Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 15


Cha mẹ của Ôn Ninh đều là sinh viên đại học vào những năm 1980, thời điểm đó có bằng cấp khá có giá trị.

Hai vợ chồng bắt đầu kinh doanh ngoại thương từ hai bàn tay trắng, bươn chải lo chút ít buôn bán của gia đình, sống cuộc sống sớm hôm không lo cơm ăn áo mặc.

Trong ấn tượng của cô, ba Ôn thì ôn hòa nho nhã, còn mẹ Ôn thì khôn khéo đảm đang, cả hai đều có tính tình tốt, đối xử với người khác rất ấm áp cùng săn sóc.

Cố Trì Khê đã từng hâm mộ Ôn Ninh vì có một đôi cha mẹ ôn hòa thong dong, một gia đình đơn giản thuần túy như vậy.

Trước kia cuộc sống ổn định, quan hệ giữa hai nhà rất hòa thuận, tuy nhiên sau cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, Ôn gia bị ảnh hưởng đôi chút và bắt đầu sa sút.

Khi đó, Cố Trì Khê đang là sinh viên năm hai đại học, người vợ hai của cha cô luôn đến gây phiền toái cho hai mẹ con, trong khi đó Ôn Ninh là học sinh năm hai trung học, nàng không mấy quan tâm đến việc gia đình.

Một thời gian dài sau đó, công việc kinh doanh của Ôn gia vẫn ổn định, họ không mù quáng đầu tư nữa.

Vào mùa hè, Ôn gia bị lừa khi đầu tư vào các dự án năng lượng mới, một số tiền lớn bị khóa, doanh thu kém, lại là nhà dột còn gặp mưa, cuối cùng phá sản, nợ nần chồng chất.

Hai vợ chồng bán tài sản trả được một phần nợ, trong một đêm mưa đang trên cao tốc trở về thành phố thì gặp phải sạt lở đất, cả hai đều thiệt mạng.

Thời điểm đó, Cố Trì Khê đã năm ba.
Ôn Ninh mới tốt nghiệp đi làm được một năm đã gặp phải sự thay đổi đột ngột này, từ nhỏ nàng đã mất gia đình, nợ nần chồng chất, cuộc sống trở thành ác mộng, mỗi ngày mở mắt ra nhắm mắt lại đều là trả nợ.

Nợ tổng cộng hơn 2 ngàn vạn.

...!
Sau khi đọc tài liệu tra được, Cố Trì Khê thoát khỏi hộp thư, nhét điện thoại trở lại túi, vô lực ngả người ra sau, nhắm mắt lại.

Ánh sáng từ bãi đậu xe lạnh lẽo lại hoang vắng, xuyên qua kính chắn gió chiếu vào mặt cô, tạo thành một cái bóng, lông mi cô khẽ run, một giọt nước mắt chợt rơi xuống từ khóe mắt, trong suốt như pha lê.

Cô nhớ ngày gặp lại Ôn Ninh, cô đã hỏi nàng chú dì đâu.

Khi đó trên mặt Ôn Ninh không có bất kỳ biểu tình gì, như là tê dại, chỉ nói: Đã qua đời trong tai nạn xe cộ.


Cho dù cô có gặng hỏi thế nào, Ôn Ninh cũng không chịu nói thêm lời nào.

Đó cũng là năm mà hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa ở Trung Quốc, khi xem tin tức bên ngoài, cô nghĩ ngay đến lời tỏ tình thận trọng cùng ngại ngùng của Ôn Ninh vào ngày sinh nhật thứ 20 của nàng, còn có những lời nói trẻ con không được coi trọng khi nàng còn rất nhỏ.

Những lúc khó khăn nhất, lúc nàng cần nhất thì cô lại không ở bên cạnh.

Ninh Ninh sao có thể không hận cô.

Nước mắt từ khóe mắt chảy ra càng ngày càng nhiều, Cố Trì Khê cau mày, thân thể không tự chủ được co rút, ngón tay vặn góc áo, hé miệng nhẹ nhàng thở ra.

Ngồi được một lúc, cô gạt nước mắt, gọi điện cho một bằng hữu.

“Diệc Thế, giúp tôi tra một chút, thông tin cụ thể về các dự án năng lượng mới bốn năm trước Ôn gia đã đầu tư.”
Trong đầu hiện lên một bóng người nào đó, trong lòng có chút bất an.

Nửa tháng nghỉ lễ dài dằng dặc, Ôn Ninh cũng không muốn nhàn rỗi, mỗi sáng nàng đều vẽ bản thảo, chiều lái xe, thỉnh thoảng cùng Hà Du ăn tối rồi đi tập thể dục, bất tri bất giác đã là tháng sáu.

Sau mùa, thời tiết ngày càng nóng bức, thường xuyên có mưa giông.

Nhìn lại trên mạng, Cố Trì Khê hứa sẽ trả lương cho nàng vào cuối tháng 5, đến giờ trong thẻ vẫn chưa có động tĩnh gì, Ôn Ninh dần có chút lo lắng, muốn hỏi lại nhưng nàng không biết hỏi thế nào, cho nên chỉ có thể chờ đợi.

