Lão Bản, Nhượng Ta Thượng!

Chương 7

Mang ta đi hiệu thuốc mua đủ thuốc sau, Khuất Viễn Lăng liền chở ta ra phố. Mới đầu ta nghĩ hắn hội đưa ta về nhà, chính là càng đi càng thấy không đúng…….

“Giám đốc, chúng ta đây là đang đi đâu?”

“Đi tới nơi có thể cho ngươi hảo hảo dưỡng bệnh.” Khuất Viễn Lăng thản nhiên nói.

Nơi có thể dưỡng bệnh? Lỗ tai của ta có điểm ngứa, chồn cấp kê chúc tết, rõ ràng tâm tư bất chính a.

Mười lăm phút sau, ô tô chạy vào một biệt thự ở sườn nội thành phía tây.

Ta đã có nghe qua về nơi này. Đây là đoạn đường hoàng kim mới khai phá, yên tĩnh, giao thông thuận lợi, biệt thự chiếm đa số, cũng có một số nhà trọ cao cấp được rao bán.

Nếu ta nhớ không lầm, giá bất động sản nơi này là cao nhất thành phố, không phải nơi cho loại bình dân tiểu tốt như ta mơ tưởng tới.

Không đợi ta phản ứng lại, xe liền dừng tại trước cửa một biệt thự xinh đẹp. Xuống xe sau, Khuất Viễn Lăng lấy ra cái chìa khóa, mở cửa nói: “Đây là nhà ta, ngươi nghỉ ngơi ngay tại nơi này.”

Trên người Khuất Viễn Lăng tản mát ra một cỗ khí thế nghiêm nghị không cho cự tuyệt, khiến ta chỉ có thể giương mắt 45 độ trông mong nhìn hắn.

“Trong nửa giờ nữa dì Phương giúp việc sẽ tới nấu cơm dọn dẹp nhà cửa. Một ngày ba bữa, ngươi phải ăn đúng hạn, dì ấy sẽ để mắt tới ngươi, đừng nghĩ có thể lừa dối qua quan. Khoảng 1 giờ thì bác sĩ riêng của ta sẽ tới, kiểm tra toàn thân một lần nữa cho ngươi, 2 giờ ngươi phải uống thuốc đau dạ dày. Đêm nay ta phải tiếp khách hàng không về ăn cơm chiều, ngươi không cần đợi ta, ta đi rồi……..”

Đại khái là biểu tình của ta rất khó hiểu đi, Khuất Viễn Lăng dừng một chút, bổ sung: “Ngươi có thể coi đây là nhà mình, không cần ngại.”

“Uy………..”

Ta còn chưa kịp nói cái gì, Đại lão gia hắn liền huy tay, thực tiêu sái chui vào trong xe, vài giây sau liền biến mất trong tầm mắt của ta.

Khuất Viễn Lăng người này rốt cuộc đang định làm gì?

Ta ngơ ngác nhìn chung quanh…….

Biệt thự có hai tầng, trang trí đơn giản tao nhã, không nhiễm một hạt bụi, đích thực hợp với cá tính nghiêm cẩn của Khuất Viễn Lăng. Phòng khách mở rộng ngập ánh mặt trời, thảm lót sàn màu ngà vừa dày vừa ấm áp, đi lên không vang một tiếng động, chiếm cứ hơn phân nửa mặt tường là màn hình TV, đối diện với bộ sô-fa màu đen sang trọng giữa phòng khách.

Ta xem xem bộ tây trang bẩn hề hề lại nhăn nhúm không khác gì mớ giẻ rách trên người, cũng không biết xấu hổ ngồi trên bộ sô-fa cao cấp đó vạn nhất bị dơ, ta đây đền không nổi đâu.

Xem ra, ‘nơi có thể hảo hảo dưỡng bệnh’ mà Khuất Viễn Lăng vừa nói không hề nghi ngờ chính là nhà của hắn?

Thực làm người ta khó có thể tin……….

Hắn làm chi đối ta tốt như vậy?

