Lão Bản, Nhượng Ta Thượng!

Chương 1

Bữa trưa, cũng như thường ngày, bên cạnh ta tụ tập một đám người nghe trung thực, bị bọn họ như chúng tinh phủng nguyệt (sao vây quanh trăng) bao vây ở giữa.

“Hảo, thời gian tư vấn tình yêu, thời hạn ba mươi phút, mỗi người chỉ được phép hỏi một vấn đề. Không được lặp lại câu hỏi, không được tùy ý chen mỏ xen ngang, không được ồn ào chửi rủa, không được nghi ngờ đề nghị anh minh thần võ của ta, ai vi phạm sẽ bị tha ra ngoài hành hung một trăm lần…..”

Ngồi trên sô-fa thoải mái nhất của nhà ăn công ty, ta lười biếng cong khóe miệng, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bắt đầu phất tay xuống (kiểu bổ tay của mấy anh trọng tài quyền anh ý), “Bắt đầu!”

“Ta đến trước ta đến trước….” Tiểu Mỹ với một đầu tóc ngắn xinh đẹp là người giơ tay đầu tiên, cô bé là thực tập sinh trẻ tuổi nhất công ty, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn phi thường đáng yêu, trước mắt đang là thực tập năm ba, đến công ty sắp xếp hồ sơ.

“Nói.” Ta bĩ bĩ phun ra một chữ.

“Cường ca, em rốt cuộc nên hay không nên chấp nhận theo đuổi của học trưởng?”

Hai mắt hắc bạch phân minh của Tiểu Mỹ nháy nháy nhìn ta hỏi, nhìn là biết ngay cô bé thực phiền não, hai mắt đen thui.

“Tại sao lại không, học trưởng có cái gì không tốt?”

“Chính là học trưởng đeo cặp kính con ếch ghê tởm, tam côn tử đả bất xuất nhất cá muộn thí (hem bít là gì, giúp ta với), cùng hắn nói mấy câu đã đỏ mặt, lại quê mùa ngốc nghếch quá tên nhà quê!” Tiểu Mỹ đô khởi cái miệng nhỏ đáng yêu, “Bạn trai người ta mỗi người đều theo mốt mới, vừa dễ nhìn lại thú vị, em thật sự không thể chấp nhận được, người ta muốn có một bạch mã hoàng tử a…….”

“Cáp, mỗi người đều thích bạch mã hoàng tử, trên đời lấy đâu ra lắm bạch mã hoàng tử như vậy?” Ta không chút khách khí ngoáy ngoáy lỗ tai…..

“Ngươi nhìn thấy bạch mã hoàng tử, căn bản không phải ngựa bạch chính tông mà là ngựa đen sơn trắng, hoặc là quỷ mã biến chủng ra. Hương hoa nhà không bằng hương hoa dại, cái gì đó trong bát người ta vĩnh viễn không bao giờ bằng đồ trong bát mình, nhưng sự thực chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ. Cho nên đừng dễ dàng đem kỳ vọng trong mắt mình tùy tiện rọi lên đầu người khác.” (chém)

“Ô ô ô….. Chính là bạch mã hoàng tử cùng cô bé lọ lem từ xưa đã có a.” Tiểu Mỹ đáng thương hề hề nhìn ta…..

“Cho nên đó chính là truyện cổ tích. Tiểu Mỹ, cô đã hai mươi tuổi, vẫn là sinh viên, bộ dáng lại đáng yêu không nên chỉ dùng để trang trí, phải động não nhiều một chút.”

Ta duỗi tay, còn chưa mở miệng nói cái gì, Kì Kì ngồi bên cạnh lập tức đưa qua trà sữa trên bàn, thật sự là biết người hiểu ý, trẻ nhỏ dễ dạy a.

