Buồng lái tràn ngập tiếng thở dốc và nhịp tim hỗn loạn.
Ôn Ninh dựa vào lưng ghế thở hổn hển, hai gò má ửng hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, cúc áo đồng phục đều cởi hết, cà vạt bị kéo lỏng lẻo, treo xiêu vẹo trên vai, có một loại câu nhân mị hoặc dưới lớp nghiêm túc đứng đắn.
"Ninh Bảo-"
"Ưm."
"Thoải mái không?"
Cố Trì Khê ôm Ôn Ninh từ phía sau.
Đèn trên sân rất sáng, chiếu rõ buồng lái, nhưng do vấn đề về góc độ và chỗ ngồi bị che khuất nên không thể nhìn thấy tình hình bên trong - Cố Trì Khê cố tình đi khắp mọi ngóc ngách của nhà ga, quan sát buồng lái của máy bay cập cầu hành lang 180 độ.
Ôn Ninh ngượng ngùng ậm ừ một tiếng, ngẩng cổ, nghiêng đầu ghé tai vào môi cô.
Chậm rãi quay đầu.
Hai tay ôm lấy cổ Cố Trì Khê, tùy ý để cô lướt qua môi mình, hít lấy hơi thở của đối phương, bên dưới mát lạnh, thắt lưng cũng đã rơi xuống mép giày.
Ôn Ninh đã nghiện.
Cảm giác kích thích bí mật thật làm người mê muội, khi đã trải nghiệm một lần sẽ có dư vị bất tận, lập tức sẽ muốn lần thứ hai.
“Tỷ tỷ…” Giọng nàng nhỏ nhẹ như mèo con kêu, “Em còn muốn.”
"Không phải nói không được làm trong buồng lái sao?"
"..."
Cố Trì Khê có ý xấu mà thì thầm vào tai nàng: "Dì của đội vệ sinh sắp đến đây, đến giờ đội bảo trì cũng sẽ gõ cửa, bọn họ sẽ hỏi: Cơ trưởng, cô ở nên trong làm gì? Sao còn chưa ra ngoài? Sau đó--"
“Bỏ đi bỏ đi, về nhà.” Ôn Ninh che mặt, tưởng tượng đến cảnh tượng này vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nàng cúi đầu vuốt thẳng áo sơ mi, cài lại từng cúc.
Cố Trì Khê lấy khăn giấy từ trong túi ra, ngồi xổm xuống lau cho nàng, có lẽ là vừa mới kết thúc xong, nàng rất nhạy cảm, mỗi khi khăn giấy chạm vào, Ôn Ninh sẽ không ngừng run rẩy, mũi sẽ kêu rên, chân mềm ra.
"Chị...!nhanh lên."
"Được, ngoan."
"Ưm."
Cố Trì Khê lại chơi xấu mà hôn lên.
Ôn Ninh: "!!!"
Trước khi ngã xuống, Cố Trì Khê đúng lúc ôm lấy nàng, "Được được, về nhà thôi, chị giúp em thắt cà vạt."
——Thich!
Ôn Ninh dùng sức đánh vào vai cô, tức giận nói: "Không đứng đắn."
"Đúng đúng đúng, Ôn cơ trưởng đứng đắn nhất, mặc đồng phục đứng đắn, ngồi trong buồng lái đứng đắn, bị vợ x một lần không đủ còn muốn lần nữa..." Cố Trì Khê vừa đeo cà vạt vừa trêu chọc nàng.
"A, không cho nói ——" Ôn Ninh cực kỳ xấu hổ, lấy tay che miệng cô, "Còn không phải tại tên lưu manh chị sao".
Lòng bàn tay ấm áp, Cố Trì Khê lại hôn.
"..."
—— Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa.
Hai người giật mình.
Cố Trì Khê tăng tốc độ, nhặt áo khoác khoác lên người Ôn Ninh, thấp giọng nói: "Ninh Bảo, lấy ipad trong túi bay ra."
“Ò.” Ôn Ninh không nói lời nào mở vali ra, lấy ra một chiếc ipad đưa cho cô.
Hai người ăn ý xoay người lại, Cố Trì Khê ở phía trước bật nguồn, ngẫu nhiên chọn một tài liệu, Ôn Ninh ở phía sau, một tay cầm túi bay, một tay đẩy cửa buồng lái ra.
Cánh cửa mở ra.
