Lão Bà Nô

Chương 6

Xuân nhật ngọ hậu ánh mặt trời xuyên qua lá cây chảy xuống, chiếu vào thân thể ấm áp.

Hiên Viên Chiếu ngồi dưới tàng cây đã một canh giờ, vẫn chưa có ý định đứng dậy.

Bình Nhị Bình Tam cùng đám tôi tớ ngồi ở phía đối diện, xì xào bàn tán, đánh cuộc Hiên Viên Chiếu lần này có thể xoay chuyển thế cuộc hay không, trở thành đương gia tác chủ.

Ly Lạc dựa cửa sổ mỉm cười, nghe thấy đáp án mọi người đều nghiêng về một bên, tất cả mọi người đều cho rằng Hiên Viên Chiếu trải qua một phen đả kích như vậy, khẳng định cá gặp nước mặn sẽ xoay chiều, nếu không sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội lội ngược dòng nữa. [ta thì ko thấy việc a vùng lên lật đổ chính quyền khả quan cho lắm]

“Bình tam, trong phủ cho phép tụ tập đánh bạc sao?” Y ở trong phòng mỉm cười hỏi.

Bình Tam chạy tới, ha ha cười nói: “Ly Lạc, trong hoàng cung còn không tránh được, huống chi đây chỉ là vương phủ.” Hắn nhìn thấy Ly Lạc vẻ mặt tươi cười, không khỏi lắc đầu hỏi: “Thật không hiểu ngươi, sao lại đem chuyện vài chục năm trước ra nói cho hắn nghe?”

“Lúc cần nói tự nhiên sẽ phải nói, lừa gạt hắn có ích gì?” Ly Lạc thoạt nhìn tâm tình rất tốt, đại khái là tảng đá trong lòng vài chục năm rốt cuộc cũng buông xuống được.

Bất quá Bình Tam hiển nhiên không cho là đúng. Hắn ngắm nhìn sắc mặt Ly Lạc, cuối cùng trở lại đội ngũ, quyết thay đổi đáp án, trở thành người đầu tiên cũng là người duy nhất đặt cược Hiên Viên Chiếu không thể xoay chuyển tình huống.

Bọn người hầu cười ầm lên, Bình Nhị vỗ vỗ vai Bình Tam: “Lão tam a, hiện tại ngươi muốn đổi còn kịp, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra vẻ mặt thần sắc ngưng trọng của vương gia? Lấy tính tình của hắn, có thể chịu đựng mấy năm nay bị lừa gạt đùa giỡn vòng quanh như vậy chắc? Ta nói, sợ rằng chút nữa hắn sẽ chạy tới chỗ lão vương gia hỏi tội.”

Một lời chưa xong, quả nhiên thấy Hiên Viên Chiếu đứng dậy, con mắt mọi người đều sáng lên, chỉ thấy hắn đi thẳng đến phòng Ly Lạc, sau khi vào phòng, không tới vài phút đồng hồ, mọi người nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm xấu hổ:

“Xin lỗi Ly Lạc, ta nghĩ thật lâu, vẫn là nhớ không nổi chuyện ta và ngươi khi còn bé, bất quá ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, hơn nữa ngươi yên tâm đi, vô luận ta có thể nhớ lại chuyện trước kia hay không, ta đều sẽ càng ngày càng yêu ngươi bảo vệ ngươi, ta còn không ngừng nghĩ, muốn ngày ngày ở bên ngươi không xa rời.” Hiên Viên Chiếu gắt gao nắm tay Ly Lạc, ánh mắt kiên định, lời nói mạnh mẽ.

Nếu như người này không phải là chủ tử của bọn họ, đám người hầu thua đỏ mắt nhất định đã mở mồm chửi to. Hiên Viên Chiếu hại bọn họ cơ hồ táng gia bại sản, thậm chí có một số đã tiên liệu còn phải cởi quần áo trên người đi gán nợ, dù sao vốn cho rằng lần đánh cuộc này là chắc thắng, không có ai nguyện ý buông tha cho cơ hội kiếm tiền.

“Xong hết rồi vương gia, ngươi xem như hoàn toàn xong rồi.”   Bình Nhị thì thào tự nói, bảo lời này giận mà không phát không bằng nói là nguyền rủa luôn rồi. Chỉ có Bình Tam nhờ kịp thời thay đổi chủ ý mà thắng một khoản tiền lớn, trở thành bạo phú chỉ trong duy nhất một ngày, lập tức liền có tên người hầu cơ trí đến nịnh hót. 

Ly Lạc mang ý cười nhìn vẻ mặt cầu xin của tên người hầu ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi Hiên Viên Chiếu: “Vương gia, bọn họ thật đáng yêu, ngươi nói có phải không?”

Hiên Viên Chiếu nhìn ra ngoài: “Đáng yêu? Bọn họ đáng yêu chỗ nào? Một đám mặt nhăn như ăn phải khổ qua mướp đắng, nhìn đã biết là thua cuộc.” Hiên Viên Chiếu bĩu môi cho là không đúng, trong lòng nói thẳng nào có tên hỗn trướng nào đáng yêu, Ly Lạc thật sự là không có mắt.

Ly Lạc mắt đầy ý cười ôn nhu nhìn hắn, một hồi sau lại thu hồi vẻ tươi cười thở dài buồn bã nói: “Ngươi thật sự không nghĩ đến chuyện nạp thiếp sao? Muốn ở cùng một người nam nhân như ta cho đến già? Ngươi phải biết rằng, ta sẽ càng ngày càng già càng ngày càng xấu, vương gia, ngươi thật sự không hối hận sao?”

Hiên Viên Chiếu nắm tay Ly Lạc, ôn nhu cười nói: “Ta cũng sẽ càng ngày càng già càng ngày càng xấu, cho nên chúng ta vĩnh viễn đều xứng đôi.” Hắn biết tại sao Ly Lạc phải hỏi câu này, ánh mắt kiên định xuyên thấu vẻ tươi cười ảm đạm của Ly Lạc.

