở cười nhìn Long Quân Thương.

Cũng không biết hoàng thượng bị chọc tức bao nhiêu lần rồi.
Tiếng đàn kết thúc mọi người đều đứng lên vỗ tai.

Bản nhạc lạ tai cộng thêm giai điệu khác lạ làm mọi người vô cùng thích thú.

Tuy nhiên với một người có thiên phú piano và học đàn hơn mười năm như Lãnh Băng Châu thì liền nghe ra trình độ của Bạch Minh Nguyệt.

Cô thấy Long Quân Thương nhìn về phía đài liền hỏi
"hay vậy à?" đây cũng là lần đầu sau mấy lượt biễu diễn nam nhân này nhìn về phía đài cao
"ta đang nhìn cây đàn! tưởng tượng cảnh nàng ngồi ở đó" Long Quân Thương lắc đầu rồi cười khẽ nói với Lãnh Băng Châu

"chàng muốn nghe ta đàn sao?" Lãnh Băng Châu hỏi.

Kiếp trước cô bài xích không đàn cho mọi người vì cô cảm thấy tài năng của mình là một công cụ vụ lợi.

Nhưng hiện tại nếu đàn cho người mình yêu nghe thì lại là cảm giác khác.
Cảm giác lướt trên những phím đàn làm cô vô cùng hoài niệm.

Lãnh Băng Châu nhìn cây đàn trên sân khấu có chút nhớ mong
"nàng biết sao?" Long Quân Thương kinh ngạc.

Thật không ngờ nàng ấy còn biết đánh đàn
"Minh Nguyệt muốn một thỉnh cầu khác" lời nói của Bạch Minh Nguyệt làm hai người nhìn lên đài ngưng lại cuộc nói chuyện
"không biết công chúa muốn gì?" Tần Vô Sương trả lời.

Không ngờ khi cô tặng lễ vật Bạch Minh Nguyệt liền muốn thỉnh cầu khác
"Minh Nguyệt hôm chợ đêm tình cờ gặp mặt nhị vương gia! Từ đó liền đem lòng ái mộ! không biết hoàng thượng và hoàng hậu có thể để hai nước liên hôn không?" Bạch Minh Nguyệt vừa dứt lời mọi người đều ồ lên.

Ngay cả Bạch Minh Phong cũng đặt ly rượu xuống.

Muội muội của mình lại tùy hứng như vậy, y vô cùng tức giận nhưng nếu nổi giận tại đây liền làm muội muội mất mặt.
Dằn cơn nóng giận xuống, Bạch Minh Phong đành đứng lên
"Quả thật phụ hoàng có ý muốn liên hôn! không biết vương gia có đồng ý không" bây giờ cho dù không có cũng phải nói thành có.

Nếu không mọi người ai cũng sẽ biết công chúa nước Bạc Tước tự ý cầu thân với vương gia Long Thịnh Hoàng Triều
"Công chúa cũng không phải không biết hoàng đệ của trẫm đã có nhị vương phi" Long Quân Thiên trả lời
"Minh Nguyệt cũng không ngại vương gia có thiếp! chỉ cần hôn sự này thành nhị vương phi vẫn có thể ở trong phủ" Bạch Minh Nguyệt nói xong đưa mắt nhìn về Long Quân Thương
"rắc" ly trà trong tay Long Quân Thương rạn nức.

Đúng là không biết sống chết.

Y lạnh mặt đảo mắt lên nhìn, giọng nói không chút độ ấm
"nếu Bạch Tước quốc còn muốn hòa hảo vậy thì hoàng tử nên đưa công chúa về đi! còn ở đây nói hưu nói vượn thì hãy nhớ đến bộ lạc Oa Nhĩ" Long Quân Thương nói xong mắt không chút độ ấm nhìn về Bạch Minh Phong
Bạch Minh Phong cũng biết mình đuối lý, mười bộ Oa Nhĩ nói diệt là diệt trong một năm vẫn còn đó.

Y cũng không ngu đến mức trêu đùa với lửa.

Ngay lúc y chưa kịp lên tiếng thì trên đài liền vang lên tiếng nói của muội muội ngu xuẩn nhà mình
"vương gia đã hứa là sẽ làm một điều giúp huynh trưởng! vậy chỉ cần vương gia cưới ta về làm phi thì liền hoàn thành" Bạch Minh Nguyệt uất ức nói.

