Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 62.3

Editor: trang bubble ^^

Dứt khoát, nửa đường tiếp đấy để anh bắt được một người phục vụ nam, lập tức vứt bỏ người phụ nữ ăn hại kia, bảo nam phục vụ kia dẫn theo anh một đường chạy như điên.

Đừng nói, nhà của Nam Dư Kiêu kia cách cửa chính thật đúng là không phải xa bình thường...

Anh lại chạy hơn mười phút!

Đoán chừng có chiều dài ba cái bãi tập rồi!

Dứt khoát, lúc tới căn nhà kia, Nam Thế Dương thật sự gặp được Văn Đình Tâm mà lòng anh tâm niệm, nhìn cô đứng ở trước cửa chính chờ anh, trong lòng này thật sự là rất thỏa mãn...

"Được rồi cậu lăn đi," Theo tay vung lên, trực tiếp ném người phục vụ dẫn đường cho anh, đã thấy Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương cảm thấy anh không cần bất kỳ kẻ nào dẫn đường!

"Văn Đình Tâm!"

Lao nhanh một hồi tới trước mặt cô, vui vẻ đến phanh cũng không phanh lại, trực tiếp lướt qua từ bên cạnh cô, vẫn là bị Văn Đình Tâm nắm trở về.

"Ôi, anh đi đâu vậy," Bộ dáng cuống cuồng này trêu chọc Văn Đình Tâm cười đến trong lòng, kéo anh đến trước mặt mình, bắt đầu chính là giúp anh sửa sang lại lật cổ áo sơ mi lên, "Vội vàng hấp tấp, quần áo cũng không mặc xong, tới gặp em thì một chút hình tượng đều không để ý sao?"

"Không có, trước khi anh tới, quần áo cũng sửa sang lại rồi, tóc cũng chải một hồi," Thở hổn hển hai cái, Nam Thế Dương xin lỗi gãi đầu một cái, "Có thể trên đường chạy gấp nên đều rối loạn."

Liếc anh một cái, Văn Đình Tâm mím môi cười khẽ, sửa sang xong cổ áo sơ mi, lại giúp anh sửa lại một chút Lưu Hải ngổn ngang trong gió, nhìn tên nhóc đẹp trai trước mắt, trong lòng đặc biệt tuyệt vời!

"Văn Đình Tâm, ngày hôm qua có phải em đợi anh đến rất khuya hay không?" Nhíu chân mày nhìn về phía cô, Nam Thế Dương cũng rất đau lòng, "Ngày hôm qua anh ầm ĩ với ông nội ở trên xe, kết quả về nhà một lần liền bị nhốt vào phòng, điện thoại di động cũng bị tịch thu. Không liên lạc với em được, anh chỉ sợ em sẽ chờ anh đến rất khuya."

"Em đợi đến hơn mười một giờ, anh nói muộn hay không?" Nghiêng đầu, Văn Đình Tâm đối diện anh.

"Trễ như thế à," Nghe được, trong lòng Nam Thế Dương cũng áy náy, "Vậy lần sau em không cần chờ anh, vẫn là đi ngủ sớm một chút...... Á,"

Nói còn chưa dứt lời, để cho cô phủ đầu búng trán một cái, đau đến anh mở miệng trách móc, "Em làm gì thế?"

"Không có chuyện gì, chỉ muốn búng anh một cái. Đi thôi, chúng ta đi vào trong phòng nghỉ ngơi một chút," Nói xong, Văn Đình Tâm xoay người đi tới căn nhà bên kia, hai tay chắp sau lưng, ưỡn thân thể, ngẩng đầu lên, nhìn qua kiêu ngạo đầy mặt.

"Văn Đình Tâm, chờ anh," Cất bước đuổi theo, rất nhanh sẽ đuổi theo bước chân của cô.

Trong phòng, Văn Đình Tâm và Nam Thế Dương rất nhanh chiếm đoạt phòng khách nhà Nam Dư Kiêu.

Vốn là cô đến làm người giúp việc, lại ngoài ý muốn hưởng thụ đối ngộ của khách.

