Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 41


Từ Vị ném mình lên giường, ga giường mới được đổi.

Hẳn là a di thay rồi, cả phòng đều được quét dọn, rất sạch sẽ.

Từ Vị đem mặt vùi trong gối, tiếp cú điện thoại.

Từ Vị không lên tiếng, Chu Tư Dịch cũng không nói chuyện, khoảng chừng một phút, Chu Tư Dịch mở miệng, “Đi ra ngoài đi.”
Từ Vị lật mạnh người dậy, nhìn trần nhà, “Cái gì?”
“Cho cậu một phút, không thấy cậu tôi liền đi lên.”
Điện thoại im bặt.

Từ Vị sửng sốt vài giây, giật mình tức tốc cầm áo phông mặc lên người, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Rón rén đi tới cửa, tra chìa khoá, vặn nhẹ sau cài cửa lại.

Cả quá trình không phát ra tiếng động nào, cửa đóng lại, Từ Vị vào thang máy.

Cậu ở trong thang máy sửa lại chút tóc tai hỗn loạn, thang máy dừng tại lầu một, Từ Vị điều chỉnh hô hấp đi ra ngoài liền thấy xe Chu Tư Dịch đã đậu ở đó.

Hắn không bật đèn, nếu như không phải nhìn thấy tàn thuốc lấp loé, Từ Vị còn cho rằng không có ai ở đây.

Từ Vị vòng tới chỗ ghế lái, nhìn qua cửa sổ xe, “Chu tổng.”
Cửa sổ xe không có đóng, Chu Tư Dịch nhả khói thuốc, ngước mắt nhìn Từ Vị trong chốc lát, giơ cổ tay lên, “Đã vượt quá một phút.”
“Từ lúc tôi chạy xuống đến bây giờ mới có nửa phút.”
Chu Tư Dịch giơ tay lên, trên ngón tay còn đang kẹp thuốc lá, ánh mắt rơi trên người Từ Vị.

Tối tăm không có tia sáng, nhìn Chu Tư Dịch tuấn mỹ như vậy Từ Vị lại ngây ngốc, hô hấp đều đình chỉ, “Ngài có việc gì à?”
“Có.” Chu Tư Dịch giơ ngón tay lên khẽ ngoắc ngoắc, “Lại đây.’
Tiếng nói nhẹ nhàng, đánh vào trái tim Từ Vị.

Từ Vị tới gần, Chu Tư Dịch chế trụ gáy cậu, một nụ hôn cuồng dã nồng nhiệt hạ xuống, Từ Vị không kịp tránh thoát, bị hôn đến thở không nổi.

Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, kẹp lấy điếu thuốc chỉ còn một đoạn ngắn khẽ hút, mắt híp lại.

Khói thuốc luẩn quẩn, hắn dập tắt điếu thuốc, “Lên xe.”
“Mẹ tôi còn ở nhà.” Từ Vị nói.

“Vậy tôi vào nhà cậu ngủ?”
Thật muốn đánh người!

“Anh nói đạo lý chút đi.”
“Không nói.” Chu Tư Dịch chính là kiểu người không nói đạp lý thế đấy, “Có lên xe hay không?”
Hai người giằng co nửa phút, Chu Tư Dịch đẩy cửa xe định đi xuống, Từ Vị lại đóng cửa xe lại, vòng tới bên kia bước vào, “Nhanh đi đi, đừng để mẹ tôi thấy.”
Chu Tư Dịch ý tứ sâu xa thu tầm mắt lại, khởi động ô tô lái đi.

Từ Vị vô cùng buồn bực, cúi đầu không nói gì, Chu Tư Dịch cầm một viên kẹo ngọt khẽ cắn, vị ngọt lan toả khắp xe, Chu Tư Dịch mở lời trước, “Tôi khiến cậu mất mặt?”
“Không có.”
Chu Tư Dịch đè nén tâm tình xuống, đem kẹo cứng cắn nát, ngon tay thon dài gõ nhẹ vô-lăng.

“Cậu có thể giới thiệu tôi với người khác.”
Từ Vị tưởng chừng sắp nhảy khỏi xe rồi.