“Cho nên buông tha đi Ly Lạc, không nên đi mạo hiểm báo thù, ta đáp ứng ngươi, sẽ làm cho tên Cừu Năng đó cũng nếm thử được tư vị bị người vu cáo đến chết, để an ủi cho linh hồn nhạc phụ nhạc mẫu. Mặc dù ta không động được đến quốc sư, nhưng Cừu Năng dù là tâm phúc của quốc sư, chỉ cần bố trí kế hoạch chu đáo, chưa chắc sẽ hỏng việc. Cho nên đáp ứng ta, không được đi mạo hiểm, được không?” ≤^.^≥

Ly Lạc cúi đầu, ngực nhấp nhô kịch liệt, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, ôn nhu nói: “Ngươi đã nói như vậy, ta còn có thể nói không sao? Thân là vương phi của ngươi, đương nhiên nên lấy ý kiến của phu quân làm trọng, có phải không?”

Y tươi cười quyến rũ, làm cho Hiên Viên Chiếu trong phút chốc đắc ý hí hửng, hắn ngạc nhiên vui mừng nhích sát vào thân thể Ly Lạc: “Nói như vậy, ngươi là muốn vì ta mà học tam tòng tứ đức đúng không Ly Lạc?”

Trong nháy mắt Ly Lạc thu lại vẻ tươi cười, trừng mắt hung tợn nhìn Hiên Viên Chiếu, thanh âm xót xa bùi ngùi hỏi: “Biết chuyện ta chán ghét nhất là gì không?”

Trán Hiên Viên Chiếu phút chốc đổ mồ hôi lạnh: “Nga… tựa hồ… tựa hồ là… là chán ghét người khác… coi ngươi… coi ngươi là nữ nhân…” Xong rồi, chỉ tại mình đãng trí, sao có thể vì lão hổ trước mắt ngẫu nhiên lộ ra một dáng mèo nhu mị mà đem y biến thành mèo chứ?

“Vậy ngươi hẳn là biết nên làm thế nào chứ?” Ly Lạc xoay người, một lần nữa nằm xuống. Mà Hiên Viên Chiếu thì vẻ mặt cầu xin đứng lên.

“Ta… ta biết rồi Ly Lạc, đêm nay ta sẽ mang theo ván giặt vào nhà, u u ô…” [cái này còn gì là chí khí nam nhi nữa (⊙.⊙)]

Quốc sư Độc Cô Khung đột ngột trở về khiến cho triều đình trong ngoài đều cực kì kinh động. Hoàng thượng đích thân đến ngôi đình cách kinh thành mười dặm nghênh đón, ngày thứ hai sau khi Độc Cô Khung quay về, lệnh cho bách cung đến ngự hoa viên vì quốc sư đón gió tẩy trần.

Một nhà Bình vương phủ tự nhiên ở trong nhóm được mời, Bình vương gia đối với Độc Cô Khung dường như không có hảo cảm, chỉ để cho con trai Hiên Viên Chiếu mang Ly Lạc vào, còn mình thì nói phải tiếp gia tín của con cả Hiên Viên Thanh, không đi được.

Ly Lạc cũng không muốn đi, y sợ mình nhìn thấy Cừu Năng lại xúc động mà không kìm được, bất quá Hiên Viên Chiếu nói hoàng thượng đã sớm muốn gặp y,hôm nay nhược như từ chối, sợ rằng không nể mặt hoàng thượng. Y bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài thay quần áo rửa mặt, theo Hiên Viên Chiếu đi dự tiệc.

Đến ngự hoa viên, các đại thần sớm đã có mặt. Thục nữ các viện cùng tài tử văn nhân, quý phụ cáo mệnh, thần tử nam tước hợp thành từng nhóm, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng có nhã hứng.

Ly Lạc cùng Hiên Viên Chiếu xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, y cũng tự nhiên nhìn lại từng người một, trong lòng âm thầm than thở, Lộ quốc cường đại không phải không có đạo lý. Vốn nên nhiều kẻ ăn chơi tụ hội, đập vào mắt lại đều là những nhân vật xuất sắc cực kì, cũng khó trách dân giàu nước mạnh tứ hải thăng bình.

Hiên Viên Chiếu cùng các vương gia và đại thần quen thuộc bắt chuyện, một bên đem Ly Lạc giới thiệu cho bọn họ. Đến lượt Thất vương gia cùng Cửu vương gia, Thất vương gia Hiên Viên Chiêm liền cười nói: “Nghe nói đường đệ luôn sợ vợ như sợ cọp, hôm nay nhìn thấy, vương phi lại là phong hoa vô song ôn nhuận động lòng người, thật sự không thể làm người ta liên tưởng đến sư tử Hà Đông, chẳng lẽ lời đồn đại là nhầm sao?”

Hiên Viên Chiếu oán hận trừng mắt nhìn Hiên Viên Chiêm, thầm nghĩ tên khốn này là có chủ tâm, lần trước ta nói hắn sợ hãi nam thiếp, cho nên hắn cố ý đêm nay báo cừu, vì vậy liền lớn tiếng nói: “Đó là chuyện đương nhiên, đồn đại là thứ không thể tin, chẳng lẽ Chiêm đường ca không biết sao?”

Cửu vương gia Hiên Viên Dã một bên ha ha cười nói: “Nếu đồn đại có lầm, ta đây cũng không sợ, theo đường ca, không bằng hôm nào chúng ta cùng đi Câu Lan Viện dạo chơi đi. Ta nghe nói trước kia ngươi lưu luyến Hoa Tùng cùng Hồ Điệp công tử, toàn bộ cô nương kinh thành cũng đều vì ngươi mà điên cuồng mê muội.”

Hiên Viên Chiếu thoáng chút nữa bị ngẹn, khụ hai tiếng cũng không dám đáp lời, trong lòng đem Hiên Viên Dã mắng đến mười ba đời. Hết lần này đến lần khác Ly Lạc ở bên người chỉ cười dịu dàng, cũng không trả lời, hắn không nhìn ra tâm tư người yêu, cũng không dám tùy tiện mở miệng, chợt nghe Hiên Viên Chiêm cười trộm nói: “Như thế nào? Đường đệ sợ vương phi về hỏi tội, cho nên không dám nói phải không?”

