Editor: Gia ViBeta: ChiseuBạch Vong Xuyên khẩn trương nhìn Khúc Mặc.
Cậu cho rằng mình đã gặp phải một khách hàng keo kiệt, đã được giảm giá 5% rồi vẫn thấy đắt, cậu tính toán cùng Khúc Mặc mặc cả tiếp xem có thể bớt thêm chút đỉnh nữa hay không.
Giống như cậu đã từng nói với Nhị Hắc, đây là một đơn hàng lớn. Nếu như bởi vì giá cả mà bị quỵt đơn hàng, kiếm về không đủ tiền lời làm một cái phù chú, cậu chắc chắn Nhị Hắc nhất định sẽ dùng một vuốt cào chết cậu.
Cho nên Bạch Vong Xuyên đã bắt đầu tự hỏi, nếu như Khúc Mặc không chịu trả tiền tiếp thì mình nên xử lý hắn như thế nào.
Thế nhưng cậu không ngờ rằng, người nọ sau một lát trầm mặc, lại trưng ra vẻ mặt dở khóc dở cười, mở miệng hỏi cậu: “Tuy rằng ở cương vị là một khách hàng mà hỏi cậu chuyện này có hơi không đúng lắm, nhưng cậu không cảm thấy cậu thu phí như vậy…..so với đồng đạo của mình thì rẻ hơn rất nhiều à?”
Rẻ tới nỗi làm cho người ta nghĩ rằng cậu là một kẻ lừa đảo.
Câu cuối cùng này Khúc Mặc chỉ nghĩ ở trong lòng chứ không nói ra, dù sao đây cũng chỉ là ý nghĩ của đa số mọi người chứ không phải của anh.
Quả nhiên giống như dự đoán, tiểu đạo sĩ bị câu hỏi của anh làm cho ngây người luôn rồi.
Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, một lát sau, mới ngây ngốc lắc đầu: “Kỳ thật…. từ khi tôi xuống núi tới nay vẫn chưa gặp qua đồng đạo nào khác cả. Cái giá này là do tôi tự định ra theo giá làm bùa, dù sao tiền mua giấy vàng hay chu sa đều rất rẻ, chỉ vẽ thêm cái phù triện lên đó liền rao bán với giá cao cho khách hàng, tôi cảm thấy mình làm như vậy thì cứ giống như đang đi lừa tiền của người ta.”
Cậu nói rất nghiêm túc, đôi mắt to lấp lánh đơn thuần như thế đã không còn dễ bắt gặp ở cái xã hội hiện đại này nữa.
Khúc Mặc nghe đến đó, nhịn không được, bật cười “Phụt” một tiếng.
Anh xoay người cầm điện thoại của mình lên, liền gửi cho Bạch Vong Xuyên một ngàn tệ, nói: “Như thế này đi, coi như là để báo đáp cậu đã cứu tôi một mạng, có thời gian tôi sẽ giúp cậu điều chỉnh lại bảng giá dịch vụ của mình cho hợp lý hơn, sau này nếu cậu có đơn hàng nào khác, yêu cầu như thế nào thì nhắn lại với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp cậu định giá cho cả đơn hàng. Hơn nữa đơn hàng lần này của cậu với tôi, tôi tự mình định giá giúp cậu luôn, xem xét đến việc sau này chúng ta còn tiếp tục hợp tác với nhau lâu dài, tôi tự giảm giá cho chính mình một chút, kiếm chút lợi ích, được không?”
Bạch Vong Xuyên nghe anh nói mà như lọt trong màn sương.
Một lát sau, cậu vẫn giữ cái vẻ ngây ngốc kia hỏi: “Anh tính phí thù lao lần này anh nên trả là bao nhiêu?”
Ít nhất cũng phải một vạn tệ.
Khúc-gian thương-Mặc tiên sinh đáp thầm trong lòng.
Trên mặt lại trưng ra điệu cười mỉm như cũ, sau đó thần bí phun ra hai chữ: “Bí mật.”
Cũng may Bạch Vong Xuyên cũng không quá hiếu kì về chuyện này, bởi vì hôm nay cậu cảm thấy mình kiếm được rất nhiều tiền. Cùng Khúc Mặc nói cảm ơn xong, liền mang theo Nhị Hắc trở ra ngoài.
Đi một mạch tới cửa nhà anh, cậu mới nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, Khúc tiên sinh anh có quen biết với ai tên là Sở Tố, Giang Hiểu Nguyệt, hoặc Trương Thiến không?”