Cố Trì Khê cúi đầu, tay cầm iPad đi ra ngoài, vừa đi vừa nghiêng mặt nói: "Tuyến tiếp cận điểm cao thứ nhất...."
Ôn Ninh đi ra sau, vẻ mặt nghiêm túc, giống như hai người đang thảo luận về cái gì đó liên quan đến bay.
“Ách, Cố tổng, Ôn cơ trưởng.” Đội bảo trì ở bên ngoài ngơ ngác nhìn hai người.
Các dì của đội dọn dẹp đã bận rộn trong cabin.
Hai người lại ăn ý ngẩng đầu nhìn hắn, Ôn Ninh cười với hắn như thường lệ, đi theo Cố Trì Khê xuống máy bay.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Một chiếc Bentley màu lam dừng ở lối ra, Cố Trì Khê dẫn Ôn Ninh vào trong xe, cố nén cười trả lại ipad cho nàng: "Ninh Bảo, em nhớ trên máy bay có hai hộp đen, một cái có thể ghi âm, chúng ta..."
“Sáng mai, phi hành đoàn sau chuyến bay sẽ xóa, không sao.” Ôn Ninh ngồi dựa vào lưng ghế, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bay một ngày, nàng tập trung cao độ 6 lần, bị vợ "khi dễ" trước khi tan tầm, thực sự rất mệt mỏi, vừa nói hai mí mắt vô thức nhắm lại.
Cố Trì Khê lấy chăn ôn nhu đắp cho nàng.
Tết Thanh Minh, Cố Trì Khê cùng Ôn Ninh đến thăm cha mẹ nàng, bày tỏ lời xin lỗi với hai vị trưởng bối, hứa về sau sẽ chăm sóc Ôn Ninh thật tốt.
Ôn Ninh sửa lại: "Là chúng ta chăm sóc lẫn nhau."
Cố Trì Khê cười sửa lại, nói: "Đúng vậy, là chăm sóc lẫn nhau."
Ngày xuân ấm áp, hoa nở, mưa nhiều, Lạc Thành mấy ngày nay đều có mưa, không khí ẩm ướt.
Ôn Ninh chọn vài ngày nắng, bay đến nhiều danh lam thắng cảnh với Cố Trì Khê để chụp lại những bức ảnh.
Đối với nàng, điều quan trọng nhất trong tất cả bức ảnh chỉ có ba bức ảnh.
Bức đầu tiên được chụp khi nàng 8 tuổi, khi lần đầu tiên nàng ra ngoài chơi với Cố Trì Khê, chụp bên một con sông nhỏ.
Khi đó, ba mẹ nàng đề nghị cả nhà cùng đi du lịch, nàng nhất quyết muốn đưa Cố Trì Khê đi cùng, cho nên bà mẹ nàng đã đến mời nhà hàng xóm, nhưng Dương Nghi không có ở đó, là Cố Trì Khê đã tự mình làm chủ.
Vốn dĩ Cố Trì Hi không muốn đi, cô trưởng thành sớm, tuổi còn nhỏ đã hiểu được một chút đạo lý đối nhân xử thế, cho rằng việc một nhà ba người của người khác vui vẻ ra ngoài chơi mà mình là người ngoài cuộc tham gia vào thì thật không lễ phép, làm người xấu hổ.
Nhưng mà, cô không thể chịu được năn nỉ ỉ ôi của Ôn Ninh, cho nên cuối cùng cô đã đi.
Trong chuyến đi này, tình bạn giữa hai người phát triển nhanh chóng, sau khi trở về nhà, Ôn Ninh còn dám ôm Cố Trì Khê làm nũng, thậm chí còn dám nằm trên giường của cô.
Bức ảnh thứ hai được chụp khi Ôn Ninh tốt nghiệp trung học, mùa hè cùng Cố Trì Khê đến bãi biển bơi, cả hai lần đầu tiên thử mặc bikini.
Cố Trì Khê từ nhỏ đã gầy, thân hình mảnh khảnh, ít ăn, ăn rất khó béo, mà Ôn Ninh khi còn bé rất thích ăn, một ngày có thể ăn bốn bữa cộng thêm bữa tối, thỉnh thoảng còn ăn một ít đồ ăn vặt nên hơi có thịt.
Tỷ tỷ mặc bikini thực sự làm nàng kinh diễm.
Eo thon, chân dài, tỷ lệ tốt, chỉ có ngực nhỏ hơn một chút.
