Mộ Dung thế gia là một trong tứ đại tiên tu thế gia của Ly quốc, thế lực không hề thua đại tông môn nào.
Nhưng chỉ cần Tần Huyền Khê muốn thế gia này diệt vong thì nhất định sẽ biến mất trên thế giới này, từ nay sau này thế nhân cũng chỉ có thể thấy được tên thế gia này trong lịch sử tu chân.
"Có thể!” Tần Huyền Khê đáp lời Lương Phương: "Bản tôn sẽ huyết tẩy toàn bộ Mộ Dung thế gia, báo thù thay phu quân Tô Niên của ngươi!"
Mạnh như Thánh Thiên tông, Tần Huyền Khê nàng còn có thể đồ sát cả nhà thì một Mộ Dung thế gia nho nhỏ đương nhiên không đáng nhắc đến!
Nhưng Lương Phương lại nói: "Tô Niên là phu quân của ta, là phụ thân của nữ nhi ta, Mộ Dung thế gia sát hại Tô Niên, với ta chính là có thù giết phu, với nữ nhi ta cũng là thù giết cha."
"Báo huyết hải thâm thù này há có thể mượn tay người khác, ta tới đây là muốn cầu Tần tông chủ, thu nữ nhi của ta làm đồ đệ, truyền thụ tu vi cho nó, có thể để nó ba mươi năm sau tự mình huyết tẩy Mộ Dung thế gia, báo thù giết cha nó!"
Tần Huyền Khê nhíu mày, nếu như chỉ là muốn để nàng đi giết cả nhà Mộ Dung thế gia, với nàng mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng hôm nay lại muốn nàng thu một nữ oa ba tuổi làm đồ đệ, còn muốn dốc lòng dạy bảo ba mươi năm, vậy thì không phải là một chuyện đơn giản.
Lương Phương thấy vậy liền tranh thủ thời gian quỳ xuống cầu xin: 'Xin Tần tông chủ có thể thành toàn việc này, nữ nhi của ta tuy trời sinh là một người câm, nhưng nó rất ngoan rất nghe lời, sau này tuyệt đối có thể trở thành cánh tay trái bờ vai phải của tông chủ, hiệu lực cho Phạn Uyên tông, tuyệt sẽ không trở thành vướng víu của tông chủ!"
Tần Huyền Khê đã sớm nhìn ra tiểu nữ hài này là người câm, mà lại tư chất thường thường, không phải hạt giống tu hành tốt gì, sau đó nàng thẳng thắn nói:
"Bảo bản tôn thu nữ nhi của ngươi làm đồ đệ cũng không phải là không được, dù sao nàng cũng là nữ nhi của Tô Niên, bản tôn tự sẽ cho Tô Niên mặt mũi này, nhưng tu hành chủ yếu bằng cố gắng cùng tư chất của mình."
"Cho nên bản tôn cũng không thể bảo đảm, sau ba mươi năm, nữ nhi của ngươi có thể có đủ thực lực huyết tẩy toàn bộ Mộ Dung thế gia, báo thù thay phụ thân!"
Lương Phương đáp: "Tần tông chủ, ta cũng sớm liền nghĩ đến điểm này, cho nên nếu ba mươi năm sau nữ nhi của ta vẫn không có bản lãnh tự mình báo thù nợ máu này, khi đó còn thỉnh cầu tông chủ có thể làm thay. . . Lương Phương ta quỳ tạ ân đức này trước!"
Nói xong, Lương Phương hướng về Tần Huyền Khê quỳ xuống, dập đầu liên tục ba cái.
Tần Huyền Khê thấy thần sắc Lương Phương liền hỏi, "Lương Phương, trước khi ngươi tới đây đã ăn Vẫn đan rồi?"
Sắc mặt Lương Phương càng ngày càng trắng xám, gật đầu, "Ừm, ta đã ăn Vẫn đan, ta cùng Tô Niên, bất luận sinh tử đều muốn cùng một chỗ, ta phải đi theo hắn."
"Vẫn xin Tần tông chủ có thể đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng của ta, thu Nhan nhi làm đồ đệ, để nó sau nàycó thể tự mình báo thù rửa hận cho cha!"
Tần Huyền Khê gặp cảnh này cũng chỉ có thể gật đầu: "Được, bản tôn đồng ý với ngươi!"
"Cám ơn Tần tông chủ!” Lương Phương lại hướng Tần Huyền Khê quỳ xuống, sau đó nói với nữ nhi của mình: "Nhan nhi, hứa với mẫu thân, sau này con nhất định phải nghe lời Tần tông chủ, có được không!"
Tiểu nữ hài nghe lời gật gật đầu.
"Đi, nhanh đi, đến bên cạnh Tần tông chủ!"
Lương Phương vừa nói vừa đẩy nữ nhi đi lên phía trước.
Tiểu nữ hài đi về trước mấy bước, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn mẫu thân mình.
"Nhan nhi, ngoan, Nhan nhi, không nên quay đầu lại, vĩnh viễn không nên quay đầu lại,” Lương Phương từ sau lưng nữ nhi hô lên, "Đến bên cạnh Tần tông chủ, chỉ có ngài ấy mới có thể giúp phụ thân con báo thù!'
Lương Phương biết, nàng ăn Vẫn đan thì tính mạng của nàng cũng sắp đến đoạn cuối rồi, thân thể của nàng đang từ từ biến mất.
