Editor: Gia ViBeta: ChiseuRốt cuộc Khúc Mặc cũng không có tin quẻ bói “nhân duyên” của Bạch Vong Xuyên là thật, anh cười trừ bỏ qua chuyện đó, chuyển đến việc anh cảm thấy Bạch Vong Xuyên nên thu bao nhiêu tiền cho sự việc vừa rồi.
Xét thấy 2 người uỷ thác lần này đều là học sinh, mà sự việc đó người bị hại chính cũng không phải là 2 nàng. Những người có liên quan chính tới vụ việc này thì một người Bạch Vong Xuyên không muốn cứu, một người còn lại thì đã chết, cho nên cuối cùng tính toán thu hai người một ngàn tệ, mỗi người trả năm trăm tệ, cũng không khác biệt lắm.
Bạch Vong Xuyên rất hài lòng với quyết định này.
Bởi thứ nhất, nhờ vào số tiền thu được gần đây cậu có thể dư dả vài ngày kế tiếp, thứ hai, số tiền này hợp lý nên không làm cho cậu cảm thấy như mình đi lừa tiền người ta.
Cậu gọi cho Sở Tố báo giá, không bao lâu sau cô liền chuyển tiền tới cho cậu. Bạch Vong Xuyên nói cảm ơn với Khúc Mặc, hai người cùng nhau rời khỏi quán mì mà mình đã ngồi trong đó mấy tiếng đồng hồ.
Vị trí thành phố chỗ bọn họ ở thuộc hướng Bắc, nhưng thời tiết tháng tám vẫn không thoát khỏi việc khí trời oi bức làm cho người khác cảm thấy khó mà chịu được. Từ khi rời khỏi tiệm ăn thì sắc trời đã tối, con hẻm nhỏ lại vừa lúc nằm khuất sau khu đô thị sầm uất, cho nên trong hẻm không có đèn đường chỉ có một số biển hiệu đèn neon nhỏ của các quán ăn mờ ảo nhấp nháy, lặng lẽ điểm xuyến như những ngôi sao trong bóng tối.
Tuy nói Khúc Mặc ở khá gần đây, nhưng anh cũng chưa bao giờ đi qua hẻm nhỏ này. Anh đi theo Bạch Vong Xuyên, hai người đi xuyên qua một đám người trông giống như công nhân lao động vừa mới tan làm trở về, lại quẹo vài vòng trái phải, cuối cùng cũng về tới chỗ cầu vượt lúc ban đầu.
Cả hai lần lượt bước lên cầu thang, Khúc Mặc thuận miệng hỏi: “Buổi tối cậu ngủ ở chỗ nào?”
Tiểu đạo sĩ mỉm cười, dõng dạc nói với anh: “Màn trời chiếu đất.”
Khúc Mặc: “?”
Bạch Vong Xuyên ho nhẹ, chỉ vào những hành lý dù cậu có để ở chỗ cầu vượt cũng không ai thèm lấy đi của mình, nói: “Tôi ngủ ở chỗ này.”
Khúc Mặc kinh ngạc.
Tuy rằng anh đã từng gặp qua không ít những người lưu lạc lấy màn trời chiếu đất làm nhà, nhưng anh lại chưa từng gặp phải loại người lưu lạc nào vừa sạch sẽ vừa ngoan ngoãn, thậm chí còn có chút ngây ngốc giống như tiểu đạo sĩ. Khúc Mặc cảm thấy, đây là lần đầu tiên anh gặp phải kiểu người lưu lạc như Bạch Vong Xuyên.
Môi khẽ run, anh mở lời hỏi câu mà chính mình đã muốn hỏi cậu từ rất lâu: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi hai.”
Bạch Vong Xuyên như đoán được anh muốn nói cái gì tiếp theo, biểu cảm của cậu như một bé mèo hoang nổi giận, nhe răng trợn mắt nói: “Tôi không phải là con nít!”
Hai chuyện này cũng không liên quan với nhau…
Khúc Mặc đáp thầm trong lòng, lại nhanh nhẹn chuyển đề tài: “Cậu…đã như thế này bao lâu rồi?”