Ôn Ninh không biết chuyện gì, nhưng từ đó trở đi, nàng không chỉ quyết tâm im miệng mà còn không thể quên được bộ dáng Cố Trì Khê mặc bikini.
Cái tuổi mà tình yêu mới bắt đầu, ngây thơ lại mờ mịt.
Mãi sau này nàng mới hiểu được đó là tâm tư thầm kín.
Bức ảnh thứ ba được Ôn Ninh chụp tại cổng trường vào ngày đầu tiên trúng tuyển vào trường đại học mà Cố Trì Khê đang theo học.
Khi đó, Ôn Ninh đã thích Cố Trì Khê, không thể kiềm chế, khi điều ước thành hiện thực, cả thế giới đều là ngọt ngào.
Cũng chính từ hôm đó, nàng thề sẽ cố gắng để chính mình càng tốt hơn để chuẩn bị thổ lộ.
Đi chụp bức ảnh cuối cùng, Ôn Ninh cùng Cố Trì Khê đi dạo quanh khuôn viên trường.
Cổng trường có mái vòm nguy nga tráng lệ, hai bên là sư tử đá, lối vào là “Đại lộ hương chương” nổi tiếng nhất Lạc Thành, con đường nhựa rộng rãi thẳng tắp, hai bên trồng cây hương chương che bóng mát.
Các loài hoa trong khuôn viên cũng lần lượt khoe sắc, rực rỡ tỏa hương thơm ngát.
Cố Trì Khê mua hai cốc sữa ca cao.
Hai người ngồi bên hồ ngắm cảnh, gió mát thổi qua tóc, hơi nước phả lên gò má hơi lành lạnh.
"Tỷ tỷ--"
"Hửm?"
Cố Trì Khê quay mặt đi, môi mỏng còn dính một chút kem, Ôn Ninh tới gần cô, dùng khăn giấy lau đi, cười nói: "Chị còn nhớ hồi cấp ba không? Em đến trường chơi với chị, cũng là ngồi ở chỗ này, lúc đó em có hỏi có ai thích chị không…”
Không chút do dự, cô lập tức trả lời: "Nhớ."
Cô còn nhớ rất rõ ràng.
Ninh Bảo hỏi cô như vậy, một giây sau, trái tim cô nhẹ như cánh chim bay lên mây, một giây sau, nặng nề rơi xuống đất, hóa thành bùn đất.
Cô không chỉ nhớ rõ mà còn thường xuyên nhớ lại.
Ôn Ninh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô, như xuyên qua thời gian, nhìn thấy chính mình mười năm trước, giống hệt như bây giờ.
Khác biệt là trước kia nàng không thể đọc được cảm xúc trong mắt Cố Trì Khê, nhưng bây giờ nàng đã hiểu tất cả.
Tỷ tỷ cũng không biết nội tâm nàng lúc ấy đang nghĩ gì.
"Chị đã nói rất nhiều người thích chị, sau đó..." Cố Trì Khê cong khóe môi.
Ôn Ninh nói tiếp: "Sau đó em bắt đầu khóc."
"Hahaha--"
Hai người nhìn nhau cười.
"Vậy chị có muốn biết tại sao em hỏi như vậy không?"
"Ừm," Cố Trì Khê ngừng thở, "Tại sao vậy?"
Ôn Ninh uống một hớp trà sữa nói: "Bởi vì em nhìn thấy trên cfs của trường có người đăng một bài văn, rất nhiều người trả lời thích chị, trong đó có rất nhiều nữ sinh, nói cái gì vì chị mà cong, trực tiếp kêu chị là vợ, bạn gái làm em thực sự rất tức giận, chua muốn chết! Cho nên em liền hỏi chị."
Cố Trì Khê đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình ngừng đập một chút.
"Ninh Bảo, em —— "
Chua?
Ghen?
Chẳng lẽ khi đó Ôn Ninh...!
“Kỳ thực lúc đó em mới phát hiện mình thích chị.” Ôn Ninh nhìn thẳng vào mắt cô, cuối cùng cũng thốt ra được câu nói giấu kín trong lòng mười năm.
"Nhưng chị luôn coi em như em gái, em không thể đoán được suy nghĩ của chị, nếu bại lộ tâm tư, nói không chị sẽ chán ghét em, rời xa em, em liền mất đi chị, thậm chí còn không thể làm chị em."
