Lãnh Vương Phi

Chương 5


"Đại tiểu thư, đây là nô tì và gia đinh do đại phu nhân sắp xếp để hầu hạ người" kẻ nói chuyện là ma ma theo hầu bên mẫu thân cô.
Lãnh Băng Châu thụ sủng nhược kinh, từ khi nào mà mẫu thân lại quan tâm đến xấu nữ này thế không biết.

Nhưng nhìn những người được đưa tới cô biết cũng chẳng phải việc gì tốt cả, có lẽ bà ấy muốn giám sát nữ nhi đột nhiên khác thường.
" Nói với mẫu thân ta chỉ cần Tiểu Tâm hầu hạ là được rồi, những người khác ma ma mang về đi" Lãnh Băng Châu ra lệnh cho người về
cô kiếp trước là người trầm cảm nên rất thích một mình, kiếp này tuy có trí nhớ của chính chủ và tính cách cũng không còn âm u như trước nhưng cô vẫn thích yên tĩnh.

Cho nên cô chỉ cần Tiểu Tâm là đủ.

Ma ma định nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Băng Châu cũng im lặng dẫn người về.
Lãnh Băng Châu nhìn dòng người ra khỏi biệt viện liền châm một bình trà rồi lấy mấy quyển sách ra đọc.

Cô phải tranh thủ tìm hiểu thêm thế giới ở đây, ký ức của khối thân thể này quá hạn hẹp xem ra cô phải tranh thủ thời gian ra ngoài.

Bỗng cửa biệt viện bị đẩy ra, Tiểu Tâm chạy ùa vào.
"Tỷ tỷ, muội về rồi.

Đây là thư Quốc Công đưa cho tỷ" Tiểu Tâm đưa cho cô một phong thư và một mảnh ngọc bội.

Lãnh Băng Châu nhận lấy đuôi mắt hiện lên chút ấm áp, ít nhất ở đây vẫn còn người yêu thương cô.
" Tiểu Tâm muội đến chỗ quản gia lấy số đo, còn nữa bảo ông ta chuẩn bị xe ngựa ngày mai chúng ta đi thăm ngoại tổ mẫu" Lãnh Băng Châu tôi sống lại nhờ cơ thể của cô nên tôi sẽ thay cô báo hiếu.
Trong thư phòng
" lão gia ngày nói đại tiểu thư hôm nay có phải là hơi quá đáng rồi không, nếu để người ngoài biết có khi còn nói đại tiểu thư chèn ép thứ nữ và a di" nhị di nương giọng nói dịu dàng

"Nhị nương dù gì nó cũng là trưởng nữ sau này nàng đừng nói mấy lời như vậy" Lãnh thừa tướng trầm ngâm suy nghĩ, xem ra ông đã quá coi thường đứa con này rồi.
"Cốc...cốc..." tiếng gõ cửa vang lên
"Phụ thân là nữ nhi đây" Lãnh Băng Châu lên tiếng
Lãnh Băng Châu đứng ngoài thư phòng nghe hết câu chuyện, nhưng bây giờ chưa phải lúc để đi bước tiếp theo.

Cô đến để nói với ông ta về việc mình đi thăm ngoại tổ mẫu tránh cho mấy người khác lại nói vào nói ra.

Bây giờ cô chưa có gì trong tay nên từng bước phải thận trọng.

Hôm qua làm vậy chỉ để giết gà dọa khỉ kết quả đã đạt được bây giờ cô sẽ sắm vai một tiểu thư khuê cát.
"Châu nhi tìm ta có chuyện gì" Lãnh thừa tướng hỏi
mặc dù biết nữ nhi đã bị hủy dung, nhưng khí chất đúng là rất đáng khen ngợi.
" Ngày mai nữ nhi muốn đi thăm ngoại tổ mẫu và cữu cữu con đến báo với người" Lãnh Băng Châu có lời nói và cử chỉ vô cùng đúng mực, nhưng trong mắt cô không có chút cảm xúc nào.
" Bảo quản gia chuẩn bị lễ vật, không được sơ sót cũng lâu rồi con chưa đi thăm lão phu nhân.

Châu nhi con là trưởng nữ nên phụ thân hi vọng con nhớ từng lời nói của con đều ảnh hưởng đến phủ thừa tướng, cái gì nên nói cái gì không ta nghĩ con hẳn biết" ông không phế bỏ trưởng nữ vì lâu nay ông vẫn kiêng dè thế lực phủ Quốc Công.
Nay bỗng dưng nữ nhi lại muốn đi qua đó chắc chắn là vì uất ức muốn đi nhờ giúp đỡ.

