Lão Bà Tiểu Bạch Của Sắc Lang Tổng Giám Đốc

Chương 7

Một tiếng gọi kéo hai người về hiện thực. Mạc Di thoát khỏi lồng ngực của Đường Phi, khuôn mặt đỏ ửng ngượng ngùng. Sửa sang lại quần áo, cô không nói một lời chạy đi. Bỏ mặc Đường Phi tâm tình thấp xuống cực điểm. Cũng khó trách, đồ ăn dâng đến tận miệng rồi mà còn để mất. Không nói cũng bết tâm tình anh xấu đến mức nào. Chỉ khổ cho Quý Dương trong ngày vui của mình hứng chịu hoả khí của bạo long.

Quý Dương đi lại gần thì thấy Mạc Di chạy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thường ngày trắng nõn giờ trở nên ửng đỏ. Quý Dương thấy cô chạy lại gần thì ân cần hỏi thăm. Không ngờ tới, cô vừa nhìn thấy anh lại chạy càng xa hơn.

Quý Dương chán nản bỏ đi tìm Đường Phi. Đi được một đoạn, anh nhìn thấy Đường Phi dựa vào lan can ở ban công, trên tay vẫn đang cầm điếu thuốc hút dở. Quý Dương vui vẻ tiến lại gần, không ngờ tới bị anh trừng.

Theo bản năng, Quý Dương vội lùi ra xa mười bước sau đó mới cất tiếng nói:

“Đường Phi, cậu cùng mình ra ngoài đi. Kiều tổng giám đốc hôm nay muốn gặp cậu. Nghe nói ông ta có ý định gửi ngắm con gái của ông cho cậu đó.”

“Mình không cần con gái của ông ta. Người mình cần là Mạc Di.” Đường Phi không vui nói.

“Mình biết rồi, nhưng cậu cũng phải ra đó chứ. Nếu không thì mọi người sẽ bàn tán không tốt về cậu.” Quý Dương dùng hết khả năng của mình khuyên nhủ Đường Phi

“Haizz, được rồi, cậu sao mà nhiều lời như vậy? Không khác gì đàn bà.” Đường Phi chán nản phê bình.

“Ừm, tôi như đàn bà đấy, cậu làm gì được tôi nào? Tôi như đàn bà mà vẫn cưới được một thê tử xinh đẹp. Còn cậu đàn ông mà một người yêu cũng không có. So sánh ai hơn ai kém chắc cậu cũng biết.”

“ =.=’… “

Đường Phi chản nản bỏ đi. Tranh cãi nữa chắc anh phải vô bệnh viện vì bị đứt dây thần kinh mất.

Đường Phi cùng Quý Dương hai người ra tiếp đón Kiều tổng giám đốc Kiều thị. Đôi bên cùng nhau thảo luận về những truyện trên thương trường. Mãi tới khi Kiều tổng lái câu chuyện sang muốn phó thác con gái duy nhất của mình cho Đường Phi thì không khí trong bàn ăn đột ngột trở nên căng thẳng hẳn.

“Đường tổng giám đốc, tôi có tìm hiểu chút ít về cậu. Và tôi nghĩ sẽ rất hoàn hảo nếu cậu cùng nữ nhi của tôi kết hôn.”

“Kiều tổng giám đốc, ngài đã tìm kiếm các tư liệu về tôi có lẽ ngài cũng biết tôi không thích cái được gọi là hôn nhân chính trị.”

Đường Phi bực tức lên tiếng

“Đồng thời tôi cũng đã có người yêu. Tôi không muốn cô ấy tức giận.”

Anh cùng Mạc Di quan hệ thân thiết như vậy cũng có thể gọi là người yêu mà.

“Đường tổng giám đốc xem ra rất yêu thích người yêu nhỏ của mình.”

Kiều tổng mỉm cười nói.

“Chuyện đó là đương nhiên”

Đường Phi khẳng định

“ Thời này kiếm được một người như Đường tổng giám đốc đây thật khó. Nhưng nữ nhi nhà tôi cũng không phải một người phụ nữ bình thường. Tôi tin khi cậu gặp nó sẽ đồng ý kết hôn cùng nữ nhi của tôi.”

Kiều tổng giám đốc vui vẻ khẳng định.

“Chuyện đó sẽ không thể.”

Đường Phi ngay lập tức phủ định lại.

“Ở đời không thể nói trước được chuyện gì. Cuối tuần này tôi có tổ chứ một bữa tiệc gia đình để chào mừng nữ nhi của tôi. Tôi hi vọng hôm đó Đường tổng giám đốc sẽ có mặt ở đó.”

“Chuyện này, thực…”

Nhận thấy Đường Phi có ý định từ chối Kiều tổng ngay lập tức liền giải thích

“Tôi không có ý khác, chỉ là một bữa tiệc thôi, tôi cũng đã mời các thương nhân khác nên cậu không cần lo lắng.”