Nói chung, giám đốc trả tiền viện phí thuốc men cho nhân viên sinh bệnh đã muốn đủ hiếm có, như thế nào còn mang nhân viên về nhà chiếu cố? Chẳng lẽ, ta nghi oan cho Khuất Viễn Lăng, hắn không phải tên tư bản hiểm độc, mà là thánh mẫu tiểu thụ đại từ đại bi phổ độ chúng sinh?

Đang lúc ta miên man suy nghĩ hết sức, dì Phương giúp việc đã tới rồi. Dì là người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi, khuôn mặt mập mạp hiền lành, vừa nhìn thấy ta liền như mãnh hổ xuống núi lao tới….

Ta hoảng sợ, nghĩ tới mị lực của chính mình đã tới cảnh giới già không bỏ nhỏ không tha, câu nam dẫn nữ, ngay cả bà dì 50 đều đối ta nhất kiến chung tình, khẩn cấp hướng ta biểu đạt tình yêu, hại ta thiếu chút nữa cướp đường mà chạy ( |||), cũng may bà dì này chính là chạy tới nắm lấy tay ta, cao thấp đánh giá, trong mắt bao hàm nhiệt lệ thương xót…….

“Con chính là đứa nhỏ bị chảy máu dạ dày mà Tiểu Khuất đã kể? Thật đáng thương, tuổi còn trẻ đã chảy máu dạ dày, nghiệp chướng a, về già làm thế nào a? Nhìn con bộ dáng khỏe mạnh như vậy, bên trong lại kém đến không được, phải hảo hảo bồi dưỡng a, người trẻ tuổi, nếu không sau này không quen được bạn gái thì sao?”

Tiểu Khuất?

Run……… Ta rất khó tưởng tượng biểu tình của Khuất Viễn Lăng nếu nghe thấy dì Phương gọi hắn ‘Tiểu Khuất’.

“Dì nói rất đúng, rất đúng…….”

Không cần dùng sức niết ta mạnh như vậy a, đau quá…….

“Hảo, có dì ở đây sẽ không sợ.” Dì Phương vỗ ngực bang bang rung động, “Yên tâm đi, dì sẽ nấu đồ ăn ngon cho con, hảo hảo điều trị dạ dày của con. Đáng thương a, xem kia khuôn mặt nhỏ nhắn đều gầy thành cái dạng gì, cả người trắng nhợt tựa quỷ vậy……”

Thật sự khó coi đến vậy?

Ta sờ sờ cằm, giống như đích xác có điểm nhọn hơn một chút, trong lòng không khỏi hơi hơi động, có lẽ đây chính là lý do Khuất Viễn Lăng không yên lòng, kiên quyết ‘trục xuất’ ta ra khỏi viện?

Hiệu suất làm việc của dì Phương thực không phải bình thường, không tới nửa giờ dì đã mang cho ta cháo thịt trứng muối nóng hôi hổi, còn có một ít thức ăn chay nhẹ, làm ta ngón trỏ đại động. Bất quá bởi vì ta còn chưa khỏi hẳn, cho nên chỉ có thể ăn hai chén nhỏ, nhưng mà, cái này nghiện a.

Ta bên ăn bên cùng dì Phương nói chuyện phiếm, rất nhanh liền thân quen.

Nguyên lại dì là họ hàng xa của Khuất Viễn Lăng, là chị hai của chồng của em gái của chị họ của bác của mẹ hắn, quan hệ xa đến ít có thể tính là thân thích.

Khuất Viễn Lăng biết dì về hưu nên kinh tế khó khăn, liền mời dì tới giúp hắn chút ít việc nhà, trả cho dì khoản thù lao thực hậu đãi, vì thế dì Phương rất biết ơn hắn, yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên đối ta cũng có vài phần kính trọng.

“Tiểu Cường a………” Dì Phương cười tủm tỉm nhìn ta ăn cơm.

囧, vì cái gì sau khi đã quen thuộc rồi, mọi người luôn gọi ta Tiểu Cường, mà không phải Tiểu Trác.

