Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 38

Việc làm học sinh ngoan ngoãn nghe giảng bài, đã mười năm rồi Văn Đình Tâm không làm.

Từ lúc Nam Thế Dương giúp cô đến phòng học, cô đã không có phương pháp để học yên ổn được.

Khi giáo viên chủ nhiệm cầm sách tới cho cô, Nam Thế Dương phải càu nhàu, dặn dò đủ thứ sau đó mới rời đi. Thái độ của hắn như vậy, làm cho toàn bộ học sinh trong lớp sợ hãi cúi đầu xuống không dám ngẩng mặt lên nhìn.

Dù sao, Nam Thế Dương cũng nổi tiếng là chán ghét phụ nữ. Dù cho có là em gái học cùng trường thì cũng từng bị hắn trách mắng rồi.

Khi hắn vừa đi khỏi, trong lớp đã có không ít các đề tài thảo luận từ do các cô gái nói ra. Ánh mắt họ nhìn Văn Đình Tâm cũng có rất nhiều hàm nghĩa khác nhau.

Bọn họ đều len lén nhìn Văn Đình Tâm, cô cũng không ngại ngùng đánh giá lớp học này.

Nam Thế Dương nói sẽ sắp xếp cho cô học ở lớp chuyên, khối cấp ba, điều này không phải là giả. Văn Đình Tâm đảo mắt nhìn quanh, cô thấy rất nhiều gương mặt sau này sẽ nổi danh trong xã hội.

Cô bắt đầu đánh giá một tên con trai ở bàn đầu tiên trong lớp, trong tương lai vài năm tới hắn sẽ là luật sư nổi tiếng. Cũng từng là học trưởng của cô, cũng từng theo hắn đi thực tập. Không nghĩ rằng trong năm học cấp ba này cô lại học chung lớp với hắn.

Từ khi cô bước vào trong phòng học đã bắt đầu chú ý tới một cô gái, trong tương lai, cô ấy sẽ là một ngôi sao nổi tiếng trong giới showbiz. Nghe nói sau khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông, trong kỳ nghỉ hè cô ấy đã dự thi vào Học viện Sân khấu điện ảnh.

Chờ một chút...

Lấy ra máy tính xách tay, cô nhanh chóng ghi lại những người có thể hỗ trợ mình sau này.

Ở trong lớp cao trung tốt nhất thành phố này, trong mắt Văn Đình Tâm cũng giống như một thị trường nhân tài.

Người nào sau này sẽ thành đạt cô đều nắm rõ. Những người này về sau cũng sẽ là mục tiêu giao lưu tiếp xúc của cô.

Trong mộ buổi sáng này, cô hoàn toàn nhìn vào mấy người này mà hồi tưởng lại chuyện của kiếp trước.

Kết thúc chưởng trình học của buổi sáng, tới tận lúc tan học, khi phòng học đã không còn mấy người, Văn Đình Tâm mới sắp xếp ổn thông tin vào trong máy tính của mình.

Chân đang còn bị thương, nên Nam Thế Dương có dặn sau khi tan học cô hãy ở phòng học chờ hắn, vậy nên cô cũng không sốt ruột cho lắm.

Sắp gọn gàng túi xách, duỗi cái lưng hơi mỏi, ngáp vài cái, cuối cùng cô đặt tay lên bàn thở dài nói, "Nhàm chán..."

Quả thật rất nhàm chán...

Không có chuyện gì chán hơn so với chuyện phải làm học sinh...

Nếu như không phải muốn có một cái bằng luật sư hợp pháp, cô cũng sẽ không đem thời gian quý báu của mình giành cho cái chuyện học này...

"Văn Đình Tâm!" Đang mơ mơ màng màng, chợt nghe được tiếng gọi của Nam Thế Dương từ bên ngoài truyền tới, cô lập tức tỉnh táo lại.

"Tôi ở đây!" Vịn tay lên bàn đứng dậy, Văn Đình Tâm nhìn ra phía bên ngoài phòng học, khi Nam Thế Dương xuất hiện trước mắt cô, khuôn mặt lộ ra rất nhiều lo lắng.

"Văn Đình Tâm!" Nam Thế Dương vội vàng bước tới, trên trán đầy mồ hôi, quả thật hắn rất sốt ruột, "Tôi đến trễ, cô đợi có lâu không".

Hắn đặc biệt ra khỏi lớp học trước mười phút, kết quả lại lạc đường ở trong trường học...

Đi qua đi lại rất lâu, hắn giống như tên ngốc đi quanh trường cả một vòng, thậm chí còn chạy cả đến ký túc xá của nữ.

Về sau tiện đường hỏi một học sinh, cuối cùng bắt hắn dẫn tới đây luôn.

Đối với tật xấu mù đường của mình, trong lòng Nam Thế Dương cũng hết cách...

"Đợi không lâu". Bước một vài bước, khập khiễng đến bên cạnh hắn, di chuyển có hơi chậm. Nam Thế Dương không đợi cô bước được vài bước đã chạy đến trước mặt cô.

"Ôi! không đợi lâu là tốt rồi, tôi có chút chuyện, nên đến chậm". Hơi thở gấp gáp, Nam Thế Dương dùng một tay quạt cho mình, nhìn cô không có chuyện gì, lúc này lo lắng trong lòng mới giảm xuống.

"Anh gặp chuyện gì sao? Nhìn này, trên trán cũng đầy mồ hôi rồi". Cầm ống tay áo lau mồ hôi trên trán của hắn, khóe miệng Văn Đình Tâm hơi mỉm cười, tâm tình cũng cảm thấy thật tốt.

Thật ra mà nói, mới nửa ngày không nhìn thấy Nam Thế Dương, cô cũng rất nhớ hắn.