Thím Lương để Văn Đình Tâm phục vụ nhị thiếu, ngược lại không ngờ nhị thiếu kéo Văn Đình Tâm ngồi xuống ở bên cạnh, sau đó chỉ huy thím Lương bận việc khắp nơi, làm vài việc bưng trà đưa bánh ngọt.

"Không phải là anh nói muốn học tập tốt ư? Hôm nay em yêu cầu bài tập lớp các anh với bạn học anh, đã mang tới cho anh," Lấy ra cặp sách, Văn Đình Tâm đặt từng quyển sách bài tập một vào trên khay trà, "Hôm nay anh không đi học, cho nên cứ tùy tiện làm một chút xem trước, nếu như không biết làm cũng có thể hỏi em."

Nhìn từng quyển từng quyển vở màu sắc rực rỡ trên bàn của cô, Nam Thế Dương đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu, mặt mày cũng xụ xuống, nhưng tầm mắt chuyển qua trên mặt Văn Đình Tâm đáng yêu, anh lại không nhịn được nhếch khóe môi thầm vui vẻ.

"Trước tiên anh phải làm môn nào?" Vừa quay đầu, Văn Đình Tâm đối diện anh, mắt thấy anh chợt thu hồi mặt cười kia, lại giống với trở mặt vậy, chọc cho Văn Đình Tâm không nhịn được cười lên.

"Ha ha, anh thật đáng yêu," Bắt đầu nhéo gương mặt của anh, nụ cười của cô vô cùng sảng lãng, Nam Thế Dương nhìn cũng say rồi...

"Văn, Văn Đình Tâm," Sau khi phản ứng lại, cả khuôn mặt ‘bùm’ đỏ lên, thân thể cũng bất giác rụt lui về phía sau, "Sao em lại như vậy chứ."

"Chao ôi, đỏ mặt rồi!" Lần này Văn Đình Tâm bắt lấy lòng dạ nhỏ mọn của anh, "Anh xem mặt của anh đỏ rồi, có hay không?!"

Trước kia cô cũng có chú ý tới loại chuyện anh sẽ đỏ mặt này, nhưng bởi vì đã bị anh từ chối rất nhiều lần, cho nên cũng không dám nghĩ quá nhiều.

Ngày hôm nay sau khi các anh em nói cho cô biết lòng dạ của anh, Văn Đình Tâm đã lớn mật hơn nhiều, mặc kệ là đùa giỡn hay là cái gì khác, cô cũng cảm thấy không có gì không tiện làm!

"Không có, em nói bậy gì đó," Nâng mặt của mình lên, bị cô đùa giỡn như vậy, thế nhưng Nam Thế Dương không thể luống cuống xử lý.

Nếu như có cái hang gì đó, anh thật sự muốn trực tiếp chui vào!

"Thật sự đỏ mặt, anh xem," Ló đầu lên, ngón tay Văn Đình Tâm chỉ anh, tiếng cười sang sãng không ngừng, làm cho anh càng thêm hốt hoảng, "Đã đỏ thành ra như vậy rồi, thế nào? Là bị sốt hay là thẹn thùng đây?"

"Đều không có, ôi chao, em đừng nhìn, không phải nói làm bài tập ư? Mau bắt đầu đi," Bị cô chỉ chỏ như vậy, Nam Thế Dương thật sự là cảm thấy mắc cỡ chết người.

Một người đàn ông biết ngượng ngùng, cũng thật là đủ vô dụng!

"Ôi, đừng nhìn, thật là," Đưa tay che ánh mắt của cô, Nam Thế Dương quay đầu đi chính là hít sâu một hơi thả lỏng, còn có mấy phần oán trách, "Sao em luôn trêu chọc anh như vậy chứ, một cô gái không thể yên tĩnh một chút sao?"

"Hắc hắc, không phải là em trêu chọc anh, là anh thật là đáng yêu." Nhếch miệng cười, Văn Đình Tâm thành thật trả lời.

Không ngờ, Nam Thế Dương còn không cảm kích, "Nói mò gì đó, con trai cần gì đáng yêu, em mới hẳn là đáng yêu. Không, em một chút cũng không đáng yêu!"

Thu tay lại, gương mặt đỏ của Nam Thế Dương cũng hầu như đẩy lùi đi, cố ý rũ mắt xuống không nhìn tới cô, "Không tán gẫu với em, làm bài tập!"

