Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 25

Dư Dương ngừng xe trước cửa trường học, trong lúc đợi nhị thiếu đi ra, hắn đã tranh thủ nói chuyện cùng ông nội của Nam Thế Dương. Kể thêm về chuyện đêm qua.

Mặc dù đi theo nhị thiếu chừng mười năm, nhưng công việc của hắn ngoại trừ giúp nhị thiếu quản lý chuyện trong bang, chính là đem mọi việc của nhị thiếu báo cáo với ông chủ.

Nhị thiếu vẫn là cậu bé ngoan, trải qua mười năm, thời điểm Dư Dương báo cáo với ông chủ luôn là cây ngay không sợ chết đứng tuyệt không chột dạ. Nhưng bắt đầu từ những lần gần đây, Dư Dương cảm giác hắn không còn là cây ngay nữa.

Giống như chuyện đi theo nhị thiếu tới Nam Giao, nếu như bị ông chủ biết rõ, không biết sẽ đem tới hậu quả gì nữa. Nên biết, ông chủ là vô cùng xem thường những người đi ra từ cái nơi nghèo túng kia. . .

Tắt điện thoại không bao lâu, Nam Thế Dương đã từ cổng trường bước tới, đầu vừa chui vào trong xe, đã trực tiếp phân phó, "Đi thôi, đi Nam Giao."

"Vâng, nhị thiếu" xe chậm rãi lái đi, Dư Dương chột dạ không lên tiếng. Thành thật mà nói, giờ phút này, hắn chính đang suy nghĩ không biết có nên đem chuyện đi tới Nam Giao hôm nay nói cho ông chủ biết hay không. . .

"Sáng giờ chú ở nhà sao? Ông nội có hỏi chú vấn đề gì không?" Bàn tay để sát vào ghế lái thăm dò, Nam Thế Dương sốt ruột hỏi, "Cô gái kia còn đang ở trong phòng tôi, ông nội có sinh nghi không?"

"Ông nội cậu, hình như, vẫn chưa biết" trả lời là do dự , dù sao vừa giờ hắn đã bán đứng nhị thiếu bằng một cú điện thoại.

"Nhị thiếu, tôi cảm thấy, cậu đem cô gái kia để trong phòng, quả thật là quá mạo hiểm. Vạn nhất, tôi là nói vạn nhất, có người muốn tới gian phòng. . ."

"Này, sẽ không, tôi buổi sáng lúc đi học đã đem chìa khóa dự bị theo. Ngoại trừ ông nội, không ai có thể vào phòng tôi". Dựa về thành ghế, Nam Thế Dương bực bội nói, "Thảo nào sớm tinh mơ ông nội lại có hành vi kỳ quái như vậy, nói không chừng có khả năng sẽ vào phòng".

Chuyện như vậy không khẳng định được, Dư Dương chột dạ dời ánh mắt về, nuốt nước miếng một cái. Chuyện cô gái kia, ông chủ đã biết, có thể hay không sẽ vào phòng tìm cô, không biết tâm tình của ông sẽ thế nào. . .

"Dừng, không nghĩ nữa. Hôm nay nhất định phải làm thủ tục nhập học cho cô ấy thật tốt, buổi tối sẽ mang cô ấy đi tìm phòng ở. Về sau cô cũng sẽ ở bên ngoài, sẽ không có vấn đề gì." Tỉnh lại, Nam Thế Dương bắt bản thân mình nghĩ về hướng tốt, "Hy vọng hết thảy thuận lợi."

Nhưng, tất cả thật không có dễ dàng như hắn nghĩ. Chỉ việc làm thế nào để lấy hộ khẩu, đã làm hắn mất nhiều tinh lực.

Đáng nói là, cha ghẻ mẹ kế Văn Đình Tâm, thực là người không thể nói lý lẽ. . .

...

Lúc xe tới Nam Giao, thời gian đã là đầu giờ trưa. Gia đình Văn Đình Tâm ở tận trong cùng của thôn, gần khu vực đỉnh núi.

Sau khi xuống xe, Nam Thế Dương dặn dò Dư Dương mang theo ví tiền, hắn cảm thấy sự tình hẳn là dễ giải quyết. Người nông thôn, cho ít tiền là có thể cái gì cũng nghe theo rồi.

