Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)

Chương 14

Anh Vẫn Còn Bế Được

Người ta nói bệnh viêm cơ tim rất khó trị tận gốc, chỉ có thể điều trị lâu dài. Tôi bị viêm cơ tim, lại còn bị nhiễm virus, càng nghiêm trọng hơn. Từ đây về sau, chỉ cần một lần bị cảm cúm là bệnh này sẽ lại tái phát.

Nói cách khác, chỉ cần không bị cảm sốt, không quá mệt, bệnh này sẽ không tái phát nữa, sẽ giống như người bình thường, có thể chạy nhảy, ăn ngủ. Nhưng nếu lại bị bệnh, không cẩn thận sẽ biến thành suy tim, đến lúc đó, không chỉ tiêm thuốc kích thích thôi mà còn phải thay tim nữa.

Nghe thế có vẻ hơi đáng sợ nhưng thật ra cũng không đến nỗi. Nói chung chỉ cần bảo đảm sức khỏe thì mọi chuyện đều không có vấn đề gì. Tuy tôi rất bình tĩnh, nhưng mỗi lần soi gương thì cứ nhảy dựng lên.

84 kí chẳng qua là cân nặng ban đầu do thuốc kích thích gây ra mà thôi, càng về sau càng lúc lại nở ra, khi lên tàu trở về Thượng Hải, cân nặng của tôi đã ở mức 90 kí. Do lúc trước sốt cao khiến tóc bị cháy đến bạc màu, đành phải cạo hết, để nó mọc tóc mới.

Vì thế, vừa nhìn thấy tôi, Diễm Diễm đã hét toáng lên – “Thịt viên!!”

Mà cũng chả phải thịt viên nữa, sao mà giống thịt viên cho được. Vì thuốc kích thích gây nên tình trạng mập giả gây hiện trạng phù nước. Cả người tôi như cái bánh bao nhão, chỗ nào cũng là thịt. Tôi thấy thế này thì không đi được, chi bằng lăn có phải thích hợp hơn không.

Diễm Diễm gào quang quác như thể khiến tôi càng thêm buồn. Người ta nói chị em thân thiết, xa nhau những một tháng, cũng nên ôm nhau một cái. Tôi không nghĩ vậy, chỉ muốn đạp nó mấy phát mà thôi, nhưng không có sức, béo thế này, đi vài bước còn phải thở hổn hển, huống chi là đá.

Tất cả áo quần của tôi cũng phải mua lại từ đầu, đồ cũ thì chắc chắn không thể nào chui lọt nổi rồi. Tôi rầu rĩ bỏ lên lầu, nhốt mình trong phòng, ngồi tự kỉ.

Chứ còn gì nữa, người ta đang tuổi thiếu nữ, là thời điểm đẹp nhất của đời con gái, đùng một cái thành ra thế này, cho dù có thô lỗ cỡ nào đi nữa thì cũng làm sao mà không khó chịu cho được, huống chi, tôi còn có bạn trai nữa chứ.

Nói tới Khang Duật, tức thì sống mũi liền cay cay…

Cửa được mở từ từ, Diễm Diễm cúi đầu đi đến gần tôi – “Chị, em không cố ý đâu.”

Tôi ở trên giường buồn hiu, cũng không biết nói gì hơn.

“Chị, béo một chút cũng hay mà, chị xem chị bây giờ, không cần làm gì mà cũng mập mạp béo tốt, cũng dễ thương lắm.”

An ủi, rõ ràng chỉ là an ủi mà thôi!

Đúng là không cần tốn công mà vẫn mập lên thật, sắc mặt so với lúc gầy nhom quả tốt hơn nhiều, vì thuốc kích thích cũng đưa chất dinh dưỡng vào, còn là siêu dinh dưỡng, tiêm một phát như thế, tôi hấp thụ chất như thể tiếp nhận tinh hoa đất trời, thay da đổi thịt, có điều thay vì trở thành một người đẹp thì lại ra một sinh vật giống thịt viên.