"Cho nên em không dám nói, vô luận là chua hay tức giận cũng chỉ có thể thử chị, sẽ không thừa nhận."
Cố Trì Khê cau mày, lẩm bẩm nói: "Sau đó chị hỏi em tại sao không muốn chị yêu đương..."
“Em nói, nếu chị yêu đương sẽ không có thời gian nói chuyện với em, như vậy tỷ tỷ sẽ không còn là của một mình em.” Ôn Ninh cười khổ nói.
Cố Trì Khê đột nhiên nắm chặt tay nàng, "Không, Ninh Bảo, thật ra là—"
"Thật ra chị còn sớm hơn em," Ôn Ninh nhẹ nhàng ngắt lời, trong đôi mắt đen trong veo hiện lên một tia sáng, "Phải không? Chị muốn nghe em nói là bởi vì em thích chị, không phải bởi vì em gái ỷ lại vào tỷ tỷ mà là giống như bây giờ."
Cố Trì Khê rũ mắt xuống: "Ừm..."
Một con chim én bay qua, làm lăn tăn gợn sóng trên mặt hồ.
Ôn Ninh đặt trà sữa xuống, nhặt một viên đá nhỏ ném nhẹ xuống hồ, viên đá lập tức chìm xuống rồi biến mất không còn tăm tích.
"Cố Trì Khê."
Nàng đột nhiên gọi tên đầy đủ của cô, Cố Trì Khê đột nhiên ngẩng đầu lên, "Hửm?"
"Tỷ tỷ."
"Ừm."
"Vợ."
"Chị đây, Ninh Bảo, có chuyện gì sao?"
Ôn Ninh khẽ gọi: "Khê Khê——"
"..."
"Khê Bảo?"
Cố Trì Khê sững sờ.
Ôn Ninh nhấp mấy ngụm trà sữa, híp mắt cười: "Gọi Khê Bảo rất êm tai."
“Không được…”
"Tại sao? Kêu em là Ninh Bảo được lại không được gọi chị là Khê Bảo sao?"
Khóe mắt Cố Trì Khê giật giật: "Quá buồn nôn, không cho."
"A."
Ôn Ninh khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu cọ vào bên tai cô: "Chị mau nói cho em biết, bắt đầu từ khi nào..."
“Mười lăm tuổi.” Cố Trì Khê có linh cảm nàng muốn hỏi cái gì.
"Em mười lăm tuổi hay chị mười lăm tuổi?"
"Em."
"..."
Ôn Ninh há to miệng, lộ ra vẻ kinh ngạc, hai gò má lập tức hiện lên hai vệt ửng hồng.
Mười lăm tuổi?
Hóa ra nàng đã bị xú tỷ tỷ này nhìn chằm chằm từ khi còn nhỏ như vậy!
Sau đó, một cỗ chua xót tràn ngập trong mắt nàng.
Từ mười lăm tuổi đến hai mươi tuổi, suốt 5 năm, Cố Trì Khê luôn ở trước mặt cô biểu hiện bộ dáng đại tỷ tỷ, nhiều nhất là thân thiết hơn so với chị em bình thường.
Tâm tư của nàng giấu rất sâu, càng ẩn nhẫn khắc chế thì càng bộc phát mãnh liệt, nhưng vào ngày thổ lộ, Cố Trì Khê đã kìm nén lại, kỹ năng diễn xuất hoàn mỹ đến mức nàng không thể nhìn ra một chút dấu vết nào, nàng còn lo lắng chính mình dọa đến tỷ tỷ.
Quá sức chịu đựng, không phải người bình thường.
Nhớ lại hoàn cảnh khi còn nhỏ của Cố Trì Khê, Ôn Ninh cảm thấy mình lại có thể hiểu được, trong lòng càng thêm đau xót.
Nếu không có nhân tố gia đình, có lẽ hai người đã sớm ở bên nhau, sống một cuộc sống hạnh phúc, tại sao hai người lại có những hiểu lầm cùng bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Ôn Ninh chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, cố nén nước mắt.
"Xú tỷ tỷ."
"?"
"Lưu manh tỷ tỷ."
"..."
Ôn Ninh còn muốn nói cái gì, Cố Trì Khê lại nghiêng đầu hôn nàng, đột nhiên lấp kín, "A ——"
Vài giây ngắn ngủi liền buông ra.
"Còn mắng nữa hay không?"
Ôn Ninh lắc đầu, ngoan ngoãn dựa vào trên người cô, nhắm mắt lại.