“Hảo, nói lần chót, cho dù trên đời này thực sự có bạch mã hoàng tử, cùng hắn xứng đôi cũng chỉ có công chúa Bạch Tuyết, cô nghĩ là mình phải không?” Ta híp mắt, đem nàng nhìn từ đầu đến chân đánh giá: “Không ngực không mông lại không có tiền, công chúa trước dẹt sau bình, yêu đương được đến mấy lần, công phu trên giường chắc chắn không tốt, dựa vào cái gì hấp dẫn được bạch mã vương tử vừa cao ráo vừa đẹp trai đến theo đuổi?” (a độc mồm độc miệng quá đê =3=)

Lời nói cay độc khiến Tiểu Mỹ nghẹn lại một trận, trên mặt hết xanh lại trắng, cũng may mọi người xung quanh cũng quen với miệng lưỡi của ta nên đều là một bộ dáng ngoan ngoãn xem ta ‘tạo mưa’ (nước bọt bay tung tóe ý).

“Chẳng lẽ……. em thật sự chỉ có thể nhận tên học trưởng quê mùa kia?” Tiểu Mỹ lẩm bẩm nói, không cam lòng giãy dụa.

“Nếu cứ chọn ba lấy bốn thế này, cô sớm muộn gì cũng thành bà cô đồng trinh.” Ta nhíu mày, lên giọng nói: “OK, pass, người tiếp theo……”

“Chờ một chút, Cường ca, vì cái gì? Cho em một cái lý do tiếp nhận hắn.” Tiể Mỹ không phục hỏi

Ta nhìn nàng, mỉm cười: “Chỉ bằng trận bão cuối tuần trước, cô phải ở lại văn phòng không về được nhà, hắn không ngại mạo hiểm mưa gió tới đón cô, cô không cho hắn cái nhìn dễ chịu mà hắn cũng không oán than nửa câu. Tiểu Mỹ, bỏ qua hắn, cô nhất định sẽ hối hận.”

Tiểu Mỹ ngẩn ngơ, lâm vào trầm tư.

Ta thay đổi cái tư thế, vắt chân bắt chéo, nói: “Next.”

“Cường ca, ta có vấn đề nga.” Kì Kì giơ tay, nàng là tiểu kế toán của công ty, dáng người khéo léo thướt tha, khuôn mặt trái xoan thanh tú.

“Mấy ngày gần đây khi học bổ túc, ta gặp được một vị nam sinh, bộ dạng rất tuấn tú, không thể không yêu. Ta lấy dũng khí nói chuyện với hắn, hắn lại xa cách, hướng hắn ngỏ lời hắn lại làm như không thấy. Thật không rõ vì cái gì phải cự tuyệt ta, chẳng lẽ ta không phải mẫu hình hắn thích sao? Cường ca, ta thực sự phiền não nha, có phải hay không trước kia là ta nói sai cái gì đó đắc tội hắn? Ngươi cảm thấy ta có nên tiếp tục chủ động theo đuổi hắn không? Hay là nói, hiện tại nam sinh không thích nữ sinh chủ động? Ta nên từ bỏ sao?”

“Hắn có bạn gái không?” Ta hỏi

“Không có nha. Ta có hỏi qua bạn bè hắn, chính vì nguyên nhân hắn không có nên ta mới chủ động như vậy.”

“Tốt lắm, tuy rằng cô hỏi rất nhiều vấn đề, hoàn toàn vượt qua quy định, bất quá xem ở chúng nó đều có liên hệ với nhau, tạm thời không truy cứu.” – Ta thanh thanh giọng nói: “1, Không nên dễ dàng phủ định chính mình. 2, Nữ sinh theo đuổi nam sinh cũng không phải bị coi thường, mà là có yêu có dũng khí hành động, đáng khen ngợi. 3, Nam sinh này không đáng cho cô theo đuổi, bỏ đi.”

“Vì cái gì?” Kì Kì kêu lên.

“Bởi vì hắn không có bạn gái, lại làm như không thấy một nữ sinh xinh đẹp như cô, tám chín phần mười không phải bệnh liệt dương thì cũng là GAY.” (mí nàng nghĩ nó thuộc loại lý do nào…))

“Không thể nào……..” Kì Kì suy sụp hạ khóe miệng.