Ai biết, đôi vợ chồng kia da mặt lại vô cùng dày.

Trước khi Nam Thế Dương đến, Từ Kiến Bình và Cao Tài cũng đang thương lượng về chuyện Văn Đình Tâm đi cùng với người giàu có.

Đêm hôm qua chứng kiến con nhóc chết tiệt Văn Đình Tâm kia được một chiếc sang trọng đón đi, ban đầu, Từ Kiến Bình tức không chịu được. Nghĩ thầm con nhỏ kia vừa đi, khoản tiền kia liền coi như bát nước đổ đi.

Dọc theo đường trở lại, Từ Kiến Bình than thở, suýt nữa bật khóc. Nào biết, đem chuyện này nói với Cao Tài, lập tức bà lại có cách nhìn khác 360 độ.

Văn Đình Tâm khi nào thì gần bên người giàu có hai người bọn họ không biết rõ, nếu hai người bọn họ biết rõ, thì đã có thể lợi dụng chuyện này sớm một chút.

Dù cho hai vợ chồng họ không tốt, nhưng cũng đã nuôi con nhóc kia vài chục năm. Nuôi cơm vài chục năm cũng không thể phủi tay nói là không được!

Hai vợ chồng ngồi cạnh bàn ăn, Từ Kiến Bình viết tờ giấy giơ lên, "Ông xã, ông xem một chút, đây là biển số của chiếc xe kia. Ông ra ngoài nhiều, nên hỏi thăm các gia đình trên trấn một chút xem có biết không".

Cầm lấy tờ giấy kia, Cao Tài hí mắt xem xét thật kỹ, cảm thấy có chút không đúng, "Bảng số này, dường như là ở nội thành thành phố. Biển số xe của Nam Giao chúng ta bắt đầu không phải là chữ cái này".

Dù sao cũng là người ăn trộm, dù cho đã bỏ nghề lánh nạn thì vẫn có bạn bè ở chỗ này. Ở thời đại này, xe rất ít, đều là nhà có tiền mới mua được. Nếu ở Nam Giao có người muốn mua xe, thì đoán chừng chỉ có trưởng trấn mới có thể mua được.

"Tôi đợi lát nữa đi ra ngoài hỏi một chút". Cầm lấy tờ giấy, Cao Tài vui mừng nhìn trộm một cái, Từ Kiến Bình, ghét bỏ mở miệng nói, "Nhìn xem ông trở thành cái dạng gì, đạt được một chút lợi nhỏ đã vui mừng. Này nếu như thực là đại gia ở thành phố, chúng ta có thể một lần nữa trở về thành phố."

"Nếu tình cảm tốt! Hãy đem con nhóc kia gả cho hắn, trở lại thành phố, cuối cùng cũng không phải sống tại nơi rừng núi này nữa". Từ Kiến Bình việc đầu tiên nghĩ đến chính là đem Văn Đình Tâm gả ra ngoài.

Con nhóc kia nếu gả đi, Cao Tài liền an phận. Không còn kẻ có thể cướp chồng bà, còn có được một khoản tiền, loại mua bán này hết sức có lời! (Tà: Bà thật bỉ ối nha!)

Cùng thời điểm hai vợ chồng đang lên kế hoạch thì Nam Thế Dương đã đứng ở trước cửa.

"Cạch cạch cạch" vài cái, gõ vang cửa chính, Dư Dương có lễ mở miệng, "Xin hỏi có người ở nhà không?"

Lời này vừa nghe có chút khách sáo, nói không chừng, người này đến đây vì con nhóc chết tiệt kia, làm hai người thoáng cái thần kinh đều chấn phấn.

"Đến đây, đến đây" xoa xoa hai tay, Từ Kiến Bình đứng lên, một bên hướng Cao Tài thúc giục, "Thu đồ lại, nói không chừng người ta đã tìm tới cửa ."

Vừa nói xong, đến bên phía sau cửa, Từ Kiến Bình sửa soạn chính mình một chút, vội vàng mở cửa.

