Bàn tay Ôn Ninh đặt trên vai Cố Trì Khê không dùng sức, chỉ chạm nhẹ vào góc áo, tựa hồ không chỗ nào có thể đặt vào.
Nàng đã rất lâu không ôm Cố Trì Khê trong trạng thái thanh tỉnh, nhưng đột nhiên nảy ra một ý nghĩa, nhưng lại cảm thấy vô thố.
Trong những cái ôm trước đó, nàng đã không kiêng nể gì mà lao vào trong ngực của Cố Trì Khê, hoặc câu cổ cô, sau đó có được cảm giác thỏa mãn.
Giờ đây trái tim nàng trống rỗng.
Những lời này hỏi quá khó, Cố Trì Khê sẽ cười nàng sao? Sẽ đắc ý sao? Cảm thấy từ đây nắm được nhược điểm của nàng sao? Sau đó nàng từng bước rơi vào cái bẫy ôn nhu, chờ bi kịch lặp lại vào một ngày nào đó.
Ôn Ninh lại bắt đầu hối hận.
Nàng không biết bắt đầu từ khi nào, hối hận mỗi ngày đều mâu thuẫn, buổi tối lại có một thái độ khác, thậm chí không thể hiểu được mình muốn gì.
Nàng thấp thỏm bất an chờ đợi câu trả lời của Cố Trì Khê.
Sức lực quanh eo nàng siết chặt, nàng cảm thấy một hơi thở ấm áp xuyên qua tóc mình phả vào sau gáy, sau đó nghe thấy giọng nói trầm đục của Cố Trì Khê: "Không có."
“Vậy…” Ôn Ninh do dự, “Đêm nay có về Vịnh Thiên không?”
Cố Trì Khé hôn nhẹ lên tóc nàng, nghe vậy, trong lòng đột nhiên trở nên kích động, hồi lâu mới kiềm chế được giọng nói run rẩy nói: "Mấy ngày nay tôi bận rộn, tạm thời không về."
“Ò." Ôn Ninh thấp giọng đáp, trượt tay khỏi bả vai.
Nàng có thể cảm giác được, cho dù Cố Trì Khê không tức giận, trong lòng cũng có chút khổ sợ.
Nhưng khi nghĩ tới những thống khổ trong bảy năm qua, nghĩ tới chính mình từ lạnh nhạt đến để ý, lại đến sợ hãi trong mấy tháng qua, nàng cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Không về thì không về.
"Xin lỗi chị, thực xin lỗi, trong thời gian hợp đồng tôi không nên nhắc tới ly hôn." Ôn Ninh bình tĩnh nói.
Thân thể Cố Trì Khê hơi cứng ngắc, cánh tay dần dần thả lỏng eo cùng tứ chi của nàng, rời khỏi vòng tay của nàng, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy phủ lên một tia u uất.
Ôn Ninh không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh, nàng vội vàng tránh đi, chuyển chủ đề: “Tiểu Du đã ký hợp đồng với Bộ Thương vụ rồi.”
Cố Trì Khê lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm.
Nàng bị nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, thấy người kia không trả lời, nàng có chút xấu hổ, nhất thời không nghĩ ra nên nói gì, chỉ có thể tiếp tục nói những chuyện vặt vãnh: “Bọn họ là đi khu thắng cảnh núi Minh Quyết, bên kia không phải có hồ Minh Quyết sao? Có thể thám hiểm, phiêu lưu, cắm trại gì đó, rất thích hợp cho hoạt động tập thể..."
"Em muốn đi sao?" Cố Trì Khê đột nhiên cắt ngang.
Ôn Ninh hơi giật mình, thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: "Không, tôi muốn dọn gạch."
Trong số các đồng nghiệp, chuyến bay được đặt biệt danh là "Dọn gạch", chuyến đi kéo dài mười sáu chặng trong bốn ngày, hết chặng này đến chặng khác, mọi người đều là dân công CAAC.
Cố Trì Khê nhếch khóe môi, ôn nhu nhìn nàng nói: "Từ ngày năm đến ngày tám tôi đều hủy hết nhiệm vụ của em rồi, chúng ta cùng ra ngoài chơi đi?"
