Kể từ đêm đó, Cố Cẩn Nhan nhớ mãi không quên với nữ nhân có hình xăm trong quán bar, trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh bốc lửa, luôn xuất hiện giữa lịch trình bận rộn của cô, không thể thoát khỏi.
Giống như muỗi đốt, càng gãi càng ngứa, càng ngứa càng muốn gãi.
Cô không phải là một cô bé chưa hiểu thế sự, biết chính xác cảm giác đó có nghĩa là gì.
Hoặc có thể là quá bận rộn, cơ thể và trí não cần được phóng túng, được phát tiết khát vọng, mỗi lần gãi ngứa đều kích thích trái tim và thần kinh của cô, có chút nghiện.
Sau một tháng, Cố Cẩn Nhan lại đến "Fingertips".
Ánh đèn mờ ảo thay đổi màu sắc, từ màu tím quyến rũ sang màu đỏ nóng bỏng chói mắt, trong quán bar có nhiều người hơn lần trước, cũng náo nhiệt hơn, có một chút nữ tính và nội tiết tố nhàn nhạt, bầu không khí mơ hồ.
Cô ngồi ở quầy bar, gọi một "Manhattan".
Cô vừa xong việc chưa kịp thay quần áo, vẫn chưa hòa nhập được với không khí ở đây, không có ai ngồi bên cạnh nhưng lại thu hút rất nhiều ánh mắt dòm ngó cùng đánh giá.
Người pha chế vẫn là soái T kia.
Thường xuyên nhìn cô, từ giữa quầy bar đi đến gần cô, trên tay bận việc, không nói tiếng nào, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Cẩn Nhan chuyên chú nhìn sân khấu.
Trên đó có người nhảy, nhưng không phải là “Con bướm xanh” đêm đó, cô nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi, rồi quay sang phục vụ rượu: “Xin lỗi, ở đây có người nhảy hàng đêm phải không?”
“Vâng, thường là từ bảy giờ đến chín giờ.” Phục vụ rượu mỉm cười với cô.
"Nhân viên cố định sao?"
"Gần như vậy."
Cố Cẩn Nhan nhìn đi chỗ khác, nhẹ nhàng lắc ly rượu.
Một giờ hôm nay.
Trên sân khấu ánh đèn rực rỡ, bài hát và người thay đổi liên tục, nhưng cô mãi không thấy bóng người quen thuộc, cô dùng đầu ngón tay xoa xoa ly rượu, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Bài hát kết thúc, khoảng thời gian im lặng kéo dài hơn trước, ánh đèn mờ dần.
Một lúc sau, một nhóm năm người bước lên sân khấu, người đứng phía trước đang vuốt tóc.
Ngay khi khúc dạo đầu vang lên, đèn bật sáng.
Là cô ấy……
Cao cao gầy gầy, mặc một chiếc áo khoác da có họa tiết da rắn và quần đùi da, thắt eo tinh tế, hai chân dài thẳng tắp trong đôi tất lưới, đôi bốt dài, một chiếc vòng ở đùi trái, rất gợi cảm.
Ánh sáng quét qua khuôn mặt sâu thẳm và sắc sảo của cô ấy, cô ấy mỉm cười, giữa lông mày và đôi mắt có một cỗ khí nổi loạn.
Giống như liếc về hướng của quầy bar.
Cố Cẩn Nhan siết chặt ly rượu.
Nhịp trống mạnh mẽ theo tiết tấu, ánh đèn thay đổi, cô ấy thành thạo khống chế cơ thể, nhiều hơn một chút quá mãnh liệt, ít hơn một chút lại không đạt, động tác uyển chuyển mạch lạc tràn đầy vẻ đẹp mạnh mẽ, giống như một ngọn lửa xanh đang cháy trong nước.
Bốn cô gái phía sau trở thành lá chắn, cô ấy giống như trở thành tâm điểm của khán giả.
Khán giả bên dưới tuôn ra tiếng la hét từng đợt.