Ngay trước khi nàng hoàn toàn biến mất đã nói với Tần Huyền Khê:
"Tần tông chủ, nữ nhi của ta, tên của nó là…. Tô Nhan!"
Nói xong, thân thể của nàng liền hoàn toàn biến thành khói bụi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
Tô Nhan đi tới bên cạnh Tần Huyền Khê, nó nghe lời mẫu thân, không tiếp tục quay đầu, nhưng dường như cũng hiểu ra gì đó, hai con ngươi đã tràn ngập nước mắt.
Tần Huyền Khê sờ sờ cái đầu nhỏ của Tô Nhan, nói: "Sau này ngươi chính là đệ tử của bản tôn, đã là đệ tử của bản tôn, dù là đổ máu cũng không thể rơi lệ, nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng ngươi có thể khóc!"
Nhưng nước mắt tiểu nữ hài vẫn rơi không ngừng,
"Hazzz!” Tần Huyền Khê bỗng thở dài một tiếng.
Nữ hài này mới ba tuổi lại phải gánh vác huyết hải thâm cừu của phụ mẫu mà sống, dạng này với nó mà nói, kỳ thật rất tàn nhẫn rất không công bằng.
Tần Huyền Khê cảm thấy có phải nên cho tiểu nữ hài này một cơ hội lựa chọn của mình không, mà nhóc con này tư chất thường thường, cũng không thích hợp con đường tu hành.
Tần Huyền Khê đặt tay trên chiếc đầu nhỏ của Tô Nhan, bỗng nhiên như đã nhận ra cái gì, trên mặt lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.
Tiểu nữ hài Tô Nhan này lại là "Vạn Đạo Tiên Mang Thể” !
Loại thể chất này cực kỳ hi hữu, vạn người không có một, trình độ hiếm hoi cũng không thua gì Tiên Ma song tu thể của Tần Huyền Khê nàng.
Loại thể chất này sẽ có một đoạn thời gian rất dài ngủ say trong cơ thể, cho nên cho dù là Tần Huyền Khê, ngay từ đầu cũng cho rằng Tô Nhan tư chất thường thường, không phát giác được nhóc con sẽ có loại thể chất hi hữu này.
Vạn Đạo Tiên Mang Thể, như tên, là một loại thể chất chỉ thích hợp tiên tu.
Xem ra ông trời đã định sẵn, cô nhóc này không cách nào trở thành đồ đệ của vị nữ ma đầu Tần Huyền Khê này rồi.
Tuy nói Tần Huyền Khê là Tiên Ma đồng thể, cũng hiểu được tiên tu chi pháp, theo lý mà nói, nàng có thể tự mình dạy Tô Nhan tiên tu chi pháp, nhưng nàng không thể vì một đồ đệ mới thu nhận mà bại lộ bí mật mình là Tiên Ma song tu.
Hơn nữa, Tần Huyền Khê nàng dù sao cũng coi như là đạo lão trận doanh ma tu, trên lập trường mà nói, nàng không có khả năng bồi dưỡng một đệ tử tiên tu cho trận doanh đối thủ.
Với cả sâu trong lòng, nàng cũng không muốn một tiểu nữ hài ba tuổi như Tô Nhan cứ thế mà gánh vác mối thù huyết hải của phụ mẫu mà sống.
Nàng muốn cho tiểu nữ hài này một cơ hội tự lựa chọn.
Còn về mối thù của phụ thân Tô Niên, Tần Huyền Khê nàng có thể thay nhóc con này đi báo.
Sau đó, Tần Huyền Khê huyễn hóa ra một mảnh thảo nguyên trước mặt cô nhóc kia, trên thảo nguyên có một bé thỏ đáng yêu cùng một thanh kiếm cắm trên đồng cỏ.
"Chọn thỏ hay là chọn kiếm, tự ngươi quyết định đi!” Tần Huyền Khê nói với cô nhóc.
Nếu như cô nhóc lựa chọn kiếm, vậy Tần Huyền Khê đành phải tìm kiếm một sư phụ tiên tu thích hợp cho cô nhóc, lại trong bóng tối trợ nhóc con trưởng thành, để sau này có thực lực có thể tự mình báo thù giết cha,
Tuy nhiên, chuyện này tương đương với chuyển nhân tài cho trận doanh tiên tu, có chút phản bội lập trường nàng thân là ma tu đại lão, nhưng ai bảo nàng từng thiếu Tô Niên một ân tình, xem như trả ân vậy.
Nếu cô nhóc lựa chọn thỏ, vậy sắp xếp một đôi cha nuôi mẹ nuôi yêu thương nhóc, để cô nhóc có thể vui vẻ trưởng thành giống một tiểu nữ hài gia đình bình thường.
Còn về chuyện cô nhóc sống trong gia đình thường nhân sau này có tiên duyên hay không, có thể gặp được tiên sư đáng tin không, có thể đi lên con đường tiên tu không, vậy phải nhìn tạo hóa của cô nhóc rồi, Tần Huyền Khê nàng sẽ không âm thầm tương trợ nữa.
Đương nhiên, mối thù Tô Niên bị giết, Tần Huyền Khê nàng sẽ y theo lời hứa với Lương Phương, ba mươi năm sau, nếu Mộ Dung thế gia vẫn còn tồn tại, Huyền Uyên Ma Tôn nàng sẽ huyết tẩy toàn bộ Mộ Dung thế gia, để phu thê Tô Niên cùng Lương Phương dưới cửu tuyền có thể yên nghỉ.