Tôi và Khang Duật đã lấy nhau được mười lăm năm, Cách Cách cũng trưởng thành một thiếu nữ mười bốn xinh đẹp duyên dáng.
Ngày hôm nay, cuối cùng Khang Duật cũng được lên chức cơ trưởng. Nhân cơ hội anh và mấy cậu đồng nghiệp vừa kết thúc nhiệm vụ bay, tôi mời bọn họ về nhà, tổ chức tiệc chúc mừng cho anh.
Về chuyện này, tôi rất muốn bộc lộ hết khả năng làm vợ của mình, đích thân nấu một bữa thật ngon. Khang Duật lại muốn vào giúp, tôi không cho, một mình xoay xở trong bếp.
Cũng có thể vì có lần tôi nấu ăn trong bếp mà đổ cả chảo dầu nóng lên chân, anh cứ ba phút năm lần vào bếp trông chừng, càng khiến tôi mất tự tin.
“Đi ra ngoài, quân tử tránh xa nhà bếp!” – Tôi đẩy anh.
Anh thấy tôi vẫn không sao, cười hề hề đến bên cạnh chùi dầu mỡ, lại còn ăn trộm món thịt kho tàu tôi vừa nấu xong, không cẩn thận dây mỡ ra áo sơ mi.
Quần áo dính dầu mỡ là khó tẩy sạch nhất, tội vội vàng bắt anh cởi áo. Đây chính là đồng phục đi làm của anh, phải chăm sóc từng li từng tí.
Anh nhìn tôi đang cố gắng xử lí nó, liền nói – “Đừng lo, đã có sự thần kì, toàn bộ đều tự động…” (Lời quảng cáo của thuốc Lục Vị Địa Hoàng Hoàn)
Tôi liếc nhìn anh, còn bắt chước quảng cáo nữa chứ. Bình thường ở không có việc gì làm, chỉ toàn nằm ra coi TV, mấy lời quảng cáo này tôi thuộc làu làu.
“Anh đây không đánh hư nát thận chú đâu, có điều đừng lo, đã có Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, bổ thận tì, lại không có đường.” (Đại khái là lời quảng cáo về thuốc bổ thận Lục Vị Địa Hoàng Hoàn)
Tôi vui vẻ trong lòng, nhìn anh hớn hở, để xem anh đáp tiếp thế nào.
Ánh mắt Khang Duật sáng lên, hiển nhiên có vẻ đùa giỡn rất hăng, cười hề hề nhìn tôi, dùng giọng điệu không biết xấu hổ, ghé sát tai tôi nói – “Vậy… Rửa xong thì ngủ nhé…”(Lời quảng cáo của dung dịch vệ sinh phụ nữ Phụ Viêm Khiết)
Ót tôi không biết xuất hiện bao nhiêu vạch đen.
Tốt xấu gì thì tôi cũng đang là bình Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, sao anh lại coi tôi như chai Phụ Viêm Khiết vậy?
“Rửa cái đầu anh, ngủ cái đầu anh ấy!” – Tôi vớ lấy cái thìa rồi gõ liên tiếp lên đầu anh. Thật không hiểu, sao anh có thể biến thái ngầm, trong ngoài bất nhất đến như thế, biến thái tận mười mấy năm trời.
Còn nữa, ba cái quảng cáo kia, bây giờ cũng là năm 2021 rồi, sao chẳng thay đổi câu từ gì cả, vẫn truyền bá cho đến ngày nay, có phải là nhà sản xuất không có tiền không? (Thời điểm tác giả viết và phát hành truyện là vào khoảng năm 2011-2012)
Tôi không thèm đếm xỉa gì tới anh nữa, dùng thìa múc ít canh, nếm thử mặn nhạt.
Bấy giờ, trong phòng khách rất xôn xao, có điều chỉ một chốc thôi, sau đó xuất hiện một cô bé vô cùng xinh đẹp đứng trước cửa phòng bếp nói.
“Bố, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người!”
Khang Duật nhìn thấy con gái đã về, cũng bớt vẻ phóng túng một chút – “Con gái cưng, gì thế hả con?”
Cách Cách lấy một chai nước ngọt từ trong tủ đá ra, tu ừng ực, lau miệng xong, nói – “Con yêu sớm, muốn báo với bố mẹ, hi vọng bố mẹ cho phép!”
Khang Duật cứng đờ.
Còn tôi thì phun hết nước canh trong miệng lên mặt Khang Duật.
Cách Cách nhìn hai chúng tôi ngơ ngác, đơ cả người, khí sắc bình tĩnh chờ bố mẹ trả lời.
Trả lời cái gì?
Yes or No?
Mẹ ơi, cuối cùng con đã sinh ra ai thế này?
Lát sau, Khang Duật mới có phản ứng lại, ghen tức quát – “Nói với thằng nhãi kia, nếu nó chịu đợi đến khi kết hôn mới đụng vào con thì bố cho phép!”
Nghe đến đó tôi lập tức làm rớt thìa.
Bố ơi, rốt cuộc là con đã gả cho kẻ nào đây?
Cách Cách cười tủm tỉm gật đầu – “Dạ, con tự có chừng mực!” – Nói xong tung ta tung ta tung tẩy bước ra ngoài.
Khang Duật đi theo, lại rống – “Còn nữa… nếu như nó không lái máy bay, thì cũng đừng hòng kết hôn với con…!”
“Con biết, con biết. Không phải người đi bằng máy bay con cũng chẳng ưa! Có điều, bố ơi, phóng tên lửa thì coi như cũng được ha?”
“…” – Khang Duật trầm mặc.
Tôi đứng ở phòng bếp, vẫn đang trong tình trạng kinh hoảng.
Hả? Thế là xong à?
Chuyện này xong rồi à?
Tôi còn chưa có ý kiến mà?
Tôi còn chưa nói gì mà?
Coi như tôi không tồn tại à…
Một cơn gió lạnh thổi qua…
Âu Dương Miểu Miểu năm nay ba mươi chín tuổi, một lần nữa sâu sắc hiểu được rằng, mình chỉ là một người trái đất mà thôi.
THE END.