Cố Cẩn Nhan ngừng thở, trên ngực ngày càng ngứa.
Theo tiết tấu vũ đạo cao trào, cô chăm chú nhìn người trên sân khấu, tim đập thình thịch, máu trong người sôi trào, kêu gào một loại khao khát.
Cô không thể nhớ lần cuối cùng mình cảm thấy như vậy là khi nào.
Đôi khi tâm động chỉ trong nháy mắt.
Cô biết bản thân mình thích gì, muốn gì, nên theo đuổi cái gì.
Nhạc kết thúc, Cố Cẩn Nhan cũng uống xong, nhìn bóng người rời khỏi sân khấu, biến mất ở một bên hành lang, quay đầu gọi thêm một ly rượu.
"Đã lâu không gặp."
Có người ngồi xuống bên cạnh, Cố Cẩn Nhan quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Hà Du chống khuỷu tay lên quầy bar, hứng thú nhìn cô: “Đến lúc nào vậy?”
"Không lâu lắm," Cố Cẩn Nhan khẽ cười một tiếng, "Trí nhớ rất tốt."
Phục vụ đưa ra một ly nước
Hà Du nhận lấy, nhấp một ngụm, cười nói: "Sao có thể quên chị."
Chỉ trong vài phút, cô đã thay một chiếc áo yếm màu đen tuyền, quần yếm màu mơ, eo thon để lộ một đường dây áo nhỏ.
Một con bướm lớn màu xanh đậm đập cánh trên vai.
"Làm việc ở đây sao?" Cố Cẩn Nhan nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên mặt cô.
Hà Du luồn ngón tay vào trong tóc, vuốt từ trước ra sau: “Xem là vậy đi.”
Mái tóc đen tán loạn ở một bên mặt, cô hào phóng đón nhận ánh mắt của Cố Cẩn Nhan, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó chân thành thẳng thắn, trong mắt lóe lên một tia sáng, trái tim cũng theo đó run lên.
Cố Cẩn Nhan tùy ý gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi là nhảy cái gì?"
"Tước sĩ,."
"The P Ussycar Dolls? Tiểu dã miêu..."
“Tôi thích chúng,” Hà Du nhướng mày, “Nói như vậy có nghĩa là đang tiết lộ tuổi không?”
Cô bước xuống xoay người, dựa lưng vào quầy bar, khoanh tay chống đỡ, giơ một chân lên, đạp ghế rồi quay mặt sang một bên, xương quai xanh gợi cảm hõm sâu.
Cố Cẩn Nhan hơi híp mắt lại, thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy...!'Ngựa hoang' càng thích hợp với cô hơn."
"Ò--"
Hà Du nhếch môi cười gian xảo, trong mắt mang theo vài phần khinh miệt, cô cúi người ghé vào tai cô thì thầm: “Thế nào, muốn khống chế tôi sao?”
Lời này vừa dứt, không khí lập tức trở nên ái muội.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, còn mang theo hơi ẩm, da đầu Cố Cẩn Nhan theo bản năng tê dại, cô nhắm mắt lại, bình tĩnh nắm lấy cổ tay.
Khắp nơi trong góc tối, có mấy ánh mắt nhìn lướt qua.
Hai người gần đến mức môi gần như chạm vào tai, Hà Du hít hà ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ tóc và sau gáy của cô, có chút ngọt ngào.
Trái tim nhảy nhót.
“Lão đại!” Phục vụ đi tới, “Trì tỷ nói tài khoản chính xác, chị đi xem một chút đi…”
Hà Du bình tĩnh lui ra ngoài, "Hiểu rồi, đi làm đi."
Cố Cẩn Nhan buông tay cô ra.
"Em là lão bản."
“Chậc, lộ rồi.” Hà Du xòe tay ra.
Cố Cẩm Nhan mỉm cười mà không nói lời nào.