“Cụ thể bao lâu thì tôi không nhớ rõ, hẳn là cũng hơn một năm rồi?” Bạch Vong Xuyên nói: “Từ lúc tôi xuống núi tới nay đều đi bày sạp khắp nơi, nhưng mà thu nhập từ sạp rất thấp, tôi trừ bỏ tiền ăn uống hằng ngày ra thì đến tiền thuê nhà cũng không có. Nhưng ở chỗ này ngủ cũng không tệ, buổi tối khi đèn đường tắt hết, anh vẫn có thể nhìn thấy sao trời cùng ánh trăng.”
Cậu muốn diễn tả rằng ở chỗ này thực ra cũng không tồi.
Khúc Mặc nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu, nhưng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu đạo sĩ, không hiểu sao trong lòng anh lại không cảm thấy thoải mái chút nào. Cảm giác giống như tìm được “viên ngọc quý” bản thân rất yêu thích muốn nâng niu trong tay, anh không đành lòng nhìn “viên ngọc” ấy rớt bên vệ đường. Lúc này đây, Khúc Mặc cảm thấy đám người chung quanh đều là có mắt không tròng, không phát hiện ra giá trị “viên ngọc” của mình, rồi lại thương tiếc cho “viên ngọc” của anh.
Khúc Mặc cau mày cúi đầu nhìn trong chốc lát, anh cũng không biết sợi dây thần kinh nào của mình bị chập mạch, đột nhiên mở miệng nói: “Nhà tôi còn một gian phòng khách không có người ở, tôi có thể tính giá cho cậu thuê thấp một chút nhưng cậu phải làm việc nhà cùng thức ăn hằng ngày cho tôi, như thế nào, cậu muốn thuê không?”
Vốn dĩ Khúc mặc cho rằng mình hào phóng như vậy, tiểu đạo sĩ sẽ cảm động rơi nước mắt ngay lập tức gật đầu đồng ý với anh.
Nhưng anh trăm triệu lần không ngờ là Bạch Vong Xuyên chẳng những không nói gì, ngược lại còn dùng ánh mắt khó tả nhìn anh chằm chằm không có động tĩnh nào khác.
Khúc Mặc nhướn mày: “Cậu còn kén chọn?”
“Không, không, không.” Bạch Vong Xuyên vội vàng lắc đầu xua tay, nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh đối với tôi tốt quá, sau đó đột nhiên nhớ tới lời sư phụ tôi từng căn dặn trước khi tôi xuống núi mà thôi.”
Trực giác của Khúc Mặc nói cho anh biết mấy lời căn dặn này nhất định không hay ho gì.
Nhưng anh lại không khống chế được lòng hiếu kỳ của bản thân, chỉ ngừng một giây, liền hỏi: “Sư phụ nói gì với cậu?”
“Sư phụ nói tôi xuống núi quen biết kết giao bằng hữu thì nên cẩn trọng nhiều một chút.” Biểu cảm của Bạch Vong Xuyên không thay đổi, trong ánh mắt vẫn là bộ dáng ngây thơ mà Khúc Mặc thích. Cậu nói: “Chính là người bình thường sẽ không thể đột nhiên đối tốt với tôi, nếu thật sự người đó không ngừng đối tốt với tôi mà không có lý do chính đáng, như vậy nhất định tôi phải cẩn thận vì rất có thể họ đang có ‘ý định’ gì đó với tôi.”
Lúc này, thái dương hai bên của Khúc Mặc bắt đầu có dấu hiệu nổi lên gân xanh: “Ý định gì đó?”
“Ý định của bọn họ có thể là muốn lấy nội tạng hay giác mạc của tôi, hoặc cũng có thể là họ muốn thân thể của tôi.” Bạch Vong Xuyên nghiêm túc trả lời anh. Cậu nói xong, lại chần chừ một lúc, bổ sung tiếp: “Thật ra chuyện muốn lấy nội tạng hay giác mạc, tôi còn có thể hiểu được nhưng chuyện muốn thân thể của tôi. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được ý tứ của sư phụ muốn nói là như thế nào. Bởi vì tôi là một nam nhân, như vậy cũng….”
Khúc Mặc không cho cậu có cơ hội tiếp tục lải nhải, xoay người đi thẳng.
Bạch Vong Xuyên cho rằng bản thân đã chọc giận đối phương, lập tức im lặng.
