Lão Bà Tiểu Bạch Của Sắc Lang Tổng Giám Đốc

Chương 5

3h chiều, Đường Phi cùng Mạc Di đi đến khách sạn Kiều Vương trực thuộc tập đoàn Kiều thị. Dự án này rất lớn nên vì vấn đề an toàn nên Kiều tổng giám đốc đã đề nghị mọi người họp tại khách sạn Kiều Vương của Kiều thị.

“Khách sạn này được xây dựng nhằm kỉ niệm 20 năm ngày cưới của vợ chồng Kiều tổng giám đốc. Tên của khách sạn được ghép từ họ của hai người.”

Mạc Di đem những gì bản thân biết được về Kiều Vương nói cho Đường Phi nghe.

Trên xe Đường Phi chăm chú lắng nghe Mạc Di nói, đôi môi không khỏi nở nụ cười hạnh phúc. Mặc dù đang lái xe nhưng đôi mắt của anh như dán lên thân hình nhỏ bé kia. Không chút che dấu ánh mắt nhìn cô lộ rõ sự cưng chiều.

Thấy anh im lặng không nói tiếng nào, Mạc Di cuối cùng dừng lại mọi hoạt động của mình nhìn anh thì thấy được ánh mắt của anh nhìn cô hoàn toàn tràn ngập sự cưng chiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu vì sao lại trở nên đỏ hơn.

Những biểu hiện của Mạc Di làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Đường Phi. Đúng lúc có đèn đỏ, anh dừng xe lại, kéo Mạc Di lại gần, kề lên môi cô.

“Đây là em quyến rũ anh.”

Đầu lưỡi của anh trượt vào bên trong miệng của cô, tham lam hút lấy dịch ngọt bên trong. Thân thể cô vì nụ hôn của anh cả người mềm nhũn dựa vào thân thể rắn chắc của anh. Mùi vị hoan ái tràn ngập xung quanh xe. Tiếng thở dốc cùng tiếng kêu mê người làm cho người ta đỏ mặt.

Hai người dây dưa đến khi đằng sau tiếng còi xe thúc giục vang lên. Đường Phi mới rời nơi ngọt ngào kia. Khoé miệng không tự chủ mà giương lên. Cứ theo tiến độ này thì có lẽ không lâu cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh. Tin tưởng vào khả năng của bản thân kiến cho Đường Phi vui vẻ càng thêm vui vẻ hơn.

Nhìn thiên hạ vẫn còn đang thất thần, anh không khỏi nở ra nụ cười ôn nhu

“Tổng…tài…anh…anh…”

Mạc Di thực không hiểu bản thân nữa. Đây là lần thứ hai cô cùng với Đường Phi…hôn nha. Điều này khiến Mạc Di cảm thấy sợ hãi, chuyện này là việc làm sai trái không thể tiếp tục tiếp diễn. Nhưng vì sao biết vậy cô càng trầm luân trong đó không thể thoát ra.

“Không cho phép em gọi anh là tổng giám đốc. Gọi anh là Phi.”

“Phi.”

Nghe Mạc Di gọi vậy Đường Phi thoả mãn nở nụ cười.

Cách gọi thân mật kia làm cho Mạc Di khuôn mặt nhỏ nhắn lại thêm ửng hồng. Mà Đường Phi ở bên cạnh thấy được biểu hiện lúc này của Mạc Di lửa nóng không thể khống chế bùng lên. Khiến cho giọng nói của anh cũng vì đó mà trở nên khàn khàn

“Em là đang quyến rũ anh.”

Hơi thở nóng bỏng của Đường Phi phủ lên chiếc tai xinh xắn làm cho nó ngày càng hồng hơn.

“Ách, em không có.”

“Em không thành thực.”

Đường Phi còn muốn tiếp tục trêu đùa bảo bối của mình thì xe vừa đúng lúc chạy tới khách sạn Kiều Vương làm cho Đường Phi bắt buộc phải buông tay.