“Chị à, đừng nghĩ lung tung nữa, nghỉ ngơi đi, nửa tháng nữa là thi rồi, chị dồn tâm dồn sức vào nó như thế, học giỏi như vậy, bố mẹ cũng rất trông đợi chị mang vẻ vang về cho cả nhà. Mất cái này được cái kia, không chừng lần này chị gặp may, thi một phát đậu thẳng trường Nữ Trung không chừng!”

Không còn lời nào để nói, với tôi thì bây giờ một tháng hay một thế kỉ cũng giống nhau mà thôi, không có chút tinh thần nào cả.

Diễm Diễm cố tiếp tục nói – “Mọi người trong lớp biết chị ra viện rồi, nói ngày nào đó sẽ tổ chức tiệc mừng. À, đúng rồi em phải đi gọi điện cho Khang Duật, báo chị đã về!”

Nghe đến hai chữ Khang Duật, tôi lập tức bật dậy, giữ chặt Diễm Diễm không cho nó đi gọi điện – “Đừng đi!!”

Diễm Diễm ngạc nhiên hỏi lại – “Sao thế? Cả tháng rồi ngày nào ảnh cũng nghĩ tới chị, rảnh ra một chút liền gọi điện hỏi em tình hình chị thế nào. Em đồng ý với ảnh rồi, khi nào chị về thì phải lập tức gọi điện báo cho ảnh ngay.”

Chui đầu vào trong chăn, tôi nói – “Chị chưa chuẩn bị tinh thần.”

Tôi bây giờ đâu còn là Âu Dương Miểu Miểu ‘mình hạc sương mai’ như trước nữa, rõ ràng không khác gì thịt viên vũ trụ, còn anh là người Trái Đất, không cùng một giống nòi. Môn Sinh học có dạy: không cùng một loài mà yêu nhau thì sẽ không có kết quả tốt. Tôi hiện tại rất sợ gặp anh, liệu rằng anh có giống Diễm Diễm, vừa thấy tôi liền hô lớn thịt viên không, đến lúc đó, tôi sợ mình không chịu được, sẽ càng buồn thêm.

Như hiểu được, Diễm Diễm không đi gọi điện nữa, quay lại ngồi trên giường nói với tôi – “Chị à, chị đừng nghĩ lung tung, Khang Duật không phải hạng người như vậy đâu. Chị biết không? Sau khi nhận được thông báo tuyển thẳng, ảnh cũng chẳng cười được một cái, tờ đơn thông báo như thế mà bị ảnh xem như thứ rác rưởi nào đó, vứt sang một bên, nếu bố mẹ không trông chừng, em phải đi học không đi được, không khéo ảnh đã mua vé xe lửa, định đi thăm chị rồi.

Tôi biết Khang Duật đứng đầu trong kì thi thử về rồi, được tuyển thẳng là chuyện đương nhiên, ngoài ra, còn có Phàn Tuyển, Lưu Lý Quân cũng ở trong top 5, bây giờ cũng nằm trong danh sách tuyển thẳng của trường. Vốn đây là một chuyện đáng mừng, vậy mà với tôi bây giờ, chả vui tẹo nào.

Diễm Diễm lại tiếp – “Khi Khang Duật biết chị không sao, liền vừa khóc vừa cười, em thấy còn vui hơn cả lúc được tuyển thẳng, không có việc gì liền gọi điện hỏi thăm. Cả tháng nay em bị ảnh gọi đến muốn điên luôn. Ảnh như con gà mái mẹ, suốt ngày lảm nhảm bên tai, người không biết còn tưởng ảnh đang theo đuổi em ấy chứ!”

Tôi nghe xong, cực kì xúc động, nước mắt tuôn như suối, nhưng đây là hai chuyện khác nhau, người anh nghĩ đến là Âu Dương Miểu Miểu của một tháng trước đây, không phải cục thịt viên này.