Tiện tay chọn một quyển sách bài tập tới đây, cầm bút lên, Nam Thế Dương cố làm ra vẻ nghiêm túc.

"Được, anh nghiêm túc làm bài tập, em cũng viết một chút đề án kế hoạch của em." Lúc cầm bản ghi chép lên, vặn nắp bút ra, mở laptop ra, chợt lật tới một tờ bị cô viết lung tung tràn ngập ngày đó.

Một tờ viết tràn ngập cô thích anh...

Khi đó, Nam Thế Dương vừa vặn liếc một chút tới đây, gì cũng còn chưa thấy rõ, chỉ thấy cô hốt hoảng lật qua.

"Văn Đình Tâm,"

"Nghiêm túc làm bài tập!" Xoay ngón tay lại chỉ tới anh, Văn Đình Tâm là không cho anh cơ hội mở miệng hỏi dò chút nào.

Bị cô chợt nhắc nhở như vậy, Nam Thế Dương cũng bèn từ từ ngậm miệng, cúi đầu làm bài.

Không khí yên tĩnh một lúc lâu, hình như hai bên đều tiến vào trạng thái nghiêm túc.

Văn Đình Tâm đã lập tức lọt vào trong suy nghĩ đề án kế hoạch của cô, nhưng Nam Thế Dương lại vẽ bức tranh ở trên sách bài tập...

Thường xuyên nhìn Văn Đình Tâm một chút, trang@d#d#l#q#d@bubble lại nhìn sách bài tập một chút, anh nhìn chăm chú, đó là một loại nghiêm túc.

Nhưng mười phút sau, khi trên sách bài tập của anh xuất hiện, là một mặt người quỷ dị như quái vật vậy...

Nhìn bức tranh xấu xí đến khóc này, Nam Thế Dương lại không nhịn được cười ra tiếng, "Ha ha,"

"Sao vậy?" Nghi ngờ quay đầu, Văn Đình Tâm lại thấy ngay khuôn mặt tươi cười kia chợt lạnh nhạt xuống, cúi đầu nghiêm túc.

Sự trở mặt này của anh, thật rất giống với ảo thuật vậy!

Khóe miệng giật giật, Văn Đình Tâm quay đầu tiếp tục viết.

Ở bên cạnh cô, Nam Thế Dương lật qua một tờ sách bài tập, vén tay áo lên, tiếp tục càng thêm nghiêm túc nhìn chằm chằm cô vẽ vời.

Anh không phải là học sinh thích học tập, ở phương diện này lại giống như trẻ con vậy, không có sức chuyên chú gì.

Một lúc lâu, ở trên sách bài tập của anh lại xuất hiện một bức tranh mặt người quỷ dị...

So sánh lại còn xấu xí bức đầu! 

Nam Thế Dương cũng là phục mình rồi...

"Ôi, rốt cuộc anh đang làm gì thế?!" Nhô đầu tới, Văn Đình Tâm trực tiếp tới gần phía anh.

"Không có, làm bài tập," Nguỵ biện, Nam Thế Dương nhanh chóng lật qua một tờ sách bài tập.

Nhưng mà, Văn Đình Tâm mắt sắc nhìn thấy trên sách bài tập này là một đề mục cũng không làm, cô không nhịn được đưa tay lên, "Cho em nhìn một chút anh viết như thế nào rồi?"

"Ối, không cần đâu, tự anh có thể giải quyết," Nóng nảy rút sách bài tập lại, lại khoát tay với cô một cái, "Em viết của em đi."

Lần này dáng vẻ anh ‘Đất này không có ba trăm lượng bạc’ (bắt nguồn từ một câu truyện dân gian "thử địa vô ngân tam bách lưỡng,cách bích Vương nhị bất đằng thâu": chỉ người tự cho là thông minh muốn giấu việc gì đó, nhưng kết quả ngược lại càng bại lộ hơn), hoàn toàn gợi lên lòng tò mò của cô. 

"Không được, em muốn kiểm tra," Mở lòng bàn tay ra, Văn Đình Tâm nói, "Giao ra đây cho em,"

"Đừng làm rộn, anh làm bài tập rồi," Cúi đầu cố làm nghiêm túc, giả bộ còn rất thật.

