Hà Du đứng bất động dưới gốc cây.
Khoảng cách không đến mười mét, Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy cô rất xa lạ, sau khi cẩn thận hồi tưởng mới phát hiện đã gần bốn tháng không gặp.
Nàng vô thức đạp nhẹ phanh, rồi lập tức nhả ra.
Trốn tránh và đối mặt chỉ trong một ý niệm.
Xe chạy qua rồi dừng lại, Hà Du nhìn sang, Ôn Ninh kéo phanh tay xuống xe, bốn mắt nhìn nhau một lát, "Tiểu Du—"
"Cậu...!du lịch thế nào?"
Không biết là bởi vì quan hệ khó xử, hay là đã lâu không gặp, Ôn Ninh mất tự nhiên, nụ cười có chút cứng ngắc, không biết nên để tay ở đâu.
Lúc đầu, nàng còn thường nghĩ đến Hà Du, nhưng sau đó tâm nàng tràn đầy Cố Trì Khê, thêm vụ tai nạn, trái tim nàng liền không có chỗ nào cho người khác, thậm chí đêm công khai vào lễ tình nhân cũng không nghĩ đến việc bị Hà Du nhìn thấy sẽ như thế nào.
Bảy năm tình bạn nhẹ hơn lông vũ, trong xương cốt nàng thực sự là một người trọng tình khinh bạn.
Hà Du yên lặng nhìn nàng, kéo khóe môi, “Khá tốt, mới về hôm kia.” Vừa nói cô vừa nhìn xe của nàng, “Đổi xe sao?”
"Ừm...!Xe cũ có vấn đề." Ôn Ninh không được tự nhiên mà vuốt tóc.
Hai người không nói chuyện.
Bầu không khí rơi vào xấu hổ.
Ôn Ninh lấy chìa khóa mở cửa sân, "Vào ngồi đi, tớ đỗ xe một lát."
Nói đến đây, nàng để ý thấy Hà Du đang xách hai hộp quà, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nếu như trước đây nàng đã nói: "Tới còn mang quà đến làm gì", nhưng bây giờ lại ngượng ngùng không nói, giả vờ như không thấy.
“Được.” Hà Du đi ngang qua nàng.
Ôn Ninh lái xe vào trong gara, đỗ lại, đóng cổng lại, quay người liền thấy Hà Du đứng dưới mái hiên đợi nàng, ánh mắt thâm thúy khó dò.
Nàng mỉm cười đi tới, nhập mật khẩu mở cửa, hai tay ôm vai Hà Du đi vào nhà giống như trước kia.
Hà Du không dấu vết mà tránh thoát.
Ôn Ninh: "..."
Vào phòng, cô đặt hộp quà trong tay lên bàn trà, Ôn Ninh rót nước cho cô, hai người cùng ngồi xuống, không ai lên tiếng.
Hà Du nhìn xuống tay nàng, xoa ngón trỏ vào nhau, một lúc lâu sau mới nói: “Tân hôn hạnh phúc.”
Ôn Ninh sửng sốt.
“À không, không thể coi là tân hôn được…” Hà Du lẩm bẩm, đổi lời, nghĩ xem nên dùng từ gì, lại không nghĩ ra từ nào thích hợp, “Tóm lại, chúc mừng.
"
Nói xong cô nhướng mắt cười tự giễu.
Da đầu Ôn Ninh tê rần, hai má xấu hổ nóng bừng, lúng túng nói: "Cảm ơn..."
Hai người trở nên khách khí từ bao giờ, xa lạ hơn cả lần đầu gặp mặt.
Hơn nữa, chuyện bị giấu kín bị phát hiện, nàng không thể đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
Loại cảm giác này khiến Ôn Ninh tuyệt vọng.
“Hai người xa cách bảy năm không dễ dàng, cô ấy có giải thích cho cậu chưa?” Hà Du ngồi ngược sáng, ngũ quan thâm thúy nhìn qua có chút âm trầm.
Ôn Ninh khẽ gật đầu.
Nói đến bảy năm qua, nàng đã buông xuống, thay vào đó cảm thấy chia tay có thể là để tái hợp tốt hơn.
Bây giờ nàng thấy Cố Trì Khê đang đeo một lự kính, bất kể nàng nhìn như thế nào đều trông thật hoàn mỹ, khuyết điểm đều là ưu điểm.