“Ai… ai nói? Ta chỉ là đang nuốt nước miếng thôi.” Mặt mũi là không thể mất, cùng lắm thì trở về quỳ ván giặt một đêm, Hiên Viên Chiếu ở trong lòng đại thán xui xẻo: Khối ván giặt ở nhà cũng mòn vẹt rồi, xem ra lại phải mua khối mới. [cái này ko chỉ bó tay mà bó chiếu lun với e Chiếu]

Nghĩ tới đây, càng thêm hận Hiên Viên Chiêm, đột nhiên trông thấy phía sau Hiên Viên Chiêm một bóng dáng yểu điệu đang tiến đến, trong lòng hắn sửng sốt, thầm nghĩ tên Hiên Viên Chiêm này, dám mang nam thiếp của mình đến.

Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười nhẹ, hào tình vạn trượng nói: “Không phải chỉ là đi dạo Câu Lan Viện sao? Này có là gì? Chỉ cần Chiêm đường ca dám phụng bồi, ta cùng cửu đệ sẽ liều mình bồi quân tử.”

“Ta có gì không dám, không phải chỉ là đi kĩ viện thôi sao? Ta lại không giống đường đệ, trong nhà còn có vương phi quản giáo, ta đi đâu mà không được?” Hiên Viên Chiêm ha ha cười, đột nhiên chợt nghe sau lưng một thanh âm ôn nhu mềm mại: “Phu quân, ngươi vừa mới nói muốn đến nơi nào?”

Lập tức vẻ mặt Hiên Viên Chiêm như vừa nuốt phải một con cóc, một hồi lâu mới cứng nhắc xoay người lại, xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, liên thanh nói: “Hồng Linh, ta… ta có thể đi nơi nào, có ngươi ở nhà, ta nào còn có tâm tư đi nơi khác a…” Nhìn vẻ mặt hắn dường như sắp khóc, ngay cả Ly Lạc cũng ngây ngẩn cả người.

Một thái giám lại gần bọn họ, cung kính nói: “Hoàng thượng cho mời vương gia cùng vương phi, thỉnh nhị vị cùng nô tài đến Phù Dung đình khấu kiến.” Nói xong đi trước dẫn đường.

Hiên Viên Chiếu cùng Ly Lạc không để ý tới sống chết của tên Hiên Viên Chiêm khổ mệnh nữa, bỏ lại hắn đi theo thái giám kia lên phía trước. Mắt thấy Phù Dung đình, Ly Lạc đột nhiên thấp giọng ha ha cười rộ, Hiên Viên Chiếu khó hiểu, hỏi y cũng không nói, chỉ cười đến nghẹt thở, hồi lâu mới nói: “Ta không sao, chỉ cười trên đời này quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn. Ta vốn xem như mình có ngự phu thuật, ai ngờ hôm nay vừa nhìn mới biết người mạnh còn có người mạnh hơn, người tên Hồng Linh kia, đúng là lợi hại hơn ta nhiều.”

Hiên Viên Chiếu cũng mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Chuyện xưa của hai người bọn họ cũng có thể xem là truyền kì. Nhớ ngày đó Hiên Viên Chiêm còn là tên hoa hoa công tử, ai ngờ chơi hoa nhiều, cuối cùng có một ngày lại có đóa hoa khiến hắn khốn đốn. Đợi đến lúc có thời gian, ta sẽ đem chuyện xưa của bọn họ nói cho ngươi nghe.”

Ly Lạc gật đầu, chợt nghe phía trước thái giám cao giọng xướng: “Tuyên vương gia cùng vương phi vào khấu kiến.” Y không khỏi chỉnh lại sắc mặt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong Phù Dung đình, hoàng đế trẻ tuổi mặc long bào tử kim quan cùng một thanh niên khác khí chất có vài phần tiên phong đạo cốt đang ngồi đối diện, trong lòng căng thẳng, tất nhiên biết người kia chính là quốc sư Độc Cô Khung.

Hiên Viên Chiếu phảng phất biết suy nghĩ trong lòng Ly Lạc, lặng lẽ nắm tay y, cùng y sóng vai chậm rãi lên đài.

Trong Phù Dung đình, hoàng đế Hiên Viên Trường Không vui vẻ đứng lên, chào đón nói: “Chiếu nhi, ra mắt quốc sư đi, các ngươi hẳn đã có duyên gặp mặt vài lần, bất quá hơn bốn năm qua, chỉ sợ đã quên rồi.” Nói xong lại hướng Độc Cô Khung: “Đệ đệ này hiện giờ của ta quả thực khó lường, cùng lúc giữ chức binh bộ cùng hình bộ thượng thư, so với mấy lão già trước kia còn tốt hơn nhiều.”

Độc Cô Khung vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ đối với ai cũng không nở nụ cười, nghe vậy chỉ gật đầu một cái nói: “Chúc mừng hoàng thượng có được hiền thần.”

Hiên Viên Trường Không cười: “Ngươi đừng có bộ dáng người chết như vậy có được không? Không phải chỉ là một người tình sao? Trẫm sẽ ban cho ngươi thật nhiều, dùng cả mấy năm cũng không hết.” Nói xong lại lôi kéo Hiên Viên Chiếu và Ly Lạc cùng tọa, một đôi tinh quang bắn ra bốn phía đến trước mặt Ly Lạc thì ngừng lại, lộ ra vài phần tán thành.

Nhắc tới tình nhân, Độc Cô Khung quả nhiên thu lại thần tình lạnh nhạt, ảm đạm nói: “Bốn năm, tất cả những địa phương hắn có thể đi qua ta đều đã tìm mấy lần, nhưng ngay cả nửa điểm tung tích của hắn cũng không tìm thấy, chỉ sợ là hắn cố tình giấu ta, cả đời này cũng đừng mơ tìm được.”

Hắn nói xong lại thở dài, sau đó ngẩng đầu giãn mặt cố cười nói: “Mà thôi, tối nay nhắc lại chuyện thương tâm đó làm gì.” Vừa nói vừa châm cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Hiên Viên Trường Không giải thích hắn trong lòng đau khổ, cũng không trách cứ, chuyển hướng Ly Lạc: “Đường đệ ta từ một tên ăn chơi trác táng chuyển biến thành một lương đống nhân tài như hôm nay, không thể không kể đến công của vương phi, đến đây, để cho trẫm mời ngươi một chén.”