Ai yêu này, lại vẫn chơi trò biểu diễn kỹ xảo ở trước mặt cô!

Tên nhóc này tuyệt đối là xem sự thông minh của cô là chó rồi!

Không lên tiếng, Văn Đình Tâm gần kề nhìn chòng chọc anh một lúc lâu, chằm chằm đến khi anh không phòng bị, bất thình lình, ra tay chợt giành đi sách bài tập này.

Nhưng lòng phòng bị của Nam Thế Dương cũng có tiêu chuẩn nhất định, cô bắt được, trong nháy mắt anh cũng dùng sức rút về, lập tức kéo cả người cô tới đây.

"Cho em," Ầm ĩ lên nhiệt tình, Văn Đình Tâm cũng không chú ý tới mình đè ở trên người anh, cướp sách bài tập này, còn cảm thấy rất vui thú vị.

"Không được á..., " Thân thể ngữa về phía sau ghế sa lon, Nam Thế Dương cũng là gấp đến mức không chú ý tới động tác thân mật giữa hai người, chỉ là một lòng nghĩ tuyệt đối không thể để cho cô thấy ‘Tác phẩm đồ sộ’ ác ý của anh.

Một lúc như vậy, hai người bắt đầu chơi xô xô đẩy đẩy ở trên ghế sofa.

Trên sô pha dài, một người tiến lên trước, một người lui về sau, rất nhanh anh liền nằm vật xuống một cái, thuận thế kéo cô đến trên người mình.

Lúc ngã nhào đó, Văn Đình Tâm không biết là cố ý hay là vô ý, trực tiếp đâm đầu xông lên, cánh môi đặt lên gò má của anh.

Lúc ấy lau hết dầu, trong lòng Văn Đình Tâm Tâm thì không thoải mái, đột nhiên cảm thấy mình xấu hổ rồi.

Một người phụ nữ ba mươi hai tuổi bắt nạt tiểu thịt tươi như vậy, thật là không cần mặt mũi mà.

Sắc mặt đỏ ửng mấy phần, buông lỏng tay, khó chịu chống ghế sa lon, "Không chơi, ngồi dậy."

Ai biết, vào lúc này Nam Thế Dương mới vừa rồi cảm thấy chơi nghiện, cô lại không chơi nữa...

Chưa bao giờ biết rằng còn có loại phương thức có thể khiến cô chủ động đến gần anh như vậy, chủ động hôn anh...

Đây đặc biệt thật có lời!

"Văn Đình Tâm, em không muốn à?" Đưa sách bài tập lên, Nam Thế Dương cố gắng lại khơi lên không khí mới vừa rồi.

Nhưng mà, Văn Đình Tâm không thèm nể mặt mũi rồi, "Anh cũng không cho em, em dĩ nhiên không cần."

"Ôi, Văn Đình Tâm," Đứng dậy theo cô, anh thật sự cảm thấy mới vừa rồi không nắm cơ hội để cho cô chủ động hơn một chút, siêu cấp đáng tiếc!

"Em cướp được anh sẽ cho em, như thế nào?"

Giành sách bài tập cái gì, đều là mấy trò chơi của trẻ con, Văn Đình Tâm khôi phục lý trí cảm thấy cũng không còn thú vị gì, "Không thèm, anh không muốn cho em, em sẽ không nhìn."

Chiêu này lại không có công hiệu, Nam Thế Dương là khóc không ra nước mắt mà...

"Văn Đình Tâm, sao em nhanh như vậy đã từ bỏ rồi chứ,"

"..."

Trên ghế sa lon, chỗ hai người thoạt nhìn vô cùng thân mật, nếu nói không phải người yêu, hầu như không ai sẽ tin tưởng.

Giữa cầu thang lầu hai, Nam Dư Kiêu giấu ở phía sau, nhíu chân mày nhìn chăm chú về phía nơi phòng khách kia.

Coi nhà người ta thành chỗ hẹn hò của mình, còn thân mật lộ liễu như vậy.

Thật là khó chịu!
Bình Luận (0)
Comment