Editor: Gia ViBeta: ChiseuCó thể thấy rõ Bạch Vong Xuyên là trực tiếp chạy tới!
Trên trán cậu xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt vốn trắng bệch của cậu vì thở gấp mà có chút ửng hồng. Cậu ngửa đầu, nhìn Khúc Mặc so với chính mình cao hơn một chút, cậu nói một từ thì phải lấy hơi tới mấy lần, nhưng vẫn cứ nôn nóng lo lắng tới an toàn của Khúc Mặc hơn bản thân mình.
Hành động này của Bạch Vong Xuyên làm cho trong đáy lòng của Khúc Mặc cảm thấy có chút ấm áp.Tia bối rối nhất thời trong nội tâm cũng vì thế mà chấn tĩnh lại, dưới đáy mắt anh lại hiện ra một tia vui sướng mà đáng lẽ anh không nên có vào lúc này.
Anh cười cười dẫn Bạch Vong Xuyên vào nhà.
Khúc Mặc rút một ít khăn giấy từ trên bàn ăn ra đưa cho Vong Xuyên lau mồ hôi trên trán xong, sau đó mới mở miệng, giọng điệu xen lẫn một chút bất đắc dĩ: “Tôi khẳng định bản thân mình vẫn không sao, nhưng ngược lại là cậu, một mạch chạy tới đây sắp mệt muốn chết rồi đúng không?”
Bạch Vong Xuyên xua xua tay ý bảo mình không sao.
Khúc Mặc lại rót cho cậu ly nước.
Cậu cũng không khách khí nhận lấy ly nước rồi liền nốc một hơi hết sạch. Sau đó còn không chờ xem Khúc Mặc muốn nói thêm cái gì, cậu đã hít sâu một hơi nói: “Lúc đầu, tôi nghĩ thứ trong bụng của anh không phải là vật gì quan trọng lắm, nhưng không ngờ ngày hôm qua tôi mới biết được rằng thứ này có liên quan tới nữ sinh bị giết kia.”
Cậu nói một lèo xong, Khúc Mặc nghe còn chưa hiểu ra làm sao.
Vong Xuyên còn không cho anh thời gian hỏi lại vấn đề, đã tự lục lọi chiếc balo của mình, một bên còn chém đinh chặt sắt kết luận: “Bây giờ tôi phải giúp anh đỡ đẻ, anh phối hợp với tôi một chút, trước tiên anh tìm một chỗ nằm xuống đi.”
Ý cười trên khuôn mặt của Khúc Mặt lập tức cứng đờ ngay tại chỗ. Thậm chí nghe đến cụm từ “nữ sinh bị giết” cũng không thèm hỏi lại, chỉ xấu hổ nhìn cậu, cánh môi run rẩy cả nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Một lúc sau, Bạch Vong Xuyên đã lấy từ trong balo của mình ra một con dao ngắn. Thân dao dài khoảng một khuỷu tay, toàn thân dao đều có màu đỏ tươi, trên mặt dao lại đơn giản, không có nhiều hoạ tiết chạm khắc.
Cậu quay lại nhìn Khúc Mặc vẫn không nhúc nhích, lông mày liền nhăn lại, có chút không vui nói: “Anh nhanh lên đi, còn chậm lúc nào thì anh còn nguy hiểm lúc ấy. Huống hồ hiện tại chủ nhân của thai quỷ này đã chết, tôi lại còn muốn trừ bỏ nó, nói không chừng tâm tình nó không tốt sẽ chó cùng rứt dậu với anh luôn đó!”
“Không phải…”
Khúc Mặc có chút vô tội.
Tầm mắt đảo qua mặt Bạch Vong Xuyên, rồi ngừng ở con dao cậu cầm trên tay. Ngẹn cả nửa ngày mới hỏi ra: “Cậu bảo là đỡ đẻ, vậy cậu tính mổ chỗ nào?”