“Ta chưa từng gặp qua Tiểu Khuất mang người nào về nhà, con là người thứ nhất, con nhất định là bạn tốt nhất của Tiểu Khuất?”

Không thể nào, chẳng lẽ Khuất Viễn Lăng không mang bạn gái về nhà qua đêm sao?

Nam nhân có điều kiện tốt như vậy, như thế nào lại nằm không một mình? Dì Phương khẳng định không phát hiện, dù gì buổi tối dì cũng không ở đây.

“Hắn là giám đốc của cháu, coi như không hơn bằng hữu mấy.” Ta đưa một thìa cháo vào miệng. Ta tự mình hiểu được, không phải ai cũng có thể coi như bạn bè.

“Giám đốc?” Dì Phương giật mình, “Chiếu cố cấp dưới như vậy, hắn khẳng định là một giám đốc siêu tốt tính a.”

Phải phải, lần này cho dù là ta, cũng không tài nào biết được cái đầu óc gian trá như hồ ly kia của hắn đang toan tính cái gì.

Nếm qua này nọ sau, bác sĩ tư liền tới, cho ta một lần tổng kiểm tra dài dòng. Xong, ta tuân lệnh đi tắm một chút.

Dì Phương mua cho ta một bộ đồ mặc trong nhà đơn giản, chính là đồ lót mới, không biết là vừa mua hay là có sẵn trong nhà. Sau đó, ta ăn tổ yến dì Phương vừa chưng, một bên lăn qua lăn lại trên bộ sô-fa mềm mại, xem chương trình TV bắt sóng bằng vệ tinh siêu đắt……….

Ký lai chi, tắc an chi (cái gì đến sẽ phải đến = thuận theo tự nhiên). Mặc kệ thế nào, để cho người nghèo ta tạm thời hưởng thụ cuộc sống giàu sang xa xỉ này đi.

Uống thuốc sau, ta có điểm buồn ngủ, vì thế liền trèo lên giường lớn trong phòng khách, cuộn mình tròn như con tôm trong tấm chăn vừa thơm vừa mềm, vù vù ngủ……..

Một giấc này ngủ tới khi trời tối đen, ngủ không biết trời trăng, chính là người có nhập lầm chốn đào nguyên cũng không chấn kinh nghiêm trọng bằng ta, mới nhập nhèm mắt mở ra, liền nhìn tới gương mặt phóng đại của Khuất Viễn Lăng.

Đúng vậy, hắn nằm bên cạnh ta, vừa mới tắm qua, tóc vẫn còn điểm ướt, mặc một kiện áo ngủ mỏng manh, ***g ngực rắn chắc như ẩn như hiện…….

“Giám đốc?”

Ta kém một chút liền tru lên. Gần đây ta rất dễ giật mình, toàn bộ đều do vị Đại lão gia này ban tặng cho.

“Tỉnh, có khá hơn chút nào không?”

Khuất Viễn lăng không chút hoang mang nhìn ta, một bộ mọi việc đều nằm trong dự tính, trong óc ta đột nhiên hiện lên hình ảnh chính mình bị trói gô treo trên chảo nóng sôi sùng sục……..

“Ngươi ngươi ngươi……Sao sao sao……….sao sao sao……….Lại lại lại…….ở ……. đây……..” Tin tưởng ta, vô luận là ai ở vào tình cảnh này đều răng va nhau lộp cộp hết.

“Đây là phòng của ta.” Khuất Viễn Lăng hơi nhíu mày, cười như không cười nhìn ta, “Ta không ngủ trong này thì ngủ ở đâu?”

“Phòng ngủ của ngươi?” Ta thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, “Này, phòng này không phải phòng khách sao?”

“Ai nói?”

Dựa vào, chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi? Trời làm bậy, có thể tha, tự làm bậy, không thể tha a không, thể, tha!

“Dì Phương đâu? Hiện tại mấy giờ?” Ta thật cẩn thận dịch xa một chút.