Nếu khi anh gặp tôi… ôi thôi, tôi không dám nghĩ tiếp nữa.

Có khi nào là ghét bỏ, hay làm ghê tởm? Hay còn cái gì khác nữa? Tôi sợ sẽ nhìn thấy sự ruồng rẫy trong mắt anh.

Tôi rất sợ, nỗi sợ này còn hơn cả đối diện với cái chết.

Thấy tôi không nói gì, Diễm Diễm nổi giận, xốc chăn của tôi lên, – “Chị! Chị đừng có cái kiểu tự kỉ như vậy nữa, có tự ti bao nhiêu thì cũng chưa tới lượt chị đâu! Trên thế giới này có biết bao người không tay không chân, chẳng qua chị hơi béo một chút, hai tay hai chân vẫn nguyên vẹn khỏe mạnh, đừng có như vậy nữa!”

“Em chả hiểu gì cả!!” – Tôi giật lại cái mền, đáp.

“Không hiểu cái gì chứ? Em là thấy chị rõ ràng không tin Khang Duật, không tin vào nhân cách của ảnh!” – Diễm Diễm không tha, cũng giằng lại cái mền cho được, quyết tâm muốn bắt tôi đối diện với sự thật.

Bây giờ tôi hoàn toàn không nghĩ được gì hết, cảm thấy như bị nó bắt nạt, nhìn bộ dạng đáng yêu tươi tắn của nó, rồi soi lại mình, lòng càng buồn khổ.

“Mặc kệ chị, em nhất định phải gọi điện cho Khang Duật, mách ảnh biết, chị về rồi, không chỉ thế còn định đá ảnh.”

Tôi nổi nóng, không giữ chăn mà quay ra kéo quần áo Diễm Diễm – “Ai bảo thế! Ai bảo chị muốn chia tay với Khang Duật!”

Diễm Diễm đáp – “Trên mặt chị viết rõ ràng ’Tụi mình không xứng với nhau, em muốn chia tay với anh’.”

“Chị không có, nhất định không hề…” – Nói đến cùng, đôi khi Diễm Diễm có thể nhìn thấu tim gan tôi, khiến tôi không biện hộ được lời nào.

“Không có? Em nói cho chị biết, nếu chị muốn chia tay, em mừng còn không hết. Như hôm chị hôn mê em có nói rồi đấy, nếu chị không thích ảnh nữa thì nhớ đến em trước đã. Em và chị không có giống nhau, dù cho em có biến thành heo nái cũng sẽ bám riết lấy Khang Duật, ảnh giống như các nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình vậy, nếu bỏ lỡ sẽ mất thật đó. Phải biết quý trọng, liều chết mà giữ lấy, lúc nào cũng phải cột bên cạnh!! Chị không cần nhưng toàn bộ đám con gái trường mình đang xếp hàng chờ đến lượt, có biết không!”

Diễm Diễm không xem truyện tranh nhưng lại hay đọc truyện ngôn tình, nó hay bảo, đọc chữ cần trình độ cao hơn so với xem tranh nhiều, muốn tưởng tượng nam nữ chính thế nào thì thành thế đó, rất tiện!!

Diễm Diễm lại tiếp – “Chị nói thử xem tại sao chị lại may mắn đến vậy chứ, nhiều khi em thấy chị đúng là mèo chết vớ phải chuột mù.”

“Mèo mù vớ được chuột chết mới đúng.” – Tôi không kiềm được, sửa lời cho nó.

Diễm Diễm quát toáng – “Em không cần biết chị là mèo mù hay mèo chết, dù gì thì cũng là mèo, còn Khang Duật đúng là một con chuột, tự mang thân dâng đến, tại sao chị không cần!”

Tôi đau đầu nói – “Chị đâu có nói là không cần.”

“Chị có, em thấy hai con mắt chị bảo là có!!”