“Cô đã đem ý định của mình biểu hiện thật rõ ràng, hắn lại cố tình có mắt không tròng. Loại như hắn có gì phải lưu luyến, chẳng lẽ trên đời này không có nam nhân? Cô mới đầu hai mươi không phải đầu tám mươi lão thái bà, không nên chọn bậy món đồ hư thối để ăn. Đường này không thông ta chọn đường khác là được.” Ta lại uống một ngụm trà sữa, đem trả nàng, “Pass, người tiếp theo.”

“Cường …… Cường ca!”

Phục vụ nhà ăn Vạn Tử thở hồng hộc chạy lại đây, xem ra mị lực của ta thật sự là già không bỏ nhỏ không tha, nam nữ đều chết.

“Anh nhất định phải giúp tôi phân tích một chút…..” Vạn Tử lau mồ hôi trên mặt, hắn thể chất mau ra mồ hôi, chỉ cần hơi vận động nhiều chút là cả người đều bóng loáng, “Tôi vẫn không quên được mối tình đầu của mình, nhưng cô ấy lại đã có bạn trai mới. Bất quá tôi cảm thấy cô ấy với tôi dư tình chưa dứt, bởi vì cô ấy không cự tuyệt tôi theo đuổi cùng quà tặng của tôi, còn nói tôi hãy chờ cô ấy một thời gian….”

“Cô ấy có nói chờ bao lâu không?” Ta đưa cho hắn một tấm khăn giấy

“Cám ơn Cường ca…..” Hắn cảm kích lau mồ hôi. “Cô ấy chưa nói, bất quá cô ấy nói tôi hãy cho cô ấy thời gian, đừng suốt ngày hối thúc cô ấy, một khi quyết định, cô ấy tự nhiên sẽ nói cho tôi biết, tôi chỉ cần ngoan ngoãn chờ cô ấy là được…..”

“Tốt lắm ta đã hiểu, ngươi chỉ cần nói với nàng ta hai chữ…..”

“Hai chữ gì?” Vạn Tử trông mong nhìn ta.

“Fuck • you!” Ta hai tay khoanh trước ngực, “Vạn Tử, ta sẽ giới thiệu cho ngươi nữ sinh đáng yêu hấp dẫn hơn vạn lần, loại phách chân tộc (dạng hai chân > bạn hem bít nên dịch ra sao) hay chần chờ này bỏ đi…..”

“Cám ơn Cường ca……. cám ơn Cường ca……” Vạn Tử cảm kích chạy ra

Tuy rằng Trác Cường ta một không tiền hai không thế, nhưng quen biết đúng là không ít người, tam giáo cửu lưu loại nào cũng có, nhất là mấy tiểu cô nương trẻ tuổi như Tiểu Mỹ.

Đương nhiên không phải ta háo sắc, mà là do ta vừa lưu manh lại vừa khôi hài, miệng ác độc nhưng nội tâm rất ôn nhu, còn có thể thay người giải quyết phiền não yêu đương, đương nhiên mấy tiểu cô nương rất hoan nghênh, nhìn hoa hoa thảo thảo non mềm có thể vắt ra nước quanh ta là biết.

“Ai, Cường ca, ngươi nói trên đời này không có chân tình sao? Vì cái gì tìm kiếm mỏi mắt, người nọ lại là ngọn đèn cạn dầu a?” (chém) Bảo Đế sâu kín thở dài.

Bảo Đế là nữ nhân quá tuổi kết hôn ở công ty ta, xem mặt không thành không đến một ngàn cũng hơn một trăm, cho đến bây giờ, đừng nói là cá lớn, ngay cả tiểu con tôm cũng không có. (ý là già ko có ai mà trẻ cũng ko có một mống… ế rùi!)

Một trận gió lạnh thổi qua, ta kìm lòng không đậu run lên một chút.

Đầu năm nay, cư nhiên còn có người theo đuổi thực tâm?! (mí nữa a cũng vậy thui, khỏi bỉ người ta làm gì.)

“Chân tình? Chân tình chính là phù vân cuối chân trời kia.”