“Hiện tại là mười giờ tối, dì Phương sớm đã về nhà, sáng mai mới tới.”

“Cám ơn giám đốc, ta đã tốt hơn nhiều rồi.” Ta cố gắng làm cho mình trấn tĩnh.

Bình tâm, nhất định phải bình tâm, này chính là hai nam nhân nằm trên giường nói chuyện phiếm, đơn thuần nói chuyện phiếm mà thôi.

“Ta hỏi qua bác sĩ tư, ông ấy nói ngươi bởi vì còn trẻ cho nên thân thể bình phục rất nhanh. Nhưng chảy máu dạ dày không được coi thường, về sau ăn uống nên chú ý một chút. Đúng giờ ăn cơm. không được bỏ bữa sáng, cũng bỏ thuốc kiêng rượu cho ta, nếu không trừ lương ngươi.”

“Giám đốc, này có điểm bắt ép đi?” Ta vẻ mặt đau khổ, sờ sờ lỗ tai, “Ngươi làm chi quản nhiều như vậy, cũng không phải bà xã của ta…….”

Đáng chết, ta có thể đem cái miệng chết tiệt này may kín hay không? Nhìn Khuất Viễn Lăng sắc mặt phát xanh, ta vội vàng cười gượng vài cái, “Ta hay nói giỡn, hay nói giỡn …….. Ta đây không phiền ngài nghỉ ngơi, ta đi phòng khách ngủ…….” Nói xong ta liền xốc chăn lên tính toán rời đi……..

“Trác Cường, ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì?”

Những lời này khiến ta cứng người, chậm rãi xoay qua, chống lại con ngươi đen thẳm của hắn…….

Nơi đó một mảnh u tĩnh, giống như biển lớn không người có thể tiến nhập. Có loại cảm giác trầm luân thật sâu, ta bừng tỉnh, bỗng cảm giác ***g ngực nhói đau, vô lực tiếp tục giả ngu.

“Khuất Viễn Lăng, ngươi không cần như vậy.” Khẩu khí của ta chưa bao giờ đứng đắn như bây giờ, biểu tình cũng chưa từng nghiêm túc như vậy, “Chảy máu dạ dày là do ta ăn uống không chú ý, không chịu được áp lực, căn bản không quan hệ tới ngươi. Trên thực tế, ngươi cho ta cơ hội này để rèn luyện ta thực sự biết ơn. Làm giám đốc, ngươi đối với nhân viên đã thập phần khẳng khái, không tất yếu phải làm tới mức này. Ta ngày mai liền trở về làm việc, cám ơn ngài đã chiếu cố…..”

Đang muốn rời đi, đột nhiên, cổ tay bị Khuất Viễn Lăng gắt gao nắm lấy……

“Ngươi thật sự coi ta là giám đốc sao?” Hắn thấp giọng nói, mắt không chớp lấy một lần nhìn ta chăm chú, mâu quang sâu thẳm, sắc mặt đã có chút tiều tụy.

Ngày hôm qua hắn canh giữ trong bệnh viện tới tận khuya mới đi, hôm nay sáng sớm lại tới đón ta, sau đó lại lập tức đi tiếp khách, nói vậy không có thời gian hảo hảo nghỉ ngơi.

Có một loại tình tự kêu là ‘Đau lòng’ chậm rãi tràn lên trong ngực……..

“Chẳng lẽ ngươi không phải giám đốc của ta?” Ta gượng cười cứng ngắc. Độ ấm lòng bàn tay hắn, giống như có thể đem ta tổn thương.

“Ngươi a, thật không biết nên nói sao mới tốt…..” Khuất Viễn Lăng thở dài: “Biết không, vừa rồi khi về nhà, ta rất không yên lòng, hơn nữa một khắc mở cửa kia, bên trong một mảnh tối đen. Ta nghĩ ngươi đã đi rồi, khi ta vào phòng thay quần áo, lại nhìn thấy ngươi nằm trên giường, ngủ giống y như đầu heo, còn có loại kinh hỉ đã mất lại khôi phục………”

Heo? Thực 囧......