Hà Du buông tay, duỗi thẳng hai chân, vỗ tay nói: “Tôi có việc phải làm, chị tùy tiện đi.” Cô lưu loát xoay người rời đi.
Lần này cô không quay đầu nhìn lại.
...!
Sau khi xử lý xong công việc cũng đã gần 8 giờ 30.
Hà Du đứng ở một bên hành lang nhìn quầy bar từ xa, chỗ người vừa ngồi đã trống không.
Có lẽ đã đi rồi.
Lần sau lại đến là khi nào?
Cô có chút thất vọng, gọi điện cho quản lý giải thích vài câu rồi xách túi rời đi.
Bãi đậu xe im ắng, Hà Du đút tay vào túi đi về phía bãi đậu xe của mình, thoáng thấy hai chiếc siêu xe đậu bên cạnh, có màu vàng tươi và đỏ tươi, rất bắt mắt.
Cô mặc kệ, đang định mở cửa thì có bốn người từ siêu xe bước xuống, vây lấy cô.
"?"
Bốn thanh niên da gầy thịt mềm, cầm đầu mặc áo hoa nhuộm tóc vàng kim, dùng điện thoại chỉ vào cô: "Hà Du, phải không?"
“Cậu là ai?” Hà Du cau mày, cảnh giác lui về phía sau một bước.
Thiếu niên tóc vàng nhìn cô còn tức giận hơn, cười lạnh nói: "Không xinh bằng tỷ tỷ tôi, sao dám khi dễ tỷ tỷ tôi? Nhưng để tôi bắt được."
"???"
"Đánh cô ta!"
Hắn vừa nói xong, ba người còn lại lao về phía cô như chó nghe lệnh chủ nhân.
Hà Du không địch lại chúng, hai ba đòn liền bị đè xuống đất, bị đấm thẳng vào đầu, lập tức hoa mắt chóng mặt, tai ù đi.
Thiếu niên vàng đưa điện thoại lên quay hình, vừa cười vừa ghi âm: "Cô cũng có ngày hôm nay, dám động đến Khâu gia của chúng ta? Hahahaha..."
Qua một lúc, hắn cất điện thoại, tiến lên túm tóc Hà Du, dùng một tay nhéo cằm cô, hung ác nói: “Khi dễ tỷ tỷ của tôi à? Tôi sẽ cho cô mặt mũi, nếu không phải chị ấy không cho phép thì tôi đã sớm đánh cô tàn phế! Còn phải đợi cho đến bây giờ sao?"
Hà Du nằm trên mặt đất, thở hổn hển, máu mũi đỏ tươi chảy xuống môi.
"Tiếp tục đi, đừng giết tôi, giáo huấn một chút là được rồi."
"Được!"
Quán bar nhộn nhịp, các cặp đôi đang lắc lư trên sàn nhảy.
Cố Cẩn Nhan từ WC đi ra, liếc mắt một cái, không có ai ở quầy bar, cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã 8:35, quả nhiên gần qua thời gian.
Hôm nay cô không mang theo vệ sĩ.
Khi xuống đến bãi đậu xe, hướng xe của cô truyền đến tiếng tranh cãi yếu ớt, từ xa đã nhìn thấy mấy người đang đánh nhau thành từng nhóm, thấy có người đi tới lập tức giải tán, nổ động cơ lái đi.
Người đang cuộn tròn trên mặt đất trông rất quen mắt...!
Sau khi nhìn rõ ràng, sắc mặt Cố Cẩn Nhan hơi thay đổi, cô bước nhanh tới, quỳ xuống đỡ cô dậy, "Làm sao vậy?"
Mí mắt của Hà Du khép hờ, nhiều vết bầm tím, da bị trầy xước, máu đỏ tươi chảy ra từ mũi.
Cô lắc đầu, dùng sức đỡ người trước mặt, vùng vẫy đứng dậy.
Cố Cẩn Nhan cau mày, lấy điện thoại ra gọi tài xế: "Lại đây, thang máy B1." Nói xong cúp máy, ôm chặt eo Hà Du, "Tôi đưa em đi bệnh viện."