Ta rốt cuộc biết Bảo Đế vì cái gì đến bây giờ vẫn giường không, không phải bởi vì nàng đeo cặp kính cận khó coi, lại càng không phải bởi vì nàng là trạch nữ, mà là vì nàng đang theo đuổi mộng tưởng không thực tế.

“Phù vân cuối chân trời?”

“Thấy được sờ không được, gió thôi qua liền bay mất.” Ta sờ sờ cái lỗ tai, “Bảo Đế, vạn sự khởi đầu nan, có nhiều nam nhân ngỏ lời với cô, cô lại chỉ biết chăm chú truy tìm cái chân tình nọ kia, nó căn bản là thứ vô sỉ lừa xử nam xử nữ. Hà cớ gì, đời người ngắn ngủi như sương sớm, rất nhiều người ngay cả tình yêu theo đuổi đều không được, cô cư nhiên lại muốn chân tình? Còn tiếp tục như vậy, đừng trách ta miệng quạ đen, cô thật sự sẽ trở thành bà cô ba lăm tuổi ế chồng!”

“Cường ca, miệng thực độc.” Bảo Đế ai oán nhìn ta.

“Thuốc đắng dã tật a……. Khụ khụ……” ta nhịn không được khụ một tiếng, ai, nói nhiều quá ngay cả họng cũng ngứa.

“Cường ca ăn miếng lê.” Kì Kì nhu thuận đưa qua một miếng lê gọt vỏ sạch sẽ.

“Cảm ơn.” Ta liếc nhìn đồng hồ một cái, phất tay, “Nếu không còn vấn đề gì, hôm nay chấm dứt tại đây. Mọi người về nhà, hảo hảo lĩnh ngộ mấy lời vàng ngọc của ta, tổng kết kinh nghiệm giáo huấn, tiếp tục tôi luyện kỹ xảo ‘cưa’ soái ca cùng mỹ nữ, không nên cô phụ một mảnh hảo tâm của ta.”

“Cám ơn Cường ca.” Mọi người vừa lòng tản đi.

Chính phủ thực nên khen tặng cho ta bằng khen công dân gương mẫu. Có ta Trác Cường ở, cứu đi rất nhiều thiếu niên thiếu nữ đang trưởng thành bàng hoàng bất lực, phùng bổ (chắp vá) rất nhiều mảnh tâm linh gần như tan nát, thay cảnh sát cùng bệnh viện tiêu trừ rất nhiều phiền phức cũng như tiết kiệm được nhiều nhân lực vật tư…..

Ta góp phần xây dựng nên một xã hội hài hòa ổn định, làm ra rất nhiều cống hiến mà một lời khó nói hết, đáng tiếc, không ai biết đến việc này!

Ai, anh hùng vô danh dù sao vẫn phải chịu một chút tịch mịch.

“Tiểu Cường!”

Đột nhiên, một câu xưng hô cực sát phong cảnh từ phía sau truyền tới, cổ căng thẳng,ta đã bị người một phen ôm lấy…….

“Hầu tử chết tiệt, ta đã cảnh báo ngươi bao nhiêu lần, không được gọi ta Tiểu Cường.”

Ta duỗi khuỷu tay, hung hăng đánh lên ngực tên kia, gã kêu lên một tiếng đau đớn, ăn đau đến buông ta ra.

“Tiểu Cường, ngươi xuống tay thực độc.”

Gã xoa ngực, đáng thương hề hề nhìn ta, nước mắt ở trong mắt chuyển a chuyển, ta đương nhiên sẽ không bị bề ngoài giả dối của gã lừa.

Vị giày da tây trang trước mắt này, bề ngoài như ánh mặt trời sáng sủa, có mắt có mũi, bên ngoài bọc một tầng da thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nội tâm lại là tên đầy nhiệt huyết ngu ngốc, trình độ tám chuyện không kém gì ta.

Gã, chính là đồng sự kiêm bạn cùng phòng của ta —— Hầu Tử Tề.

Từ một khắc gặp mặt, chúng ta liền nhận ra xú vị…….. Ách, không, là hứng thú hợp nhau, thường xuyên qua lại, thông đồng làm bậy, là hai tên dở hơi trong công ty. (ngưu tầm ngưu mã tầm mã, e hiểu mà….)