“Ta kỳ thực hối hận, không nên đem tầng cửa sổ kia đâm thủng. Từ đó về sau ngươi một mực trốn ta, nói thật, trong lòng ta rất khó chịu. Đoạn thời gian kia ta thực sợ ngươi sẽ từ chức, bất quá may không có. Quá không được vài ngày, lại giống như con mọt giết không chết, nơi nơi chạy loạn……..”

Hảo, hiện tại từ heo đến mọt…….

“Ngươi a, thường xuyên khiến ta thấy mâu thuẫn. Nói ngươi háo sắc, có đôi khi lại nhát gan tới không được nói ngươi giả ngu, rồi lại so với ai khác đều thấy hiểu được nói ngươi suốt ngày lông bông, đến khi làm việc lại có thể ngay tới mạng cũng không cần…… Giống như một mực hướng trên người thêm cái này cái nọ, một tầng lại một tầng……. Ta không biết ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào, không biết người nào mới chân chính là ngươi……. Có đôi khi thực không nghĩ quản ngươi, nhưng là kìm lòng không đậu để ý …….”

Nói nửa ngày không thấy ta phản ứng, Khuất Viễn Lăng không nhịn được, giận tái mặt, “Uy, họ Trác kia, ngươi nói câu a…….”

“Nói cái gì?” Ta khờ ngốc vuốt lỗ tai.

Ta không biết chính mình hiện tại là cái biểu tình gì, nhưng không cần nghi ngờ, khẳng định là ngốc lăng!

Tuy rằng Khuất Viễn lăng từng lời nói được rõ ràng, nhưng đối ta mà nói, lại giống như cổ văn khó có thể lý giải.

Ta giống như nghe được lời nói nguy hiểm nhất của thế kỷ này, thí dụ như thông báo linh tinh, chính là này cũng quá không có khả năng?

Ta chỉ cần có bách lạp đồ để YY là tốt rồi a a a……. Ta nằm mơ cũng chưa nghĩ tới một ngày Bạch mã hoàng tử hướng chàng Lọ Lem đưa cành ô-liu a a a!

“Tùy tiện cái gì cũng tốt….. Ngươi bình thường không phải rất nhanh mồm mau miệng sao, hiện tại sao lại câm như hến vậy?” Khuất Viễn Lăng khẽ nhếch khóe môi.

“Thực xin lỗi, đầu óc của ta hiện tại ngừng hoạt động, hết thảy chức năng trò chuyện phục vụ tạm thời thủ tiêu.”

Nghẹn nửa ngày, ta mới ngây ngốc phun ra một câu như vậy, Khuất Viễn Lăng ‘phụt’ một tiếng cười ra tiếng, đại khái bị bộ dáng ngu ngốc chưa từng có của ta chọc cười.

“Trác Cường, ngươi thật sự là tên bại não không hơn không kém, hữu sắc vô đảm tiểu lưu manh! Chỉ dám YY ta, cả ngày dùng cặp mắt gian tà kia thị gian ta, ngoài ra, đừng nói làm, ngay cả thí cũng không dám phóng, ngươi con mẹ nó tính cái gì nam nhân!”

Từ ‘heo’ tới ‘mọt’, lại đến ‘bại não’, ‘lưu manh’…….. Ta cho tới bây giờ chưa từng bị người mắng thảm như vậy, nhưng nam nhân chính là mắng được đủ ác, ta liền cảm thấy được cả người khinh khinh phiêu phiêu. Bởi vì Khuất Viễn Lăng tuy rằng miệng mắng, biểu tình lại tìm không ra nửa điểm giận dữ, ngược lại khóe môi mang ý cười, đôi mắt sáng ngời sắc quang lưu chuyển, hồn xiêu phách lạc, điện giật cho ta tới đầu váng mắt hoa.