Chờ chờ, liền chờ một cuộc gọi từ Cố Trì Khê.

"Alo?"
"Ninh Ninh, là tôi."
Ôn Ninh đang đánh răng, mơ hồ không rõ nói: "Ừm, tôi biết, chị nói đi."
“Tôi ra ngoài một chuyến, muốn thuê xe của em một ngày.” Giọng nói trong điện thoại nhỏ nhẹ, tựa hồ sợ quấy rầy nàng, “Được không?”
Ôn Ninh suýt chút nữa nghe được là "Bao em", vô tình nuốt xuống một chút bọt nước, vội vàng nhổ ra: "Trợ lý của chị đâu? Tài xế đâu?"
"Chỉ muốn em."
"..."
"Phí điều lệ là 2 vạn."
"Được," Nàng đồng ý, "Gửi địa chỉ cho tôi."
Cúp điện thoại, Ôn Ninh lại đánh răng, thay quần áo, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.


Buổi sáng trời đổ mưa, không khí trong lành mát mẻ, những bông hồng trong sân ướt đẫm nước mưa càng trở nên kiều diễm, những giọt nước trong suốt trượt xuống đất khiến đất trở nên lầy lội sền sệt.

Địa chỉ là khách sạn năm sao lần trước.

Khoảng nửa giờ sau, xe của Ôn Ninh dừng trước khách sạn, nàng đang định gọi điện thoại thì thấy Cố Trì Khê từ cửa hông đi ra, đi thẳng về phía bên này.

Áo tay ngắn cổ chữ V màu trắng đơn giản, quần bút chì màu xanh, giày cao gót màu be, chiếc đồng hồ trên cổ tay đã được thay thế bằng dây đeo mảnh màu vàng, giống như một chiếc vòng tay.

Bất cứ khi nào gặp cô, cô đều là bộ dáng thoải mái giỏi giang.

“Ăn sáng trước.” Cô lên xe đưa một túi giấy đựng bánh mì và một chai sữa.

Ôn Ninh sửng sốt, theo bản năng vuốt vuốt bụng, "Sao chị biết tôi..." Còn chưa nói xong, đã không khách khí tiếp nhận.

Cố Trì Khê không nói chuyện, chỉ là cười nhìn nàng.

Nàng vội vã ra ngoài, ăn mặc giản dị, tóc buông xõa, chiếc áo hở vai, bên dưới vừa đủ che rốn, phía dưới mặc quần đùi, đôi chân thon dài trắng nõn, nhìn gợi cảm lại lười nhác.

Bánh mì là món bánh bơ dứa nàng thích nhất, trong hộp còn có sữa dê nàng thích từ nhỏ, còn nóng hổi, ​​thấy Cố Trì Khê không vội, nàng chậm rãi ăn.

"Ninh Ninh."
"?"
"Em ăn trông thật ngon." Cố Trì Khê nhìn nàng, nụ cười tràn đầy thâm tình.

"..."
Ôn Ninh lúng túng xoay người đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại: "Bình thường chị ở khách sạn sao?"
"Ừm."
"Không có nhà à?"
"Ừm," Ánh mắt Cố Trì Khê âm trầm, "Tôi không muốn ở."
"..."

Nàng hiểu vui sướng của những kẻ có tiền.

Ăn sáng xong, Ôn Ninh lái xe đến địa chỉ mà Cố Trì Khê đã nói, tòa nhà của tập đoàn Hoàn Á nằm ở trung tâm thành phố bên kia Lạc Giang, nàng đỗ xe dưới bóng cây, nhìn Cố Trì Khê đi vào.

Giờ cao điểm buổi sáng tấp nập, trước tòa nhà văn phòng có người ra vào, sau chín giờ, mặt trời hoàn toàn ló dạng, nhiệt độ dần tăng cao, ngoài trời oi bức.

Ôn Ninh hạ cửa kính xe xuống hít thở không khí, nàng nhàm chán chờ đợi, chơi hai ván game, nhất thời không có tâm trạng.

Sau đó, nàng nhận được một tin nhắn văn bản từ ngân hàng.

Lương đã về...!
Hai mươi vạn, là ba tháng lương phát muộn.

Ôn Ninh ngơ ngác nhìn dãy số, không thể tin được, còn tưởng mình đang nằm mơ, tự nhéo mình một cái.

Nàng nhanh chóng nhấp vào WeChat, kiểm tra một số nhóm công việc và nhóm chat, có người đang nói tới hôm qua được trả lương.

Sau khi bất ngờ đi qua, hòn đá trong lòng nàng cũng rơi xuống, nàng nghĩ ngay đến việc trả tiền.
Nhưng Cố Trì Khê gọi đến.