Không thể giải thích cho rõ ràng, lại bị Diễm Diễm làm rối rắm của lên, lòng tôi cũng không u buồn như trước. Nó cứ liến thoắng một tràng, nhưng toàn là nói lung tung, không trúng trật được câu nào.

Thấy tôi nãy giờ không nói câu nào, cảm thấy bực mình, Diễm Diễm kéo lấy cổ áo tôi nói – “Nếu chị đã không cần thì tối nay em sẽ đi cường bạo Khang Duật, khiến… ảnh nấu chuột sống thành chuột chết, lúc đó xem chị làm thế nào?”

Chuột sống thành chuột chết?

Ý của nó là gạo nấu thành cơm chăng?

Cường bạo, cái từ nghe mới kinh khủng làm sao, tôi đoán có khi nó cũng không hiểu hết ‘cường bạo’ nghĩa là gì.

Tiểu thuyết ngôn tình thời đó vẫn còn trong sáng, không hề có chuyện làm trò trên giường, cho dù có thì cũng miêu tả không rõ ràng, theo kiểu ‘thổi tắt ngọn nến’, không như truyện tranh Nhật bản, có hình vẽ rõ ràng.

“Được rồi, chị hiểu ý em!!” – Tôi ngăn Diễm Diễm lại, không để nó thao thao bất tuyệt nữa, nếu không ngăn, có khi nó sẽ nói đến sáng không dừng mất.

Diễm Diễm không buông tha, hỏi lại – “Hiểu thật không đó?”

Tôi gật đầu, kết luận những gì nó nói nãy giờ – “Được rồi, hiểu rồi, ý của em muốn chị không được chia tay Khang Duật, có đá thì trước tiên phải nhường cho em đã!”

Diễm Diễm cũng gật đầu – “Đúng vậy!!”

Cãi nhau với nó một hồi, trong lòng cũng không còn u uất buồn rầu chi nữa, đều biến mất, ngược lại còn cảm thấy buồn cười.

Tôi nhìn Diễm Diễm, đột nhiên cảm thấy, có em gái thật là tốt.

Tôi ôm cổ nó, nói – “Diễm Diễm, chị rất nhớ em.”

Bây giờ tôi mới thấm thía, suốt một tháng không gặp nhau, rất thường xuyên nghĩ tới nó, từ bé tới giờ cả hai đứa chưa từng xa nhau lâu đến vậy.

Ấy vậy mà Diễm Diễm cũng òa khóc, ôm chặt tôi lại – “Em cũng nhớ chị, chị ơi, chị không biết đâu, em sợ chị chết, đến lúc đó…” – Nó sụt sịt – “Em biết moi tiền tiêu vặt của ai đây, lại còn tiền của Khang Duật nữa…”

Tôi lập tức tái xám.

Nó nói nhiều như vậy, xét cho cùng chẳng qua là vì tiếc rẻ tiền của tôi và Khang Duật mà thôi.

Chết mất thôi, con bé này yêu tiền như vậy, lớn lên rồi sẽ trở thành cái hạng nào đây?

Có điều nhờ Diễm Diễm giảng bài một buổi như thế, tối đó tôi chẳng nghĩ lung tung gì cả, tiến cũng chết, lùi cũng không xong, thì còn sợ cái gì?

Lúc này, tôi chỉ nghĩ tới một câu.

Nếu như con đường tình duyên đời này của tôi nhất định sẽ gặp trắc trở, tôi chỉ mong một điều duy nhất, người đầu tiên làm tổn thương tôi là Khang Duật.

Sáng hôm sau, tôi không đi học cùng Diễm Diễm, chung quy cũng vì nhát chết, dù sao thì cũng phải đối mặt, cho dù không gặp Khang Duật, thì Tiểu Phàn, Đại Song, Tiểu Song, Từ Doanh, Lưu Lý Quân cũng luôn muốn nhìn thấy tôi. Từ khi tôi ngã bệnh, tụi Tiểu Phàn khóc nức nở, còn muốn nộp đơn xin nghỉ, năn nỉ giáo viên cho học bù để tôi không phải học lại, thi thêm một lần nữa.