"Cái gì? Hủy?"
"..."
Ôn Ninh cau mày, giơ ngón tay chỉ vào mũi cô, “Chị—“ nàng vừa nói một chữ, liền oán hận buông tay, “Sao chị đưa ra quyết định mà không hỏi ý kiến của tôi?” ngữ khí oán trách.
Nụ cười của Cố Trì Khê ngưng lại.
“Mất 1 vạn rồi.” Ôn Ninh hạ giọng nói.
Theo cấp bậc của nàng, nàng kiếm được 470 tệ cho một giờ bay, tổng số giờ bay trong bốn ngày cộng lại là khoảng 23, nàng có thể nhận được khoản phí mỗi giờ la hơn 1 vạn.
Hiện tại, mất rồi.
Mặc dù không thiếu tiền, nhưng không cần phải có tiền mà không kiếm, sau bảy năm chật vật kiếm tiền, tất yếu sẽ thành thói quen.
Cố Trì Khê thấy dáng vẻ tiếc nuối của nàng, cảm xúc cũng trở nên phiền muộn, thở dài: “Ninh Ninh…” Cô nắm lấy tay Ôn Ninh, giơ ngón út lên, “Quốc khánh dày đặc lịch trình, tôi..
sợ em sẽ mệt mỏi, tôi muốn em nghỉ ngơi nhiều một chút."
Ôn Ninh nghe xong lại mềm lòng, không đành lòng nặng lời, nhỏ giọng nói: "Người khác cũng mệt mỏi."
"Nhưng Ninh Ninh là vợ của tôi." Đôi mắt của Cố Trì Khê nhu tình như nước.
Ôn Ninh không phản bác, trầm mặc không nói.
Bỗng nhiên yên lặng.
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm vào Ôn Ninh, nghĩ rằng sau khi hôm nay gặp mặt, sẽ là vài ngày xa cách, lập tức cảm thấy khổ sở, mỗi giây trôi qua nhanh hơn, cô không nhịn được sờ sờ mặt Ôn Ninh, thấp giọng nói: "Phải tự chiếu cố chính mình..."
Lòng bàn tay ấm, dán vào mặt cảm thấy ấm áp.
Ôn Ninh nghe được trong lời nói của cô có chút ý vị từ biệt, nhạy bén cảm giác được có cái gì không đúng, "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
“Không có.” Cố Trì Khê phủ nhận.
Phản ứng quá nhanh.
Ôn Ninh hoài nghi nhìn cô, ánh sáng lờ mờ như phủ lên mặt cô một lớp màng, phong tỏa tất cả cảm xúc hỉ nộ ai nhạc trong mắt cô, chỉ có một vũng nước đọng tĩnh lặng, nhìn không thấy bất cứ cái gì.
Tại khu đô thị mới tập trung nhiều dự án bất động sản.
Một chiếc xe việt dã màu đỏ rực rỡ chạy vào tầng hầm của khu phức hợp, vững vàng đậu trong bãi đậu xe, Hà Du vội vàng xuống xe, khóa cửa đi về phía tòa nhà với tốc độ nhanh hơn.
Trên tầng mười lăm, nhập mật khẩu.
Vừa mở cửa, bên trong truyền ra một mùi khó chịu, Hà Du thầm nghĩ không ổn, cởi giày chạy vào bếp, “Khâu Diệc Thế!”
Trên mặt đất có một vũng nước, vỏ trứng vỡ và lá rau vương vãi xung quanh thùng rác, xoong nồi chất đống hỗn độn, giống như vừa trải qua chiến tranh.
Khâu Diệc Thế đang đứng trước bếp, dùng thìa khuấy nước trong nồi canh, nghe thấy âm thanh quay đầu lại: "Tiểu Du ~ chị về rồi, cùng xem thành tích mới nhất của em đi."
Giọng nói ngọt ngào khiến lòng người tan chảy, trên má còn có hai lúm đồng tiền mềm mại.
Hà Du tràn đầy cảm xúc biến mất không tăm tích, bước lên phía trước, ngữ khí bình tĩnh nói: "Em nấu cái gì vậy?"