“Tiểu Cường, ngươi lại ở đây yêu ngôn mê nhân hoặc chúng?”

“Muốn chết!” Ta một chưởng bổ lên đầu gã. “Hủy đi danh tiếng của ta, ngươi chán sống hả?”

“Vốn chính là a.” Hắn cười hì hì ôm ta, ghé bên tai nói: “Ngươi này đó ngụy biện yêu ngôn, chỉ có thể lừa mấy thiếu niên thiếu nữ ngây thơ, chính ngươi còn không phải thất tình……”

“Câm miệng.”

Ta một phen che cái miệng thối của gã, đỡ để loại người này hủy hoại danh tiết của ta.

“Ngô……”

“Còn nói nhảm ta khâu miệng ngươi lại!” Ta hung tợn uy hiếp, thấy gã gật đầu không ngừng mới buông ra.

Đáng giận, chuyên gia ái tình kinh nghiệm phong phú như ta, lẽ ra phải tung hoành bụi hoa, trái ôm phải ấp, tam thê tứ thiếp, phong lưu khoái hoạt, không nghĩ tới, ta chẳng những không có, ngược lại từ đầu tới cuối cùng một bạn gái kết giao thử, cuối cùng lại thoát không khỏi số mệnh bị đối phương ‘đá’.

Đây là sỉ nhục lớn nhất kiếp này của Tiểu Cường ta!

“Cường ca cùng Tề ca hảo thân mật ác……”

Tiểu Mỹ hai tay giao nắm, hai mắt lòe lòe lục quang nhìn chăm chăm ta cùng Hầu Tử Tề, ánh nhìn nóng bỏng giống như sói đói rình mồi. (đồng nghiệp nà =))

“Tiểu Mỹ, ngươi đừng hiểu lầm, ta cùng hắn không có loại quan hệ này.” Ta vội nói

“Ta không hiểu lầm, không hiểu lầm……” Tiểu Mỹ hai mắt tiếp tục phát sáng nhìn chúng ta, “Cường ca cùng Tề ca, các ngươi nhìn qua hảo xứng nga, đẹp mắt cực kỳ, tựa như một đôi tình nhân.”

Ta chân mềm nhũn, thiếu chút nữa trượt ngã.

Nữ nhân làm thuê cho công ty này, vừa thấy ta Cùng Hầu Tử Tề hai mắt liền phát sáng, hưng phấn giống như trúng thuốc lắc vậy.

Ta có nghe qua trên đời này tồn tại một loại sinh vật mang tên ‘Hủ nữ’, ước gì thiên hạ nam nhân đều là đồng chí, vừa nhìn thấy hai nam nhân ở chỗ tối liền hét chói tai liên tục, giống như phát hiện ra bảo tàng trân quý (vốn là….). Bất hạnh thay, ‘Hủ nữ’ ở công ty ta không ít, hại ta thường xuyên bị các nàng đầu độc.

“Tiểu Mỹ, thật vậy chăng? Ta cũng hiểu đựơc chúng ta rất xứng đôi, đúng không, thân ái?”

Con khỉ chết tiệt này, không những không phủ nhận ngược lại còn cùng nàng vào hùa, một phen ôm lấy ta, dẩu cái miệng thối lại đây làm bộ muốn hôn ta, rước lấy Tiểu Mỹ, Kì Kì cùng mấy nữ sinh hưng phấn thét chói tai, thiếu chút nữa phá hư màng nhĩ của ta.

“Hôn đi……. Dùng sức hôn xuống đi………”

“Hai người bọn họ hảo đẹp đôi a…..”

“Ta đã nói hai người họ khẳng định là một đôi……”

“Bỏ tiền bỏ tiền, ta thắng! Ta đã nói bọn họ khẳng định là GAY, hai đại nam nhân, suốt ngày như hình với bóng, chỉ kém chưa cùng mặc một cái quần, hơn nữa đều không có bạn gái, không phải GAY là cái gì? Mau bỏ tiền, một người một ngàn đồng a một ngàn đồng……”

( =))) hủ a, tập đoàn hùng mạnh nhất trên thế giới a …. ôi cái bụng bạn =)))))

Khóe mắt của ta một trận run rẩy, đầu đầy hắc tuyến.