Nửa đêm trên đường không có nhiều xe cộ, đèn xanh đều bật, một đường đi thẳng.

Xe đến Lan Loan, Từ Vị suy nghĩ một chút, vẫn là xuống xe cùng Chu Tư Dịch một trước một sau vào cửa, cậu thấy có việc nên nói rõ ràng.

Vào trong nhà, đèn còn chưa có bật, Từ Vị liền bị áp lên tường, nụ hôn hung ác của Chu Tư Dịch rơi xuống, Từ Vị vội rụt cổ lại, “Anh Dịch?”
Chu Tư Dịch vô cùng trực tiếp, không cho Từ Vị có cơ hội lấy hơi.

Từ cửa chính thẳng đến ghế sô pha, ấn Từ Vị xuống luồn tay vào quần cậu.

Ngón chân Từ Vị căng ra, ngẩng đầu lên, cả người dựng cả tóc gáy, “Chu Tư Dịch!”
“Hửm?”
Chu Tư Dịch khí thế hung mãnh, căn bản không để Từ Vị phản kháng.

Từ Vị thiếu chút chết ở trên ghế sô pha, quá mãnh liệt rồi, khí tức cuồng dã bao phủ cả người cậu.

Thời điểm Chu Tư Dịch buông cậu ra, chân Từ Vị như nhuyễn ra, nửa quỳ ở trên thảm sàn.

Chu Tư Dịch từ phía sau ôm lấy Từ Vị, vẫn không bật đèn lên, Từ Vị rất thẹn thùng nha.

Ánh đèn bên ngoài từ cửa sổ hắt vào, Chu Tư Dịch cắn cắn vành tai Từ Vị.

Sau đó thoả mãn mà nhìn cậu, “Thoải mái không? Hửm?”
Âm cuối áp rất thấp, như lông chim lướt qua trái tim Từ Vị.

“Tôi không muốn trả lời.”
Chu Tư Dịch hạ tay xuống, cằm đặt lên bả vai Từ Vị, “Cậu đang rất hưng phấn.”
“Không có.” Từ Vị nắm chặt lấy bàn tay chực động của Chu Tư Dịch, “Anh không động nó sẽ không hưng phấn, đừng động nữa.”
Bởi vì khoảng cách rất gần, Từ Vị có thể cảm nhận tiếng tim đập hữu lực trong lồng ngực hắn, “Tiểu Từ Từ rất yêu thích tôi đối với nó như vậy nha.”

Câm miệng đi!
“Tôi là Từ Vị.”
“Nhóc con.” Chu Tư Dịch giữ lấy gáy Từ Vị, “Nhắm mắt lại.”
Từ Vị thần xui quỷ khiến mà nhắm mắt thật, Chu Tư Dịch nhẹ giọng, “Thả lỏng, dựa vào tôi.”
Chu Tư Dịch nhẹ nhàng dẫn dắt Từ Vị.

Từ Vị nắm lấy tay Chu Tư Dịch, da dẻ hắn bóng loáng trơn mịn, Từ Vị chạm vào lòng bàn tay hắn.

Cảm giác thiêu đốt mãnh liệt, lập tức thu tay về, ngay khắc ấy Chu Tư Dịch nắm chặt tay cậu, kèo đưa xuống.

“Không phải sợ, tôi sẽ không làm cậu bị thương.”
Con sói già này, nói cũng thật dễ nghe.

Con cừu non Từ Vị bị hắn dằn vặt đến sống dở chết dở, quay người lại cắn lên vai Chu Tư Dịch, nửa ngày mới buông ra, khẽ gằn giọng, “Chu Tư Dịch!”
Chu Tư Dịch lại động vài cái làm Từ Vị xuất ra, thân thể cậu mềm oặt toàn bộ dựa vào lồng ngực của hắn.

Hai người tiếp xúc da thịt so với tự mình làm cảm giác vẫn rất khác nhau.

“Nhóc con, run cái gì?”
Từ Vị nhắm chặt hai mắt, không muốn cùng Chu Tư Dịch nói chuyện.