Nhưng nếu như vậy thì ông sẽ phải gặp rắc rối, phải biết An Quốc Công nổi tiếng là bao che khuyết điểm, lâu nay Lãnh Băng Châu bị ức hiếp như vậy là vì cô không nói với cữu cữu của mình.

Nhưng nếu hôm nay nói ra thì phủ thừa tướng chắc chắn sẽ không yên.

Vì vậy ông nói những câu này là nhằm nhắc nhở cô cho dù cữu cữu cô có thương yêu cô thì ông mới là phụ thân, phủ thừa tướng mới là nhà, vì vậy cô phải biết thận trọng lời nói.

" Nữ nhi đã biết" Lãnh Băng Châu đáp lời rồi lui ra
Lãnh Băng Châu đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cô hoàn toàn không để nhị di nương vào mắt.

Cô làm sao không hiểu hàm ý của ông chứ, nhưng lần này cô không cần cữu cữu ra mặt mà muốn tự mình giải quyết rắc rối.
Buổi sáng hôm nay không khí rất lạnh, Lãnh Băng Châu lại không ngủ được mà rời giường sớm.

Cô rất thích mùa đông, nó là sở thích là thói quen của cô.

Trước đây cô thích yên lặng ngồi ngắm nhìn tuyết rơi, từng bông, từng bông trắng xóa rơi xuống.
Mỗi hoa một hình dạng, nó là sự riêng biệt, là sự cô độc như lòng cô vậy.

Kiếp trước cô rất thích ngồi lặng lẽ nhìn tuyết rơi, có khi là ngồi cả ngày đó là nhưng khoảnh khắc duy nhất cô thấy an tĩnh và thư thái, là khoảnh khắc duy nhất cô cảm nhận sự tương đồng từ cái lạnh của tiết trời.
Sinh thời có hai thứ khiến Lãnh Băng Châu yêu thích đó là tuyết và một loài hoa mang tên Bỉ Ngạn, Bỉ Ngạn hoa vẻ đẹp của chấp niệm chốn u linh, vẻ đẹp của cái chết.

Lãnh Băng Châu thất thần chìm vào suy nghĩ đến nỗi tiểu Tâm đứng sau lưng gọi cô mấy lần mà cô lại không nghe thấy.
" Tỷ tỷ....tỷ tỷ" Tiểu Tâm thấy cô ngẩn người liền gọi
"Tiểu Tâm chuẩn bị thay y phục rồi lên đường thôi" Lãnh Băng Châu thanh lãnh quay đầu
Trong khoảnh khắc ấy Tiểu Tâm có cảm giác mỹ nhân như họa trước mắt sẽ hòa vào tuyết mà biến mất, tỷ tỷ cô đúng là không nhiễm chút bụi trần.

Hôm nay, ma ma đã đưa y phục đến tiểu Tâm không ngờ tỷ ấy vậy mà lại dùng loại vải thượng hạng để làm y phục cho cô.

Vốn dĩ được một đại tiểu thư xem là tỷ muội đã là phúc phần không ngờ tỷ ấy còn để tâm đến mình như vậy, Tiểu Tâm cô đời này theo hầu một người như vậy là đủ rồi.

"Tỷ sao lại đứng đây, trời lạnh thế này" Tiểu Tâm nhìn bóng lưng cô tịch của Lãnh Băng Châu mà thở dài, từ sao khi tỷ ấy tỉnh lại thay đổi thật nhiều tuy đã tốt hơn trước nhưng lại làm cô cảm nhận một nổi cô tịch khó tả.

"Ta ngắm tuyết" Lãnh Băng Châu trả lời rồi xoay người vào trong.

Cô thay y phục sau đó ngồi vào bàn trang điểm để Tiểu Tâm chảy tóc cho cô.
"Tỷ...!đa tạ tỷ kiếp này tiểu Tâm có tỷ là đủ rồi" Tiểu Tâm chảy đang tóc cho cô bỗng dưng lên tiếng.
"Đồ ngốc" Lãnh Băng Châu nâng mắt lên nhìn
Cô nghĩ là muội xứng đáng, theo ta chịu khổ nhiều năm như vậy mà không hề than vãn tận đái lòng Lãnh Băng Châu khe khẽ tiếng thở dài.