Ly Lạc đương gắt gao nhìn chằm chằm Cừu Năng tọa dưới đình, nghe vậy cả kinh quay đầu lại, vội vàng khiêm tốn nói: “Hoàng thượng quá khen, vương gia là thiên tư thông tuệ, mới có thành tựu hiện giờ.” Y không nghĩ tới Hiên Viên thân là hoàng đế lại bình dị gần gũi như thế, dưới tình huống bình thường, hoàng đế sẽ không mời rượu bất kì kẻ nào, chính mình nếu nghiêm túc bàn đến, bất quá chỉ là một tên thảo dân, cho dù có cái danh vương phi chống đỡ, cuối cùng cũng là một người nam phi mà thôi.

Hiên Viên Chiếu vội vàng cướp lời: “Ly Lạc quá khiêm nhường, ta nào có thiên tư thông tuệ, rõ ràng là ngươi dạy tốt, hắc hắc.” Hắn bổn ý muốn thay Ly Lạc tranh công, không tiếc hạ thấp chính mình, ai ngờ làm cho Hiên Viên Trường Không thấp giọng bật cười. Hắn vui vẻ nói: “Trẫm sớm nghe nói về việc vương phi có ngự phu thuật, vốn còn chưa tin, hiện giờ xem ra đúng là đồn đại không sai. Chiếu nhi a, ngày mai trẫm ban cho ngươi mấy tấm ván giặt tốt, đều là gỗ tùng thượng đẳng, quỳ nhiều cũng không hư.”

“Hoàng huynh ngươi nói bậy bạ gì đó.” Hiên Viên Chiếu hổn hển: “Ly Lạc đối với ta vô cùng ôn nhu, chưa từng bắt ta quỳ ván giặt. Đừng cho là ta không biết, người trên triều hô phong hoán vũ nói một không hai, nhưng đến tẩm cung rồi, không phải cũng bị tên phản tặc kia khống chế sao?”

Hiên Viên Trường Không khụ một tiếng, trách mắng: “Nói bậy, trẫm thân là thiên tử, sao lại bị người quản chế được, đừng có nghe bọn thái giám cung nữ đồn đại.” Mặc dù hắn nói như thế, nhưng Ly Lạc lại mẫn cảm nhận thấy con ngươi tinh quang lòe lòe bắt đầu du di.

“Thiết, lừa gạt ai đây, người vốn ra lệnh cho Trần tướng quân đi tấn công Tiểu Sơn quốc, sao lại ngừng đánh? Còn có, vốn có Tuyết Lợi quốc gặp thiên tai, đến biên cương chúng ta cướp đoạt lương thực gia súc, người vốn muốn lợi dụng cơ hội này nuốt Tuyết Lợi quốc, sau sao lại đổi ý, chủ động tặng đồ đi giúp nạn thiên tai?”

Hiên Viên Trường Không tựa hồ có chút không thể bảo trì tư thế ngay ngắn chỉnh chỉnh vạt áo, nhưng vẫn nghiêm nét mặt nói: “Lấy đức thu phục người thôi, trẫm chỉ là đột nhiên suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, thế nào? Tuyết Lợi quốc sau không phải cảm kích đến rơi nước mắt và xưng thần sao?” Hắn suy nghĩ một chút, nhìn Hiên Viên Chiếu khóe miệng kéo đến lỗ tai, rốt cuộc không nhịn được lặng lẽ hỏi nhỏ hắn: “Thật sự… thật sự rõ ràng như vậy sao?”

Ly Lạc “đông” một tiếng từ trên ghế ngã xuống, Hiên Viên Chiếu hoảng hốt vội vàng nâng y dậy, một bên ân cần hỏi ngã có đau không, một bên đá cho cái ghế hai cước giúp Ly Lạc hết giận, lại oán giận Hiên Viên Trường Không nói chuyện quá lớn, đem oan uổng đổ hết lên đầu hoàng đế bệ hạ.

Đương rối ren, chợt nghe Độc Cô Khung ngửa mặt lên trời thở dài, đập bàn mà ca: “Khanh khanh ta ta, lưỡng tình tương duyệt, đưa mắt đầy vườn phồn hoa, độc ta tịch mịch, thiên sơn tịch mịch, sao lại tịch mịch…” Tiếng ca kết thúc, dưới tiệc rượu có một người gục xuống.

Chưa có người nào từng nghĩ, quốc sư Độc Cô Khung trước giờ đều lạnh nhạt cư nhiên cũng có một mặt như vậy, các đại thần quý tộc coi hắn như tiên nhân mà sùng bái, hôm nay mới giật mình phát giác vị quốc sư này cũng từ nhân gian khói lửa lớn lên, vô luận hắn có địa vị thế nào công lực thế nào, đều chạy không thoát một chữ tình.

Hiên Viên Trường Không cùng Hiên Viên Chiếu đen mặt, bất quá Độc Cô Khung lại giống như người say bình thường, ca xong liền ngã quỵ xuống, ngủ thiếp đi.

Mặc dù diễn viên chính của yến hội nửa chừng say rượu bỏ về, nhưng trận tiệc rượu đêm ngự hoa viên này cả chủ và khách vẫn rất vui. Tới nửa đêm, từng đám người túm năm tụm ba ra về, Hiên Viên Trường Không lưu Hiên Viên Chiếu cùng Ly Lạc vào trong cung nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai đợi Ly Lạc tỉnh lại, Hiên Viên Chiếu đã cùng Hiên Viên Trường Không vào triều. Bọn cung nữ thái giám hầu hạ y rửa mặt, thấy y hòa ái dễ gần, cũng không bày ra bộ dạng vương phi, liền tích cực hỏi han y bình thường quản giáo vương gia Hiên Viên thế nào, khiến cho Ly Lạc mặt đỏ tới mang tai, không có biện pháp đáp trả.

Khó khăn trốn thoát được, cung nữ hầu hạ Hiên Viên Trường Không lại nói: “Hoàng thượng có chỉ, vương phi chiều hôm nay lại đến, giữa trưa hoàng thượng muốn cùng Tuyên vương gia vương phi dùng bữa, nói vương phi không cần câu thúc, chỉ coi như tiệc rượu gia đình.”

Ly Lạc bất đắc dĩ đành phải đáp ứng, bởi vì thượng triều có việc, Hiên Viên Chiếu nhất thời không thể thoát thân, cung nữ nọ sợ y phiền muộn, kêu mấy tiểu thái giám dẫn y đi ngự hoa viên du ngoạn.