Bạch Vong Xuyên giơ dao lên chỉ thẳng tới chỗ bụng dưới của anh.
Khúc Mặc nuốt ngụm nước bọt, anh cảm thấy vị tiểu đạo sĩ có thể nhìn có thể chạm tới ở trước mặt mình đây rõ ràng còn đáng sợ hơn cả cái con quỷ thai không nhìn thấy cũng không sờ được kia. Do dự một lúc, anh nghiêm túc hỏi: “Cái này…. sẽ không giết chết người chứ?”
“Không đâu, nó không thể làm anh bị thương được.” Cậu nói.
Khúc Mặc hoàn toàn không tin vào lời bảo đảm này của cậu.
Hay là nói, tuỳ tiện kiếm một người bình thường lại đây, nhìn con dao dày đặc hàn khí cậu đang cầm trong tay này đều sẽ không tin những gì cậu nói.
Bạch Vong Xuyên tựa hồ cũng biết được suy nghĩ của anh, dứt khoát một là không làm, nếu làm thì phải làm đến cùng, cậu huy con dao trong tay trực tiếp đâm về hướng Khúc Mặc đang ngồi.
Bởi vì lúc đầu hai người ngồi gần nhau, dù Khúc Mặc có muốn tránh cũng không tránh được, trơ mắt nhìn lưỡi dao vững vàng đâm xuyên qua cánh tay của mình.
Không sai, là xuyên qua.
Khúc Mặc kinh ngạc nhìn lại cánh tay không có chút tổn hao gì của mình, rồi lại nhìn cái con dao toả đầy ánh sáng lạnh kia. Cả mặt anh liền kinh ngạc, khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Đồ vật dùng để sát quỷ đương nhiên là không thể gây tổn thương đến con người.”
Bạch Vong Xuyên lạnh nhạt giải thích, sau đó lại lặp lại yêu cầu hồi nãy của mình: “Anh lên sô pha nằm đi, không cần làm trễ nải thêm thời gian.”
Khúc Mặc còn sinh ra chút hứng thú, muốn hỏi thêm về con dao trên tay cậu. Nhưng thấy cậu thật sự không lừa mình, lại nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cậu, anh cũng là người biết phân biệt nặng nhẹ, vội vàng nghe lời đi tới sô pha của mình nằm xuống.
Sau đó anh liền nhìn thấy Bạch Vong Xuyên cầm theo con dao đi tới đứng bên cạnh mình.
Khúc Mặc không biết có phải do chính mình gặp ảo giác hay không mà anh cảm thấy hiện tại ánh mắt Bạch Vong Xuyên nhìn mình có chút giống ánh mắt mấy bác đồ tể nhìn mấy con cá, con heo đang đợi được làm thịt ở trên thớt.
Tuy rằng đã tự mình trải nghiệm qua, biết được dao trong tay Bạch Vong Xuyên sẽ không gây ra tổn thương gì đối với thân thể của mình, nhưng khi anh nhìn tới hàn quang toả ra bốn phía trên thân dao vẫn không nhịn được mà có chút khẩn trương.
Bạch Vong Xuyên giơ tay liền huy đao đâm xuống.
Lại bị Khúc Mặc nhanh nhẹn bắt lại, anh xấu hổ cười cười: “Cậu nhẹ tay chút.”
Bạch Vong Xuyên khẽ nhíu mày.
Lặp lại bài giải thích “vật này sẽ không thương tổn được anh” một lần nữa, trong lòng Khúc Mặc cũng hiểu rõ. Cho nên anh do dự một lúc, rồi cứng nhắc phun ra một chữ—
“Tốt.”
Khúc Mặc buông lỏng tay ra.
Giây tiếp theo, Bạch Vong Xuyên liền giơ tay chém dao xuống.
