Lão Bà Đại Tướng Quân, Ta Chờ Nàng Hồi Kinh

Chương 2

- Ở một đồng cỏ khá hoang vu hẻo lánh, một độ binh lính đang dừng lại dựng trại nghỉ ngơi, trong một túp lều đơn sơ một tên binh lính chạy vào thông báo.

" Tướng Quân, bẩm báo tướng quân hoàng cung đã gửi thông báo tới nói rằng chúng ta có thể bên toàn bộ lính vào thành ạ."

- Một thân ảnh đang nhìn tấm bản đồ được treo trên bàn, quay lại nói.

" Xem ra bệ hạ rất coi trọng chúng ta, cũng là tin tưởng mới cho chúng ta toàn quân được vào thành, được rồi ngươi đi thông báo với toàn bộ binh sĩ, đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai lên đường sớm để kịp trở về kinh thành trong ngày."

" Vâng tướng quân, vậy thuộc hạ xin cáo lui."

- Nàng gật đầu, người binh sĩ kia lui ra ngoài. Nàng tên là Triệu Nguyệt Thanh là thứ của Triệu tướng quân trong triều, có điều nàng từ nhỏ đã mất mẫu thân cộng thêm gia cảnh nhà ngoại lại không được giàu có nên thường xuyên bị ức hiếp, năm 10 tuổi nàng từng bị bệnh rất nặng, đại phu đều nói không qua khỏi nhưng có một vị lão tiền bối không những chữa hết bệnh cho nàng còn dạy con nàng các loại võ công: từ kiếm thuận, thương, đao và y thuận nữa, từ đó về sau nàng chăm chỉ luyện võ và binh pháp mong có một ngày công thành danh toại để những kẻ trước đây từng ức hiếp nàng phải hối hận, năm đó nàng lập quân lệnh trạng đi đánh Đại Bắc ai ai cũng nói rằng nàng sẽ thua nhưng mà nàng đã thắng, vinh quang chiến thắng trở về, mà hoàng thượng lại phong nàng làm Tử Diệt đại tướng quân còn ban hôn cho nàng với Minh vương, tuy nàng biết Minh vương không phải người tài giỏi gì nhưng chỉ cần hắn tốt với nàng, nàng cũng sẽ tốt với hắn, hơn nữa nàng chính là muốn thoát khỏi Triệu gia có nơi đó vì thế nàng đã đồng ý lấy hắn, tuy nói phu quân này của nàng vô dụng nhưng ý ra nàng vẫn là Minh vương phi danh chính ngôn thuận, năm đó vị cao nhân kia khi dạy học cho nàng xong, trước khi rời đi ông đã đưa cho nàng chiếc mặt nạ này kêu nàng từ giờ phải đeo nó cho tới khi lấy được chồng thì thôi, vì thế từ năm 10 tuổi tới giờ nàng vẫn là đeo nó không bao giờ cho người khác xem qua khuôn mặt thật của mình, mà từ lúc nàng xuất binh đánh trận người thiên hạ đều nói nàng là Chung Vô Diệm chuyển thế nhưng họ nào biết rằng đằng sau lớp mặt nạ này chính là một nhan sắc khuynh quốc, khuynh thành, kinh nhân động thế, đệ nhất thiên hạ. Nàng tay cầm cuốn binh pháp để xuống bàn, quay đầu đi tắt nến.

- Sáng sáng hôm sau cả đoàn quân khởi hành về phía kinh thành, chưa tới nửa ngày cửa thành đã ở trước mắt, phía trước kinh thành một đoàn binh sĩ đã đứng ở đó từ sáng để chào đón nàng hồi kinh, hai bên còn có rất nhiều người dân hò hét còn đón phu quân, phụ thân và nhi tử họ trở về, ở giữa có một số vị đại nhân đứng đó nghênh tiếp nàng, trong đó có một thân ảnh cực kỳ soái ca, đẹp hơn tất cả nam nhân mà nàng từng gặp, không cần đoán nàng cũng biết người đó chính là phu quân tương lai của nàng Minh vương, tới trước cửa thành nàng ra lệnh dừng lại, nhảy từ trên ngựa xuống một thân bước tới chỗ hắn đứng cúi đầu.

" Thần Triệu Nguyệt Thanh tham kiến Minh vương."

- Hắn cười, nhìn khuôn mặt đang đeo mặt nạ của nàng cười dịu dàng nói.

" Ái phi nên đổi cách xưng hô rồi."

- Một lời nói của hắn khiến trái tim nàng cực kỳ cảm động đỏ mặt nói.

" Vậy nên xưng là gì đây?"

- Hắn một bước tiến tới chỗ nàng, kề sát tai khẽ nói.

" Phu Quân."

- Nàng lập tức lùi lại, khàn tiếng nói.

" Nên...nên gọi là vương gia thôi ạ."

- Hắn mỉm cười, tiến thêm một bước.

" Theo ý ái phi."

- Mọi người nhìn thấy hắn và nàng ở đây thể hiện tình cảm cảm thấy khó thở, hai vị đại nhân đi cùng hắn và đám binh sĩ của nàng, ai ai cũng khẽ thở phào, bởi vì lúc trước họ cứ tưởng hai người họ là không thích nhau sợ rằng khi gặp mặt sẽ có chút gì đó khó khăn không ngờ hai người họ lại tình ý ngọt ngào thế này thì quả thật là tạ ơn trời đất.
Bình Luận (0)
Comment