Khúc Mặc đi đến bậc thang phía đối diện, đột nhiên quay đầu lại.
Cặp mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Bạch Vong Xuyên, giọng điệu bực bội nói: “Còn không mau đuổi theo!”
Lần này giọng điệu của anh không giống như đang thương lượng với cậu, mà càng giống như đang ra lệnh cho cậu.
Theo bản năng, toàn thân Bạch Vong Xuyên run rẩy, cậu không hề do dự, vội vàng xách ba lô màu xám của mình đuổi kịp anh.
Khúc Mặc đi phía trước dẫn đường, Bạch Vong Xuyên ôm lấy Nhị Hắc không biết từ chỗ nào xuất hiện theo sau. Bởi vì trời tối, cậu cũng không thấy được khuôn mặt đã đỏ tía của Khúc Mặc, chỉ nghĩ là anh đang tức giận, cũng không dám nhắc lại mấy lời sư phụ đã căn dặn lúc trước.
Thật ra khi anh vừa mới nghe xong mấy lời Bạch Vong Xuyên vừa nói, cũng bị chọc giận thật.
Nhưng mà tiểu đạo sĩ không biết rằng, trên đời này còn có loại người khi bị người khác nói trúng tim đen sẽ đâm ra thẹn quá hóa giận.
Đương nhiên, việc này cũng không phải để nói rằng Khúc Mặc có ý nghĩ muốn đem tiểu đạo sĩ lừa về nhà mình làm chút chuyện ba chấm kia. Anh chỉ đơn thuần cảm thấy có chút hứng thú với vị tiểu đạo sĩ thoạt nhìn có chút ngây ngốc trước mắt.
Không sai, chính là cảm thấy có chút chút hứng thú với cậu.
Ở trong lòng Khúc tổng không ngừng nói như thế với bản thân, anh tận lực ép buộc chính mình lơ đi cặp mắt sáng lấp lánh kia–
Bên trong cặp mắt ấy như ẩn giấu cả một bầu trời đêm đầy sao, nhìn lâu sẽ làm người ta có cảm giác như bị rơi vào đó.
“Thật ra tôi có một chuyện luôn muốn hỏi anh.” Từ chỗ cầu vượt đến nhà Khúc Mặc hơi xa, Bạch Vong Xuyên ngắm nghía phong cảnh xung quanh dường như cảm thấy không có gì thú vị, liền chuyển tầm mắt sang bóng dáng trên mặt Khúc Mặc, chủ động tìm đề tài trò chuyện cùng anh. Cậu nói: “Tướng mạo của anh tuy không đào hoa, nhưng tuyệt đối là mệnh đại phú đại quý. Trên phương diện sự nghiệp là một đường bằng phẳng, hẳn là cha mẹ anh vốn dĩ đã rất giàu có, sau khi anh tiếp nhận tài sản của họ thì lại tiếp tục phát dương quang đại mới đúng.”
Khúc Mặc không có ý kiến, cũng không nói cho tiểu đạo sĩ biết sự thật là bản thân mình vẫn luôn ngồi yên ổn trên top bảng danh sách các tỷ phú nổi tiếng hàng năm, anh chỉ hỏi: “Chuyện này thì có cái gì làm cậu không nghĩ ra?”
“Chính là…”
Tiểu đạo sĩ một tay ôm mèo, một tay gãi gãi đầu nói: “Tôi có chút không hiểu, nếu anh có tiền như vậy, vì cái gì còn ở trong một căn nhà thoạt nhìn rất là bình thường? Chẳng lẽ anh không nên giống với trong phim truyền hình, ở trong một căn biệt thự xa hoa, mỗi ngày đi làm tan tầm trên mấy chiếc xe thể thao đắt tiền sao?”
Khoé môi Khúc Mặc nhếch lên, anh rất muốn hỏi tiểu đạo sĩ đã xem cái thể loại phim truyền hình gì thế này, nhưng mà thật ra cậu cũng nói không sai, Khúc Mặc nói: “Kiểu nhà giống trong phim truyền hình cậu vừa nói thật ra tôi cũng có, nhưng mà cái loại biệt thự xa hoa này không thể xây ở trung tâm thành phố. Nếu ở tại đó, tôi mỗi buổi sáng đi làm phải dậy sớm hơn một tiếng so với hiện tại. Hơn nữa còn chưa tính tới khả năng bị kẹt xe, ở trên đường chậm trễ thêm ba bốn tiếng nữa. Ngược lại, nhà ở hiện tại của tôi lại không giống như vậy, ở chỗ này, mỗi buổi sáng tôi chỉ mất có mười phút đi bộ là có thể tới được công ty, rất tiện lợi.”