Đều làm đến mức này rồi, hiện tại Từ Vị cũng không còn sợ Chu Tư Dịch như trước, chỉ là đặc biệt khó chịu Chu Tư Dịch không hề biết tiết chế.

Chu Tư Dịch lướt qua lông mi Từ Vị, hôn lên trán cậu, “Cậu đang sợ cái gì?”
Sợ anh không nghiêm túc.

Sợ anh bỏ tôi, anh chỉ vui đùa một chút mà thôi.

Sợ người đời, sợ ánh mắt quái dị của người khác.

Từ Vị thăm dò giơ tay lên ôm lấy cổ Chu Tư Dịch, “Anh có cảm thấy tôi thực buồn cười?”
“Tại sao? Có chỗ nào buồn cười?” Chu Tư Dịch nhíu mày, không hiểu Từ Vị nghĩ gì, “Hửm? Nói tôi nghe một chút.”
Từ Vị không muốn tiếp tục cái đề tài này, thở dài một hơi, “Tôi muốn ngủ.”
“Lên lầu rồi ngủ.”
Tẩy rửa vết tích hỗn loạn, lại tới trên giường, Từ Vị đã không còn khí lực, quá đỗi buồn ngủ.

Dùng chăn che đầu lại rụt sang một bên, cậu phải về nhà, đêm nay không trở lại mẹ cậu nhất định sẽ phát hiện.


Từ Vị không còn khí lực mà ngồi dậy, cậu đang tự đấu tranh với chính mình.

“Chuyện tôi trở thành bạn trai cậu lại khó tiếp thu đến vậy?”
Từ Vị kéo chăn xuống hé mắt nhìn Chu Tư Dịch, chỉ có ánh sáng từ đèn ngủ, ánh vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt thanh tú.

“Tôi là đàn ông.” Từ Vị nói.

“Tôi biết.” Chu Tư Dịch nhíu mày.

Hầu kết Từ Vị khẽ động, “Anh cũng là đàn ông.”
Khoảng cách hiện tại rất gần, bọn họ đều nhìn rõ được đối phương.

“Có vấn đề gì sao?”
Tâm tư Từ Vị hỗn loạn, bỗng nhiên vươn mình bò lên người Chu Tư Dịch, cậu ấn xuống cổ Chu Tư Dịch.

Nửa ngày mới lên tiếng, “Anh và tôi trở thành như thế, vậy những người khác thì sao?”
“Có ý gì?”
Từ Vị cắn môi, ngón tay cuộn chặt, “Anh có còn cùng người khác hay không?”
Ánh mắt thâm trầm của Chu Tư Dịch càng trở nên nguy hiểm, “Cậu hoài nghi tôi một chân đạp hai thuyền*? Hửm?”
(*ý chỉ việc bắt cá hai tay)
Khuỷu tay Từ Vị đè lên lồng ngực Chu Tư dịch, cậu không có tự tin, cậu hiện tại chẳng có thứ gì.

Chuyện tình cảm trước giờ đều mờ mịt, cũng không hiểu.

Cậu sợ trở thành trò cười, cậu sợ là bản thân tưởng bở.

Chu Tư Dịch nắm lấy eo Từ Vị đem cậu nhốt dưới thân, cắn răng, “Tôi chỉ cần cậu, có hiểu không?”
Từ Vị như đã rõ ràng, lại như vẫn không hiểu.

“Thật ngu ngốc.” Chu Tư Dịch nhéo chóp mũi Từ Vị, “Cậu là đàn ông kiểu gì đây? Tình cảm của bản thân cũng không biết bộc lộ?”
Từ Vị còn đang suy nghĩ bộc lộ là có ý gì, Chu Tư Dịch đã hôn một cái, “Đừng có chọc tôi sinh khí, Từ Vị, cũng đừng nghi ngờ tôi.”
Từ Vị vươn mình ôm lấy Chu Tư Dịch, “Anh mà dám gạt tôi _____ “
“Thì sao?”
“Tôi giết anh.” Từ Vị nói.