Thấy Đường Phi không còn giơ ra nanh vuốt, Mạc Di nhìn xung quanh mới biết là đã đến khách sạn. Mạc Di trong phút chốc nở nụ cười chiến thắng. Ông trời như vậy vẫn là thương cô nha. Làm mặt quỷ cô hóm hỉnh rời bỏ xe xuống trước.

Bước xuống xe, lập tức nhân viên của khách sạn chuyên nghiệp chạy ra. Vừa nhìn thấy Mạc Di nhân viên phục vụ nhất thời kinh ngạc ngay sau đó cung kính chào cô:

“Đại…”

“Chúng ta vào thôi.”

Lời của nhân viên phục vụ còn chưa nói hết thì Đường Phi đã bước xuống xe chen tiếng nói trước.

Nhân viên phục vụ kia kinh ngạc nhìn Đường Phi sau đó quay lại nhìn tới Mạc Di, một câu cũng không thể thốt lên lời.

Thấy biểu hiện của anh phục vụ kia, Mạc Di hiểu suy nghĩ của anh, liền lên tiếng giải thích:

“Quan ca ca, đây là Đường tổng giám đốc ông chủ của em. Hôm nay em cùng anh ấy tới đây để bàn về dự án hợp tác giữa Đường thị với Kiều thị.”

“Ra là vậy, đại…Mạc Di, em cùng vị tổng giám đốc kia theo anh. Chủ tịch đang đợi mọi người.”

“Vâng, cám ơn anh.”

Mạc Di thân mật cùng người được gọi là Quan ca ca kia trò chuyện. Khiến cho một người luôn luôn mang theo bên người một bình dấm to như Đường Phi vô cùng tức giận.Từ khi tên Quan ca ca kia xuất hiện Mạc Di chẳng hề quan tâm tới sự hiện diện của anh. Điều này không tốt một chút nào.

Một hồi dưới sự chỉ đường của phục vụ họ Quan hai người thuận lợi tiến vào phòng họp. Vừa bước vào Đường Phi cùng Mạc Di đều cảm nhận được không khí trong phòng quỷ dị không nói lên lời.

Các vị giám đốc trong Kiều thị quản lí phần dự án này cùng Kiều tổng giám đốc đều đã ở bên trong chờ đợi hai người. Khi thấy Mạc Di cùng Đường Phi bước vào, mọi người trong phòng ai ai cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn bọn họ, chỉ trừ Kiều tổng giám đốc.

Đột nhiên tất cả mọi người đứng lên, cung kính cúi người:

“Kiều tổng giám đốc.”

Đường Phi khi nghe câu này kinh ngạc quay lại nhìn Mạc Di khiến cho cô có chút chột dạ.

“Thực xin lỗi vì đến trễ.”

Một thân hình cao lớn tiến vào bên trong phòng họp, khuôn mặt tuấn tú vì nụ cười mà trở nên vô cùng rạng rỡ. Kiều Vũ thản nhiên ngồi xuống bàn họp.

Trong suốt cuộc họp Kiều Vũ không thể không để ý tới bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp kia. Nhìn cô Kiều Vũ khoé miệng không tự chủ dương lên thành một đường cong hoàn mĩ.

Cuộc họp kết thúc một cách đầy mĩ mãn. Hai bên bắt tay nhau kết thúc một màn liên kết hoàn hảo.

Tan họp Đường Phi cùng Mạc Di định trở về thì một bóng dáng chạy tới bên họ. Thân mật nắm tay Mạc Di kéo đi. Thấy người của mình bị người khác kéo đi, trong lòng Đường Phi không khỏi tức giận chạy theo kéo Mạc Di lại. Nhưng ai ngờ khi Đường Phi kéo tay của Mạc Di thì bị cô kéo léo rút tay về.