Tại sao một công chúa như cô lại bị hắn hết lần này đến lần khác từ chối chứ.

Cô không cam lòng, dù sao thì Long Quân Thương cũng hứa trước mặt nhiều người như vậy sẽ không lật lộng
"nực cười" Long Quân Thương ném cả đĩa trái cây xuống.

Y nhìn Bạch Minh Nguyệt như vật chết, một kẻ ngu xuẩn cứ nghĩ y khoan dung độ lượng
"Vương gia không thể lật lộng" Bạch Minh Nguyệt biết mình đã không còn đường lui nữa rồi.


Chỉ cần vào phủ cô liền có cách nắm được trái tim người này
"Hoàng đệ" Long Quân Thiên cho người mang dĩa trái cây khác lên, sau đó lên tiếng gọi khẽ.

Dù sao thì cũng có nhiều sứ thần như vậy y cũng nên giả vờ một chút.
"bổn vương nói là việc trong khả năng bổn vương! còn thú nữ nhân như cô thì không có khả năng" chỉ là một công chúa mà dám đòi phế bảo bối của y xuống thiếp.

Bạch Tước quốc không cần mạng nữa à.
Bạch Minh Phong biết mọi chuyện đã đi quá kiểm soát liền chạy lên đài kéo muội muội mình.

Sau đó quay qua chấp tay với Long Quân Thương
"Vương gia thứ tội! muội muội còn nhỏ nên nghe việc liên hôn liền nghĩ đến vương gia.

Vương gia đừng để trong lòng, vương phi đừng trách muội ấy" nói xong còn trừng mắt nhìn Bạch Minh Nguyệt đang tức tửi khóc.

Cái thứ ngu xuẩn này đúng là hành sự thì ít bại sự thì nhiều.
"Bổn vương thấy cứ như Oa Nhĩ đi! hẹn nhau trên chiến trường" Long Quân Thương không quan tâm lột một quả vải đút cho Lãnh Băng Châu.
"Vương gia! điều kiện lúc nãy hiện tại ta liền nhờ cậy! mong vương gia và vương phi liền bỏ qua mọi chuyện" Bạch Minh Phong trong lòng đã muốn chém Long Quân Thương ra trăm mảnh.

Một hoàng tử như y vậy mà vẫn không được nể mặt.

Nhìn qua Bạch Minh Nguyệt y chỉ muốn tát cho cô tỉnh ra.
"Vương gia! đều là giao hảo với nhau vương gia cũng không cần làm lớn" An Lăng thả một bậc thang cho Bạch Tước quốc.

Nếu y không thả tên yêu nghiệt này sẽ thật sự chạy đi đánh nhau.

Mới vừa đánh một năm trước nay lại muốn đánh có để người ta sống không.

Cháu gái của ông cũng không thể lại chờ một năm nữa.
"công chúa chẳng qua là có chút tùy hứng! chúng ta cũng sẽ không để trong lòng" Lãnh Băng Châu nhét một miếng bánh ngọt vào miệng Long Quân Thương thay y trả lời.

Cái tên này đi đến đâu cũng đều như vậy kéo đào hoa.
"Đa tạ" Bạch Minh Phong biết họ đang cho mình bậc thang liền kéo muội muội xuống đài.

Mặt mũi của Bạch Tước quốc đều bị cô làm mất hết.
"khoan đã" Bạch Minh Nguyệt vẫn không cam lòng
"lúc nãy ta đã biểu diễn xong! lượt kế liền mời nhị vương phi đi" nói xong cô nhìn Lãnh Băng Châu đầy khiêu khích.

Màng trình diễn của cô đọc lạ như vậy nếu Lãnh Băng Châu không có gì đặc sắc  liền bị đè một đầu.

Cô muốn Lãnh Băng Châu phải mất mặt
"Được!" Lãnh Băng Châu đưa tay vỗ lên tay Long Quân Thương nói.

Cô nhìn lên cây đàn giữa sân khấu sau đó nói với Long Quân Thương
"thiếp đàn cho chàng nghe" nói rồi cô đi lên đài.

Nữ tử tóc trắng xinh đẹp thoát tục bước lên đài, mọi ánh nhìn đều đổ vào cô.