Trong nồi đầy một loại súp đặc sệt màu vàng sền sệt, tỏa ra mùi khó chịu hình như do tỏi và rau mùi trộn lẫn, khi đến gần liền xộc thẳng vào lỗ mũi của Hà Du, suýt chút nữa đưa cô bay thẳng lên trời.
"Ọe--"
Cô che miệng nôn ọe, như chạy trốn ra khỏi bếp, "Mau bỏ cái vũ khí sinh học hóa học này đi, dọn dẹp phòng bếp mau!"
Khâu Diệc Thế thất vọng đáp một tiếng, nhấc nồi lên.
Hà Du đẩy cửa bếp ra sau lưng, cầm máy làm mát không khí xịt vào phòng khách, cho đến khi không còn ngửi thấy mùi hăng nữa mới dám hít một hơi thật sâu.
Cô tự rót cho mình một cốc nước, uống một hơi cạn sạch rồi đổ gục xuống sô pha.
Kể từ khi gặp nhau vào đêm đó, Khâu Diệc Thế cứ ba ngày lại đến quán bar, không uống nhiều rượu, chỉ tìm cô, đôi khi khi cô không ở đó, nàng nói chuyện với nhân viên pha chế hoặc "quấy rối" cô trên WeChat.
Hà Du không có được thông tin mình muốn, nhưng dần dần trở nên quen thuộc với Khâu Diệc Thế.
Gia hỏa này bên ngoài là một "thiên kim phế" không hơn không kém, học chuyên ngành violin nhưng đó chỉ là sở thích, cuộc sống hàng ngày là ăn nhậu, chơi bời, thoạt nhìn không giống vẻ ngoài tí nào.
Nàng có một khuôn mặt chưa từng chịu khi dễ, chưa từng ăn khổ, thỉnh thoảng có một số ý tưởng ngây thơ.
Mấy ngày trước, Khâu Diệc Thế nói cô sống một mình ở Lạc Thành quá nhàm chán, muốn đến chỗ cô chơi, rồi không hiểu sao lại bị ám ảnh bởi việc sa đà vào "ẩm thực đen tối", lúc nào cũng làm nhà bếp bừa bộn.
Lúc đầu Hà Du sẽ tức giận, nhưng sẽ không thực sự tức giận, cho nên hiện tại mới dứt khoát tùy nàng.
Trong bếp có tiếng leng ka leng keng một lúc, cửa mở ra, Khâu Diệc Thế đi ra, đi đến bên người Hà Du ngồi xuống, "Chị tức giận sao?"
"Không có."
“Em hứa sẽ không bao giờ vào bếp nữa.” Nàng giơ hai tay lên.
Hà Du nhướng mày, "Tôi không tin."
"Thề."
"Không tin."
"..."
Khâu Diệc Thế oán niệm nhìn cô.
Hà Du vội vàng gật đầu nói: "Tôi tin tôi tin."
"Chị đã ký hợp đồng chưa?"
"Rồi."
Hà Du duỗi eo, con bướm lớn màu xanh trên vai lay động, cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt giảo hoạt nhìn Khâu Diệc Thế, "Ninh Ninh đã bán một ân tình cho Cố tổng, giảm giá cho tôi, quả nhiên là thanh mai từ nhỏ lớn lên, quan hệ thật tốt."
“Còn nữa, Khê tỷ đang theo đuổi Ôn Ninh…” Khâu Diệc Thế bị con bướm to kia hút hồn, miệng lầm bầm, không khỏi đưa tay ra chạm vào.
Đầu ngón tay chạm vào da thịt ấm áp, mềm mại lại đàn hồi.
Cánh bướm giống như đang bốc cháy, vừa chạm vào sẽ bỏng rát, dần dần nóng lên, nàng luyến tiếc dời tay, dùng đầu ngón tay xoa dọc theo kết cấu của nó.
Hà Du như bị sét đánh, "Theo đuổi cậu ấy?"
Khâu Diệc Thế thất thần đáp một tiếng, trượt đầu ngón tay từ đầu đến đuôi, lại từ từ trượt trở lại theo con đường ban đầu.