Hành động này càng làm Đường Phi thêm tức giận hơn, khuôn mặt tuấn tú giờ đã đen hơn một nửa.

Nhận thấy biểu hiện khác thường của Đường Phi, Mạc Di vội lên tiếng giải thích:

“Vừa tổng giám đốc Kiều muốn mời em ăn cơm để ôn lại chuyện xưa. Tụi em cũng đã rất lâu rồi chưa có trò chuyện nên em với tổng giám Kiều dự định cùng nhau ăn cơm tối.”

“Em biết hắn?”

“Đúng vậy.”

Kiều Vũ nhìn ra trong đôi mắt Đường Phi nhìn Mạc Di chất chứa nhu tình còn đối với anh thì như đạn dược muốn ném tới. Dù sao cũng là đàn ông chẳng lẽ anh không biết Đường Phi nghĩ gì.

Lâu lắm rồi anh không nhìn thấy một chuyện thú vị như vậy, nếu mà bỏ qua chẳng phải rất tiếc sao. Chính vì vậy Kiều Vũ với phương châm thà giết làm còn hơn bỏ xót. Vô cùng trong sáng tới mức vô lại, thân mật khoác lên vai của Mạc Di, kéo cô về bên mình. Dùng giọng nói hết sức cưng chiều:

“Tiểu Mạc Di với quan hệ đặc biệt như chúng ta mà em lại gọi anh là Kiều tổng giấm đốc phải chăng là làm trò cười cho thiên hạ sao? Em cứ gọi anh như khi chúng ta ở nhà không phải tốt sao?”

Kiều Vũ vô cùng vô lại nhấn mạnh từ quan hệ đặc biệt với chúng ta ở nhà khiến cho Đường Phi bỗng chốc ôm một bình dấm rất lớn. Bộ dáng vì ghen mà trở nên tức giận vô cùng đáng yêu làm cho Kiều Vũ càng muốn trêu đùa hơn nữa.

Nhưng là Mạc Di dường như hiểu được tâm kế của anh liền kéo anh đi không kịp nhắn lại cho Đường Phi.

Đến một quán trà sữa quen thuộc, Mạc Di không khách khí ném Kiều Vũ lên ghế. Ngồi ở ghế phía đối diện Mạc Di hung hăng trừng mắt với Kiều Vũ.

Bị ném cuống ghế ngồi cứng, Kiều Vũ không thể không than, ôi vì sao anh lại phải chịu sự tra tấn này.

“Tiểu Mạc Di, vì sao chỉ có ba năm không gặp em liền trở thành một người dã man vậy, Nhìn này anh bị em cầm tay mà nổi lên hết vệt thâm đen rồi.”

Kiều Vũ vạch lên những vết thâm tím do Mạc Di gây lên

“Em nghĩ anh phải biết rõ hơn em chứ, phải không Vũ Vũ ca ca.”

Đột nhiên Kiều Vũ cảm thấy toàn thân thực lạnh, da gà tất cả đều dựng đứng lên.

“Tất cả là do phụ thân đại nhân gây nên, anh hoàn toàn vô tội.”

“Hoá ra là Kiều tổng giám đốc.Còn chuyện trước em nhờ anh điều tra thì sao rồi.”

“Đã tìm được rồi, cô ta hiện đang ở Đài Loan.”

“Không quá xa. Anh tiếp tục điều tra thêm đi, em muốn biết thêm thật nhiều về cô ấy.”

“Ok, theo ý của em công chúa nhỏ của anh.”

“Chỉ có anh là thương em nhất. Không như papa người thực xấu.”

Mạc Di không khỏi nịnh nót vài câu và cũng không quên nói xấu papa của cô với anh.

“Papa rất thương em.”

“Em mới không cần người thương em như vậy. Toàn lôi chuyện xấu của em ra nói thui.”

