Lãng Quên
Trên đường Tân Sông, nhà số 256-276 đều bị Nam Thế Dương mua.
Một dãy nhà tổng cộng có tám căn, cửa hàng mát xa, hai nhà tắm xông hơi, một cửa hàng bán đồ dùng hàng ngày về đêm cùng với hai quán bar, còn lại hai căn nhà ở, chiếm diện tích vô cùng lớn, nền tảng hơn hai ngàn mét vuông,
Một khu rộng lớn bị anh thu mua lấy, như vậy chi phí thanh toán cũng rất lớn.
Sáng sớm, Văn Đình Tâm xem mấy bản tài liệu không muốn buông tay, thường xuyên hé mắt vui mừng, nhìn qua tâm tình rất tốt.
Vào lúc ăn điểm tâm, Nam Thế Dương mới cầm bỏ qua một bên liền bị cô vỗ một cái vào đầu. Bộ dáng coi như của quý làm cho Nam Thế Dương cảm thấy rất thú vị.
Suy nghĩ những tài liệu đó đều do anh cầm về cho cô, theo lý thuyết cô cũng cảm thấy yêu quý anh mới đúng chứ, như thế nào đối với mấy món đồ kia trân quý như vậy.
Vốn muốn nói đôi câu với cô, nhưng nhìn thấy tinh thần cô hưng phấn như vậy, Nam Thế Dương kiên quyết bỏ qua.
Văn Đình Tâm muốn gặp mặt những chủ tiệm kia, nên ăn xong bữa ăn sáng, hai người liền đi đến phố Tân Sông.
Thủ hạ dưới tay Nam Thế Dương ở trong quán bar, mấy chủ tiệm kia sau khi nghe thông báo liền lục đục chạy tới quán, ngoan ngoãn ngồi chờ ở trong phòng họp.
Trong phòng họp, Đầu Cẩu bưng cho mỗi người một tách trà, dựng lỗ tai lên nghe các chủ tiệm trò chuyện, trong lòng không nhịn được từng trận nghi ngờ.
Buổi trưa hôm qua nhìn Nhị thiếu dẫn Nhị tẩu rời đi, sau đó buổi chiều một mình trở lại. Hơn nữa sau khi trở lại, liền lập tức đánh chừng hơn mười phần văn kiện để cho cậu đi đưa cho từng người chủ tiệm này mỗi người một bản, hơn nữa còn dặn dò nếu có hứng thú thì đến phòng họp ở quán bar gặp Nhị thiếu.
Sau đó, Đầu Cẩu nhìn thấy Nhị thiếu vẫn ngồi trước máy tính, giống như làm bản kế hoạch gì đó vô cùng nghiêm túc.
Lúc đó, Đầu Cẩu còn tưởng rằng Nhị thiếu biết lão gia chặt đứt chi tiêu, nên mới tính toán cắt xén từ chỗ này. Giống như kêu cậu đi đưa các văn kiện cho các chủ tiệm để thu phí bảo kê…
Nhưng nếu làm như vậy, lão gia nhất định sẽ biết, vì vậy Đầu Cẩu hảo tâm muốn nhắc nhở Nhị thiếu, hơn nữa còn mốc ra mấy tờ tiền nói muốn cho Nhị thiếu dùng.
Vào lúc đó, Nhị thiếu mới biết chi tiêu của mình bị lão gia cắt đứt, trong cơn tức giận, còn trở về tranh cãi với lão gia một trận.
Đầu Cẩu rất lo lắng bản thân mình lắm mồm, có thể làm cho lão gia cùng với Nhị thiếu xảy ra xung đột, làm liên lụy tới Nhị thiếu.
Cho nên thời điểm các chủ tiệm tìm tới cửa, Đầu Cẩu cảm giác mình đúng lúc có thể trốn tránh, để Nhị thiếu phát giận qua các chủ tiệm kia.
Nào biết khi Nhị thiếu cùng các chủ tiệm nói chuyện hơn bốn tiếng đồng hồ mới ra ngoài, đã là vẻ mặt tươi cười, hình như tâm tình không còn phiền muộn.
Bắt đầu họp từ mười giờ tối cho đến rạng sáng, bọn họ nói những chuyện gì, Đầu Cẩu vô cùng hiếu kỳ.