Đương nhiên, anh cũng không có giải thích cho tiểu đạo sĩ biết nhân sinh trước mắt của anh đều là tìm cách để tối ưu hoá mọi khả năng trợ giúp cho công việc của mình. Anh không cần, cũng chưa từng nghĩ tới việc hưởng thụ nhân sinh gì đó, cho nên mặc kệ là áo cơm ngủ nghỉ đối với anh đều không quá quan trọng.
Thậm chí nếu không phải anh còn có chút lý trí, thì đã trực tiếp xem văn phòng như nhà của mình, mỗi ngày đều làm việc ngủ nghỉ ở đó không cần di chuyển đi đâu hết.
Bạch Vong Xuyên ngu ngơ gật gật đầu.
Thật ra cậu cũng không có ý tra hỏi tới tận cùng vấn đề. Cậu chỉ cảm thấy hai người đi cùng nhau ở trên đường quá yên tĩnh sẽ có chút xấu hổ nên mới kiếm chuyện nói cùng anh mà thôi.
Giống như lời Khúc Mặc đã nói, đoạn đường này đi không tốn quá nhiều thời gian. Ít nhất Bạch Vong Xuyên cảm thấy bản thân còn chưa có điều chỉnh xong tâm trạng “Về sau phải cùng người khác ở chung một nhà” của mình, thì Khúc Mặc đã cầm chìa khoá ra mở cửa, dẫn cậu đi vào bên trong.
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Vong Xuyên tới nhà của Khúc Mặc, nhưng lại là lần đầu cậu nghiêm túc đánh giá căn nhà ở này.
Lúc trước tới, cậu chỉ lo tới việc cứu cái mạng nhỏ của Khúc Mặc nên cũng không xem xét hoàn cảnh xung quanh nhiều. Hiện tại nghiêm túc nhìn, cậu lại phát hiện vị trí đồ vật trong nhà của anh, tuy nói không có đặt theo kiểu phong thủy đại cát đại lợi, nhưng cũng không có chỉnh theo hướng sát chủ.
Khúc Mặc cầm dép lê ra giúp cậu, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của tiểu đạo sĩ. Anh hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Tôi mang cậu trở về không phải để nhờ cậu xem giúp tôi phong thuỷ nhà ở.”
Bạch Vong Xuyên sửng sốt một chút.
Cậu không nghĩ tới bản thân lại bị người ta dễ dàng nhìn thấu như vậy, vội vàng cười gượng hai tiếng: “Đây chỉ là bệnh nghề nghiệp của tôi thôi, huống hồ về sau còn muốn ở đây lâu dài, vẫn là nên quan sát một chút, anh nghĩ xem có đúng không?”
Khúc Mặc cười cười: “Vậy kết quả như thế nào?”
“Bình thường.” Bạch Vong Xuyên nói, “Người làm ăn buôn bán đều giống nhau, sắp xếp đồ đạc theo phong thủy chiêu tài hưởng phúc, nhưng bố cục nhà anh chỉ có thể nói là không có hướng xấu, sẽ không tạo thành bất lợi gì cho anh, cũng không tạo được chỗ tốt nào.”
Khúc Mặc nghe vậy, trên mặt anh cũng không có biểu hiện để ý tới vấn đề này. Chỉ là tiếp tục nụ cười ban đầu, nói: “Bởi vậy, tôi có nên sửa lại chỗ nào không?”
“Không cần.” Cậu lắc đầu, “Dựa theo những gì tôi đã nói với anh lúc trước, mệnh của anh rất tốt, nếu lại sửa chữa nhà theo phong thủy đặc biệt tốt, lại là hai việc tốt chồng lên nhau. Anh phải biết rằng, Thiên đạo cũng có giới hạn của chính nó. Cho dù là việc tốt, một khi vượt quá giới hạn, thì chưa chắc gì đã là chuyện tốt.”