“Cậu gọi tôi Khúc Mặc là được, dù sao cậu cũng đã giúp tôi “đỡ đẻ” một lần rồi, không cần xưng hô khách sáo như vậy.” Khúc Mặc cười nói, “Tên hai người cậu kể ở phía sau thì tôi không biết, còn Sở Tố thì là tên con gái của chị tôi, có vấn đề gì sao?”
Bạch Vong Xuyên hiểu rõ “Nga” một tiếng. Ngẫm lại nói: “Nếu vậy trong khoảng thời gian trước anh với cô ấy có phải đã gặp mặt nhau rồi không?”
Khúc Mặc tiếp tục gật đầu: “Nhà của chị tôi không ở thành phố này, đôi khi cuối tuần Tố Tố sẽ đến chỗ tôi ở lại hai ngày. Như thế nào…”
Anh còn chưa hỏi xong vấn đề, đột nhiên lại suy nghĩ kĩ lý do vì sao Bạch Vong Xuyên hỏi mình mấy điều này. Đôi mắt trừng lớn, anh nói: “Ý của cậu là cái con quỷ thai lúc đầu là ám trên người Tố Tố sau đó mới chuyển sang tôi?”
Bạch Vong Xuyên gật đầu: “Nhưng không phải là cô ấy bị ám, mà là bạn cùng phòng của cô ấy. Cô ấy chính là người khách hàng khác mà tôi đã nói với anh hồi nãy, tôi tính bây giờ sẽ đi gặp cô ấy.”
Khúc Mặc run run môi, im lặng không nói gì.
Anh cảm thấy lượng thông tin mình mới được biết này có hơi lớn, hơn nữa lúc trước Bạch Vong Xuyên cùng mình nói chuyện ngẫu nhiên lại lộ ra một ít chi tiết. Rốt cục vào lúc Bạch Vong Xuyên đi ra ngoài, lại hỏi cậu một câu: “Buổi sáng cậu có nói người khách hàng khác của cậu đã chết…”
“Là bạn cùng phòng của cô ấy, người đó đã bị biến thành quỷ thai rồi,” Bạch Vong Xuyên nói, ” Sở Tố vẫn còn sống khoẻ mạnh, anh yên tâm đi.”
Nói xong, cậu gật đầu nói tạm biệt, lập tức rời khỏi nhà Khúc Mặc.
Khúc Mặc đứng một lúc lâu trước cửa, anh nhìn chằm chằm theo hướng cậu rời đi trong chốc lát, lại chậm rãi cong cong khoé môi, lộ ra vẻ tươi cười khó có thể diễn tả.
Đúng là đối với mấy chuyện xảy ra gần đây, thông tin mà anh không biết có hơi nhiều. Nhưng dù sao Sở Tố đã không có việc gì, thì chuyện của người khác anh cũng không quan tâm.
Từ trước đến nay, đối với người ngoài, tính cách của anh tương đối trầm lặng.
Cho nên chuyện chủ động đề nghị giúp đỡ tiểu đạo sĩ định giá đơn hàng tiếp theo như hôm nay, kỳ thật cũng làm cho chính anh cảm thấy ngoài ý muốn. Có lẽ là vì một tiếng “Người được bổn đạo gia bảo vệ” trong không gian của quỷ thai kia? Lại có lẽ là bởi cặp mắt vì anh mà ngập tràn lo lắng lúc sáng sớm? Hay bởi vì anh bị sự thuần khiết trong ánh mắt của tiểu đạo sĩ hấp dẫn?
Khúc Mặc không biết.
Anh chỉ biết vào lúc này đây, việc xen vào việc người khác của mình làm chính anh cảm thấy có chút vui vẻ.
Như thế là đã đủ rồi.
Đến nỗi cái người mà anh nhớ kia, sau khi rời khỏi nhà anh, còn lấy điện thoại ra mở App Alipay kiểm tra lại một lần nữa, nhìn trên màn hình hiện ra con số một ngàn tệ đã được nhận, nghiêm túc hỏi con mèo đen đang nằm trên vai mình: “Tiểu Hắc ngươi nghĩ xem, vị Khúc tiên sinh này có phải là người ngốc hay không? Ta chỉ đòi tiền công có 300 tệ, anh ta thì hay rồi, cho ta hẳn một ngàn tệ, còn nói đây là giá đã được giảm rồi?”
Nhị Hắc “meo” một tiếng, trong lòng thầm nói người ngốc ở đây chính là cậu đó. Nhưng tốt xấu gì thì căn cứ theo tình hữu nghị còn phải hợp tác dài lâu với cậu, nó từ tốn nói: “Anh ta đã cho ngươi thì ngươi cứ việc cầm lấy, cũng không phải là do ngươi thét cái giá này.”