Vì vậy hôm nay Nhị thiếu lại mời các chủ tiệm tới lần nữa, Đầu Cẩu cầm bình trà để rót nước, đứng ở một bên dựng thẳng tai quang minh chính đại nghe lén.
Tám căn nhà được thu mua, có hai căn nhà ở chủ nhà không cần tới, còn dư lại những người làm ăn kia mong chờ kiếm tiền, cho nên mời đến đã có bốn người.
“Ngày hôm qua chúng ta đã kí kết chuyện như vậy, hôm nay lại mời đến, các người nói có phải Nhị thiếu đổi ý rồi không?” Vừa mới lên tiếng nói chuyện là ông chủ của hai quán bar khác.
Trong tám căn nhà, quán bar của hắn bán được đắt giá nhất, được hơn ba mươi vạn, cho nên so với người khác ông để ý kết quả chuyện này hơn.
Phải biết rằng hai phòng ốc bán được giá hai ba mươi vạn là rất giá trị, nhưng bọn họ là người làm ăn, để ý đến giá trị lâu dài hơn.
Vốn trên con đường này có quán bar của Nam Thế Dương, quán bar của ông làm ăn không được tốt lắm. Nếu bán đi, buôn bán dừng lại, liền mất hết thu nhập, nên tại thời điểm Nam Thế Dương tìm ông ngày hôm qua, ông cố gắng hết sức nâng cao giá tiền nhà đến mức có thể.
Ngồi bên cạnh ông là ông chủ nhà tắm xông hơi. Trong tay cầm chén trà, so với ông chủ quán bar, có vẻ trấn tĩnh hơn: “Đổi ý thì thế nào? Chúng ta cứ tiếp tục làm việc buôn bán của mình, coi như chưa có chuyện gì phát sinh đi.”
“Chủ ý này tốt như vậy, nếu như không được, bỏ qua, thì thật đáng tiếc.” Ngồi ở đối diện, người phụ nữ trang điểm đậm tay cầm nghịch điện thoại lên tiếng phản bác: “Nếu xây dựng được Vương Triều Giải Trí, người tới sẽ rất đông, chúng ta làm ăn tốt hơn không phải một ít. Sao có thể nói không cần là không cần được. Nếu Nhị thiếu đổi ý, tôi nhất định đòi tiền bồi thường.”
Người mới nói xong là chủ tiệm mát xa, cũng chính là người hôm qua Văn Đình Tâm nhìn thấy lắc đầu nghĩ cực kỳ không đứng đắn đứng trước cửa tiệm.
Cùng hợp tác với cô là chủ tiệm cửa hàng bán đồ dùng hàng ngày về đêm.
Lúc đó nhìn thấy bản kế hoạch, cả hai đã nhất trí nguyện ý bán nhà, hơn nữa hi vọng trong tương lai có thể có một chân tiến vào Vương Triều Giải Trí.
Trong bốn người đã có ba người đồng ý, vì vậy chủ ý này rất nhanh được quyết định.
Vẫn luôn đứng bên cạnh rót nước cho mấy chủ tiệm, Đầu Cẩu nghe vụn vặt trong mấy lời nói được một chút chuyện, giống như Nhị thiếu cùng với mấy chủ tiệm có giao dịch nào đó.
Trong mấy câu nói chuyện, cậu nghe được Vương Triều Giải Trí gì đó, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua tên này, Đầu Cẩu có chút kinh ngạc.
Một lúc sau nghe bốn người trong phòng họp mỗi người nói một câu, lần lượt biểu hiện thái độ nhất định phải xây dựng Vương Triều Giải Trí.
Đương nhiên, ý nghĩ xây dựng Vương Triều Giải Trí, Văn Đình Tâm từ lúc hình thành ý tưởng chưa từng có ý nghĩ buông tha. Nhất là bây giờ, được Nam Thế Dương giúp đỡ mua một loạt căn nhà này, có anh mạnh mẽ ủng hộ, Văn Đình Tâm càng tự tin mười phần.
Vẫn đợi cho đến khi Nam Thế Dương và Vũ Đình Tâm tới, hội nghị mới bắt đầu.
Đầu Cẩu bưng cho Nhị thiếu, Nhị tẩu mỗi người một tách trà, lấy lòng muốn được lưu lại nghe một chút, không nghĩ tới chưa kịp nói, đã bị Nam Thế Dương mở miệng đuổi cậu ra ngoài trước: “Cậu ra ngoài trước đi, đừng cho người khác đi vào.”