“Papa trêu em thui mà. Nếu không phải là có một cô con gái đáng yêu như vậy, papa cũng không nổi hứng trêu chọc như vậy. Em rất giống mami đó công chúa nhỏ à.”

Kiều Vũ không khỏi nhức đầu với cô em gái bé bỏng này. Thực sự cô quá đáng yêu cộng thêm cô được thừa kế khuôn mặt giống với của mami thử hỏi papa làm sao không nổi hứng trêu chọc cô được. Dù sao cả nhà cũng có mỗi mình cô là con gái duy nhất.

“Em biết em giống với mami nhưng papa cũng không thể vì vậy mà trêu chọc em được chứ.”

Mạc Di không can tâm nói lại

“Được rồi em đúng được chưa?”

“Được rùi.”

Mạc Di thoả mãn nở nụ cười chiến thắng.

Là con gái duy nhất của gia đình cộng thêm cô sở hữu khuôn mặt giống với Kiều phu nhân. Từ nhỏ Mạc Di được coi là bảo vật trong Kiều gia. Các ca ca của cô không một người nào không cưng chiều cô. Nhưng không vì vậy mà cô giống với những tiểu thư khác ích kỉ coi thường người khác. Cô vô cùng ngoan ngoãn khiến mọi người trong gia đình càng thêm yêu mến.

Cô từ nhỏ tới giờ không có điểm gì là không tốt chỉ trừ việc cô rất ngốc và rất yếu đuối. Chính vì vậy Kiều ba luôn lấy việc này ra làm đề tài để trêu chọc cô. Do đó Mạc Di so với mọi người trong nhà thì chán ghét Kiều ba nhất.

Ba năm trước vì không muốn bản thân chỉ biết dựa dẫm, cô đã sang Mĩ du học. Đồng thời học tập cách tự lập. Ba năm sau khi trở lại Đài Loan cô không còn là một cô nhóc nhu nhược nữa, giờ đây cô đã là một người phụ nữ đã trưởng thành. Tuy hành động cách nói của cô đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng vẫn không dấu được nét ngốc nghếch trong chính con người chân thật của cô.

“Này công chúa nhỏ.”

Đột nhiên Kiều Vũ lên tiếng làm Mạc Di thoát khỏi những suy nghĩ vớ vẩn quay lại nhìn anh với một ánh mắt khó hiểu. Đôi mắt to tròn long lanh như quyến rũ người ta làm chuyện xấu. Chỉ có khi ở bên vị ca ca này Mạc Di mới là con người chân thật của mình. Một ngốc tử

“Có chuyện gì vậy anh Vũ.”

“Cuối tuần này papa có tổ chức tiệc nên bảo em trở về nhà. Đã ba năm rồi em không có trở về mọi người trong gia đình ai ai cũng nhớ em.”

“Em biết rùi. Mà từ hôm nay đến hôm đó cách nhau bao ngày vậy anh?”

“6 ngày thưa tiểu thư, hôm nay là thứ hai đầu tuần. Em đã đi làm rồi sao ngay cả chuyện này cũng không biết vậy? Thực không hiểu em nữa, ngốc tử ak.”

“Em là thế đó được chứ?”

Mạc Di phùng má giận dữ. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà trở nên ửng đỏ. Cùng với đôi má phùng to khiến cô trông thật đáng yêu. Mà Kiều Vũ thấy được biểu hiện giận dữ kia của cô, vô cùng hài lòng cười lớn.

Đem một màn phía trước thu vào mắt, hai tay của Đường Phi nắm chặt thành quyền. Khuôn mặt tối sầm phả ra hơi thở của quỷ dữ.

Khi hai người họ rời đi, Đường Phi không cách nào an tâm liền đi theo. Từ khi vào quán, hai người họ thân thiết nói chuyện cười đùa với nhau làm cho Đường Phi ở bên ngoài vô cùng tức giận.

“Mạc Di, tôi nhất định không nhường em cho người khác.”
Bình Luận (0)
Comment