Dọc theo đường đi, hoàng gia lâm viên quả nhiên là khí phái tinh xảo, đình đài thủy tạ, kì hoa dị thảo nhiều không đếm xuể, Ly Lạc nhìn hoa cả mắt, đột nhiên chuyển người một cái, trước mắt là một mảng rừng trúc xanh biếc.

Ly Lạc thích nhất trúc, không khỏi liền dừng cước bộ, một tiểu thái giám nói: “Phiến gậy trúc này là ngày đó thân thủ quốc sư gieo xuống, hiện giờ mỗi sáng sớm, ngài đều phải tới nơi này luyện kiếm, vương phi nếu như muốn nhìn, chờ một chút nô tài dẫn người đi xem.”

Ly Lạc giật mình, nét mặt không khỏi lộ ra ý cười, nói: “Sư phụ ta bình thường thích gậy trúc, không nghĩ tới quốc sư đệ nhất võ học thiên kiêu cũng thích loại này.”

Y tinh tế nhìn lại, thầm cảm thấy kinh ngạc, chỉ thấy gậy trúc nọ can xanh biếc lộ ra một chút màu tím, rồi biến màu tím sậm, đúng là một loại tử trúc hết sức đắt tiền xa hoa, gậy trúc của sư phụ mình cũng là phẩm loại này.

Chợt nghe phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, bóng dáng thon dài cao ngất của Độc Cô Khung hiện ra trong đám sương, hắn nhìn thấy có người, chỉ hơi nhăn một chút mi, cũng không nhiều lời, đi vào trong rừng trúc.

Tiểu thái giám vội vàng kéo góc áo Ly Lạc, thúc giục y mau đi. Trong lòng Ly Lạc lại tồn tại đoạn tâm tư khác, chẳng những không lùi, ngược lại tiến lên một bước nói: “Nghe nói quốc sư võ công thiên hạ vô song, kiếm thuật càng không người địch nổi, tại hạ thường ngày cũng vũ đao lộng kiếm, không biết có thể có may mắn được nhìn tận mắt một phen?”

Độc Cô Khung quay đầu, trong mắt phong mang hiện ra.

Ly Lạc không chút sợ hãi, thản nhiên cùng hắn đối mặt, nét mặt tươi cười thủy chung không tan.

Chợt thấy Độc Cô Khung xoay người sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Ngươi nếu như thích, xin mời.” Nói xong lại nhàn nhạt quét mắt nhìn tiểu thái giám một cái, nhất thời bọn họ bị dọa đến biến sắc, lần lượt nói với Ly Lạc: “Vương phi may mắn, được quốc sư coi trọng, chúng ta phải cáo lui đây.”

Ly Lạc gật đầu nói: “Các ngươi đi đi, ta xem xong sẽ đi tìm các ngươi.” Nói xong cất bước đi vào rừng trúc, đứng cách Độc Cô Khung năm thước, cảm giác bốn phía đã là kiếm khí tận trời.

Độc Cô Khung cũng không bắt chuyện với y, kiếm thức vung lên, người cũng động theo, chỉ thấy hắn trong rừng trúc di chuyển như con thoi, tiêu sái tự nhiên như lá đón gió, như thuyền lướt sóng. Long du cửu thiên, ngạo thị phong lôi.

Lá trúc ào ào rơi xuống, kiếm khí quanh quẩn không dứt. Ly Lạc đứng bên cạnh nhìn, mặc dù thân thể thẳng tắp như cây giáo bình thường, trong lòng lại là sợ hãi không thôi. Y tuyệt đối không ngờ Độc Cô Khung tuổi còn trẻ, võ công đã đăng phong tạo cực như thế.

Nghĩ lại, nếu như mình cùng hắn đối chiến, trong vòng năm trăm chiêu nhất định sẽ thua. Có lẽ chỉ có sư phụ mới có thể cùng hắn ganh đua cao thấp. Bất quá, Độc Cô Khung lợi hại như thế, Cừu Năng chưa chắc có thể so sánh được với hắn, mặc dù được hắn chân truyền, nhưng mình cũng được sư phụ chân truyền, nhược như thật muốn báo thù, hẳn là còn có đường sống.

Đúng lúc này, Độc Cô Khung đã thu kiếm, nhìn về phía Ly Lạc ánh mắt xuất hiện một tia tán thưởng, lạnh nhạt nói: “Khó trách Hiên Viên Chiếu thua bởi tay ngươi, quả nhiên là có can đảm, ngay cả đồ đệ ta, xem hết bộ Du Long kiếm pháp này cũng không có sắc mặt như thường vậy.”

Ly Lạc hơi cúi đầu nói: “Quốc sư quá khen, ta chỉ là bởi vì quá rung động, cho nên quên đi phản ứng của thường nhân đứng đó mà thôi.”

Độc Cô Khung lắc đầu, không vui nói: “Ta không thích người nói láo trước mặt ta.” Suy nghĩ một chút, lại lầm bầm thở dài nói: “Quên đi quên đi, chính là tính tình này khiến cho hắn rời xa, hiện giờ làm sao, ai, có người yêu có người sợ thật tốt…” Một bên tự thán, không thèm nhìn Ly Lạc, cất bước bỏ đi.

Ly Lạc nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng không khỏi kì quái, thầm nghĩ chẳng lẽ quốc sư quyền thế che trời xuân phong đắc ý lại cũng có một đoạn tình thương tâm? Hắn nếu như thích một người, có ai có thể cự tuyệt được hắn.

Một bên nghĩ, cất bước ra khỏi rừng trúc, đã thấy Hiên Viên Chiếu thở hồng hộc chạy tới, đầu đầy mồ hôi, vừa thấy y đến liền nắm chặt tay y, thở phào nhẹ nhõm nói: “Hoàn hảo hoàn hảo, ngươi cuối cùng không xúc động, ta vừa nghe thấy ngươi ở trong rừng tử trúc nhìn Độc Cô Khung luyện kiếm, lo ngươi xúc động sẽ ra tay.”