Thói đời ngày nay……

Ai, không nói gì nhìn trời.

“Hừ…….”

Đột nhiên, có người hừ lạnh một tiếng, ta cả người cứng đờ, toàn thân tóc gáy đều dựng thẳng lên.

“Giám đốc!”

Nguyên bản không khí náo nhiệt nháy mắt hạ xuống 0 độ.

Tiểu Mỹ, Kì Kì cùng Bảo Đế trao đổi một cái ánh mắt, theo góc tường lặng lẽ trốn đi, rất giống chuột trộm dầu nhìn thấy miêu. Nháy mắt cả nhà ăn to như vậy cũng chỉ còn lại ta, Hầu Tử Tề cùng giám đốc ba người, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Buông…….” Ta mạnh mẽ nhéo thắt lưng Hầu Tử Tề.

“Ác.” Hầu Tử Tề lúc này mới tỉnh lại, vội vàng đem ta buông ra.

“Giám đốc, không nghĩ tới ngài cũng tới nhà ăn công nhân dùng cơm, thật sự là rất cần kiệm tiết kiệm….” (ảnh xuống bắt gian đó)

Ta hướng người nọ thí điên thí điên chạy tới, trên mặt là nụ cười nịnh nọt, vỗ mông ngựa vang dậy trời.

“Nếu mỗi ông chủ đều giống ngài như vậy, không biết có thể thay công ty tiết kiệm rất nhều, ngài thực sự là tấm gương tốt cho mọi người học tập. Ta thật sự rất may mắn, có thể gặp một giám đốc trăm năm hiếm thấy như ngài…..”

“Khụ khụ………”

Hầu Tử Tề bên người thực sự ho rất thống khổ, hai má đỏ bừng. Không biết là bị mấy lời của ta làm cho cảm động hay là ghê tởm nữa. (cái sau đúng hơn!)

Giám đốc không để ý tới hồ ngôn loạn ngữ của ta, chính là thản nhiên liếc mắt một cái, ý tứ không rõ, trong ánh mắt tối tăm nhìn không ra cái gì. Quả nhiên không hổ là giám đốc, sâu không thấy đáy, không giống như người khác, liếc mắt một cái là biết vài phân mấy lượng.

“Giám đốc, ngài muốn ăn cái gì? Sandwich chân giò hun khói ở đây ăn cũng không tệ lắm, cơm hộp cũng khả dĩ nếm thử…… Ngàn vạn lần không nên mua phần thịt gà, ta cảm thấy thịt gà hôm nay không được tươi, ăn vào không tốt dễ bị tiêu chảy, ta vừa rồi đã muốn kiến nghị với chủ nhà ăn…..” Ta giống như con chó nhỏ quẫy đuôi chạy quanh bên người giám đốc.

Hôm nay giám đốc vẫn cùng bình thường giống nhau, mặc âu phục hàng hiệu màu đen, toàn thân cao thấp cẩn thận tỉ mỉ. Tóc tựa hồ mới cắt, thân thể có vẻ cường tráng hơn bình thường, ngũ quan anh tuấn đậm nét, vừa suất vừa có khí chất nam nhân, tràn ngập mị lực dương cương.

Hắn so với ta cao hơn một chút, trên dưới 1m8, dáng người cao ngất như tùng, toàn thân là một tỷ lệ hoàng kim. Nam nhân bộ dạng anh tuấn ta gặp qua không ít, nhưng giống như giám đốc vừa đẹp vừa có khí chất nam nhân, thật sự là trên đời hiếm thấy!

Có câu nói rất hay, hồi mâu nhất tiếu lục cung thất sắc (ngoái đầu nhìn lại cười, lục cung mất sắc).

