Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)

Chương 22

Ước Mơ Của Khang Duật

Sắp tới ngày thi đại học, tất cả đám học sinh bước vào giai đoạn chạy nước rút, mọi hoạt động vui chơi giải trí đều bị hủy bỏ, ngay cả tan trường ra ngoài mua đậu hũ nướng thôi mà cũng như muốn dùng tích phân và vi phân tính toán xem thử chủ quán lời được bao nhiêu tiền, tụng bài thâu đêm suốt sáng, làm bài bỏ ăn quên ngủ, sách tham khảo thì mua cuốn này đến cuốn khác.

Năm đó, đối với tụi học sinh năm ba mà nói cũng là năm đày đọa tinh thần và trí lực một cách triệt để.

Tôi còn thê thảm hơn, vì để tập trung thi cử, mẹ tôi lại đốt số truyện tranh tôi giữ như báu vật, mà đó đều là những quyển không còn được xuất bản nữa, có muốn mua lại cũng chẳng được.

Nữ hoàng Ai Cập của tôi, Bá tước tiểu thư, Ranma ½, Bảy viên ngọc rồng của tôi… tất cả đều chỉ còn là đống tro tàn.

Đã đau lòng, nay càng thêm tái tê.

Chưa hết đâu, đã vậy còn số anime tôi nhịn ăn để dành tiền mua về, những năm 99 đầu VCD chưa được phổ biến, tôi năn nỉ bố mua về cho một cái, chắt bóp mãi mới tậu được một bộ anime tiếng Nhật phụ đề tiếng Trung, chỉ có 9 tập (mỗi tập dài 25 phút) mà tốn những 35 đồng.

‘Quyển sách kì bí’ của tôi, mới xem được hai lần, mà giờ đây cũng bị cắt nát bươm.

Con giun xéo lắm cũng quằn, không nhịn nữa đâu, tôi phải vùng lên mới được!!

“Nếu con đậu Phục Đán, bố mẹ nhất định phải quỳ xuống xin lỗi con!”

Con người tôi ấy mà, hễ mà giận lên sẽ ăn nói lung tung, lúc ấy mà còn nghĩ được gì đâu, tìm cách trút ra, giận quá nói bừa.

Nhưng lời đã nói ra, tôi lại rất sĩ diện, cho dù biết có thể không đạt được, nhưng nhất định phải cố gắng đến cùng.

Vì thế tôi đeo băng viết hai chữ ‘Tất Thắng’, đến khi cách kì thi đại học khoảng nửa tháng, bắt đầu liều mạng vào học, tôi còn cho rằng, học chừng ấy năm, chỉ có nửa tháng này là thật sự nghiêm túc, đúng là bị ám.

Khang Duật…

Đến lúc này thì tôi còn quan tâm đến anh được sao!!

Bà đây phải cố hết sức mới được.

“Chị à, hai giờ rồi, đừng cố nữa, chị xem cả người chị có khác gì hồn ma không?”

Hai giờ sáng, tôi vẫn còn đang ngoáy bút trên quyển bài tập Anh văn, mặt mày trắng bệch, vành mắt thâm xì, đầu tóc bù xù, cả người như sắp chết tới nơi.

“Đừng có ồn ào, chị còn ba phần nữa chưa làm!” – Tôi quơ tay trái lấy lon cốt gà Bách Lan Thị, ngửa đầu uống cạn.

Khó uống muốn chết! Lau miệng, tiếp tục làm bài!

“Chị à, chị còn vậy nữa thì em thấy chị không chịu nổi đến ngày thi đâu!”

Tôi phớt lờ lời nó, tập trung tinh thần làm bài tập Tiếng Anh.

Phục Đán! Phục Đán! Phục Đán! Fight!

Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống! がんばれ! (Ganbare – ‘Cố lên’ trong tiếng Nhật)

‘Crack’, tập trung quá mức, dùng lực quá nhiều nên đầu bút bị tôi làm gãy mất.

Đổi bút, tiếp tục!

Diễm Diễm đành bó tay, ra khỏi phòng còn giúp tôi đóng cửa.

Tôi vẫn tiếp tục ngồi làm bài tập, còn nghe loáng thoáng tiếng trò chuyện ngoài cửa.

“Sao rồi? Nó chịu ngủ chưa?” – Giọng của bố tôi đây mà.

“Dạ không, chị ấy như bị điên rồi đấy!” – Diễm Diễm trả lời.

