Lão Bà Tiểu Bạch Của Sắc Lang Tổng Giám Đốc

Chương 2

Nhìn theo bóng dáng của nữ nhân, Đường Phi thoả mãn nở nụ cười. Đến khi bóng dáng nhỏ bé kia khuất hẳn anh mới dời đi.

Thời gian như dòng nước chậm rãi trôi qua. Từ ngày gặp được Mạc Di đến nay cũng là trôi qua một tuần lễ. Kể từ lần gặp mặt đó trong đầu Đường Phi không lúc nào không nhớ đến hình dáng đáng yêu của nữ sinh kia.

Bộ dáng của anh thẫn thờ suy nghĩ miên man làm cho người bạn thân Quý Dương có chút nổi cáu

“Đường.Phi rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì mà suốt một tuần biểu hiện như một tên ngốc vậy?”

Quý Dương rống lên nhưng ai kia lại chẳng nghe thấy gì, trong đầu anh giờ là hình ảnh của cô nữ sinh kia.

Cảm nhận Đường Phi một chút cũng là không chú ý tới, Quý Dương không còn cách nào khác một quyền ngắm khuôn mặt đẹp trai đánh tới. Bị một quyền không nhẹ đánh đến rốt cuộc Đường Phi cũng tỉnh giấc mộng nhìn Quý Dương rống lớn

“Quý.Dương cậu không muốn sống sao?”

“Điều này là tôi hỏi cậu mới đúng. Cậu rốt cuộc vì sao mà trong suốt một tuần si ngốc.”

Đụng đến điểm nhạy cảm Đường Phi mi mắt cụp xuống một tiếng cũng không nói. Nhìn biểu hiện của Đường Phi, Quý Dương cam đoan bản thân không hề có nói sai.

“Cậu, có phải là vì một cô gái không?”

Đường Phi nghe Quý Dương nói kinh ngạc hai mắt mở lớn hết cỡ. Biểu hiện của Đường Phi quá rõ ràng càng làm tăng lên niềm tự tin trong Quý Dương

“Cậu không nói nhưng nhìn biểu hiện của cậu tôi cũng đoán ra được 7,8 phần rùi. Nói đi, xem tôi có giúp được cậu không.”

Đường Phi cảm thấy không thể dấu người bạn này đem mọi chuyện xảy ra cách đây một tuần thuật lại. Điều đó làm cho Quý Dương trợn trong mắt lên đầy kinh ngạc

“Đường Phi tôi không thể ngờ có ngày cậu lại đi yêu một người. Còn đợi gì nữa mau tìm đến cô ấy và bày tỏ đi.”

“Nhưng nếu cô ấy không chấp nhận thì sao?”

“Tiếp tục theo đuổi. Tôi tin với mị hoặc của cậu em nữ sinh kia mau chóng bị đổ thôi.”

Lời nói vừa chấm dứt, Quý Dương không lưu tình đá Đường Phi ra khỏi quán bar.

Yêu?

Thực sự Đường Phi có phần không tin tưởng chính bản thân mình lại có cảm giác đó, nhưng khi nhớ đến những lời Quý Dương nói cộng thêm những biểu hiện của Đường Phi trong thời gian qua anh quả thật dù không tin cũng phải tin.

Ngày mai. Anh quyết tâm sẽ đến trường đại học kia biểu đạt tấm lòng của bản thân.

Đường Phi thực không dám tin những gì tai của mình đã nghe thấy. Mạc Di-nữ sinh kia, cô đã chuyển trường. Chớ trêu thay ngày hôm nay là ngày cô dời. Anh lần này đã chậm một bước.

Đường Phi ngẩng đầu lên trời nhìn chiếc máy bay đang bay trên kia, hét lớn:

“Kiều Mạc Di, tôi nhất định sẽ tìm được em”

3 năm sau:

Đường thị- văn phòng tổng giám đốc…

“Cốc…cốc…cốc”

“Mời vào”

Giọng nói lạnh lùng vang lên

“Cạch.”

Tiếng mở cửa vang lên, một người nhanh nhẹn bước vào. Nhìn ai đó vẫn đang chăm chú vào công văn không khỏi nhíu mày.

“Đường Phi, phải chăng là cậu quá coi thường Quý Dương tôi nên không thèm ngẩng mặt nhìn tôi một cái.”

Bỏ văn kiện xuống, Đường Phi nhìn lên một chút bóng dáng đang giận dữ của Quý Dương. Đôi môi nhếch lên hiện nụ cười trào phúng

“Ra là cậu Quý Dương, tôi còn tưởng ai chứ.”

“Cậu nói thế là ý gì?”

Quý Dương có chút không hiểu những lời của Đường Phi nói

“Là thường ngày thấy cậu không coi tổng giám đốc tôi ra gì lúc nào cũng tự tiện xông vào phòng tổng giám đốc mà chẳng hề gõ cửa. Vậy mà hôm nay lại nhiệt tình gõ cửa vài cái, làm tôi tưởng là ai khác mà không phải cậu.”

Quý Dương nghe xong lời giải thích của Đường Phi cảm nhận được trong người nhiệt độ của hồng cầu đang ngày càng tăng. Liền ngằn lên mấy tiếng

“Đường.Phi. Cậu thử nói lại lần nữa xem”

Giống đi ý cười, Đường Phi làm vẻ hối lỗi nói:

“Khục…khục là tôi thất lễ khi đã nói…ra đúng sự thật.”

“Đường.Phi…”

Quý Dương lúc này tức giận hận không thể nhào lên đánh chết người bạn kia

“Thời gian đùa giỡn đã hết vào chuyện chính.”

“Hừ. Tôi đã tìm được một thư kí như ý của cậu và cũng đã liên lạc với cô ấy.”

“Um, đã biết. Còn chuyện kia thế nào rồi?”

“Tôi vẫn đang cho người đi điều tra nhưng tin tức gửi về vẫn như trước kia.”

“Tôi hiểu, giờ cậu có thể trở về được rồi.”

Đường Phi trầm mặc nhận lấy kết quả, đã ba năm trôi qua không một giây phút nào anh không tìm kiếm nhưng không hiểu sao vẫn không tìm được. Cứ như là cô đã biết mất hoàn toàn trên thế gian.

Không nhất định anh sẽ không buông tay, anh sẽ bằng mọi giá đưa em trở về bên anh.

Sáng hôm sau….

“Cốc …cốc…cốc”

Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, một bóng dáng nhỏ nhắn bước vào trên tay bê một ly cà phê. Đặt lên bàn tổng giám đốc, cô lên tiếng:

“Tổng giám đốc đây là cà phê, tôi là thư kí mới Kiều Mạc Di mong ngài chỉ giáo.”

Giọng nói trong veo đầy quen thuộc cùng với cái tên anh ngày nhớ đêm mong vang lên khiến anh từ bỏ văn kiện trên bàn nhìn về phía giọng nói phát ra

“Là em, Di.”

Nghe được tổng giám đốc thân mật gọi tên như là hai người đã quen biết nhau từ trước khiến Mạc Di cảm thấy có chút nối rối không nói thành lời.

Nhìn vào đôi mắt chất chứa sủng ái, Mạc Di không khỏi cảm thấy quen thuộc nhưng không thể nhớ ra rốt cuộc cô đã gặp Đường Phi ở đâu

“Ách, tổng giám đốc tôi với ngài là có quen biết.”

Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên cứng nhắc.

“Em không nhớ tôi?”

“Có chút ấn tượng nhưng không rõ lắm.”

Cô thành thật khai báo, khiến cho Đường Phi có chút không thoải mái, không tự nhiên.
Bình Luận (0)
Comment