"..."
Sắc mặt Hà Du tái nhợt, bàn tay bên người nắm chặt đệm sô pha.
Một cảm giác ngứa ngáy dày đặc từ vai cô đột nhiên truyền đến, cô rùng mình, đột nhiên quay đầu lại, thấy Khâu Diệc Thế đang nhắm mắt cẩn thận hôn lên hình xăm con bướm của cô, đôi môi hồng hào ẩm ướt như thạch dính vào cánh bướm.
"Em làm gì vậy?"
Cô lập tức tránh sang một bên giống như bị bỏng.
Khâu Diệc Thế ngước đôi mắt mờ mịt lên, “Thật đẹp.” Nàng li3m khóe môi cười khiêu khích, “Ở trên người chị còn đẹp hơn.”
Biểu tình của Hà Du dại ra, tim đập loạn xạ.
Cô gái này???
Trầm mặc một hồi, Khâu Diệc Thế mới hoàn hồn lại, hai gò má hiện lên hai vệt ửng hồng, do dự nói: “Không phải… xin lỗi…”
Hà Du sờ sờ chỗ bị hôn, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Cô --
Bị một cô gái hôn?
Trong vài ngày sau, không có gì xảy ra.
Trên đường đi giữa công ty của Cố Trì Khê và khách sạn, không còn chiếc xe nào đi theo sau, tinh thần cảnh giác của cô cũng không thả lỏng, đến Vịnh Thiên cũng không dám đi, chỉ thỉnh thoảng Ôn Ninh mới ở lại khách sạn.
Cho đến khi kỳ nghỉ dài đến, cô vẫn đang làm việc, sau đó nhận được tin Ôn Ninh muốn ra ngoài chơi.
Ngày hôm đó, Ôn Ninh đã đồng ý lời nói của cô.
Như cô từng tự ám chỉ mình, nếu hạ thấp kỳ vọng xuống mức thấp nhất sẽ gặt hái những điều kinh hỉ không ngờ tới.
[Chúng ta đến núi Minh Quyết ngắm bình minh đi]
[Được]
Cố Trì Khê quyết định cho mình một kỳ nghỉ.
Đó là một ngày nắng thứ 5, bên ngoài có gió thổi mát rượi, nắng mùa thu tỏa hơi ấm.
Ôn Ninh xách vali đi ra cửa hông khách sạn, dáng người cao gầy đi dưới ánh nắng, ăn mặc giản dị, mặc quần dài mỏng, đội mũ bóng chày, một tay đút túi, vừa đi vừa ngáp.
Tối qua nàng bị tiêu chảy, ngủ không ngon, hôm nay dậy rất sớm, đến giờ còn buồn ngủ vẫn chưa tỉnh táo.
“Em buồn ngủ sao?” Cố Trì Khê đi bên cạnh nàng, lo lắng hỏi.
"Ừm, không sao đâu."
"Lên máy bay ngủ một giấc."
"Ừm."
Mí mắt của nàng rũ xuống một nửa, Cố Trì Khê giơ tay chỉnh lại mũ của nàng.
Xe đưa hai người đến khu thương mại nội trú, nơi có một chiếc Gulfstream G650 đang đỗ, Ôn Ninh không chờ nổi đi lên trước, nằm xuống chiếc giường nhỏ, lại ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
Một tia nắng qua ô cửa sổ rọi vào gáy nàng.
Cố Trì Khê đi tới, tắt đi bóng râm, lấy chăn mỏng đắp cho Ôn Ninh, sau đó ngồi sang một bên, cầm ipad xem bản đồ danh lam thắng cảnh.
Hành trìnb là ba giờ.
Ôn Ninh ngủ ba tiếng.
Núi Minh Quyết nằm ở một tỉnh phía Tây Nam, do vị trí địa lý nên phong cảnh tráng lệ hơn các danh lam thắng cảnh núi khác, đặc biệt là cảnh mặt trời mọc là tuyệt diệu nhất.
Hai người đã từng đến đây khi còn học trung học, nhưng đáng tiếc là mấy ngày đó thời tiết không tốt, không thể nhìn thấy mặt trời mọc hoàn mỹ nhất.