“Cho nên ngươi không để ý gì mà chạy tới đây.” Ly Lạc đau lòng lau mồ hôi cho hắn: “Thân là vương gia, lại ở trong hoàng cung đại viện chạy như điên, dù gì ta cũng không phải ngốc tử, tính báo thù cũng nên tìm Cừu Năng, tìm quốc sư làm gì?”

Hiên Viên Chiếu suy nghĩ một chút, không nhịn được cười nói: “Đúng thật nga, bất quá lúc ấy ta không có suy nghĩ gì nhiều.” Lời này nói ra thật bình thường, nhưng bao nhiêu tình ý toàn bộ đều ẩn chứa trong đó.

Ly Lạc trong lòng ấm áp, cúi đầu muốn rơi lệ, vội vàng cố nhịn xuống, lại ngẩng đầu ôn nhu nói: “Ngươi yên tâm đi, ta nếu đã vì ngươi mà bỏ đi ý nghĩ này, chắc chắn không nhắc lại, ngươi đừng lo lắng cho ta.”

Hiên Viên Chiếu cười gật đầu, chợt nghe xa xa thái giám cao giọng xướng: “Hoàng thượng giá lâm.”

Chỉ thấy Hiên Viên Trường Không vừa lắc đầu vừa đi tới: “Ta đã nói rồi, Độc Cô cũng không phải lão hổ, sẽ không đem Ly Lạc ăn vào bụng, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, trên đường ngươi qua còn có mười mấy cung nữ thái giám ngơ ngác đứng nhìn thần trí bay đâu mất đấy.”

Hiên Viên Chiếu hừ nói: “Đó là do bọn họ chuyện bé xé ra to định lực không đủ, sao lại trách ta?”

Hiên Viên Trường Không lắc đầu: “Ngươi a ngươi a, trước mặt trẫm dám cưỡng từ đoạt lý, có bản lãnh, ngươi ở trước mặt Ly Lạc làm như vậy, ta mới phục.”

Chưa dứt lời, Ly Lạc không nhịn được bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng, chẳng lẽ tiếng xấu của ta đã rõ ràng đến mức ấy sao?”

Hiên Viên Trường Không cười khan: “Không có không có, hắc hắc, trẫm chỉ là phi thường vui mừng, nếu không phải ngươi, tiểu tử này sao có thể thành tài a.” Hắn lúc này hoàn toàn không có phong phạm bá chủ hoàng đế, chỉ giống một người ca ca thật tốt đang sủng nịch đệ đệ.

Đoàn người cười nói rời đi, lại ngồi cùng một chỗ uống trà, loáng cái đã đến giữa trưa.

Tới trưa, Hiên Viên Trường Không phân phó bày thiện tại Đàm Phong lâu, mời quốc sư Độc Cô Khung tiếp khách, bốn người đã ngồi vào chỗ của mình, Hiên Viên Trường Không vẫn không ngừng nhìn ra ngoài, một hồi lâu mới thở dài nói: “Quên đi, mọi người ăn tự nhiên.”

Hiên Viên Chiếu đến gần, ha ha cười: “Hoàng huynh sao cư nhiên vẫn không đối phó được? Có muốn huynh đệ ta truyền thụ cho người mấy chiêu dụ mỹ nhân tâm đắc không?” Vừa dứt lời, chợt nghe Ly Lạc ho khan một tiếng, lập tức hắn bị dọa đến mức chỉnh vạt áo ngồi ngay ngắn.

Hiên Viên Trường Không không nhịn được cười: “Ngươi xem ngươi còn có cái dạng này, trẫm làm sao dám để ngươi dạy? Chẳng lẽ để ngươi dạy trẫm quỳ ván giặt như thế nào sao?”

Hiên Viên Chiếu hung tợn trừng mắt nhìn hắn: “Không, ta dạy cho người quỳ ván giặt như thế nào đỡ đau nhất.”  

Độc Cô Khung không cùng bọn họ đáp lời, cứ thế gắp thức ăn. Hiên Viên Trường Không cùng Hiên Viên Chiếu và Ly Lạc cũng ngưng nói cười mà tập trung vào ăn. Phút chốc, bốn người đã dùng cơm xong, Hiên Viên Trường Không lên tiếng: “Ta nghe nói ngày đó Chiếu nhi sở dĩ mới biết Ly Lạc hai ngày đã vội vàng lấy vào cửa, chính là do bị khúc kiếm vũ dưới tàng cây hạnh của ngươi mê hoặc, vừa lúc hôm nay khí trời ấm áp, trong đình viện lại trống trải, không biết Ly Lạc có thể cho trẫm mở rộng tầm mắt không?”

Ly Lạc vội nói: “Quốc sư kiếm thuật vô song, có người ở đây, ta nào dám bêu xấu, hoàng thượng không nên làm khó tại hạ.” Y không muốn lộ ra thực lực của mình, nhưng Hiên Viên Trường Không lại kiên trì muốn xem, cuối cùng ngay cả Độc Cô Khung cũng lên tiếng: “Vương phi hôm nay đã xem kiếm thuật của ta, nhưng lại không để cho ta xem kiếm pháp của vương phi, nếu hoàng thượng may mắn, không bằng vương phi dâng cho chúng ta một đoạn đi?” Hắn nói như vậy khiến cho Ly Lạc không có cách nào cự tuyệt.

Ý tứ quốc sư rõ ràng là có qua có lại, cũng là, người ta đã cho ngươi xem qua, ngươi không có lý do gì không cho người ta xem, cuối cùng Ly Lạc bất đắc dĩ đành phải đứng dậy vào trong viện, bên cạnh có thị vệ chuyển lên một thanh kiếm. Y ngưng thần tĩnh khí, đột nhiên bóng dáng chợt lóe, chính là bộ kiếm vũ ngày trước múa cho Hiên Viên Chiếu: Lạc tình kiếm pháp.

Hiên Viên Trường Không cùng Hiên Viên Chiếu đều nhìn đến ngây người, bởi vậy không ai chú ý tới Độc Cô Khung sắc mặt đại biến, cuối cùng hắn dứt khoát đứng lên, nhìn không chớp mắt vào bóng dáng Ly Lạc tung bay trong không trung, hai bàn tay nắm chặt.