Bố tôi nóng nảy, – “Bà xem bà đi, bà xem đi, tôi đã nói là đừng có làm quá rồi mà!”

“Tôi… tôi đâu có biết tính tình con bé này lại ngang ngược đến vậy! Chỉ là tôi sợ nó xem ba cái truyện bậy bạ kia nhiều thì ảnh hưởng đến kì thi, lo lắng quá cho nên… nên…” – Đây là giọng của mẹ.

“Con mình, nuôi nó lớn đến thế rồi, còn không biết tính nó sao, bà nói đi, làm sao đây, sức khỏe nó không có tốt, nhỡ đâu mệt mỏi quá độ, bệnh cũ tái phát, tôi xem bà làm gì được?” – Giọng thì thầm của bố tôi khó nghe thật đấy.

“Thì chính ông lúc đó cũng không phản đối mà!” – Đến mẹ cũng nổi điên, âm lượng cũng lên cao ba phần.

“Được rồi mà, đừng cãi nhau nữa, con thấy sức khỏe chị hai không có sao đâu, chỉ là không chịu được việc bố mẹ đốt hết truyện tranh thôi, không nói nữa, con cũng đi ngủ đây!” – Tôi nghe tiếng Diễm Diễm ngáp dài.

“Diễm Diễm, còn mày có lo đi học bài đi không?” – Mẹ tôi đổi mục tiêu.

“Á…” Tôi có thể tưởng tượng được khuôn mặt Diễm Diễm tái mét đến cỡ nào.

“Miểu Miểu không ngủ, vậy mày cũng đừng ngủ nữa, mẹ giúp mày ôn bài!”

“Hả?” – Diễm Diễm hét một tiếng thật lớn.

“Nguyện vọng một của mày cũng là Phục Đán, lo mà học hành chăm chỉ vào! Đi, đi mau, vào phòng ngay.”

“Mẹ, đừng có đẩy mà!!”

Ngoài cửa tiếng bước chân ồn ào, lát sau, liền yên tĩnh trở lại, chắc là Diễm Diễm bi bố mẹ bắt đi rồi.

Tôi cũng chẳng còn thời gian đâu mà thông cảm với nó, tiếp tục làm bài.

Đúng là liều mạng mà cũng thí mạng!!

***

Lần kiểm tra cuối cùng, tôi cảm thấy không tồi, đúng là không uổng công vất vả nhiều ngày nay, lúc công bố điểm thi, giáo viên nói kì kiểm tra toán lần này có một người được điểm tối đa. Tôi nghĩ, nhất định là Từ Doanh, nó được xem là máy đọc sách mà.

Sau khi nhận bài thi, mắt tôi muốn rớt ra ngoài, người được điểm tối đa là tôi! Tôi còn cố gắng chớp mấy lần, nhìn lại. 150 điểm đỏ chót, đập thẳng vào mắt.

Đúng là điểm tối đa rồi!

Hết giờ học, Từ Doanh cùng tụi bạn trung học chơi trò đóng giả vợ con của tôi cùng tới chúc mừng.

Tăng Tiểu Thu, vợ hai, ôm lấy cổ tôi, – “Ông xã à, tốt quá rồi, môn toán là anh lo nhất nay có thể yên tâm được rồi, đề kiểm tra kì này khó lắm đấy!”

“Ừ!” – Đúng là chỉ cần cố gắng thì sẽ có kết quả.

“Nhìn gương mặt như quỷ của ông xã, coi như cũng không uổng công, bây giờ hóa ra không phải hóa quỷ mà lên tiên rồi, kết quả môn toán này của ông xã đang phi thăng đấy!” – Tề Băng Băng, vợ ba, vỗ vỗ mặt tôi.

“Ừ!” – Tôi cũng nghĩ mình sắp thành tiên rồi.

Mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ, không chỉ lên tiên, mà còn có thể thành Phật nữa cơ.

“Bố yêu dấu, cân nặng và thành tích của bố thành tỉ lệ nghịch, xem như là song hỷ lâm môn, không được, tan học phải khao tụi con ăn đậu hũ nướng đi!” Đây là Kim Nguyệt, con gái của tôi và Từ Doanh, nó giống y Diễm Diễm, rất tích cực ăn uống.

Nó nói cũng đúng, vì ôn tập cho kì thi, tôi đã gầy đi nhiều, có điều vẫn còn cách một khoảng lớn so với cân nặng tiêu chuẩn.

Nhưng hiện tại, cùng lắm thì tôi chỉ bị coi là hơi mập thôi.