“A, Nhị thiếu không cần đến em sao?” Vẫn không từ bỏ ý định hỏi lại một câu, đưa ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Nhị thiếu. Đôi mắt nhỏ dù có to hơn nữa bây giờ cũng chỉ thấy có một đường chỉ.
Bộ dáng như vậy, Văn Đình Tâm nhìn thấy muốn cười.
“Không phải cậu đã rót nước xong hết rồi sao?” Nhìn cậu ta một cái, Nam Thế Dương vô tình mở miệng: “Còn không ra ngoài? Còn có chuyện?”
“Không có, vậy Nhị thiếu, em ra ngoài trước.” Cúi đầu, Đầu Cẩu ủ rũ xoay người đi.
“Nếu không giữ cậu ta lại đi, có gì thì gọi sau.” Đột nhiên, Văn Đình nói một câu như vậy với Nam Thế Dương.
Đầu Cẩu đồng thời quay người lại, chỉ thấy Văn Đình Tâm chớp mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt nghịch ngợm gọi Đầu Cẩu khiến cậu như mở cờ trong bụng.
“Đúng vậy, Nhị thiếu, giữ em lại có gì cũng dễ sai bảo. Bưng trà rót nước, xoa bóp đấm vai cái gì cũng được,” Câu nói nịnh nọt thốt ra, đặc biệt có ý tứ lấy lòng.
“Tùy tiện vậy, nhanh bắt đầu đi.” Nam Thế Dương một chút cũng không quan tâm, anh muốn nhanh chóng kết thúc cuộc họp này, sau đó để Văn Đình Tâm chỉ anh cách sử dụng máy vi tính.
Thật ra mà nói, ngày hôm qua Nam Thế Dương vốn muốn giống như Văn Đình Tâm soạn ra một bản kế hoạch đưa cho người khác, nhưng ngồi ở trước máy vi tính làm thật lâu, anh cũng không có sử dụng đến phần mềm. Kết quả làm hại anh sau hai giờ tài liệu gì cũng không có lưu lại.
“Văn Đình Tâm, em nói tóm tắt thôi, người ta còn phải đi làm.” Nghiêng đầu qua bên Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương tùy tiện lấy một lí do nhắc nhở.
Văn Đình Tâm gật đầu đáp ứng: “Được, em biết rồi.”
Sau đó mọi người ngồi yên tĩnh rồi, cuộc họp liền bắt đầu.
Quả nhiên, cuộc họp này kết thúc rất nhanh, từ đầu tới cuối không quá nửa giờ, có thể nói mấy chủ tiệm mất một giờ ngồi đợi, chỉ nghe bản kế hoạch hơn hai mươi phút, quyết sách đưa đến kết luận trong hai phút.
Về bản kế hoạch Vương Triều Giải Trí đã đưa cho tất cả mọi người xem, cho nên cuộc họp này, Văn Đình Tâm chỉ nói ra một yêu cầu.
Ý của cô là, trực tiếp đem bất động sản trên tay bọn họ trở thành cổ phần trong Vương Triều Giải Trí, chờ đến khi Vương Triều Giải Trí xây dựng xong, chính thức kinh doanh, toàn thể Vương Triều Giải Trí sẽ được chia hoa hồng cùng nhau, chọn theo hình thức đầu tư cổ phần, theo như tỷ lệ mà phân chia.
Cứ như vậy, mọi người sẽ trở thành cổ đông của Vương Triều Giải Trí, mọi người cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau chia hoa hồng. Nghĩ đến so với bọn họ mỗi người một cửa tiệm buôn bán lại tốt hơn nhiều.
Văn Đình Tâm suy nghĩ, hiện tại bọn họ mở các tiệm này đều không hợp lý, đến lúc Vương Triều Giải Trí xây dựng xong, tốt nhất nên thống nhất lại lề lối, phân chia khu vực quản lý. Cho nên, sẽ thực hành chế độ mỗi người sẽ là một quản lý một khu, các khu phối hợp nhịp nhàng với nhau, hòa hợp thành một nhà, cùng nhau phát triển.
Nếu như có thể để cho bọn họ gia nhập cổ phần, sau đó lấy hình thức một ông chủ nhỏ phát tiền lương, cho bọn họ vui vẻ, cô là ông chủ lớn cũng có thể sảng khoái. Hơn nữa, còn có thể tiết kiệm hơn một trăm tám mươi vạn tiền mua nhà, thật ra mà nói chính là vừa kiếm nhà vừa kiếm thêm người làm.