Hiên Viên Chiếu hồi phục tinh thần, phát hiện dị trạng của Độc Cô Khung, trong lòng hắn kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ Độc Cô Khung đã phát giác ra thân phận của Ly Lạc? Cũng không đúng, Cừu Năng còn chưa có chết, Ly Lạc cũng không tiến hành ám sát, vậy sao hắn lại có cái dạng này?

Đang muốn hỏi, Ly Lạc đột nhiên ngừng lại, thu lại kiếm thức, hướng hoàng thượng hơi hơi ôm quyền nói: “Đã bêu xấu với bệ hạ.” Nói xong liền tỏ ý về ngồi.

Đột nhiên một bóng dáng xông đến, Độc Cô Khung ra tay như gió, một chiêu đã bắt được cổ tay Ly Lạc, sắc mặt lúc trắng như quỷ, lúc ửng hồng như lửa, một đôi mắt phượng ẩn chứa tinh quang nhìn Ly Lạc, môi mấp máy động, như muốn nói lại thôi.

Hiên Viên Chiếu cũng vội vàng xông đến, đoạt lấy tay Ly Lạc, không vui nói: “Quốc sư làm cái gì vậy? Có gì có thể từ từ nói.”

Độc Cô Khung lúc này mới nỗ lực thở hổn hển vài hơi, khôi phục thành bộ dáng lạnh nhạt ban đầu, trầm giọng: “Xin lỗi, ta nhất thời quá mức kích động luống cuống, làm cho hoàng thượng và vương gia chê cười.” Nói xong lại nhìn thẳng về phía Ly Lạc, một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi một chút, sư phụ ngươi người phương nào, bộ kiếm pháp này ngươi học được từ đâu?”

Ly Lạc cùng Hiên Viên Chiếu liếc mắt nhìn nhau, lập tức nhận thấy trong này khẳng định có chuyện. Liên quan đến sư phụ mình, Ly Lạc đâu chịu nói thật, cúi đầu nghĩ sơ mới ngẩng lên nói: “Ta từ nhỏ đã bị vương gia đưa đến chỗ hảo hữu của ngài để học nghệ, bộ kiếm pháp này là trong một lần lên núi lấy củi được một người qua đường dạy. Hắn ngụ ở đó ba ngày, đợi đến khi ta lãnh hội xong liền rời đi, ta và sư phụ cũng không biết hắn là ai.”

Độc Cô Khung vẻ mặt vô cùng thất vọng, gật đầu nói: “Nguyên lai là như vậy.” Hắn lại liếc mắt nhìn Ly Lạc một cái, hướng Hiên Viên Trường Không nói: “Hoàng thượng, ta lúc này tâm tình bất ổn, thứ cho ta không thể theo cùng.” Nói xong cũng không cáo lui liền rời đi.

Hắn không nói, Hiên Viên Trường Không cũng không hỏi, tiệc rượu vội tan, Ly Lạc cùng Hiên Viên Chiếu trở lại vương phủ. Thấy Hiên Viên Chiếu đến thư phòng, Ly Lạc liền đi về hướng đông viện nơi ở của lão vương gia.

Lão vương gia đang ở thư phòng cùng Bình Đại đánh cờ, nhìn thấy y qua, liền đơn giản hỏi han lần này đến hoàng cung tiệc rượu thế nào. Ly Lạc vừa nói vừa cẩn thận quan sát, đợi khi nói đến biểu hiện của Độc Cô Khung sau khi mình múa kiếm, quân cờ của lão vương gia cũng rơi xuống “ba” một tiếng, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, thất thanh hỏi: “Cái gì? Ngươi múa bộ Lạc tình kiếm pháp trước mặt Độc Cô Khung? Ai, ngươi đứa nhỏ này, ngươi… Mà thôi, vậy Độc Cô Khung hắn nói thế nào?”

Ly Lạc nói: “Ta bảo là do người qua đường dạy ta. Vương gia, đến cùng giữa quốc sư cùng sư phụ ta đã xảy ra chuyện gì? Hắn không chịu nói, ta đoán người nhất định biết.”

Bình vương gia giơ quân cờ lên, nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu thật lâu sau đó mới thở dài một tiếng nói: “Quên đi, lần sau ngươi về hỏi sư phó của ngươi, chuyện người khác ta cũng không tiện nhiều lời.”

Ly Lạc con ngươi vừa chuyển, thì thào nói: “Độc Cô Khung đêm qua cùng sáng nay đều biểu hiện tựa hồ đối với tình nhân nhớ mãi không quên, chẳng lẽ là sư phụ đoạt lão bà nhà người ta? Cho nên mới làm cho người ta hận người đến mức này?”

Chưa nói hết, Bình vương gia thất thủ liền đem ly trà bên cạnh quăng nát bấy, hắn tức giận trừng mắt với Ly Lạc: “Tiểu hài tử nói bậy bạ gì đó? Sư phó của ngươi… ngươi xem bộ dáng kia của sư phó ngươi, hắn nếu có lão bà, không bị người khác cướp đi đã may lắm rồi, làm sao có thể đi đoạt lão bà người khác, lão bà của Độc Cô Khung tốt đến vậy sao?”

Ly Lạc giang tay nói: “Cũng đúng, sư phụ tướng mạo bình thường, lại là người mơ hồ, chỉ biết đi nuôi chim nhỏ thú nhỏ bị thương, chưa từng thấy ngài để tâm đến chuyện phong nguyệt. Ta cũng không thấy ngài đề cập đến có người nào ngài nhớ mãi không quên. Bất quá đã như vầy, sao Độc Cô Khung lại có bộ dáng đó a?”

“Tiểu quỷ ngươi đừng nghĩ linh tinh nữa.” Bình vương gia khoát tay: “Được rồi, đi ra ngoài đi, ngươi còn ở đây ta lại thắng không được Bình Đại.”

Ly Lạc thấy bộ dáng hắn có ý không muốn cho mình biết, biết hỏi thăm cũng vô dụng, nghĩ năm năm nay chưa từng trở về thăm sư phụ, một ngày nào đó phải về một chuyến. Sư phụ người đơn thuần mơ hồ, khẳng định sau hai ba câu nói sẽ bị mình truy ra. Nghĩ tới đây, y liền cáo từ.