Có một câu nói rất đúng, mỹ nhân ‘xảo tiếu thiến hề’ (tươi cười khéo đẹp làm sao), nga không, hắn là ‘hàm sân bạc oán’ (miệng mỏng ngậm ngọc???), ta dám nói thiên hạ không có một người nam nhân nào, nhìn tới biểu tình ‘Có gan thượng ta’ của hắn còn có thể kìm nén, ta lập tức bạo phát….

“Làm gì?”

Hắn bị ta đột nhiên xoay người ngăn chặn làm cho hoảng sợ.

“Làm chuyện mà một nam nhân chân chính nên làm.” Ta một chữ một chữ nói ra, nhiệt huyết sôi trào, liều lĩnh ngăn chặn môi hắn.

Trời ơi, ta mau hít thở không thông, đây là thời khắc tuyệt vời cỡ nào a!

Bờ môi hắn mềm đến khó có thể tin, khi đầu lưỡi chạm nhau, ta cảm thấy toàn thân đều đang run lên. Ta đã quên chính mình đang ở đâu, tên họ là gì, chỉ biết tham lam mút cái mềm mại trong miệng, dùng đầu lưỡi dây dưa khẽ vuốt, trao đổi mật ngọt cho nhau.

Hắn không có phản kháng, hé miệng lặng yên cho phép ta xâm lược, thậm chí còn phối hợp cùng ta khinh duyện. Theo hắn trong miệng, truyền đến hương vị ngọt ngào, tươi mát mà tao nhã, khiến ta không thể kiềm chế, giống như rơi xuống vực sâu vô tận…..

Ý thức trở nên hoảng hốt, ta hoàn toàn say mê, dừng lại ở một khắc cùng hắn giao triền này, tim đập kịch liệt cơ hồ muốn vọt ra khỏi ***g ngực, đầu ngón tay không thể kiềm chế run rẩy…..

Không biết qua bao lâu ta mới chậm rãi buông hắn ra……..

Cái hôn sâu kia khiến cả hai chúng ta đều có vài phần hô hấp khó khăn, hắn nhẹ thở gấp, đôi môi khêu gợi có chút sưng đỏ, nhờ có nước bọt mà sáng bóng trong suốt. Bộ áo ngủ màu trắng trên người hắn hơi hơi rộng mở, lộ ra cơ ngực màu lúa mạch khỏe mạnh…… Cảnh đẹp tuyệt vời như kích thích thị giác kẻ khác phải liên tưởng xa xôi, càng miễn bàn tới đầu nhũ tiêm nho nhỏ vô ý lộ ra…..

Ta chỉ thấy một phen hỏa dục thiêu đốt, hận không thể lập tức đề thương ra trận, thống nhập cây tiểu cúc hoa đã khiến ta suy nghĩ bao lâu kia!

“Ngươi không chán ghét nam nhân?” Ta đem cái trán nóng bỏng dựa vào trán hắn, lại ôm chặt lấy hai má hắn, thật sâu nhìn vào đôi mắt đen láy kia…….

“Ta không chán ghét ngươi.” Hắn nhẹ giọng nói, mâu quang lóe ra, môi run nhè nhẹ, hắn cũng khẩn trương như ta!

“Kế tiếp ta sẽ làm một chuyện với ngươi, ngươi sẽ không chán ghét?” ‘Tiểu đệ đệ’ của ta đã sớm dựng cờ chào đón, ngạnh ngạnh đâm vào bụng hắn, không cần nói thêm cái gì, hắn so với ta càng rõ ràng hơn.

“Kia muốn xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì với ta…….” Đại khái cảm thấy có chút khátddi, hắn liếm liếm môi, đầu lưỡi hồng nhạt thấp thoáng giữa hàm răng trắng noãn rồi biến mất.

Ta chỉ cảm thấy đại não đứt ‘phựt’ một tiếng, có sợi nào đó kêu là ‘Lý trí’ hoàn toàn đứt đoạn, bản năng nam nhân bị áp bức đã lâu đột ngột bùng nổ, ta không hề chần chờ, cũng vô pháp chần chờ, ‘thú tính đại phát’ bổ nhào lên người hắn……….
Bình Luận (0)
Comment