Tôi chần chừ hồi lâu, đến 10 giờ, lại nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm, hỏi khi nào tôi đi học, các bạn trên lớp đang chờ tôi đến, muốn tổ chức tiệc mừng. Không còn cách nào khác, tôi đành xách cặp trên lưng, đi ra cửa. Chắc hẳn là do Diễm Diễm bép xép, rõ ràng là thế, thể nào cũng vừa tới trường cũng chạy thông báo khắp nơi!

Tôi đi rất chậm, không phải vì béo không đi nổi mà thành thật là do tôi không muốn đối mặt, có thể kéo dài một giây thì là một giây, tôi vừa đi, vừa nhìn xung quanh, Nếu Khang Duật đã được tuyển thẳng rồi thì chắc sẽ không đi học nữa đâu, chỉ thảnh thơi tận hưởng kì nghỉ mà thôi. Tôi sợ anh đến đón, nên đi đường vòng.

Nhưng mà dù tôi chọn đường vòng có xa đến đâu, cổng trường cũng đã ở ngay trước mắt, ngày càng gần.

Rất nhanh sau đó liền thấy một đám người đứng trước phòng bảo vệ, tôi liền trốn ngay vào bụi cỏ cạnh cổng, len lén nhìn ra ngoài.

Tiểu Phàn, Tiểu Song, Đại Song, Từ Doanh, Lưu Lý Quân, cả nhỏ suốt ngày nghỉ vì bệnh – Tông Lê Quân(*) nữa, nó đi học lại từ lúc nào vậy? Còn có đám bạn bình thường hay chơi chung cùng Khang Duật, nhưng không thấy Khang Duật đâu…

(*) Tông Lê Quân, từng được nhắc tới ở

Vừa lúc đó, tôi thấy có ai xẹt qua bụi cỏ.

“Vương Gia, không thấy Phúc Tấn đâu hết!” – Một nam sinh nói.

Trông Khang Duật như vừa chạy cả ngàn mét, thở hồng hộc một hồi, đến khi có thể bình ổn được nhịp thở, mới nói – “Tôi cũng không thấy! Chạy suốt đường đi rồi mà cũng không gặp. Nghĩ chắc Miểu Miểu đi xe buýt nên vội chạy về, vậy mà cổ vẫn chưa tới à?”

Số còn lại cũng lắc lắc đầu – “Ngay cả bóng cũng không thấy.”

“Có khi nào là bệnh đến ngốc rồi, không nhớ đường đi không?” – Một tên lên tiếng.

Tôi trốn trong bụi cỏ, chửi thầm – “Có mà cậu mới bệnh đến ngốc rồi ấy!”

Nhìn thấy Khang Duật, tôi càng không có gan đi ra ngoài, chỉ dám trốn trong bụi cỏ nhìn lén anh.

Mới một tháng không gặp, làm thế nào mà anh lại cao như vậy chứ, có khi đã trên 1m80 rồi. Khang Duật phát triển chiều cao còn tôi là phình về chiều ngang, vẫn luôn bảnh trai như thế. Trước kia tôi đã luôn thấy anh rất đẹp trai rồi, bây giờ càng cảm thấy chói mắt.

Có điều, hình như gầy đi nhiều, lại thêm, lông mày quắn chặt, cứ như ông già vậy.

Khang Duật nghỉ thêm một lúc, uống ngụm nước rồi nói tiếp – “Thôi, mình đi tìm tiếp!”

Tiểu Phàn kéo tay anh – “Đừng đi nữa, nói không chừng sắp tới rồi đó, thế thì uổng công. Biết là cậu sốt ruột nhưng không nên nóng vội như vậy, cậu không muốn Miểu Miểu nhìn bộ dạng mồ hôi mồ kê của cậu chứ hả? Thôi, đi rửa mặt đi, Miểu Miểu của tụi này ghét nhất là mùi mồ hôi của đám con trai.