"Ninh Ninh, bên này tôi còn có chút việc phải làm, buổi trưa em một mình ra ngoài ăn cơm đi, khoảng ba giờ chiều đến đón tôi."
Ôn Ninh trả lời, điện thoại liền bị cúp.

"..."
Mặt trời đang dần lên, lá cây hai bên đường lấp lánh ánh sáng.

Gần tòa nhà văn phòng có rất nhiều chỗ ăn uống, nghỉ ngơi, Ôn Ninh ngẫu nhiên tìm một nhà hàng ăn trưa, sau đó ngồi trong quán cà phê, đến khoảng 2 giờ 30 phút, nàng lái xe trở lại tầng dưới của Tập đoàn Hoàn Á.

Sau khi quẹt điện thoại một lúc, cửa sổ đột nhiên tối đen.

"Tiểu Ninh? Cậu làm gì ở đây vậy?"
Khung xe phía trên bị đập hai lần, Ôn Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hà Du đứng ở bên ngoài kinh ngạc nhìn nàng, nàng sửng sốt, "A, tớ...!chờ bằng hữu của tớ."
Nói xong mở cửa xuống xe.

"Sao cậu lại ở đây?"
“Xử lý chút việc,” Hôm nay Hà Du ăn mặc sang trọng, váy dài với tay áo lá sen che vai, cô trang điểm một chút, nhưng vẫn không giấu được khí chất nóng bỏng cuồng dã.

Cô nhướng mày hỏi: "Bằng hữu nào? Người lần trước gọi điện cho cậu sao?"

“…Ừm.” Ôn Ninh thấp giọng đáp.

Hà Du hơi híp mắt, nhìn thoáng qua rốn lộ ra một nửa của nàng, vươn tay nhéo nàng một cái, "Vậy vừa lúc, chúng ta giới thiệu với nhau đi, trước đó là tớ hiểu lầm cô ấy, tớ phải đích thân xin lỗi đúng không?"
Người này đã quen động tay động chân, Ôn Ninh cũng không thèm tránh, cứ mặc kệ cô, nhưng khi nghe lời này, nàng lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Cố Trì Khê là vết thương nàng giấu trong lòng, nàng không muốn bất cứ ai nhìn thấy hay chạm vào.

"Sao vậy?"
Hà Du véo nàng còn chưa đủ, cô lén nhìn phản ứng của nàng, sau đó véo vạt áo của nàng, nhẹ nhàng kéo xuống che bụng, giống như đang sửa quần áo cho người tình thân mật.

Ôn Ninh mấp máy môi, đang muốn nói chuyện thì sau lưng truyền đến một giọng nữ quen thuộc: "Ninh Ninh ——"
Một người ngước mắt lên, người kia quay đầu lại.

Cố Trì Khê giẫm giày cao gót đi tới, trên môi mang theo nụ cười nhẹ, sau đó liếc nhìn Hà Du bên cạnh, sắc mặt thay đổi, ánh mắt trở thành một mảnh băng lãnh.

Đây là nữ nhân mà cô đã nhìn thấy đêm đó...!
Cô nhớ rõ chiều cao, dáng người và các đặc điểm trên khuôn mặt, sẽ không sai.

"Đây là ai?" Cố Trì Khê bất động thanh sắc đứng ở giữa hai người.

“Là…” Ôn Ninh còn chưa nói hết lời, Hà Du liền ôm lấy nàng, hai tay ôm lấy bả vai nàng, cười nói: “Tôi là tỷ muội tốt của cậu ấy.” Sau đó, cô đưa tay kia hướng về phía Cố Trì Khê, "Tôi tên Hà Du, xin chào."
Cố Trì Khê nhàn nhạt nhìn bọn họ, đôi mắt sâu như hồ nước nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, một lúc lâu sau mới bắt tay, "Cố Trì Khê."
"A ——" Hà Du buông tay cô ra, nhưng vẫn ôm Ôn Ninh, "Lần trước cô gọi điện thoại, không có ghi chú, cho nên tôi cho rằng cô là lừa đảo, thực xin lỗi."
"Không sao."
Trong khi nói chuyện, cả hai âm thầm đánh giá đối phương.

Cố Trì Khê liếc nhìn cô đang nắm tay Ôn Ninh, vô thức siết chặt túi xách, Hà Du tinh ý nhận ra, trong lòng trầm xuống, hai người im lặng nhìn nhau.

Ôn Ninh nhìn Cố Trì Khê, không biết vì sao có chút chột dạ, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

“Vừa lúc tớ muốn về nhà, Tiểu Ninh, cho tớ đi nhờ một đoạn được không?” Hà Du không chịu buông tay, ngược lại ôm càng chặt hơn, mặt gần như chạm vào tai nàng.

Ôn Ninh theo bản năng nghiêng đầu.

Ánh mắt Cố Trì Khê trầm tĩnh, khóe miệng hơi cong, lễ phép nói: "Thật xin lỗi, Hà tiểu thư, tôi và Ninh Ninh có chút việc riêng."
Hàm ý rõ ràng..

Bình Luận (0)
Comment