“Nhưng sư phụ từng nói, lúc xuống núi thì không được dù phép thuật bùa chú để lừa gạt người ta,” Bạch Vong Xuyên còn có chút hoảng, “Ta cũng chỉ dùng có một lá bùa, ngươi còn ăn luôn con tiểu quỷ kia, so ra đồ vật có lợi và thứ bổ như vậy chúng ta đều lấy hết rồi, còn muốn đòi nhiều tiền như vậy từ anh ta, thật không tính là đang đi lừa gạt người ta hả?”
Nhị Hắc chớp chớp mắt.
Kỳ thật, nó cũng không hề có ý niệm nào đối với tiền bạc của nhân loại. Huống hồ, giống như Vong Xuyên nói, con quỷ thai kia cuối cùng cũng là bị nó hấp thụ rồi. Cho nên….
Nó có chút chột dạ, ngoáy ngoáy đuôi, Nhị Hắc tùy tiện nói: “Cầm thì cứ cầm đi, cùng lắm thì về sau nếu như anh ta có xảy ra chuyện gì nữa thì chúng ta ra tay mạnh hơn hơn, hoặc là ngươi tính giúp anh ta ba cái nhân duyên linh tinh, như vậy sẽ không tính là chúng ta lừa gạt anh ta.”
Bạch Vong Xuyên ngẫm lại cảm thấy lời Nhị Hắc không sai, gật đầu xong, liền yên lặng ghi nhớ trong đầu.
Đi tiếp được hai bước, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại mở miệng hỏi: “Đúng rồi, hai con quỷ thai đều đã bị bắt lại nhưng ta lại cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó hơi kỳ lạ, ngươi có thấy giống vậy không?”
“Trừ khi ta là đồ ngốc mới không thấy được,” Nhị Hắc xùy một tiếng, từ từ nói ra điểm “kỳ lạ” mà Bạch Vong Xuyên vừa nhắc. Nó nói, “Một con thì đi hút âm khí của một đám người sắp chết, còn một con thì chuyên đi hút dương khí cùng sát khí, đây rõ ràng là đang lậm tà thuật.”
“Tà thuật…”
Bạch Vong Xuyên nhíu mày: “Đúng rồi, sau khi ta bị cảnh sát mang đi, ngươi tìm được linh hồn của Trương Thiến rồi à?”
“Đương nhiên là không tìm được,” Nhị Hắc nói, “Cho nên ta mới nói, hẳn là trước khi chết cô ấy đã tính đưa mình vào một vòng lặp nào đấy, nên sau khi cô ấy chết đi cũng đã dùng linh hồn của bản thân mà lấp vào chỗ còn thiếu của vòng lặp ấy, ta đương nhiên sẽ tìm không thấy.”
“Thật phiền toái…”
Bạch Vong Xuyên gãi gãi đầu.
Cậu đã nghiên cứu rất sâu về đạo thuật, nhưng với các loại tà thuật thì cậu lại hoàn toàn dốt đặc cán mai. Cho nên cuối cùng cậu lựa chọn gọi cho Sở Tố, hẹn gặp mặt đối phương ở quán trà sữa trước cổng trường, thuận tiện nhờ cô ấy giúp tìm xem ở chỗ Trương Thiến có ghi chú hay đồ vật gì liên quan tới tà thuật hay không.
Bởi vì mặc kệ là cảnh sát hay giáo viên, đều sẽ lựa chọn tạm thời không nói cho đám Sở Tố biết chuyện Trương Thiến đã chết, nên nghe thấy yêu cầu của Bạch Vong Xuyên, bọn họ cũng không từ chối, chỉ hẹn thời gian gặp rồi cúp điện thoại.
“Ngươi nghĩ cô nữ sinh đó bị ngốc hay sao mà cất mấy thứ đồ đó ở chỗ ký túc xá?” Nhị Hắc không để ý dội cho cậu một gáo nước lạnh.
“Ta đương nhiên không nghĩ cô ấy như vậy,” Bạch Vong Xuyên cười cười, “Cho nên ngoài nhờ bọn họ hỗ trợ, ta vẫn nghĩ là nên tìm cách liên lạc với sư phụ một chút thì đáng tin cậy hơn nhiều.”