Khang Duật cũng cảm thấy nó nói có lý, liền quay gót – “Tôi đi rửa mặt, nếu như cổ đến nhớ gọi tôi ngay lập tức nhé.”

“Biết rồi, biết rồi mà!” – Tiểu Phàn đáp.

Khang Duật chạy đi rửa mặt, còn tôi thì cứ phân vân không biết có nên bước ra hay không. Bây giờ đi ra rồi sau đó chạy thẳng vào phòng học, như thế có khi kéo dài thêm ít thời gian, có điều chỉ sợ nhỡ ra lại gặp Khang Duật trên hành lang thì cũng chết.

Tôi đưa tay gãi gãi cái mũ len đội trên đầu.

Tụi Tiểu Phàn đi qua đi lại, nhìn quanh trước cổng một hồi, tôi không thể không biết xấu hổ mà bước ra ngoài, đành tiếp tục núp ở trong.

Một lát sau, khi tụi nó tìm tới ngồi ở băng ghế đá gần cổng, tôi nhìn ra ngoài không thấy ai, mới dám đi ra từ bụi cỏ.

Tôi hít thật sâu một hơi, nắm tay thật chặt tự nói với bản thân, không cần sợ, dù gì cũng phải gặp!

Cùng lắm là chết chứ gì!!

Lúc này Tiểu Phàn nhìn thấy, tôi định chạy tới ôm nó thật chặt, không dè nó lại nhìn tôi chằm chăm, rồi bỏ qua, như thể xem tôi như người xa lạ.

Ở phòng bảo vệ, bác Tề nhìn thấy tôi cũng hỏi – “Con là học trò lớp nào thế? Sao đến muộn vậy? Ngủ quên à?”

Tôi đột nhiên nghĩ ra, Diễm Diễm chưa báo tin tôi đã về, chưa nói tôi bị béo ra, nếu không thì sao bọn họ không có ai nhận ra tôi chứ?

Lúc này, Khang Duật cũng bước đến.

Anh nhìn tôi một cái, khiến tim tôi như bị ai bóp chặt lại, cảm giác như không hề đập cái nào.

Chỉ thấy anh quay qua hỏi Tiểu Phàn – “Vợ mình tới chưa?”

Tiểu Phàn nhún vai – “Chưa thấy đến.”

Khang Duật đã rửa mặt thật sạch, khiến da dẻ sáng sủa hơn, nhìn gần thế này… tôi không muốn lặp lại, nhưng mà mẹ nó chứ, lại càng thêm đẹp trai, đẹp đến nỗi tôi chỉ muốn tạt axit cho xong.

Biết làm sao bây giờ, tôi có nên ra chào hỏi mọi người, hay cứ đứng ngây ngốc ở đây cho đến khi bọn họ nhận ra?

Hình như bác Tề thấy tôi rất ủ rũ, cho rằng là vì chuyện đến trễ, bèn an ủi – “Không sao đâu, đằng nào cũng đã muộn rồi, lần sau ngủ dậy sớm một chút là được. Mau mau vào lớp đi con!”

Đúng là có nỗi khổ mà không nói được nha trờiii.

Tôi đành lê bước qua chỗ Khang Duật, đi từng bước một, hi vọng mọi người có thể nhìn rõ tôi, vậy mà bọn họ lại xem như tôi không tồn tại.

Tôi bước qua bọn họ rồi, nhưng chẳng ai nhận ra, thế là, tôi đành lùi lại về phía cửa, đi lại lần nữa.

Cuối cùng thì mọi người cũng chú ý tới hành động kì dị của tôi.

Tôi nhìn cả bọn cười một cái, cả mặt vị phù lên, nói là cười chứ thật chất là cố nặn ra – “Chào!!”