Không hề sai người làm đi đón, tên nhóc nhà cô quả thật kiên nhẫn vô cùng.

"Tôi việc đó,..." Đối mặt với ánh mắt cười cười của Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương cảm thấy không được tự nhiên, khuôn mặt cũng đỏ bừng, bàn tay liên tục chà xát vào cạnh quần, chứng tỏ bây giờ trong lòng hắn rất rối rắm, "Do học thể dục, nên tới chậm..."

"Giờ thể dục hả? Bên ngoài nóng như vậy tại sao không cởi áo khoác ra chứ". Cởi áo khoác của hắn xuống, sau đó tiếp tục cởi cà vạt. Không để ý tới sắc mặt ửng hồng của hắn, Văn Đình Tâm rất tự nhiên, giống như một người mẹ quan tâm chăm sóc cho con trai, "Chạy bộ còn mặc áo khoác, đeo cà vạt, anh thật không sợ nóng à".

Biết được trong phòng học lúc này không có ai, cử chỉ của hai người cũng không có kiêng kỵ gì, thân mật thắm thiết, giống như đôi tình nhân nhỏ.

Không nghĩ tới, hai người đang "tình chàng ý thiếp" như vậy lại để cho người không nên thấy chứng kiến hết.

Nói chung là làm cho người đó vô cùng giật mình.

Nhìn thấy cảnh Nam Thế Dương đối xử khác thường với một cô gái, người đó kinh hãi đến mức miệng cũng há hốc không khép lại được, ngã "bịch" xuống dưới chân, ở trước cửa lớp học.

"Ôi trời ơi! Trời đất ơi!" Ở tư thế ngã xuống dưới đất này, người đó bị ngã đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt cũng chuẩn bị chảy ra.

Bầu không khí tốt đẹp bỗng chốc bị phá hư, Nam Thé Dương cảm thấy rất tức giận, ngoảnh đầu hung dữ nhìn ra phía cửa.

Theo ánh mắt của hắn, Văn Đình Tâm cũng nhìn ra ngoài cửa.

Ở ngoài đó là một cô gái!

Cô gái nhỏ xảo quyệt, gian manh của nhà Nam Thế Dương, người này đểu lại ấn tượng với Văn Đình Tâm cũng không phải là ít...

Xoa cánh tay đứng dậy, trong miệng cô gái đó vẫn còn "Hít hà" một chút lạnh. Nhìn thấy ánh mắt tức tối của người trong phòng, bỗng chỗng bị hù dọa đến quên cả bản thân mình đang đau.

"Đáng chết, thế mà lại bị đồ bỏ đi đó nhìn thấy. Phải đi nhanh thôi, lặng lẽ đi...." Cằn nhằn nói nhỏ, cúi thấp đầu, co người lại, rất nhanh cô gái đó tránh thoát được ánh mắt của hai người họ.

"Đi thôi" Cầm áo khoác và cà vạt đưa cho cô, Nam Thế Dương nhanh chóng rút lại ánh mắt hung ác, lúc quay về phía Văn Đình Tâm, hắn không còn sự bực tức mà chỉ có sự đơn giản, "Tôi dẫn cô đi ăn cơm".

"Được". Cầm áo khoác và cà vạt, Văn Đình Tâm cẩn thận gấp cà vạt lại sau đó nhét vào túi áo khoác của hắn.

Sau khi sắp xếp xong, ngẩng mặt lên đã thấy tên nhóc quay người ngồi xổm xuống.

"Lên đi, tôi cõng cô".

Giống như lúc sáng khi bước xuống xe vậy, Nam Thế Dương bây giờ rất kiên quyết. Để cho cô trị thương ở chân tốt, hắn cũng đã chuẩn bị cho tình huống này.

"Nhưng anh vừa học thể dục xong, không mệt sao?" Hỏi như vậy, nhưng Văn Đình Tâm vẫn chủ động trèo lên lưng hắn, cười hì hì, giòn như người ta ăn đậu phộng vậy, "Nhưng mà, tôi cũng rất nhẹ, chắc anh có thể cõng được".

Coi như da mặt của mình dày vậy. Người ta cũng muốn chứng tỏ như vậy, cô không muốn bị quá căng thẳng nên trong lời nói mới làm ra vẻ như vậy.

Dù sao cô cũng không phải là cô bé mới lớn hay xấu hổ, Văn Đình Tâm cô đã là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi rồi đấy nha.

Cõng Văn Đình Tâm trên người, sức nặng làm Nam Thế Dương mím mím môi, nhưng dường như vẫn khinh thường nói, "Văn Đình Tâm một lát nữa ăn nhiều một chút".

"Hắc hắc, vậy anh ăn ít một chút..."

Cười cười nói nói , hai người đi ra khỏi phòng học, kiếp trước cũng đã học tại nơi này, nên Văn Đình Tâm biết rõ đường đi tới căn tin.

Nếu như hắn hơi đi nhầm một chút, cô liền vỗ vỗ vai hắn chỉ đường, "Bên này bên này, chúng ta tới căn tin ăn cơm".

Cô cho rằng hắn muốn đưa cô đi chỗ khác ăn cơm, cũng không có nghĩ tới nguyên nhân sâu xa khác. Dù sao cô cũng rất nhớ tới thời học sinh ăn cơm ở căn tin, cho nên tiếp tục chỉ đường đi cho hắn.

Như vậy, rất thuận tiện cho Nam Thế Dương...

Quả thật mà nói, hắn không muốn để cô phát hiện ra bệnh của hắn...

Hai người bên này thân mật, làm nên một trận sóng ở trong sân trường.

Tin tức rất nhanh đã truyền đến tai của ông nội Thế Dương...

Ông cụ lần này quả thật đứng ngồi cũng không yên!
Bình Luận (0)
Comment