Nghĩ đến đây, khóe môi nàng hơi cong lên.
Hà Du đem biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Cô ấy lảng đi một thời gian cuối cùng mới cảm thấy cậu tốt, hay là bởi vì vẫn luôn nhớ cậu mà trở về?"
“Chị ấy không có lảng đi, đừng dùng từ đó với chị ấy.” Ôn Ninh nhíu mày.
Bất cứ khi nào người khác nói Cố Trì Khê không tốt, nàng một chữ cũng không thể nghe vào, cũng không thể chịu đựng được, vì bảo vệ người yêu mà ngữ khí của nàng không khỏi cao lên, khi nhận ra thì mặt Hà Du đã tái nhợt.
Nhát dao thứ ba, sâu lại đau.
Chính tay Ôn Ninh đã đâm.
Cô ngừng thở, vội vàng cúi đầu, che giấu chật vật trong mắt: "Được..."
Không khí tĩnh lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Chua xót dày đặc lan tràn trong lòng, Ôn Ninh cũng có chút khổ sở mà quay mặt đi, nhưng lời nói ra nàng sẽ không thu lại, nàng cũng không cảm thấy mình sai.
Cho tới hôm nay, hoàn toàn là tạo hóa trêu người.
Bảy năm trước, khi tỷ tỷ rời đi, Tiểu Du đã xuất hiện bên cạnh nàng.
Bảy năm sau, khi tỷ tỷ trở về, Tiểu Du liền rời đi, thời điểm thật trùng hợp, giống như ông trời đang đùa giỡn với nàng vậy.
Tiểu Du giống như niềm an ủi của nàng trong bảy năm trống trải.
Mặc dù nàng chưa bao giờ nghĩ theo cách kia.
Nhưng mà, tựa hồ có ngầm hiểu, một giây sau, thanh âm trầm thấp của Hà Du truyền đến: "Tớ cảm thấy mình giống như thời gian kịp thời lấp vào một lỗ thủng, sau khi phát huy tác dụng liền không cần nữa."
"Không có……"
Ôn Ninh hoảng hốt, mũi đau nhức, xoay người muốn nắm tay Hà Du, duỗi ra một chút lại thu về, "Tiểu Du, đừng nói như vậy..."
"Chỉ là tớ cảm thấy mà thôi."
"Tớ không cảm thấy như vậy."
Hai ánh mắt gắt gao va vào nhau.
Hà Du như bị điện giật mà né tránh, cô chịu không nổi, nhìn Ôn Ninh một chút đều chịu không nổi, sẽ không nhịn được mà muốn ôm người này vào trong ngực, mang nàng đi, trốn đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy.
Trói tay chân, xích vào lồng, nhốt lại.
Cô chính là một kẻ biến thái như vậy.
"Ha ha ha ha..." Cô đột nhiên cười như điên, một cỗ cảm xúc dâng trào khắp người, giống như núi lửa phun trào.
"Ôn Ninh, nghe này, hôm nay tớ tới đây, một là chúc cậu tân hôn hạnh phúc, hai là chúng ta kết thúc, từ nay về sau cậu là cậu, tớ là tớ, về sau chúng ta là người xa lạ, quên quen biết nhau đi, cậu không biết Hà Du là ai, tớ cũng không biết Ôn Ninh là ai, chúng ta..."
Hà Du hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ hoe.
"Chúng ta……"
“Chúng ta sẽ……”
Cô hít hít mũi, lặp lại mấy lần, giọng nói càng lúc càng run, “Chúng ta sẽ sống cuộc sống của chính mình, không bao giờ gặp lại nhau nữa.” Nói xong, cô đứng dậy bước nhanh ra cửa, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Tiểu Du!"
Ôn Ninh đuổi theo, nắm lấy cánh tay của cô, "Không cần phải tuyệt giao như vậy..."
"Không cần?" Hà Du cười lạnh một tiếng, thoát khỏi tay nàng, "Vậy phải làm sao bây giờ? Tiếp tục làm bạn sao? Tớ thường tới nhà cậu chơi sao? Mặt không đổi sắc nhìn cậu cùng Cố Trì Khê ân ân ái ái sao? Tớ đã làm gì sai mà phải chịu loại trừng phạt này?"