Dù vậy gương mặt lãnh tĩnh của cô vẫn không hề thay đổi, đôi mắt vẫn yên ắng không gợn sóng dường như hai tiếng mắng đầy bất đắc dĩ kia không phải xuất phát từ cô.
" Muội hôm nay cũng theo ta, khi về chúng ta cùng nhau đi dạo" cô muốn nhìn thử thế giới này rốt cuộc thế nào.
Phủ Quốc Công
" Ngoại tổ mẫu con đến thăm người đây" Lãnh Băng Châu ánh mắt ấm áp mà nhìn lão phu nhân trước mắt
một gương mặt đầy từ ái nhìn cô, mái tóc bạc trắng, trang phục thanh nhã nhưng không kém phần cao quý, gương mặt của bà tuy đa ngoài bảy mươi nhưng vẫn thấy được thời trẻ còn là một mỹ nhân, quả không hổ là mỹ nhân thịnh thế một thời.
Nhưng bây giờ nhất phẩm lão phu nhân ấy lại như những người bà khác đứng ở cửa trong cháu mình về.

Lãnh Băng Châu thấy lòng nóng lên, gương mặt dịu đi nắm lấy tay ngoại tổ mẫu của mình.

Sau đó cô quay sang nhìn cữu cữu của mình, đây là Quốc Công của phủ cho dù đã trung niên nhưng vẫn còn vô cùng soái khí là nam nhân mà rất nhiều nữ nhân muốn gả vào, tuy nhiên cuối cùng cữu ấy lại bị thu phục bởi cữu mẫu.
" Cữu cữu, cữu mẫu đâu rồi ạ" Lãnh Băng Châu hỏi cữu cữu cô
lạ thật thường ngày nếu cữu cữu ở nhà thì sẽ thấy cữu mẫu bên cạnh nhưng hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây.
" Nàng ấy đi phủ của Thái Hòa công chúa rồi" An Quốc Công trả lời
"Sao cữu không đi cùng" đúng là lạ thật cữu cữu chẳng phải rất thân với phò mã sao.
" Còn chẳng phải vì ở nhà đón nha đầu con sao" An Quốc Công cười nói
" Này là người đang trách con à" Lãnh Băng Châu bất đắc dĩ
" Nó dám" An lão phu nhân lên tiếng.


Ngôn Tình Sủng
Lãnh Băng Châu đỡ bà ngồi xuống sao đó ngồi cạnh bà.

Lão phu nhân vui mừng nhìn cháu mình, lần này về khí chất và tính cách đã thay đổi rất nhiều.

Đáng tiếc một mỹ nhân trời sinh lại phải chịu hủy dung, bà đau lòng nắm lấy tay Lãnh Băng Châu.
Nếu hôm qua nó không bị ép đến đường phải gửi thư nhờ giúp đỡ thì bà làm sao biết mấy năm qua cô phải sống khổ sở thế nào.

Lúc nhận được thư bà chỉ muốn đến phủ thừa tướng hỏi cho ra lẽ nhưng lại bị con bé ngăn cản, nó muốn tự mình giải quyết vấn đề nên bà chỉ có thể âm thầm giúp đỡ.
" Châu Nhi con nói xem chuyện trong thư hôm qua là thế nào, chẳng phải từ trước tới giờ con đều nói rất tốt sao" An Quốc Công ngồi bên cạnh nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng hỏi.
Lãnh Băng Châu chỉ đành đem toàn bộ sự việc tường thuật lại một lần.

An quốc công nghe xong liền vứt nát ly trà một bộ hùng hổ đi hỏi tội.

Còn lão phu nhân thì hai mắt đỏ hoe, vừa thương vừa giận.

Rốt cuộc bao năm qua cháu mình sống khổ sở như thế nào chứ, lại nói An thị làm mẫu thân thế nào vậy.
" Ngày mai con bão mẫu thân con đến gặp ta" xem ra bà phải giáo huấn An thị một trận.
" Đúng rồi ngoại tổ mẫu, cữu cữu con còn muốn báo cho mọi người tin mừng" nói rồi Lãnh Băng Châu nhẹ tay tháo khăn che mặt xuống, khoảnh khắc đó trong phòng bỗng yên ắng lại.

Thật lâu sau mới nghe được tiếng của An quốc công vang lên
" mặt của con" An Quốc Công kinh ngạc
"Tốt, rất tốt" lão phu nhân vui mừng vuốt lên khuôn mặt tinh xảo của cô.

Đúng là ông trời có mắt, sau bao nhiêu năm cuối cùng thì vết sẹo đó cũng biến mất rồi..

Bình Luận (0)
Comment