Đối với phương án này, đồng dạng Văn Đình Tâm cũng đưa ra số liệu khách quan phân tích cho mọi người nghe.
Có thể số liệu so với cảm nhận trước đó của bọn họ càng thêm khả quan, cho nên đợi cô nói xong, cơ hồ mọi người đều một tiếng đáp ứng, nguyện ý giao lên bất động sản lấy hình thức cổ phần tiến vào chiếm giữ một phần trong Vương Triều Giải Trí.
Sau khi tan họp, thời điểm Đầu Cẩu đưa mấy chủ tiệm ra cửa, còn thấy những người kia đều mang mặt cười, ngoài miệng còn khen Nhị tẩu rất có đầu óc buôn bán.
Thật ra mà nói, Đầu Cẩu nghe một chút cũng không hiểu Nhị tẩu đang nói cái gì, chỉ nghe cô nói một hơi về xây dựng Vương Triều Giải Trí, bố cục trong tương lai sẽ phát triển…
Nhưng đều nghe mọi người khen Nhị tẩu như vậy, chắc không phải là chuyện xấu.
Ngược lại nhìn không ra Nhị tẩu là người có đầu óc buôn bán như vậy, xem ra là Nhị thiếu có phúc khí rồi.
Sau khi đưa những người kia ra cửa, Đầu Cẩu lập tức quay lại phòng làm việc, muốn vào báo với Nhị thiếu một tiếng. Không nghĩ tới, vừa mới đi đến trước cửa phòng liền nghe bên trong có một trận tiếng cười đùa sang sảng, nghe vào tai chính là hai người đang rất vui vẻ.
Cửa phòng cũng không có đóng chặt, Đầu Cẩu cúi người ghé mắt nhìn vào bên trong, lập tức nhìn thấy được Nhị tẩu cười nghiêng ngã cùng với Nhị thiếu.
“Ai da, Nhị thiếu cũng thật là, khanh khách ~.” Lời còn chưa dứt, Đầu Cẩu liền đem tay che miệng cười lại, sợ tiếng cười của cậu kinh động đến họ, thân thể cậu như mèo vội vàng lui ra. 0di33xn0dafnl330fys0doon
Nói thật ra, cậu theo Nhị thiếu đã nhiều năm như vậy rồi, quả thật chưa từng thấy cậu chủ cười sảng khoái như vậy.
Coi như lấy được quản hạt, coi như là đánh bại được đối thủ cạnh tranh, Nhị thiếu nhiều lắm cũng chỉ nhếch miệng, độ cong cũng không thấy rõ, có trêu chọc chủ soái cũng không có chút một niềm vui thắng lợi.
Nhưng hình ảnh mới vừa rồi ở trong phòng, Nhị thiếu cười lớn bừa bãi như vậy, tựa hồ anh thật sự bị Nhị tẩu làm cho đổi tính rồi.
Chuyện hiếm lạ như vậy bị Đầu Cẩu phát hiện đầu tiên, cậu hưng phấn giống như phát hiện được một châu lục mới. Nhịn không được ở trong quán bar tuyên truyền, nơi nào cậu cũng bám lấy nói Nhị thiếu bị Nhị tẩu trêu chọc cười bộ dáng giống như một tên ngốc vậy.
Dĩ nhiên, một khi chuyện như vậy bị truyền ra, dễ dàng truyền đến tai của lão gia tử chính là...
Miệng người đều thích cho thêm một chút ít phụ gia, một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng nghe đến bên tai lão gia tử thành: Nhị thiếu bị Nhị tẩu đùa giỡn giống như một kẻ ngốc, nói hắn cười liền cười, nói hắn khóc liền khóc, rất là nghe lời!
bbs..cn KieuNga
Một ngày chủ nhật này, Văn Đình Tâm gần như ở đây dạy cho Nam Thế Dương cách sử dụng phần mềm như thế nào, ngoài ra, Văn Đình Tâm còn thuận tay dạy cho anh biết về đầu tư cổ phiếu nữa. Thời gian rãnh, hai người cùng nhau chơi trò chơi hai người, chơi đến quên trời quên đất.