Hôm nay là xem lại chốn cũ.
Kỳ nghỉ sắp kết thúc, lượng khách du lịch so với mấy ngày trước ít hơn rất nhiều, để tránh ùn tắc, Cố Trì Khê và Ôn Ninh đi trực thăng đáp xuống chân núi, đặt phòng khách sạn trước.
Sân thượng bên ngoài phòng là một trong những nơi tốt nhất để dựng lều ngắm bình minh.
“Không nghĩ tới khách sạn này vẫn còn…” Ôn Ninh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cảm khái nói.
Mười năm trước, hai người sống ở đây.
Núi dốc, thảm thực vật xanh tươi, biển mây lượn lờ trong sương, phong cảnh vẫn như cũ không chút thay đổi, nhưng các công trình nhân tạo đã được cải tạo và tân trang, càng thêm chi tiết và ổn định, nhưng hương vị nguyên bản cùng tự nhiên ngày càng mất đi.
Cố Trì Khê từ phía sau ôm lấy eo nàng, ôn nhu nói: "Nhưng chúng ta đều trưởng thành rồi."
"Không," Ôn Ninh lắc đầu, "Chị trưởng thành, nhưng tôi thì không."
"Ninh Ninh..."
Ôn Ninh vội vàng ngắt lời: "Ăn cơm trước đi, sau đó chúng ta đi dựng lều, thế nào?"
“Bên đó có rất nhiều người,” Cố Trì Khê thức thời tiếp tục làm theo lời nàng, “Phải tranh vị trí với những du khách khác, không tiện bằng sân thượng của chúng ta, không phải em thích yên tĩnh sao?”
"Cũng đúng."
Sau chuyến đi này, Cố Trì Khê đã sắp xếp và lên kế hoạch chi tiết, mọi liên kết đều tỉ mỉ và chu đáo, để làm khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của hai người trở nên hoàn mỹ nhất có thể, đầu tiên cô suy xét yêu thích cùng ý nguyện của Ôn Ninh, lúc cùng nhau thương lượng, Ôn Ninh cũng tôn trọng an bài của cô.
Giống như khi còn nhỏ, mỗi lần đi du lịch, cô đều chịu trách nhiệm lên kế hoạch, Ninh Ninh chỉ cần vui vẻ là được.
"Không biết mấy người Tiểu Du ở đâu..." Ôn Ninh tự nói.
Cố Trì Khê có chút sững sờ, ánh mắt tối sầm lại, ghé vào tai Ôn Ninh nói: "Em có thể hỏi cô ấy ở đâu."
"Quên đi, cậu ấy dẫn đội, chúng ta không thể quấy rầy."
"..."
Khi Hà Du đề xuất thuê một chuyến bay để đưa nhân viên đến núi Minh Quyết, Ôn Ninh đã nảy ra ý tưởng này, trong trí nhớ của nàng, mười năm trước nàng đã đến thăm nơi này, bảy năm trước đã ngu ngốc chạy đi tìm một người.
Nhưng vì có chuyến bay, nàng từ bỏ ý định, nghĩ rằng sau này mình sẽ lại đến.
Không nghĩ tới, Cố Trì Khê đã tự tiện hủy chuyến bay của nàng.
Hôm nay nàng không nói với bất kỳ ai, nàng vẫn không muốn trùng hợp như vậy mà gặp được Hà Du, nếu không nàng sẽ phải lặp lại màn xấu hổ ở quán bar lần trước.
Cả hai cùng nhau đi ăn trưa.
Trong khi chờ đợi, Cố Trì Khê tiếp cuộc điện thoại từ Đàm Giai, một mở miệng đó làm cô trở tay không kịp.
Phó tổng Chu Minh cưỡng gian thực tập sinh.
"Cố tổng, tôi biết ngài đang đi nghỉ, nhưng vấn đề này tương đối nghiêm trọng.
Thực tập mới đã gọi cảnh sát, đã bị phơi bày trên các nền tảng xã hội khác nhau..." Đàm Giai nói ngắn gọn.