Hắn không cần cười, chỉ cần hướng phía ta, hơi hơi ngẩng góc bốn mươi lăm độ, khốc khốc, lạnh lùng ném qua một ánh mắt thâm thúy, nháy mắt có thể đem trái tim giết cả vạn lần a vạn lần! Đáng tiếc, ở công ty ngây người non nửa năm, số lần giám đốc nhìn ta, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Không hổ danh là nhân tài số một, hắn phong độ cực tốt, mặc kệ công nhân mang cho hắn rắc rối nào, hắn đều có thể mặt không đổi sắc, cho dù đang nổi giận, ta cũng chưa từng nghe qua hắn nói nặng một câu. Hắn là một người thập phần nghiêm khắc, làm việc rất có nguyên tắc, có nề nếp, yêu cầu bản thân rất cao. Bởi vì là hình tượng quá hoàn mĩ, làm hại mọi người sùng bái không thôi, lại có điểm sợ hắn.

“Giờ nghỉ trưa hình như đã hết?”

Giám đốc lạnh lùng nói, đối với nhiệt tình của ta làm như không thấy.

Lại một lần nhiệt kiểm thiếp lãnh mông (mặt nóng gặp mông lạnh, là sao???), ta cũng không để ý, chỉ lo mê đắm trộm ngắm cái mông duyên dáng của hắn….

Đáng tiếc, cặp đùi thon dài như vậy, dáng người tốt như vậy, nếu mặc quần bò bó sát, không biết sẽ là cảnh đẹp khiến người loạn phun máu mũi cỡ nào.

Từ trên người hắn, truyền đến thản nhiên hương khí. Hắn tựa hồ thay đổi nước hoa, trong thanh nhã có một tia mị hoặc gợi cảm, càng khiến người ta thêm tâm viên ý mã, thần hồn điên đảo.

Ta cảm thấy được chính mình giống như đang nằm trong một căn phòng lãng mạn, ngoài cửa sổ đối diện biển xanh, thanh phong phất nhẹ, rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng phất phơ…..

Trên chiếc giường lớn màu xanh thẫm, chính là giám đốc đã bị ta lột sạch sẽ, thân thể lõa xích với da thịt màu đồng.

Thân thể hắn là tam giác hoàn mỹ, ***g ngực rộng rãi cùng vùng bụng phẳng vân da rõ ràng, phần nam tính mê người ngang tàng ẩn nấp giữa hai chân thon dài….. xịt máu

Hắn ngẩng đầu, khóe môi hơi hơi giơ lên, lấy ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, biểu tình vừa dẫm đãng lại vừa ngây thơ, vừa khiêu khích lại dục nghênh còn cự, làm cho người ta hận không thể một phen nhào tới, đem hắn từ đầu tới chân ăn kiền mạt tịnh, XXOO một trăm lần a một trăm lần…..

“Đau đau đau……..”

Đột nhiên, cái lỗ tai truyền đến một trận đau nhức, đánh gãy ảo tưởng của ta, Hầu Tử Tề con khỉ này, cư nhiên ở phía sau phá hư mộng đẹp của ta.

“Thực xin lỗi, giám đốc, chúng ta trở về làm việc.” Hắn mạnh đè lại đầu của ta, đối giám đốc cúi người một cái, kéo ta đi ra ngoài.

“Hầu tử chết tiệt, ngươi muốn kéo rớt tai ta luôn sao?” Trở lại văn phòng, ta xoa cái tai đã muốn đỏ bừng, bất mãn oán giận.

“Tiểu Cường chết dẫm, ta đây là cứu ngươi, thật là chó cắn Lã Động Tân (= làm ơn mắc oán), không nhìn ra hảo tâm của người tốt.” Hầu Tử Tề thấp giọng mắng: “Ngươi vừa rồi thiếu chút nữa đem Khuất Viễn Lăng ra thị gian! Hắn sắc mặt đã muốn đen ngang với Diêm vương, ngươi nếu còn không biết thu liễm, sớm muộn gì cũng phải cuốn gói. Người ta là quấy nhiễu *** cấp dưới, ngươi khen ngược, cư nhiên dùng ánh mắt thị gian cấp trên. To gan lớn mật, ngươi không muốn sống nữa phải không?”