“Ừ!” – Bố mày khao, bố mày khao cho tụi bây không ăn nổi cơm chiều luôn.

“Nếu không thì như vậy đi, dù sao ngày mai cũng không cần đi học, không bằng chúng ta thả lỏng một ngày, đi chơi đi, tối nay về trễ cũng không sao đâu.” – Rốt cuộc vợ cả Từ Doanh cũng lên tiếng.

Một tuần trước kì thi, không cần phải đến trường, tụi học sinh năm ba chỉ cần ở nhà tự ôn thôi.

Tôi giật cả mình, bữa nay mặt trời mọc đằng tây sao? Đến cả con ngoan trò giỏi như nó mà cũng muốn làm biếng à.

“Được, con đi, con đi!” – Kim Nguyệt vừa nhảy vừa giơ tay lên.

“Em cũng đi!” – Tằng Tiểu Thu vẫn ôm chầm lây tôi.

“Miểu Miểu, đi không?” – Từ Doanh hỏi.

“Ông xã…” – Tôi lưỡng lự – “Ông xã… muốn đi gặp người bị mình lơ là mấy bữa nay cơ!”

“Xì… đồ thấy sắc quên bạn!” – Tề Băng Băng dùng hai tay, nhéo má tôi.

Tụi nó đều biết quan hệ giữa tôi và Khang Duật, chỉ vừa nói, liền biết người bị tôi lơ là kia là ai rồi.

“Nếu đã vậy! Hừ, bố già, bố đi gặp bạn trai mình, nhưng không được khao tụi con qua loa thôi đâu, phải là McDonald mới được, ai đồng ý thì giơ tay lên nào!” – Kim Nguyệt giơ cả hai tay.

“Má đồng ý!”

“Má cũng đồng ý!”

Nhìn thấy tụi nó giơ tay như măng mọc trổ đất mọc sau mua, tôi chẳng ngăn được.

Trong nháy mắt từ vui chuyển thành buồn.

Tôi xót cái ví tiền quá đi mất!

***

Hào hứng đi tới nhà bác Thẩm, chưa đến cửa tôi đã gào toáng lên: “Khang Duật, anh đoán kì này điểm toán em được bao nhiêu nè?” – bước vào cửa, lên lầu, tôi thấy bác Thẩm và Khang Duật đang nói gì đó, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Thấy tôi tới, bác Thẩm ngừng lại, đứng dậy vỗ vai Khang Duật, – “Con trai, con tự cân nhắc kĩ đi!”

Tôi ngơ ngác nhìn hai người.

Bác Thẩm đi về phía tôi, vẻ mặt không nghiêm trọng như ban nãy, lại là bộ già mà không nên nết, – “Miểu Miểu tới đây, có chuyện gì mà vui vậy? Nói cho bác Thẩm nghe với nào.”

Tôi cười ha hả, – “Cháu thi được điểm tối đa đấy!!” – Tôi lôi bài thi ra cho bác xem.

“Giỏi lắm, giỏi lắm!” – Bác Thẩm vỗ đầu tôi – “Miểu Miểu được điểm tối đa, bác Thẩm phải đãi cháu ăn kem mới được.”

Tôi gật đầu như điên – “Cám ơn bác!”

“Cháu và Khang Duật nói chuyện đi, bác đi lấy cây kem mắc nhất cho cháu!”

Nghe thế tôi chảy dãi ngay lập tức, con sâu tham ăn bò ra.

Đợi bác Thẩm đi rồi, tôi nhảy xổ đến trước mặt Khang Duật – “Sao vậy? Sao nãy giờ chẳng nói tiếng nào thế?”

“Miểu Miểu… anh…” – Anh ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó lại cúi xuống.

Nhìn bộ dạng nói nửa chừng của anh càng khiến tôi sốt ruột – “Sao vậy, anh học nhiều quá nên mệt mỏi, bị ốm à?”

Tôi sờ đầu anh, lại sợ chỉ dùng tay thì không chính xác, liền vén tóc mái, trán kề trán anh – “Không sốt! Hay anh đau bụng?”

“Không phải!” – Anh kéo tay, để tôi ngồi sát cạnh – “Anh không ốm, anh có chuyện muốn nói với em, nhưng nghe xong thì em không được giận…”

Giận? Nói như thể tôi chưa từng bị anh chọc tức vậy.

Tôi bị anh làm nổi điên suốt bốn năm nay, đã kiên gan lắm rồi.