Giống như lời bảo đảm lúc đầu của cậu, thân dao đâm vào bụng Khúc Mặc nhưng anh lại không hề cảm thấy một chút đau đớn nào cả. Khúc Mặc chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh xâm nhập sâu vào tận xương tuỷ mình. Loại cảm giác này giống như là trong bụng anh có thêm một khối băng cực lớn, khiến cơ thể anh đông lạnh từ trong ra ngoài. Cỗ khí lạnh bắt đầu từ phần bụng của anh rồi lan ra khắp toàn thân đi tới trong từng mạch máu và da thịt anh. Cuối cùng theo mạch máu mà lan dần lên phía đại não, khiến toàn bộ đầu óc anh cũng lạnh theo.
Khúc Mặc mở to hai mắt, âm thầm chịu đựng.
Anh cảm thấy cơ thể mình rất lạnh, đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ không cảm thấy được gì trước mắt mình. Không chỉ trần nhà mà ngay cả tiểu đạo sĩ đứng kế bên mình, anh cũng không cách nào thấy rõ, có cảm giác cả người chìm dần vào bóng tối.
Anh sắp chết rồi sao?
Khúc Mặc không biết.
Anh còn không biết mình đang nghĩ cái gì trong đầu.
Anh không hề cảm thấy sợ hãi, hay tức giận.
Chính vào lúc này, anh nghe được từng đợt từng đợt tiếng trẻ con khóc nức nở phát ra từ phía trước mặt mình. Tầm mắt chìm trong mơ hồ theo hướng của tiếng khóc mà dần trở nên rõ ràng hơn.
Chờ cảm giác lạnh lẽo trong người rút đi, anh mới phát hiện bản thân từ lúc nào đã rời khỏi ghế sô pha trong nhà mình mà xuất hiện ở trong khu rừng nhỏ cạnh thư viện của khu phía Tây Đại học Kinh tế tài chính.
Lúc này trời đã tối.
Ánh trăng ảm đạm có chút mông lung, không khí xung quanh cũng nổi lên một tầng sương mỏng, làm cho rừng cây có chút cảm giác u ám. Khung cảnh hiện giờ cứ giống như khung cảnh trong mấy bộ phim kinh dị, bóng cây biến thành bóng ma, tiếng gió biến thành tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Tiếng khóc nức nở của trẻ con giống như quyện cùng tiếng gió trong rừng cây, từ nơi sâu nhất trong rừng truyền tới từng hồi.
Người chỉ cần có chút đầu óc là có thể đoán ra bên trong rừng cây nhất định có bẫy.
Từ trước tới nay Khúc Mặc cũng thừa nhận anh không phải là một người tốt đẹp gì. Tuy rằng anh không biết tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này nhưng anh biết tiếng trẻ con khóc kia không có một chút quan hệ nào với mình, anh chỉ biết mình phải nhanh tìm cách ra khỏi chỗ quái dị này.
Nhưng đúng vào giây tiếp theo, anh liền kinh sợ đến trắng bệch cả mặt.
Cơ thể anh giống như bị ai đó điều khiển, anh phát hiện tuy rằng trong đầu mình đang nghĩ tới việc rời đi khỏi nơi kỳ dị này, nhưng bước chân thì lại hướng về phía tiếng khóc ở sâu trong rừng kia.
Anh nghĩ tới việc kêu cứu, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.
Anh nghĩ muốn rời đi, nhưng lại không thể điều khiển được bước chân của mình.
Không biết từ khi nào tiếng trẻ con khóc đã ngừng lại, Khúc Mặc cảm thấy chính mình giống như một con rối, bất luận trong đầu đang có suy nghĩ gì cũng phải tuân theo người điều khiển của mình, mãi mãi không thể tránh khỏi thao túng của người đó.
Cứ như vậy đi thêm vài bước, anh liền nghi hoặc phát hiện ra thêm một vấn đề nữa.