“…cho tôi một ít giấy.” Hà Du khàn giọng nói.
Cô nhắm mắt lại dựa vào cánh tay, vết máu đỏ tươi loang lổ trên bộ quần áo sáng màu nhưng cô không quan tâm lắm.
Cố Cần Nhan ôm cô dựa vào chiếc xe cứng rắn, lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau vết máu trên môi và mặt cô, sau đó vò thành hai quả bóng giấy nhỏ nhét vào mũi cô.
Hà Du chỉ có thể hơi há miệng để thở.
"Người vừa chạy trốn kia đánh em sao?"
"Ừm……"
Bên ngoài xe lạnh lẽo, thấy cô không thoải mái, Cố Cẩn Nhan vươn tay ôm lấy cô, lùi về phía sau một chút, để cô tựa vào người mình.
Cô cho rằng cô gái này đã gây thù chuốc oán với người khác trong kinh doanh, những chuyện như vậy chắc chắn sẽ có, bản thân cô cũng biết rõ điều đó...!
Một chiếc xe trắng đến rồi dừng lại.
Tài xế xuống xe mở cửa, định nói với Cố Cẩn Nhan nhưng cô ra hiệu im lặng, đỡ Hà Du lên xe.
Trên đường đi, Hà Du dựa vào cánh tay của Cố Cẩn Nhan.
Người cô thơm mềm, hình như có mùi đặc trưng của một nữ nhân thành thục, mùi có chút say, giống như củi khô gặp lửa.
Ngay cả Ôn Ninh cũng chưa từng để cho cô cảm thấy như vậy...!
Cô gạt hình bóng đó ra khỏi tâm trí.
Khi cô đến bệnh viện, Hà Du đã hồi phục, nhưng cô vẫn để Cố Cẩn Nhan giúp mình và đi vào để kiểm tra.
Tất cả đều là vết thương ngoài da.
Sau khi ngừng chảy máu mũi, cô ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Cố Cẩn Nhan chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Có cần báo cảnh sát không?"
"Vô dụng."
"Bãi đậu xe có giám sát."
"Ý tôi là đối phó với bọn họ vô dụng."
"Bị đánh vô cớ..." Cố Cẩn Nhan bất đắc dĩ lắc đầu.
Hà Du nhún vai, trên miệng hiện lên một nụ cười khổ: "Nếu cô đắc tội với ai đó sẽ phải chịu những gì mình đã làm."
Cô nhắm mắt lại, hàng mi mảnh mai cong cong rung rinh dưới ánh đèn, mày và mắt sâu hơn người thường, đôi mắt hai mí to nhưng không giả tạo, sống mũi cao thanh tú, môi mỏng giống như người lai.
Dời ánh mắt xuống cổ, xương quai xanh...!
Hình xăm con bướm xanh.
Cố Cẩn Nhan im lặng nhìn, muốn đưa tay chạm nhưng Hà Du đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy nói: "Tôi không sao, chúng ta trở về đi."
Quay đầu lại, cô thoáng nhìn thấy vết máu trên quần áo Cố Cẩn Nhan.
“Hôm khác đến cửa hàng của tôi, tôi sẽ bồi thường quần áo cho chị.” Hà Du đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của cô, nhướng mày cười, trong mắt tràn đầy vẻ mời mọc thẳng thắn.
Cố Cẩn Nhan không để ý kiện quần áo này, nhưng hiểu ý của cô, nhíu mày, "Được."
"Tôi đi đây."
"Tôi tiễn em."
“Không cần.” Hà Du xoay người rời đi.
Cố Cẩn Nhan đứng dậy, ngữ khí mệnh lệnh nói, "Cho tôi biết tên đi."
Người kia không dừng bước, mang ngữ khí giơ cánh tay lên vẫy vẫy, thanh âm dần dần biến mất cùng với bóng dáng của cô:
"Một con cá dưới sông.".