“Nói đi, em không giận đâu mà!” – tám phần là muốn gài tôi, tôi phải cảnh giác thêm mười hai vạn lần mới được.

“Miểu Miểu…” – Anh cầm tay tôi, nắm thật chặt, nhẹ nhàng cọ xát trước ngực.

“Vâng?” – Tôi nhìn anh khích lệ.

Anh nắm chặt tay tôi, hít vào một hơi, chậm rãi nói – “Miểu Miểu, anh không thể tham gia vào kì thi đại học!”

Tôi cứng đờ cả người, không khác gì tượng trắng.

“Miểu Miểu, anh xin lỗi, nhưng anh thật không thể bỏ lỡ cơ hội này, cơ hội này có thể sẽ không bao giờ xuất hiện lần nữa, cho nên…”

Cho nên… còn cho nên gì chứ…

Tôi khôi phục về trạng thái người sống, – “Cho nên làm sao, anh quyết định thế rồi còn nói em làm gì nữa chứ, anh nói lí do cho em ngay! Khó khăn lắm bác Thẩm mới có thể giúp anh thi vào đại học ở Thượng Hải, tại sao anh lại vứt bỏ chứ!” – Tôi giật tay, ngồi cách anh ra. Anh không có hộ khẩu ở Thượng hải, lẽ ra không thể tham gia thi đại học ở đây, phải thi ở địa phương trong hộ khẩu, may mà có bác Thẩm quen biết rộng, có cả người trong bộ giáo dục, vừa hay Khang Duật là người Mãn, thuộc tộc ít người, thêm vào đấy thành tích ưu tú, khó khăn lắm mới có cơ hội này.

Vậy mà bây giờ anh lại muốn vứt bỏ!

Bị kích động, tôi bắt đầu lục tung phòng anh lên.

Tôi muốn tìm chổi lông gà, không ngại làm Tam Nương dạy con.

“Miểu Miểu, ước mơ của anh là gì?” – Khang Duật ngồi trên giường, con ngươi màu đen nhìn tôi chằm chằm.

Tôi còn mải tìm chổi lông gà – “Phi công! Nguyện vọng một của anh không phải là đại học Hàng Không Trung Quốc đó sao!”

“Vậy nếu một cơ hội tốt, để anh có thể trở thành phi công, anh có thể bỏ qua không?”

“Đương nhiên là không, đây là ước mơ của anh mà, có điều, chuyện ấy và việc không thi đại học thì có quan hệ gì!” – Tôi ngừng việc tìm chổi, thở hổn hển nhìn anh.

Khang Duật rút hai tờ giấy từ trên giá sách, đi tới đưa cho tôi, – “Em xem rồi sẽ hiểu.”

Tôi tức tối nhận lấy, cũng muốn biết lí do của anh là gì.

Cái anh đưa cho tôi là một tờ rơi, trên đấy có viết, hãng hàng không nổi tiếng nhất thế giới LTU của Đức, sẽ ở Thượng Hải chọn ra thanh niên Trung Quốc tuổi từ 18 đến 20, không cần bằng cấp, chỉ tham gia thi tuyển, qua bán kết, chung kết, chọn ra mười thí sinh, một lần nữa được chủ tịch đích thân phỏng vấn, cuối cùng sẽ chọn ra ba người. Ba người này sẽ do đích thân phi công lâu năm của LTU, cũng là phi công hàng đầu thế giới Holston ・ Mitchell ・ Richard đào tạo nghiêm khắc trong vòng ba năm, sau khi huấn luyện và đủ tiêu chuẩn, sẽ trở thành phi công thực tập ở hãng hàng không LTU tại Trung Quốc, nhiệm vụ trợ giúp những chuyến bay quốc tế cho trụ sở chính của hãng hàng không LTU đặt tại Thượng Hải. Sau kì hạn ba năm thực tập, người nào hợp cách qua được bài thi sát hạch sẽ trở thành phi công chính thức của LTU.

Holston ・ Mitchell ・ Richard? Tên này nghe rất quen.

Tôi tiếp tục nhìn xuống.

Thời gian sơ tuyển: ngày 28 tháng 5.

Vòng bán kết: ngày 16 tháng 6.

Vòng chung kết: ngày 25 tháng 6.

Chủ tịch đích thân phỏng vấn: Từ ngày 7 đến ngày 9 tháng 7.

Tôi hơi sửng sốt, nhìn sang tờ còn lại, là đoạn thông báo đủ tư cách qua vòng chung kết.