Trong nửa thời gian của tháng Tư đều mưa, thành phố giống như có mùi ẩm mốc.
Hôn lễ càng ngày càng gần, Cố Trì Khê nhờ Đàm Giai điều phối công việc trước, để khoảng cách khoảng một tuần, sau đó ngoài ý muốn nhận được quà cưới đặc biệt cùng giá trị từ đại tỷ.
Một hòn đảo có diện tích khoảng 20, 000 mét vuông.
Hòn đảo nhỏ nằm ở Nam Thái Bình Dương, thuộc sở hữu tư nhân, có đủ loại tiện nghi sinh hoạt, giải trí, chuyên dùng để nghỉ dưỡng.
Đại tỷ sở hữu rất nhiều bất động sản ở nước ngoài, hòn đảo nhỏ chỉ là một trong số đó, Cố Trì Khê vốn định tự mình mua một hòn đảo, nhưng hiện tại đã có hòn đảo có sẵn nên đỡ phiền phức.
Cô không khách khí với Cố Cẩn Nhan, hào phóng nhận lấy.
Nhưng Ôn Ninh thì ——
"Cái gì? Tặng cho chúng ta một hòn đảo?"
"Ừm."
Cố Trì Khê đang cầm iPad trên tay nhìn bản đồ thông tin của hòn đảo, "Hôn lễ trên du thuyền của chúng ta có thể thay đổi một chút, địa điểm chính được bố trí trên đảo.
Chúng ta tổ chức hôn lễ vào ban ngày, ban đêm tổ chức tiệc ngoài trời tàu du lịch, thế nào?"
“Hiện tại đổi thời gian kịp không?” Ôn Ninh ngồi xuống bên cạnh cô, thò người tới nhìn.
Hình ảnh đều là ảnh thật, biển xanh trời xanh, hàng dừa vi vu rợp bóng cây, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
Cố Trì Khê kiên định nói: "Kịp."
Hai người đạt được thỏa thuận, tạm thời thay đổi kế hoạch, điều chỉnh lại bố trí, đến ngày cuối cùng của tháng 4, mọi thủ tục đã được hoàn tất.
Ngày 2 tháng 5, sáu máy bay tư nhân khởi hành từ Lạc Thành bay đến đảo.
Có một biệt thự lớn ở khu vực trung tâm của hòn đảo, tổng cộng 23 phòng ở tầng trên, tầng dưới, có thể chứa ít nhất 50 người.
Ôn Ninh và Cố Trì Khê sống trong phòng ngủ chính trên tầng bốn.
Bên ngoài cửa sổ là ban công siêu rộng, khi mở cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy biển cả bao la, nhìn ra 2/3 toàn bộ hòn đảo, tầm nhìn rất tốt.
“A, quả thực chính là cuộc sống trong mơ của em…”
Ôn Ninh đứng trên ban công vươn vai.
Bầu trời đen kịt, ánh trăng chiếu xuống mặt biển đen, lấp lánh như ngọc trai khảm trên tấm lụa màu xanh nước biển, trắng tinh không tì vết, đêm nay không một áng mây, những vì sao dày đặc tỏa sáng như kim cương vỡ.
"Ninh Bảo, đại tỷ tìm chị, chị ra ngoài một chút." Giọng Cố Trì Khê từ trong phòng truyền ra.
Ôn Ninh không quay đầu lại: "Được."
Nàng đặt tay lên lan can, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra.
Đứng một hồi, cách đó không xa truyền đến thanh âm nhàn nhạt, Ôn Ninh mở mắt ra, nhìn thấy hai bóng người đi ra khỏi cổng biệt thự, dọc theo con đường đá rộng lớn đi tới bờ biển.
Đó là Cố Trì Khê và Cố Cẩn Nhan.
Đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo, bóng người phía sau kéo dài rất dài.
Ôn Ninh lẳng lặng nhìn bóng lưng Cố Trì Khê.
Cô mặc một chiếc váy trắng, kiểu dáng đơn giản không quá nhiều hoa văn, tà váy rộng bị gió đêm nhẹ nhàng hôn lên, mái tóc đen dài mềm mại tung bay.
Đi bộ qua đèn đường, đi bộ dưới những vì sao.
Trong lòng Ôn Ninh khẽ run một cái.
Thật đẹp……
Cô là ngọn đèn thật gần, nhưng cũng là ngân hà xa xôi..