"..."
"Ôn Ninh, đây là kết quả tốt nhất, cho dù chúng ta quen biết đã lâu, nhưng quãng đời còn lại của chúng ta dài hơn, chỉ cần đủ lâu, chúng ta sẽ quên không còn một mảnh, đối với cậu đối với tớ và đối với cô ấy đều tốt."
Cô dùng hai tay đỡ bả vai Ôn Ninh, dùng sức lắc lắc, hai mắt đỏ ngầu tiến đến gần nàng, giống như lệ quỷ từ trong bóng tối hiện ra, thanh âm giống như kêu khóc.
"Cậu hiểu không? Hả?"
Sắc mặt Ôn Ninh tái nhợt, tùy ý cô lắc qua lắc lại giống như con rối, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, đôi mắt trong veo mất đi ánh sáng, đờ đẫn.
Đột nhiên, Hà Du buông tay.
Nàng ngã xuống đất.
Hà Du vội vàng đỡ nàng
Nàng nắm chặt tay Hà Du, môi run run, nước mắt giàn giụa: "Nhưng tớ lại làm sai cái gì mà phải chịu loại trừng phạt như vậy..."
Khoảnh khắc nàng khóc, nàng buông tay ra, muốn ôm Hà Du, nhưng nàng không còn dám như trước nữa.
Hai tay buông thõng giữa không trung, không nâng không hạ, không có động tác.
“Cậu không sai, Tiểu Ninh…” Hà Du nắm lấy bàn tay đang không chỗ tựa của nàng, đặt vào trong lòng bàn tay mình, “Tớ cũng không sai.”
"Chúng ta chỉ là gặp nhau không đúng thời điểm."
"Tất cả những người cậu gặp trong đời đều có định mệnh cùng cậu đi một đoạn đường, đi xong rồi cũng nên nói lời tạm biệt.
Hiện tại cậu đã có người đi cùng, tớ cũng nên...!tiếp tục đi trên con đường của riêng mình...." Hà Du nói, hít một hơi.
Người cần được an ủi chính là bản thân cô, cô không còn sức lực để an ủi người khác, mà trước mắt cô là Ôn Ninh, người cô ngày đêm thầm thương trộm nhớ, cô phải dỗ dành nàng thật tốt, sau đó mới có thể tự chữa lành vết thương của chính mình.
Nói xong những lời này, Hà Du cạn kiệt sức lực.
Cô đỡ Ôn Ninh ngồi xuống sô pha, không để người kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng đi giày, mở cửa chạy ra khỏi tiểu khu như bị ma đuổi...!
Trời đã tối.
Một chiếc Bentley màu lam xuyên qua trung tâm thành phố, lái về phía thành phố cổ, Cố Trì Khê đang ngồi ở hàng ghế sau, trong tay cầm một cuốn sổ thẩm định dự án, cẩn thận đọc.
Trên chiếc bàn nhỏ có một album ảnh cưới.
Sau khi xem xong, cô xoa xoa thái dương, áp khuôn mặt hơi say cùng nóng bừng vì uống rượu, thản nhiên cầm album ảnh cưới lên.
Cô khoác trên người một chiếc áo khoác màu xanh khói, lông mày cụp xuống, sống mũi như ngọc chạm trổ, môi hơi mím lại có màu đỏ nâu, khi lật cuốn album, màu đỏ từ từ cong lên.
Đã đến lúc bắt đầu lên kế hoạch cho hôn lễ...!
8 giờ 30 phút trước cổng Vịnh Thiên, trong nhà không có đèn.
Ninh Bảo không có ở đây sao?
Cố Trì Khê xuống xe với sổ thẩm định và album ảnh cưới, mở cửa sân, đi đến cổng, nhập mật khẩu đi vào, trước mắt là một mảnh bóng tối.
Cô chạm vào tường, nhấn công tắc "tách" một tiếng.
Nội thất sáng lên.
"Ninh Bảo-"
Cố Trì Khê gọi nhưng không ai trả lời, cô vừa thay giày vừa đi vào đã thấy Ôn Ninh cuộn tròn trên sô pha, mở to mắt, bất động, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá.
Cô cả kinh, bước nhanh tới, “Sao em ngồi đây mà không đắp chăn, cẩn thận cảm lạnh…” Vừa mắng, cô vừa cúi xuống ôm người ngồi xuống.