Cố Trì Khê lẳng lặng nghe, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
Món ăn lần lượt được dọn lên, Ôn Ninh liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt cô không đúng, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Cố Trì Khê bình tĩnh lại, cười trấn an nàng, “Tôi ra ngoài một lát.”
"..."
Ôn Ninh nhìn một bàn đầy thức ăn, không biết vì sao cảm thấy bất an.
Vài phút sau, Cố Trì Khê quay lại, tự nhiên ngồi xuống, vươn đũa gắp cho Ôn Ninh một ít đồ ăn, nhẹ giọng nói: "Ăn no, buổi chiều mới có sức leo núi."
“…Được.” Ôn Ninh hoài nghi nhìn cô, muốn hỏi, nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng.
Một bữa cơm ăn đến bất an.
...!
Có một ngôi đền trên núi Minh Quyết, được xây dựng trên một đỉnh núi khác ngắn hơn, phải đi cáp treo từ giữa núi.
Ôn Ninh và Cố Trì Khê đi xuống lưng chừng núi, có một hàng dài trước phòng bán vé cáp treo.
Đột nhiên, Ôn Ninh bị vỗ vai.
Nàng quay đầu lại.
"...Tiểu Du?"
Hà Du đứng phía sau kinh ngạc nhìn nàng: “Tiểu Ninh, sao cậu lại ở đây?”
"Chúng ta ——" Ôn Ninh xấu hổ cắn môi dưới, liếc mắt nhìn Cố Trì Khê, "Chúng ta tới đây chơi."
Càng không muốn cái gì, càng xảy ra cái đó.
Ánh mắt Hà Du chuyển đến trên mặt Cố Trì Khê, sắc mặt khẽ biến, cô đột nhiên nhớ tới lời Khâu Diệc Thế đã nói.
Nhưng cô không nói gì, vội vàng dời ánh mắt đi, tức giận nói: “Đến đây còn không nói với tớ, chúng ta đi cùng đường mà.”
“Lâm thời quyết định thôi,” Ôn Ninh giải thích.
Nàng sợ lặp lại đêm ở quán bar, cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này nên chuyển chủ đề: “Cậu cũng đi cáp treo à? Đi xếp hàng đi, nhiều người quá." Rất tự nhiên mà khoác vai Cố Trì Khê.
Cố Trì Khê và Hà Du nhìn nhau thật lâu, đôi mắt nhạt nhẽo như nước.
Sau đó, điện thoại của cô đổ chuông.
La Khiêm gọi.
"Em xếp hàng trước đi, tôi đi nghe điện thoại." Cố Trì Khê cầm điện thoại đi ra ngoài.
Hà Du rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của Ôn Ninh, nói: "Đi nào, Tiểu Ninh, xếp hàng thôi ~"
Ôn Ninh máy móc bước đi, không khỏi quay đầu nhìn lại người kia.
Mặc dù có nhiều người, nhưng hàng người di chuyển rất nhanh, chỉ trong vài phút đã xếp được một nửa, Ôn Ninh thường xuyên quay đầu nhìn Cố Trì Khê, cảm thấy có chút bất an, cuối cùng, nàng nhìn thấy người kia đang đi về phía bên này.
Hà Du cũng nhìn.
Cô vô thức kéo nàng chặt hơn, cơ hồ là dán vào Ôn Ninh.
Không nghĩ tới Cố Trì Khê không có đi vào, mà là đứng ở ngoài hàng rào, cũng không nhìn Hà Du, hạ thấp giọng nói với Ôn Ninh: "Ninh Ninh, tôi có việc phải trở về, em ở chỗ này chơi vui vẻ, hai ngày nữa tôi đón em, được không?"
Đám đông náo nhiệt lại ồn ào.
Ôn Ninh yên lặng nhìn cô, đột nhiên rút cánh tay ra, nghiêng người ra khỏi hàng, kéo Cố Trì Khê sang một bên.
"Có chuyện gì sao?"
"...!về công ty." Cố Trì Khê trầm ngâm nói.
Ôn Ninh nhìn chằm chằm vào mặt cô, khẽ mím môi mỏng, thật lâu sau mới thấp giọng nói.
"Đi đi.".