Trong phòng có mùi bốc lên làm lông mày Dư Dương nhíu lại thật chặt, dưới chân không tự giác lui nửa bước, nhưng vẫn hết sức lịch sự "Xin hỏi, bà là Từ Kiến Bình mẹ kế của Văn Đình Tâm sao?"

Trời đánh nha, thật đúng là đến vì con nhóc kia!

"Dạ dạ dạ, là tôi, hai cậu mau vào phòng ngồi một chút," cửa gỗ mở lớn, Từ Kiến Bình hiện lên vẻ mặt cười lấy lòng nói, "Con bé nhà ta tối hôm qua giận dỗi chạy ra ngoài, tôi nhìn thấy hai cậu mang con bé đi, nó vẫn ổn cả chứ? Con bé hẳn là không có gây chuyện với hai cậu chứ".

Trong lúc nói chuyện, Từ Kiến Bình vô cùng niềm nở với bọn họ, lại liếc nhìn nhãn hiệu trang phục của hai người từ trên xuống dưới, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Đều là nhãn hiệu nổi tiếng trong ti vi nhắc tới, đúng thật là người có tiền!

Bên cạnh bàn ăn, hai vợ chồng cùng hai người bọn họ ngồi xuống, mỗi người một tiếng, hỏi thăm hết sức thân tình.

"Hai cậu là người trong thành phố đúng không?"

"Cùng con bé nhà chúng tôi có qan hệ gì vậy?"

"Hôm qua nghe nói còn lái xe đón con bé nhà tôi, có khi con bé lại làm bẩn xe của hai cậu cũng nên!"

"Cô Từ Kiến Bình, chú Cao Tài, làm ơn hãy nghe tôi nói một tiếng" ngăn lại lời của bọn họ, Dư Dương cũng thật là vất vả.

Sau lưng hắn, Nam Thế Dương ngẩng đầu đánh giá căn phòng bừa bộn một lượt, không nói tiếng nào, lông mày hết sức nhíu lại.

"Nhị thiếu nhà chúng tôi cùng tiểu thư Đình Tâm là bạn bè, hiện tại tiểu thư Đình Tâm chuẩn bị nhập học nên tôi đến thông báo với hai vị trưởng bối một tiếng, " đưa lên danh thiếp của mình, Dư Dương tiếp tục nói, "Nhị thiếu hy vọng tiểu thư Đình Tâm có thể cùng cậu ấy sống ở thành phố, cậu ấy nguyện ý sẽ lo lắng tiền sinh hoạt, học phí và các khoản tiền khác. Không biết rõ ý kiến của hai vị trưởng bối như thế nào."

"Chuyện này đương nhiên là tốt! Nhị thiếu muốn quản chuyện của con bé nhà chúng tôi, đây chính là phúc khí của con bé!" Vỗ bàn, Từ Kiến Bình vẻ mặt là hết sức vui mừng.

Ở bên cạnh Từ Kiến Bình, Cao Tài nắm chặt tấm danh thiếp kia, lòng bàn tay không ngừng run rẩy.

Này con mẹ nó, lại là Nam Gia. . . Nam Gia gia tộc của thủ đô!

"Hai vị trưởng bối đồng ý, nhị thiếu chúng tôi hôm nay sẽ giúp tiểu thư Đình Tâm làm thủ tục nhập học, hy vọng hai vị trưởng bối có thể cung cấp hộ khẩu và giấy tờ liên quan của tiểu thư Đình Tâm".

"Được, tôi sẽ đi lấy hộ khẩu ngay" vui vẻ, Từ Kiến Bình đứng lên.

"Đợi một chút, không cần vội." Một phen kéo Từ Kiến Bình xuống, Cao Tài thăm dò, "Hai vị thiếu gia, vậy toàn bộ chúng ta đi thành phố, cuộc sống thế nào, các ngươi sẽ giúp đỡ chứ?"

"Toàn bộ gia đình chúng tôi là người nông thôn, đi tới thành thị cuộc sống sẽ có nhiều điều không hiểu. Nam Gia các ngươi nguyện ý sẽ giúp đỡ chứ?" Ngay sau đó, Cao Tài hỏi lại.
Bình Luận (0)
Comment