Trạng thái hiện giờ của anh, trong lòng lại không hề cảm thấy có một tí khẩn trương nào hết chứ đừng nói gì là sợ hãi. Thật giống như những việc này là bình thường như cân đường hộp sữa, lại giống như đại não của anh vẫn còn bị đông lạnh không thể cảm giác được gì. Cho tới khi trong tầm nhìn của anh xuất hiện bóng dáng của một đứa trẻ, trong đầu anh lại nghĩ—
Quả nhiên là như vậy.
Đứa trẻ vào lúc này đang nằm giữa khu đất trống trong khu rừng, toàn thân nó được bao phủ trong bọc nhau thai đỏ tươi, làm cho người ta không thể thấy rõ được khuôn mặt của nó. Ở dưới ánh trăng chiếu xuống, có thể thấy được làn da trắng xám của nó lúc ẩn lúc hiện phía dưới bọc nhau thai, nhìn có chút doạ người.
Bất quá dù sao cũng là quỷ thai, có hình dáng như vậy cũng không kì quái.
Trong lòng Khúc Mặc nghĩ như vậy, dưới chân lại không điều khiển được đi về phía trước, tới khi cách quỷ thai khoảng ba bước chân thì dừng lại.
Khúc Mặc nhìn chằm chằm vào nó, tầm mắt lại không thể không chú ý tới miệng vết thương gần như chẻ đôi khuôn mặt của nó ra. Miệng vết thương da tróc thịt bong, sâu có thể thấy được xương trắng.
Anh không biết phải có bao nhiêu thù hận mới có thể ra tay như vậy với một đứa trẻ, nhưng anh biết rằng hiện tại mình cũng không cần “đồng cảm” đối với đứa trẻ trước mặt. Bởi vì làm cho anh xuất hiện ở cái chỗ quỷ dị này, không thể nào mà không liên quan tới cái con quỷ thai trước mặt. Cái thứ làm anh phải tới chỗ này chắc chắn cũng chả có ý định tốt lành gì với anh cả.
Khúc Mặc nghĩ như vậy, trong đầu lại thử xem mình có thể cử động được cơ thể hay không, liền thấy thai nhi trước mặt đột nhiên mở mắt. Một đôi mắt không tròng đen tuyền cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào mắt anh, sau đó khoé miệng của nó giương lên, phát ra tiếng cười cực kỳ ghê người, khiến cho người nghe da đầu đều tê dại.
Theo tiếng cười, nó bắt đầu xoay người giống như một con khỉ nhỏ, diện mạo cực kỳ đáng sợ, bò về phía Khúc Mặc.
Khúc Mặc không có cách nào cử động cơ thể, nên cũng không thể trốn đi. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cái con quỷ thai bò tới chân mình. Sau đó từ chân anh từ từ bò lên người anh, hướng tới đầu anh mà leo.
“Đem thân thể của ngươi cho ta…”
Trong miệng quỷ thai phát ra thanh âm chói tai của trẻ nhỏ, Khúc Mặc nghe thấy mà cả người đều nổi hết da gà da vịt lên. Nghĩ thầm trừ khi mình là một tên đần độn, nếu không sẽ không bao giờ đáp ứng cái yêu cầu vớ vẩn ngu ngốc này được.
“Đem thân thể của ngươi cho ta…”
Lần này giọng điệu không còn cảm giác như dò hỏi ý anh nữa mà gần như là ra lệnh cho anh.
Quỷ thai đã bò tới bên tai anh, thấp giọng nỉ non.
Khúc Mặc nghĩ nói không, nhưng chính anh lại phát hiện, mình thế mà chậm rãi hộc ra một chữ: “Được.”
May mắn là chữ “được” này còn chưa kịp nói xong, bên tai liền nghe thấy một hồi tiếng vang, theo một tiếng “Đông” trầm đục, thân thể quỷ thai giống như diều bị đứt dây bay ra khỏi vai của anh.
Khúc Mặc: “???”
Giọng nói của Bạch Vong Xuyên từ phía sau anh truyền tới:” Người được bổn đạo gia bảo vệ mà ngươi cũng dám động vào, ngươi chán sống rồi đúng không?”
———–