“Tôi hiểu, hôm đấy tôi sẽ đến đúng giờ.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Kiều tổng giám đốc vui vẻ gật đầu.

Mọi chuyện dường như lại trở về quỹ đạo của mình. Không khí trong bữa tiệc cưới càng ngày càng náo nhiệt. Trong bàn ăn, Đường Phi cùng Kiều tổng giám đốc hai người vui vẻ thảo luận chuyện công việc. Nếu không có chuyện kết hôn cùng con gái của Kiều thị thì hai người thật ưng ý nhau trong mọi công việc.

Quả thật, nếu nhìn vào bảo hai người là cha con thì chắc chắn mọi người sẽ gật đầu đồng ý.

––––•()•––––

Sau khi chạy khỏi chỗ của Đường Phi, Mạc Di bắt gặp Phương Nhã đang trò chuyện với mấy chị em trong công ty. Thấy cô, Phương Nhã cười rực rỡ, hướng cô vẫn tay.

Mạc Di không thể làm ngơ liền đi tới đó.

“Chị Phương Nhã, chúc mừng chị.”

“Cám ơn em. Hôm nay cũn cám ơn em nhiều lắm.”

“Cũng không có gì, giúp được chị là em vui rồi.”

“Thôi, hai chị em ta ra kia trò chuyện đi.”

“Vâng.”

Hai người cùng đi tới ban công bên cạnh lễ đường. Tới nơi, Phương Nhã mới để ý ngắm kĩ Mạc Di từ đầu tới chân. Phát hiện hai má của Mạc Di vẫn còn dấu ửng hồng, đôi môi thì sưng lên cô cũng đoán được 9, 10 nguyên do.

“Xem ra Đường tổng giám đốc của chúng ta không biết cách kiềm chế. Ngay cả trong bữa tiệc cũng không thể chờ đợi được làm những chuyện khiến người ta đỏ mặt. Nhìn kìa đôi môi của em cũng sưng đỏ lên rùi kìa. Thật là…”

Phương Nhã vui tính trêu đùa

“Chị Phương Nhã…chị…”

Mạc Di ngượng ngùng không nói thành lời.

“Được rùi chị không đùa nữa. Mà em cũng không cần ngại với chị đâu. Chuyện của em với tổng giám đốc. Chị cũng đã sớm biết được.”

“Sao…sao…chị…lại”

“Tất nhiên là do ông xã của chị nói rồi.”

Phương Nhã lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Cô kể cho Mạc Di nghe mọi chuyện mà cô biết.

Mạc Di lúc đầu kinh ngạc, khó có thể tin được. Sau đó khuôn mặt lại trở nên tràn đầy hạnh phúc.

“Chị Phương Nhã, cám ơn chị, chị đã giúp em một chuyện rất lớn đó.”

“Giúp được em là chị mừng rùi.”

“ ^o^”

––––•()•––––

Tiệc tàn, Đường Phi lái xe chờ Mạc Di về chung cư. Tới nơi, Mạc Di mời Đường Phi lên phòng của cô. Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Đường Phi thấy cũng muộn nên quyết định trở về. Mặc dù anh không muốn một chút nào.

Mạc Di đưa Đường Phi ra cửa. Khi anh định bước đi thì đột nhiên Mạc Di ôm lấy Đường Phi, cả người cô dán chặt vào lưng anh.

Bộ ngực đẫy đà của cô ma sát với lưng của anh, làm cho Đường Phi nổi lên phản ứng. Cả người anh đứng bất động. Anh sợ nếu cử động sẽ không kìm được mà ăn cô ngay tại đây. Anh muốn lần đầu của anh và cô là trong đêm tân hôn (Y Nắng Tình: mẫu người đàn ông như anh quả thực quá lí tưởng.)

Đột nhiên, Mạc Di gọi anh, giọng nũng nịu

“Phi”

Một câu nói của cô đánh vỡ hoàn toàn hàng rào phòng thủ của anh. Anh xoay người đem cô ôm vào trong lòng. Cô đang định nói gì thì bị anh chặn lại. Anh cuồng nhiệt hôn lên đôi môi đỏ mọng. Lưỡi của anh trượt vào bên trong khoang miệng, hút lấy mật ngọt.

Mạc Di quàng tay qua cổ của anh, nhiệt tình đáp trả. Hành động của cô như cổ vũ cho anh. Anh lớn mật đặt tay lên nơi đẫy đà của cô, cách một lớp áo xoa nắn. Hành động này của anh, đem đến cho cô một cảm giác thoải mái. Khiến cô bật lên tiếng kêu kiều diễm.
Bình Luận (0)
Comment