Mặc dù Nam Thế Dương nghe vẫn chưa hiểu rõ về cổ phiếu, nhưng một ngày này, việc sử dụng phần mềm văn phòng vẫn đủ dùng.
Có thể bởi vì Văn Đình Tâm quá thông minh, ở cùng với cô mấy ngày, thật tâm Nam Thế Dương cảm thấy bản thân là một người con trai quá vô dụng.
Trước kia chuyện gì anh cũng đều dùng vũ lực, nhưng bắt đầu từ bây giờ anh sẽ nghe lời cô, sẽ đi học cho giỏi, học tập nhiều kiến thức hơn nữa.
Lúc gần tối cần phải về nhà, Nam Thế Dương chăm chú đem cách sử dụng phần mềm máy tính ghi vào sổ, cuốn sổ nhỏ bọc trong túi, lúc sau rãnh rỗi anh có thể lấy ra đọc lại.
Ngồi xe ba bánh về nhà, sau khi xuống xe, hai người ghé quán cơm mua rất nhiều đồ ăn đóng gói mang về nhà. Vừa xem tivi, vừa ăn cơm, một bên quạt điện thổi “ong ong”, có cảm giác không khí gia đình bình thản đặc biệt.
“Văn Đình Tâm, tôi quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, tôi phải học tập thật giỏi, về sau tuyệt đối sẽ không ăn bám nữa.” Đi trên đường, Nam Thế Dương đột nhiên nói một câu này, Văn Đình Tâm nghe được sửng sốt trong chốc lát.
“Phốc ~,” một phen, Văn Đình Tâm nhịn không được bật cười, cảm thấy đặc biệt có ý tứ.
Ngày hôm nay đã bắt đầu chủ động yêu cầu cô dạy anh thao tác sử dụng phần mềm máy vi tính như thế nào, thấy được anh rất nghiêm túc.
Không chỉ nghiêm túc lắng nghe, còn ghi chú rõ ràng vào sổ, sau đó tiếp thu được cô khích lệ, anh còn gãi đầu khiêm tốn nói anh cái gì cũng không biết, ngốc chết đi được.
Sự thực chứng minh, quả thật tâm tư tiểu tử có ý chí muốn phấn đấu.
Trước đó cô nói nhiều như thế nói anh cố gắng học tập tốt, không nghĩ tới sau này lại nhờ vào máy vi tính kích thích anh, Văn Đình Tâm cảm thấy đặc biệt thú vị.
“Em cười cái gì, tôi cũng không có nói đùa, về sau nhất định nghiêm túc học tập, sẽ không cúp học nữa.” Lúc nói ra lời này, bộ dáng Nam Thế Dương quả thật rất quyết tâm.
“Vì sao?” Nghiêng đầu, Văn Đình Tâm nhìn qua anh, ánh mắt thú vị lướt qua: “Chơi trò chơi nghiện rồi sao?”
“Em nói bậy bạ gì đó,” buồn bực đưa khuỷu tay qua thọt cô, Nam Thế Dương ngang ngược cảm thấy quyết tâm của mình bị khinh bỉ, buồn bực nói: “Tôi nói cho em biết, chỉ cần tôi quyết tâm, sau này nhất định có thể so sánh với người thông minh. Trên nhiều khía cạnh đều có thể vượt qua em.”
“Ôi, a! Rất có chí khí nam nhi!” một chưởng chụp bả vai anh, khuôn mặt Văn Đình Tâm khiêu khích hai phần, cười đáng yêu: “Chị đây sẽ chờ cậu vượt qua.”
“Em, em kêu loạn cái gì đó,” giật tay cô ra khỏi bả vai anh, nghe được tiếng “chị” này Nam Thế Dương đặc biệt không vui, “Văn Đình Tâm, tôi so với em lớn hơn có biết không?”
Từ lúc mới gặp, cô nói thích anh giống như một đứa em trai, kết quả cuối cùng mối quan hệ đi xuống, cô cư nhiên còn ở trước mặt anh từng tiếng xưng “chị”.
Gọi như vậy Nam Thế Dương cực kỳ không vui!
Anh mới không cần làm em trai của cô, không phải, anh mới không cần bị cô coi là em trai!
Nếu vì cô nhìn qua thông minh, tài giỏi hơn anh liền xem anh như em trai, vậy anh càng không phục.