Chu Tư Dịch cười nhẹ, tay lại đặt trên đầu Từ Vị xoa xoa, “Nhóc con, cậu cũng đừng phụ lòng tôi.”
Hai người sau đó cũng không làm gì, ở trên giường lăn lộn nô đùa nửa ngày, Từ Vị thu hồi lý trí.

Ngồi dậy rời giường mặc lại quần áo, “Mẹ tôi sẽ nghi ngờ, tôi phải về nhà.”
Chu Tư Dịch kéo chân Từ Vị ấn trở về ổ chăn.

Từ Vị tỉnh lại lần nữa thì đã là chín giờ sáng ngày hôm sau, cậu cùng Chu Tư Dịch còn quấn quýt trong chăn, Từ Vị giơ tay đỡ trán.

Thật cmn điên rồi, này phát triển cũng quá nhanh đi.


Từ Vị quay đầu liền thấy khuôn mặt chưa tỉnh ngủ của Chu Tư Dịch ngay phía sau, lông mi dày đặc, da dẻ trắng nhuận.

Hắn so với người da thô thịt dày như cậu hoàn toàn không giống nhau, ma xui quỷ khiến mà kề sát vào hắn.

Sau đó Chu Tư Dịch liền mở mắt ra, con ngươi đen láy, Từ Vị giật mình xấu hổ muốn lui về.

Chu Tư Dịch kéo Từ Vị vào lòng, ép buộc Từ Vị ngẩng đầu nhận nụ hôn, cậu không muốn hé miệng.

Sáng sớm chưa đánh răng, nhất định sẽ có vị lạ, Chu Tư Dịch tiến quân thần tốc, căn bản không cho Từ Vị cơ hội cự tuyệt.

Hai người đắm chìm trong nụ hôn dài, Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, gối lên cánh tay, “Sao lại dậy sớm như thế?”
Thanh âm khàn khàn tràn đầy dụ hoặc, đặc biệt trêu người.

“Đã chín giờ rồi.” Từ Vị cầm điện thoại đưa lên cho Chu Tư Dịch nhìn, “Anh nên đến công ty.”
“Không muốn đi.” Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị mặc quần áo, giơ tay ôm eo cậu, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cùng một người thân mật dây dưa, Chu Tư Dịch lưu luyến khoảnh khắc này.

Từ Vị: “…”
Từ Vị mặc áo phông vào, đẩy Chu Tư Dịch ra đi vào phòng tắm, sau một phút liền đi ra, khom lưng nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch, “Anh nhìn cổ của tôi đi.”
Chu Tư Dịch nhìn đến cổ Từ Vị, đường nét thực đẹp, còn có hai dấu hôn.

.

truyện đam mỹ
“Hửm?”
“Chuyện gì thế này?”
“Hả?” Chu Tư Dịch không rõ.

“Tím rồi.” Từ Vị nhíu mày, “Anh cắn?”
Chu Tư Dịch bị đơ vài giây, quay người đem mặt chôn trong chăn, cười đến run cả vai.

Từ Vị: “…’’
“Chu Tư Dịch!”
“Lại đây.”
“Làm gì?”
Chu Tư Dịch kéo Từ Vị xuống, lại đặt lên môi cậu nụ hôn, một đường hạ xuống đến cổ, da thịt mềm mại.

Hắn hôn Từ Vị đến tê tê dại dại, ngón chân đều cong lên.

Từ Vị thở hổn hển ôm lấy vai Chu Tư Dịch, muốn đem đầu hắn đẩy ra, “Anh Dịch…”
Chu Tư Dịch cắn nhẹ hầu kết Từ Vị, ngẩng đầu, “Cổ của cậu rất mẫn cảm.”
Từ Vị cưỡng ép đè xuống rung động, đẩy Chu Tư Dịch ra, quay người chạy vào phòng tắm.

“Đó là dấu hôn a tiểu Từ Từ.” Chu Tư Dịch cất cao giọng, “Đừng xấu hổ, anh lại giúp cậu hôn thêm một cái.”
Tiếng đóng cửa động trời vang lên từ phòng tắm..

Bình Luận (0)
Comment