Bởi vì cậu cùng Sở Tố hẹn gặp nhau trong một tiếng sau, nên cậu trở về gian hàng nhỏ trên cầu vượt của mình trước cũng không vội rời đi ngay, mà lấy một lá bùa từ trong chiếc ba lô xám ra, viết viết vẽ vẽ lên lá bùa một lát, sau đó chắp tay ở trước ngực đem lá bùa kẹp trong lòng bàn tay mình, lẩm bẩm niệm chú.
Sau một lúc lâu, Bạch Vong Xuyên mới buông lá bùa xuống.
Nhị Hắc vẫy vẫy cái đuôi: “Sư phụ ngươi nói gì?”
“Chưa nói gì cả,” Bạch Vong Xuyên nhún vai, mặt đầy vẻ lên án nói: “Ông căn bản là không tiếp nhận phù chú của ta!”
Chiêu cậu mới vừa dùng chính là bùa truyền âm.
Theo lý thuyết, trên bùa chú viết sinh thần và bát tự của sư phụ cậu, mặc kệ là ở nơi nào đối phương đều có thể cảm giác được. Nên ngay lúc này, kiểu tình huống mà không có một phản ứng gì như vậy chỉ có một giả thiết thôi—
Căn bản là sư phụ không nghĩ tới việc sẽ trả lời cậu.
Bạch Vong Xuyên buồn rầu buông lá bùa xuống, lần đầu tiên nghiêm túc tự vấn bản thân, chính mình trước kia học nghệ có phải quá lười biếng rồi hay không.
Nhưng cậu không ngờ tới, cậu còn chưa nghĩ ra phương án điều tra khác thì Sở Tố đã gọi cho cậu.
Mang theo một chút khẩn trương cùng sợ hãi, còn có cảm giác run rẩy không thể kiềm chế được, cô nói: “Trong cặp của Trương Thiến có một quyển sách mang nội dung hơi kỳ quái, tên gọi là ‘hình bóng chú’. Một lát nữa tôi sẽ mang quyển sách này tới cho cậu.”
Vừa nghe tới tên của cuốn sách, Bạch Vong Xuyên liền có đôi chút sửng sốt.
Ngay sau đó sắc mặt cậu liền thay đổi, cậu cơ hồ không khống chế được cảm xúc hét lên với người ở phía bên kia đầu dây: “Đừng chờ nữa, bây giờ cô hãy mau nghĩ cách liên hệ với bạn trai của Trương Thiến, chính là Lý Nhiên! Tôi sẽ chạy tới chỗ trường học của các cô ngay, liên lạc được với anh ta thì báo địa điểm ngay cho tôi biết!”
Cậu vừa nói vừa xách theo giỏ đồ đứng lên chạy đi.
Bạch Vong Xuyên từng nói mà vì cái gì mà hết thảy sự việc thoạt nhìn đều kỳ quái như vậy, hóa ra là do Khúc Mặc không phải đích đến cuối cùng, người nữ sinh đã chết kia cũng chỉ là con tốt thí trên bàn cờ của cô mà thôi. Thậm chí ngay cả chính mình, cô cũng chuẩn bị sẵn tâm lý liều chết rồi.
Hình bóng chú, yêu cầu hai mảnh hồn phách, một âm một dương.
Mà hồn phách trẻ con bất luận là nam hay nữ đều âm hồn thuần âm, cô lại muốn dương hồn, cũng chỉ có thể bắt một con đi hấp thụ dương khí của Khúc Mặc. Dư lại một con đi hấp thụ âm khí, làm âm khí càng thêm đậm. Kết quả không nghĩ tới con sau sẽ bị Nhị Hắc siêu độ, nên cô mới muốn giết cậu, làm hồn cậu đi thay thế chỗ của con tiểu quỷ đó. Cuối cùng vẫn là thất bại, cho nên cô mới biến chính bản thân trở thành âm hồn đi bổ khuyết vào chỗ trống của chú pháp.
Bạch Vong Xuyên đoán rằng Trương Thiến biết cậu là thân thể cực âm, có lẽ là vào buổi sáng hôm đó, khi cậu có tiếp xúc qua với quỷ thai kia. Nhưng cậu cũng không hiểu, để làm cho một người điên cuồng thích chính mình mà không tiếc hiến tế cả linh hồn của bản thân vào như vậy, thật sự cần thiết ư?
Không sai, là hình bóng chú, như hình với bóng.
Còn có thể gọi là tình chú.
Chỉ là tà chú làm cho những người không có duyên phận bị buộc chặt bên nhau mà thôi.
Nhưng hiện tại cô đã chết.
Cho dù chú ngữ có hiệu lực, Lý Nhiên sẽ bị trói buộc với ai đây.