Tên Khang Duật ở ngay trên đấy.

Vậy ra, anh là một trong mười người kia.

Ngày 7 tháng 7, sẽ được đích thân chủ tịch hãng hàng không phỏng vấn.

Ngày 7 đến ngày 9 tháng 7 năm 1999 cũng chính là thời điểm thi đại học.

Cho nên, anh mới bảo rằng không thể tham gia thi đại học.

Tôi không nhịn được, nói tục một câu, – “Con bà nó, em mới một tháng không gặp, anh đã đi tham gia cái thi tuyển gì đó rồi, anh không thấy có lỗi với em sao? Sao anh không nói cho em!”

Khang Duật bày ra vẻ bình tĩnh: “Anh đã nghĩ phải nói cho em đầu tiên, nhưng còn chưa kịp mở lời, em liền nói em không rảnh, anh làm gì thì làm, đừng có làm phiền em ôn thi!”

Tôi nhớ cú điện thoại cách đây hơn một tháng.

Mồ hôi chảy như mưa…

Âu Dương Miểu Miểu, mày thật ngu quá là ngu! Nhưng…

“Khang Duật, cho dù có qua vòng chung kết, nhưng vẫn còn một cửa nữa, anh cũng thấy đó, trong 10 người, chỉ chọn có 3, chỉ có ba phần cơ hội, anh không thể chắc chắn vượt qua, đúng không, không như thi đại học, với thành tích của anh, chắc chắn sẽ đậu vào đại học hàng không Trung Quốc, em cũng có thể kiên nhẫn chịu đựng sự xa cách những ngày học đại học, nhưng sao anh lại muốn thi tuyển cái này cơ chứ! Sau khi tốt nghiệp, anh cũng có thể có cơ hội trở thành phi công mà!”

“Không sai, nhưng cơ hội vào hãng hàng không LTU của Đức thì chỉ có lần này thôi, một khi được chọn, anh sẽ trở thành phi công ngay mà không cần theo tuần tự từng bước, đi học, chờ tốt nghiệp, đợi công ty hàng không tuyển người, chỉ cần được chọn, anh có thể được đào tạo chuyên sâu về phi công, không phải lo những chuyện phát sinh như không phải nơi học chuyên môn, hơn nữa là thần tượng của mình ở LTU, nếu được tuyển, ông ấy sẽ trở thành thầy giáo của anh, nghĩ tới đó anh đã cảm thấy rất hào hứng rồi!!”

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, cái ông Holston gì gì đó là thần tượng của Khang Duật.

“Xí! Thần tượng gì chứ, chỉ là một lão già thôi mà!”

Khỉ gió lão phi công hàng đầu thế giới kia!! Họ gì mà còn dài hơn tên!!

“Miểu Miểu!!” – Lần đầu tiên Khang Duật lớn tiếng quát tôi!

“Anh là đồ khốn, với anh mà nói em không bằng lão… không, phi công hàng đầu kia sao!!” – Tôi dẫm chân dậm cẳng khóc lóc om sòm hét lớn – “Chưa nói tới thành công hay không, nhưng sao anh không nghĩ lại đi, nhỡ mà anh thất bại, không thi đại học, phải thi lại năm sau, đến lúc đó, anh cũng chỉ có thể tham gia vào kì thi cho người quá tuổi, hoặc thí sinh tự do, tuy chất lượng của thí sinh tự do có cao những có mấy ai nghĩ vậy đâu, hơn nữa, trên ấy bảo đào tạo anh thành phi công, chứ có nói sẽ cấp bằng đại học cho anh à?”

“Chuyện ấy và bằng đại học thì liên quan gì tới nhau?” – Anh nhíu mày.

“Đương nhiên là có, anh không qua được cửa mẹ em!!”

Bằng đại học quan trọng, không phải rất quan trọng nhưng bạn cứ thử nói nó không quan trọng đi, nó quả thật quan trọng lắm, nếu không từ nhỏ tôi đã không bị dọa bởi câu ‘không đậu đại học thì mày cứ đợi mà đi quét đường’của mẹ suốt rồi.

Tôi nhìn anh, giải thích thế nào đây? Nói rằng đối với mẹ tôi, và cả cái xã hội này coi trọng bằng cấp biết bao nhiêu, không như ở nước ngoài, người ta chú trọng vào năng lực, nếu không hãng hàng không LTU kia cũng không ghi bốn chữ thật to trên tin vắn ‘Không cần bằng cấp’.