“Di, rõ ràng vậy sao?” Ta sờ sờ lỗ tai.

“Vô nghĩa, trong mắt ngươi bắn ra *** quang, quả thực như bóng đèn mấy trăm ki-lô-oát. Ngay cả ta đứng cách xa như vậy cũng cảm thấy được uy lực *** đãng của ngươi…..” Hầu Tử Tề run lên, sờ sờ cánh tay

“Được rồi, về sau ta sẽ chú ý.” Ta cười gượng một tiếng, ngượng ngùng ngồi xuống.

Văn phòng là kiểu mở, sáng sủa sạch sẽ, thập phần hiện đại hóa. ta cùng Hầu Tử Tề mặt đối mặt, cách nhau một tầng bản chắn nhỏ.

Nơi làm việc của ta là do một tay Khuất Viễn Lăng gây dựng nên. Ta bốn tháng trước gia nhập công ty, trước mắt đại khái có ba mươi mối làm ăn bên ngoài. Quy mô tuy nhỏ nhưng lại rất ổn định phát triển. Cứ theo tình hình trước mắt, có lẽ cầm cự không bao lâu nữa, công ty cần nhiều thêm một lượng máu mới mới khả dĩ khả quan hơn.

Không biết là bởi vì quan hệ của Khuất Viễn Lăng không tồi hay là vì kinh doanh được, trong giới thương nghiệp cũng có chút tên tuổi. Nghiệp vụ phát triển không ngừng, đơn đặt hàng kéo nhau mà tới, mỗi đơn đều trị giá trên trăm vạn, thường xuyên vội tới chúng ta vắt chân lên cổ mà chạy, tăng ca là cơm bữa.

Bất quá cũng may tăng ca đều có thêm hai phần tiền lương, mà phúc lợi của công ty cũng không tồi, thỉnh thoảng lại tổ chức các loại hoạt động giải trí, chúng ta tự nhiên không có nửa lời oán hận.

Còn hơn mấy ông chủ bóc lột sức lao động nhân viên khác, Khuất Viễn Lăng được cho là khẳng khái hào phóng, chăm sóc cấp dưới, bởi vậy bầu không khí công ty rất hòa hợp, đồng sự ở chung thân thiện gắn kết.

Khuất Viễn Lăng là hình mẫu điển hình khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Cha mẹ hắn đều là tầng lớp công nhân, lấy được điểm thi đại học loại ưu sau, hắn bắt đầu làm thêm ngoài giờ, sinh hoạt học phí toàn bộ đều do chính mình kiếm, chưa từng ngửa tay xin nhà lấy một phân tiền.

Chưa tốt nghiệp hắn đã thành lập một công ty mậu dịch cho riêng mình, tốt nghiệp xong hắn bắt đầu làm ông chủ, ngay từ đầu chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, cho đến bây giờ phát triển thành một công ty mậu dịch có tiền đồ rộng mở.

Người này năng lực thực cường hãn, so sánh với hắn, chính mình là kẻ đã qua tuổi hai lăm thực vô tích sự, chỉ biết đả hỗn hạt cuống (đả – đánh hỗn – hồ đồ hạt – mù, lòa cuống – đi dạo => chả bít nó là cái gì nữa!), quả thực là sâu mọt của xã hội!

Ta tự hiểu mình, chưa bao giờ so sánh với phần tử tinh anh, nếu không chỉ biết nghiêm trọng đập tan tin tưởng của mình.

Ta tin tưởng vững chắc chính mình cũng có giá trị, thí dụ như thay người khác giải quyết vẫn đề tình cảm, thí dụ như thay đội cảnh sát cùng đội cứu hỏa tiết kiệm không ít tiền xăng….. Đương nhiên trên đời này mỗi người đều có một giá trị riêng nhất định, cho dù mỗi người đều hô cố gắng, cũng tới một mức độ nào đó xúc tiến sinh vật tuần hoàn. Tưởng tượng tới đây, ta lại cảm thấy được có chút buồn bực.
Bình Luận (0)
Comment