Trong nháy mắt hơn một tháng trôi qua, hôm đó, Ly Lạc đến chỗ Bình vương gia từ biệt, nói muốn đi thăm sư phụ, Bình vương gia biết y thuận tiện muốn đi hỏi thăm chuyện Độc Cô Khung. Đây cũng không phải chuyện có thể cự tuyệt, hắn chỉ thấy kì quái.

“Chiếu nhi tiểu tử đồng ý cho ngươi đi sao? Hắn hiện tại một ngày cũng không chịu rời ngươi.” Bình vương gia vuốt chòm râu cười hỏi.

Ly Lạc nói: “Ta không nói cho hắn, một khi nói cho hắn, thể nào hắn cũng đòi đi theo. Nhưng hắn hiện tại không thể so với trước, thân kiêm hình bộ cùng binh bộ nhị chức, há có thể buông bỏ bổn phận, cho nên phụ vương người cũng phải thay ta giữ bí mật, nghìn vạn lần không thể nói ta đi đâu.”

Nói đến đây Ly Lạc lại cảm thấy đau đầu. Hiện tại Hiên Viên Chiếu rất có tiền đồ, nhưng động đến những chuyện liên quan đến mình, bản tính cố hữu của hắn lại hiện ra rành rành.

Lần trước mình nói muốn đi thôn quê chơi, đâu có một ngày sẽ trở về, kết quả người này trước mặt mình không dám nói gì, hóa ra sau đó hắn bỏ lại một đống công vụ trong nha môn chạy tới đây, còn phấn chấn nói nếu như hoàng thượng trách tội, có thể cách chức hắn, như vậy hắn liền có thể ngày ngày ở cùng mình. Ly Lạc đã tức giận đến mức bắt hắn quỳ ván giặt đến nửa đêm, nhưng tiểu tử đó vẫn như cũ không có ý hối cải.

Bởi vậy hiện giờ Ly Lạc nào dám nói cho Hiên Viên Chiếu chuyện này, đến chỗ sư phụ ít nhất phải hơn một tháng, tên kia mà biết, khẳng định chân thấp chân cao đi xin hoàng thượng từ chức. Ở phương diện này, chính mình uy hiếp thế nào cũng không được.

Đầu Bình vương gia cũng bắt đầu đau nhức, nhìn về phía Ly Lạc nói: “Ngươi đi lần này, trong phủ lại gặp nạn mất. Tính tình của Chiếu nhi, ngoài ngươi ra còn ai trị được hắn. Không được, ngươi nếu muốn đi phải có biện pháp, nếu không ta cũng không cho ngươi đi.”

Ly Lạc bất đắc dĩ, nghĩ thầm nhìn xem ta toàn gặp những người kiểu gì thế này. Y móc từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Bình vương gia nói: “Nếu vương gia hỏi, ngài đem phong thư này cho hắn xem là được, khẳng định hắn sẽ nghe lời.” Nói xong khoác đồ tiêu sái rời đi.

Quả nhiên, đợi đến khi Hiên Viên Chiếu từ trong triều trở về, biết được Ly Lạc sáng nay đã rời đi, không khỏi nhảy dựng. Chúng tôi tớ có kinh nghiệm đều hiểu được vương phi không có ở đây, vương gia bạo long không có người nào có thể chế trụ, cho nên đã sớm đi tị nạn, chỉ còn lại độc có Bình vương gia một người chống đỡ đại cục.

Cũng may trong tay Bình vương gia còn có một vương bài, hắn mỉm cười nhìn con trai đang nổi giận bừng bừng, móc từ trong túi ra thư của Ly Lạc.

Quả nhiên, Hiên Viên Chiếu vừa nhìn thấy thư của Ly Lạc, cả người giống như cây cà héo rũ. Qua nửa ngày, hắn mới lết được về phía Hà Phong Hiên.

“Ly Lạc viết cái gì a?” Bình vương gia ở phía sau cười hỏi, nhận được quả trừng mắt của con trai. “Còn hỏi, ta không tin ngài có thể kìm được hiếu kì mà chưa mở ra xem.”

Bình vương gia ha ha cười, thầm nghĩ đứa nhỏ Ly Lạc này thật đúng là hiểu được nhược điểm của con trai mình mà xuống tay. Y trong thư nói, nếu Hiên Viên Chiếu dám từ quan hoặc hồ đồ, y sẽ ở bên ngoài cả đời không trở về, nếu như hắn đồng ý ngoan ngoãn vào triều, vì nước vì dân tận lực, một tháng sau đợi mình về sẽ hảo hảo khen thưởng, mà khen thưởng cái gì, cũng không cần phải nói.

Hiên Viên Chiếu từ sau đêm đó bắt đầu phòng không gối chiếc, liên tiếp như vậy ba ngày, liền có Hiên Viên Dã đến mời hắn.

Hiên Viên Dã cũng không biết nội tình, nghĩ thầm vốn nghe đường ca sợ vợ như sợ cọp, hiện giờ nghe nói vương phi xuất môn, nên hảo hảo phong lưu khoái hoạt một phen. Dù sao cũng không ai biết, chỉ hai người len lén đi ra ngoài là xong.

Hắn bàn tính đến đây, kết quả bị Hiên Viên Chiếu oai phong lẫm liệt răn dạy một trận, không thể làm gì khác hơn ngoài xám mặt đi về, vừa đi vừa nói: “Thật là, ai biết cái người Ly Lạc kia mặc dù vắng mặt, nhưng uy thế sót lại vẫn còn, u u ô…” Chưa nói xong, vai chợt bị một người đụng phải, hắn nhìn lại, chỉ thấy một bóng người lảo đảo tiến về phía vương phủ.

“Kì quái, sao nhìn giống Ly Lạc thế nhỉ?” Hiên Viên Dã khó hiểu quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy dưới ánh sáng yếu ớt của cây đèn lồng trong tay, trên mặt đất rõ ràng là một vết máu.

[Họ Hiên Viên này là của quý của hiếm đấy. Toàn người quyền cao vạn trượng nhưng thờ vợ như thờ phật. Ước gì mình tìm được một anh Hiên Viên  

Chỉ buồn cười là toàn dân sợ vợ với nhau nhưng cứ thích kích đểu, ra vẻ ta đây. Đúng là chưa thấy vợ(aka theo ta vợ ở đây = quan tài) thì chưa đổ lệ ^^]
Bình Luận (0)
Comment