“Hắc, hắc. Đúng thật chị không nhìn ra cậu so với chị lớn hơn ~.” Quay đầu lại, hai tay Vũ Đình Tâm chắp ra ra sau lưng, thắt lưng thẳng tắp nhìn rất chi là đắc ý.
“Tôi nói cho em biết, chờ một ngày nào đó tôi sẽ tài giỏi hơn em, chờ tôi kiếm được thật nhiều tiền, xem em còn dám ở trước mặt tôi ra vẻ lão luyện nữa không.” Nếu không phải hai tay đang cầm hai túi đồ ăn, Nam Thế Dương rất muốn duỗi tay ra bóp lấy khuôn mặt cô trừng phạt một phen.
“Chị tin tưởng cậu có thể sẽ trở nên tài giỏi, cũng sẽ biết kiếm tiền dần dần, nhưng mà, nếu anh muốn lão luyện hơn so với chị, thì luyện thêm 14 năm nữa đi,” ngón tay chỉ chỉ lên đầu của mình, Văn Đình Tâm cong mắt cười: “Chỗ này của chị, đúng thật là có hơn ba mươi năm kinh nghiệm.”
“Em bớt khoác lác đi.” Chu miệng, Nam Thế Dương rất không phục: “Em hơn ba mươi năm, tôi còn hơn năm mươi năm.”
“Ai nha nha, tiểu tử đây là ngại chính mình non nớt phải không?” Trêu chọc, Văn Đình Tâm được đấu võ mồm với anh thú vị cực kỳ, cánh tay chuyển lên khuôn mặt anh nắn bóp, thân thiết hét to: “Để cho chị xem cậu có phải đã hơn năm mươi không, phía trên mặt một nếp nhăn cũng không có a.”
“Văn Đình Tâm, em muốn chết phải không, đã nói không được đụng vào mặt tôi!” Xách hai túi đồ ăn mua bên ngoài, hai tay không thể làm gì, Nam Thế Dương chỉ có thể lớn tiếng ồn ào.
Vô cùng đau lòng cho khuôn mặt của chính mình! Đẹp trai như vậy, bị cô chà đạp như thế còn tốt được sao!
Nam Thế Dương mười tám tuổi so với Nam Thế Dương ba mươi hai tuổi ngây thơ hơn, nhưng lại khiến cho Văn Đình Tâm vô cùng thích.
Có đôi khi như trêu đùa tiểu hài từ, có đôi khi giống như yêu thương em trai, có đôi khi giống như là được anh xem giống như vợ yêu…
Đúng vậy, buổi sáng hôm nay rất kinh hỉ, thật sự làm cho cô rất vui vẻ, cũng làm cho cô cảm thấy anh không phải không thành thục.
Cho dù thành thục vẫn còn ngây thơ, trong lòng Văn Đình Tâm rõ, cô thích anh.
Cảm giác giống như lần trước trong lớp học viết chi chít chữ “thích” ở trên vở, đã bắt đầu càng ngày càng sâu đậm, cho tới bây giờ, cô cảm nhận được, nếu để cho cô lại tách khỏi anh là chuyện không có khả năng.
Trừ phi anh nghĩ không muốn ở cùng với cô nữa, trừ phi anh mở miệng muốn cô đi hay anh chủ động rời đi, nếu không, chỉ cần một tiếng cần, cô nhất định ở lại bên cạnh anh, vẫn bồi theo anh.
Cùng với thiếu niên mười tám tuổi lớn dần, lúc 22, lúc 25, hay lúc anh gặp được người mà mình thích, cô sẽ rời đi. Nếu không có, cô hi vọng có thể lại theo anh đến 32…
Theo anh suốt 14 năm là mục tiêu cuộc sống duy nhất hiện tại của cô, nếu anh nguyện ý, thậm chí là cả đời, cô cảm thấy cũng không có vấn đề gì.
Đi vào ngõ hẻm, dọc đường hai người cãi nhau ầm ĩ, giống như một đôi tình nhân nhỏ.
Buổi tối này, vốn nên đặc biệt tốt, giống như kế hoạch của bọn họ, về nhà ăn cơm, xem tivi, gội đầu tắm rửa, sau đó mỗi người tự về phòng của mình, chào đón ngày hôm sau.
Nhưng có ai biết được, khi hai người về tới nhà, một loạt người tây trang đen đứng ngay ngắn chỉnh tề ở phía trước mặt.