Lãnh Băng Châu ngồi xuống cây đàn trước sự kinh ngạc của mọi người
"công chúa đã thể hiện vậy ta cũng đàn một bản! để xem tài thô học thiển của ta có bằng công chúa tầm sư học đạo hay không" Lãnh Băng Châu nói rồi liền phát tay ý bảo cung nữ không cần lật nhạc phổ.

Bản nhạc của Bạch Minh Nguyệt quá đơn giản cô sẽ không đàn lại.

Lãnh Băng Châu sẽ đàn một bản khác yêu cầu kĩ thuật cao siêu hơn.
"ngay cả nhạc phổ vương phi cũng không biết! vậy bổn công chúa liền chờ xem" Bạch Minh Nguyệt thấy Lãnh Băng Châu không cần nhạc phổ liền khinh thường.


Ngay cả nhạc phổ cũng không biết mà muốn đàn.

Cô đi xuống đài ngồi xuống bên cạnh hoàng huynh của mình.
Lãnh Băng Châu lướt ngang phím đàn hoài niệm cảm xúc quen thuộc sau đó nhắm mắt lại.

Lại lần nữa mở mắt ra tiếng nhạc vang lên.

Kỹ thuật tuyệt diệu làm cho âm thanh du dương trầm bổng chìm vào lòng mọi người.

Nhìn mười ngón tay thon dài lướt như múa trên phím đàn không ai không ngơ ngác.

Lãnh Băng Châu an tĩnh ngồi đó bàn tay lại điêu luyện đánh lên bản nhạc đi vào lòng người.
Bạch Minh Nguyệt mặt đã không còn giọt máu.

Thứ mà cô kiêu ngạo lúc nãy bây giờ trước mặt Lãnh Băng Châu chỉ như bùn đất.

Bạch Minh Phong nhìn người trên đài đôi mắt đầy tham lam sở hữu.
Long Quân Thương nhìn Lãnh Băng Châu mọi thứ như chỉ còn mình nàng.

Lúc nãy nàng nói đàn cho y nghe y liền vô cùng trong đợi.

Thật không ngờ nàng ấy lại còn mang đến cho y niềm kinh hỉ lớn như vậy.

Long Quân Thương hiện tại chỉ muốn giấu người vào trong nhà không cho ai thấy.
Tiếng đàn kết thúc mọi người đều tĩnh lặng.

Vẫn chưa ai thoát ra khỏi âm thanh tuyệt diệu đó.

Lãnh Băng Châu đi xuống đài hoàng thượng mới lên tiếng làm mọi người bừng tỉnh.

Tiếng vỗ tay khen ngợi vang lên rất lâu.

Hoàng hậu đã không che dấu được ánh mắt lắp lánh nhìn về phía Lãnh Băng Châu.
"không biết công chúa thấy có được không?" Lãnh Băng Châu ngồi xuống bàn sau đó nhìn qua hỏi Bạch Minh Nguyệt.

Bạch Minh Nguyệt nghe cô hỏi chỉ im lặng cúi đầu, móng tay đã cắm vào thịt.
Có nhạc đệm như vậy mấy phần tiếp theo mọi người cũng không còn hứng thú như lúc ban đầu.

Long Quân Thương thấy đã ổn liền kéo Lãnh Băng Châu rời đi.

Phu thê An Lăng cũng đã rời đi trước một lúc.

Long Quân Thiên và Tần Vô Sương thấy bốn người bỏ đi trước liền ganh tị muốn chết.

Nếu không làm hoàng đế, hoàng hậu là tốt rồi cả hai cùng nghĩ.
- ----------------------******************------------------------------
Bạch Minh Nguyệt: tại sao?
Lãnh Băng Châu: (nhìn cũng không nhìn)
Long Quân Thương: một góc của nàng ấy cũng không bằng!
Bạch Minh Phong: cái thứ ngu xuẩn!
Bạch Minh Nguyệt: (khóc lớn)
Tử Nhi: mấy chương sau là màng tự hủy của pháo hôi Lãnh Băng Ngọc
Mọi người còn nhớ Thẩm Tuệ, Vân Hàn với mẹ con Yên Yên hem.

Chuẩn bị tới họ lên sàng rồi..

Bình Luận (0)
Comment