Vẻ mặt Ôn Ninh đờ đẫn, mềm nhũn dựa vào trong ngực cô.
"Ninh bảo?"
"Ừm."
“Sao vậy?” Cố Trì Khê cau mày, quơ quơ tay ở trước mắt nàng, “Đừng làm chị sợ, xảy ra chuyện gì?”
Ôn Ninh cứng ngắc quay mặt lại, nhìn cô, như mê man lẩm bẩm: "Tỷ tỷ..."
"Ừm, tỷ tỷ ở đây."
"Em không có bạn."
“Cái gì?” Cố Trì Khê mờ mịt.
“Tiểu Du, cậu ấy…” Ôn Ninh ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền có cảm giác an toàn, tâm tình thoải mái, “Cậu ấy tuyệt giao với em rồi… em không có bạn nữa, em phải làm sao đây..."
Vừa nói, giọng nàng nghẹn lại, khóc trong miệng.
Nghe thấy tên của Hà Du, trong nháy mắt Cố Trì Khê cảm thấy hoảng hốt, sau đó nhớ lại, tất cả đều là hồi ức khó chịu.
Cô hoài nghi hỏi: "Tại sao lại tuyệt giao?"
Tâm lại không phải nói như vậy.
Cô siết chặt eo Ôn Ninh, không kìm được kích động, cô nhẹ nhàng véo một cái.
Tuyệt giao?
Vậy thật tốt - đối với cô.
Nhưng đối với Ninh Bảo nhất định không dễ chịu...!
Ôn Ninh vòng tay qua cổ cô, vùi mặt vào tóc cô, ngửi thấy mùi dầu gội đầu thoang thoảng, mùi sữa tắm từ cổ áo tỏa ra, còn có chút hương chanh nhàn nhạt.
Những mùi hương này giống như một cái móc, móc kéo ra, khiến cho những tâm tư chôn sâu không thể kìm nén của nàng tuôn xuống.
Cô giải thích chuyện Hà Du đã thổ lộ trước kia.
Sau đó, chuyện vừa xảy ra.
"Quen biết bảy năm...!cậu ấy là người cùng em vượt qua những lúc khó khăn nhất, em đã vượt qua tất cả, nghĩ rằng có thể đi đến cả đời, nghĩ chúng ta vẫn là bằng hữu, vẫn có thể nháo như trước.
Kết quả...!cứ như vậy mà biến mất..." Ôn Ninh không nhìn thấy biểu tình của Cố Trì Khê, trong lòng tuôn ra rất nhiều chua xót, lảm nhảm.
Cố Trì Khê nghĩ đến việc "thổ lộ", kinh ngạc cảm thán chính mình không hay biết gì, trực giác của cô là đúng, tưởng tượng thì trong lòng lại vô cùng không thoải mái, ghen tuông sôi trào.
Chẳng trách Hà Du luôn chiếm tiện nghi của Ôn Ninh.
Véo, hôn, ẩn nấp bên cạnh Ninh Bảo với danh nghĩa bạn bè, chờ đợi cơ hội, thật sự là quỷ quyệt.
"Ninh Bảo."
"Hửm?"
"Cô ấy hôn em? Còn ở môi?" Mặt Cố Trì Khê tối sầm lại.
Ôn Ninh giật mình, rời khỏi vòng tay của cô, giải thích: "Chỉ là chạm nhẹ một chút, lúc đó em lập tức đẩy cậu ấy ra."
Đôi mắt sâu thăm thẳm ấy u ám không rõ ràng, giống như đang kìm nén một cảm xúc nào đó.
Mơ hồ nhớ khi còn nhỏ, tỷ tỷ đã nhìn thấy nàng giận dỗi bỏ đi theo người khác, không đuổi theo, cũng không bắt nàng quay lại mà chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt thâm thúy, khiến nàng sợ hãi.
“Em không cố ý giấu chị.” Ôn Ninh có chút luống cuống, lay lay góc áo cô.
Trầm mặc kéo dài.
Tiếng hít thở có tần số khác nhau.
Thật lâu sau, Cố Trì Khê nhẹ nhàng đẩy nàng ra, đứng dậy đi về phía phòng cho khách....