Đương nhiên, nếu mẹ tôi biết thế kỉ hai mươi mốt, phúc lợi bảo vệ cho công nhân tốt cỡ nào, muốn được vậy thì khó bao nhiêu thì sẽ không nói như vậy.

Có điều chuyện ấy cũng chẳng là gì, quan trọng là tương lai khi anh muốn đến nhà, mẹ tôi nhất định sẽ khinh thường, đã có một điều khiến mẹ tôi có thể rất không đồng ý rồi – Anh không phải người Thượng Hải.

Mẹ tôi chỉ là một phụ nữ trung niên Thương Hải, đa số đều có ba bệnh chung, thứ nhất là luôn cho rằng thành phố mình là số một, thứ hai là chấp nhất chuyện bằng cấp, thứ ba những nhận thức sai lầm về thi sinh tự do hoặc quá tuổi.

Đó chính là những suy nghĩ không thể thay đổi của người dân Thượng Hải.

Tôi chỉ trông anh sẽ thi vào một trường đại học thật tốt, học rồi tốt nghiệp, tìm một công việc ổn định, đến lúc đó may ra mới qua được cửa của mẹ tôi.

Những anh cố tình làm ngược lại.

Nghĩ đến đó, tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt.

“Anh là đồ khốn, anh có từng nghĩ tới cảm nhận của em không!!” – Tôi chạy tới đấm vào anh – “Đồ khốn, đồ khốn… khốn khiếp…”

Khang Duật cứ mặc tôi đánh đấm, tay còn vỗ vỗ vào lưng để tôi dễ thở, tôi là người hễ khóc thì sẽ lên cơn suyễn.

Tôi khóc đến mệt, ghé vào người anh lấy tay chùi mũi, sao đó tiếp tục nức nở.

“Miểu Miểu, em chắc chắn anh sẽ không thành công sao?”

“Em biết anh rất xuất sắc, nhưng không phải cứ giỏi là được, còn phải dựa vào may mắn nữa!” – Tôi tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, trả lời anh.

“Em nghĩ anh là ai?” – Giọng nói của anh tràn đầy tự tin.

Tôi không nhịn được cố tình hạ thấp – “Anh là người vũ trụ nham hiểm, là người của hành tinh đen tối.”

“…”

Im lặng.

Qua một hồi Lâu, Khang Duật mới chậm rãi nói, – “Miểu Miểu, hãy tin anh, được không. Anh nhất định sẽ không làm em thất vọng!”

Tôi vẫn tiếp tục trầm mặc.

“Miểu Miểu?” – Anh lại bắt đầu dùng thanh âm quyến rũ kia để dụ dỗ tôi rồi đấy.

Tai tôi mềm ra, thật không cam lòng, nhưng lại cứ thế mà gật đầu.

Anh ôm tôi thật chặt, tôi đột nhiên cảm giác được, thời điểm phải quyết định chuyện này, điều anh cần nhất là sự ủng hộ của tôi mà thôi.

Đồng ý rồi, nhưng có một vấn đề, tôi đột nhiên nghĩ tới.

“Khang Duật, nếu anh đậu, anh sẽ đi huấn luyện ở đâu?”

“Hamburg!”

Tôi kinh hãi – “Nước ngoài sao!”

Tuy đã chuẩn bị phải chịu chia cắt với anh, nhưng cũng chỉ là trong nước mà tôi, đâu ngờ nơi ấy lại ở bờ bên kia trái đất.

“Ba năm! Chỉ ba năm thôi, Miểu Miểu!!” – Giọng anh càng thêm mê người, ánh mắt ôn nhu như biết phóng điện.

Tôi không chỉ mềm cả lỗ tai, tim cũng nhũn ra, con mắt càng không chịu được sức mạnh sóng điện từ của anh.

Thỏa hiệp!

Ba năm! Được rồi, ba năm!

Tôi được anh ôm vào ngực, anh cũng ôm tôi như ôm trẻ con.

Tôi cứ thế mà hưởng thụ, đột nhiên nhớ ra một việc, liền òa ra khóc sướt mướt.

Khang Duật vô cùng ngạc nhiên, – “Em khóc chuyện gì vậy?”

“Ngực, phụ nữ nước ngoài ngực lớn lắm!!!” – Nước mắt tôi phun như hai ống nước.

“…”

Lần này thì đến lượt Khang Duật đau khổ quay đầu.
Bình Luận (0)
Comment