Tụi nó nhìn thấy tôi, rồi quay lại nhìn nhau, rõ ràng là vẫn chưa nhận ra.

Đúng là cả lũ ngốc!!

Một nam sinh hỏi gã bên cạnh – “Cái bạn nữ béo béo đó, tụi mày có biết là ai không?”

Mặt tôi tái xám, đứa nào đứa nấy đều lắc đầu.

Nhưng thật ra chỉ có mỗi Khang Duật vẫn đang chăm chú nhìn tôi, sau đó lại chú ý đến móc trang trí gắn trên cặp.

Đó là cái móc có hình lỗ tai con chó tuyết bằng nhung mà anh tặng cho tôi.

Tim tôi lại như bị ai bóp nghẹn, lần này thì ngay cả thở mạnh cũng không dám, khiến tôi lại nảy ý muốn chạy trốn.

Quả nhiên, anh đã nhận ra tôi.

“Miểu Miểu?”

Nghe anh gọi, hai chân tôi đã hướng ra phía cổng muốn bỏ chạy.

Chưa kịp chạy thì Khang Duật đã ngăn tôi lại – “Miểu Miểu…”

Bỗng dưng, không biết tại sao, tôi liền òa lên, khóc nức nở.

Thế là mọi người bỗng minh mẫn hẳn.

“Là Miểu Miểu thật hả? Tại sao lại trở thành thế này?”

“Không phải đâu, chắc là do mắt tao có vấn đề”

Tiểu Song và Đại Song như muốn lòi mắt ra ngoài.

Lưu Lý Quân ra vẻ hài hước, làm bộ đưa tay lên trán như muốn té xỉu.

Đôi mắt Từ Doanh ngày thường rất bé, thế mà bây giờ, tôi cảm tưởng như được phóng đại gấp đôi.

Còn Tông Lê Quân thì từ nãy giờ cũng không hề chớp mắt một cái.

Tụi con trai cũng vây quanh tôi nhìn cho rõ.

Bỗng có tên mở miệng cảm thán – “Đồ ăn Bắc Kinh thật là tốt ha.”

Tôi vẫn còn đang khóc không dừng, Khang Duật đứng gần tôi nhất, trên mặt còn lộ vẻ hoảng hốt.

Chắc hẳn là anh đang nghĩ tôi rất xấu xí.

Tôi nói rồi, đáng lẽ không nên đến trường, cứ trốn trong nhà không bước ra cửa thì hơn.

Cúi đầu xuống, tôi không dám nhìn anh nữa, thậm chứ còn muốn bịt tai lại, để không phải nghe cái gì hết.

Vậy mà tôi vẫn nghe được một tiếng thở dài, rất sâu, như thể đã giải tỏa cái gì đó vậy.

Khi ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy gương mặt nhẹ nhõm của Khang Duật.

Tôi không hiểu vậy là có ý gì?

Chỉ thấy anh bước lại gần hơn, hai tay xốc nách, nhấc tôi lên khỏi mặt đất.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh.

Mặc dù anh vẫn cười tươi, nhưng mà theo tôi, cho dù chỉ hơi cách mặt đất nhưng anh vẫn có vẻ rất mệt mỏi, khuôn mặt cũng đỏ lên, nhưng lại không để ý, còn nói – “Miểu Miểu, không sao đâu, anh vẫn còn bế em được mà!”

Nước mắt của tôi lập tức tuôn như suối, – “Khang Duật!!”

Tôi khóc nức nở, không thèm để ý bác Tề đang nhìn tụi tôi kì dị, ôm chặt lấy cổ anh mà gào thét, luôn mồm gọi tên Khang Duật.

Thì ra, tất cả đều do tôi nghĩ lung tung.

Anh, hoàn toàn vẫn như trước.

Hôm nay, tôi thấm thía một điều, thật ra béo cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Bình Luận (0)
Comment