7:47 AM - 15/03/2022
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Sững sờ một lúc, Cố Thượng Nghiêu trở tay nắm lấy tay Triều Lộc. Một khắc kia, trong lòng hắn ngăn không được suиɠ sướиɠ ngọt ngào đang dâng trào.
Thì ra cô ấy thích mình như vậy.
Nhưng ngay sau đó, Triều Lộc lại dương như không có việc gì buông tay hắn ra, bước nhanh đến chỗ hộp gỗ đỏ. Từ đầu tới cuối không ý thức được vừa nãy mình cầm cái gì.
Cố Thượng Nghiêu "?"
Hộp gỗ đỏ bên kia, ba Thẩm cầm lấy bút máy định viết!
"Không phải ông ta" Khi nói chuyện, Triều lộc giơ tay cướp lấy cái bút trong tay ba Thẩm.
"Cháu làm cái gì?" Bút bị lấy đi, ba Thẩm không cao hứng nói.
Triều Lộc nhìn thẳng mặt ba Tiền "Tiền Lả Lướt là gì của ông?"
Ba Tiền "Tiền Lả Lướt gì? Tôi không quen ai tên Tiền Lả Lướt"
Mọi người "!"
"Ông, ông ta nói mình bị mất trí nhớ" Có người bắt đầu nghị luận.
"Đúng vậy, đúng vậy, trách không được đến con gái cũng không nhớ, vậy cũng có lý"
Thời điểm mọi người sôi nổi nghị luận, Triều lộc hạ thấp giọng thì thầm vài câu với Chân Tiểu Manh. Chân Tiểu Manh đầu tiên mở mắt to kinh ngạc nhưng ngay sau đó đã cất bước chạy đi..
"Phát hiện cái gì?" Cố Thượng Nghiêu ôm cánh tay đi đến bên người Triều Lộc.
"Cô bé mặc váy bồng vẫn luôn không lớn lên" Triều Lộc thấp giọng nói.
Cố Thượng Nghiêu kinh ngạc nhướng mày, đang muốn hỏi cô cái gì đó, Chân Tiểu Manh đã phi như bay chạy về.
Cô không những chạy về, còn mang theo cả tiểu cánh cụt của Triều Lộc theo, trừ cái này ra, trong tay cô còn cầm theo một cuốn album.
"Ôm giúp em một chút" Triều Lộc không nói hai lời đưa tiểu cánh cụt cho Cố Thượng Nghiêu, bắt đầu xem ảnh chụp.
Cố Thượng Nghiêu mắt to trừng mắt nhỏ với tiểu cánh cụt "........"
Ngón tay cầm ảnh của Triều Lộc nắm chặt. Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn bốn phía chung quanh, kêu một tiếng "Tiền Lả Lướt"
Thanh âm cô cũng không lớn nhưng lại có thể làm tất cả động tác trong tay mọi người đều phải dừng lại, sôi nổi quay đầu nhìn cô. Chỉ vì ——
"Tiền Lả Lướt không phải đã chết rồi sao?"
"Đúng vậy, bị lão Chân gϊếŧ chết, ở bên phòng bếp lớn kia kìa"
"Châm miệng! Tao khi nào........"
Triều Lộc nâng cao âm lượng "Tôi biết cậu ở đây, xuất hiện đi"
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Sau một thời gian yên lặng ngắn ngủi, trong đại sảnh đột nhiên nổi lên một cơn gió lớn, đèn treo trên đỉnh đầu cũng bị thổi "kẽo kẹt" mà đong đưa, ánh sáng toàn đại sảnh dường như cũng trở nên ảm đạm đi rất nhiều.
Ngay sau đó, một người mặc váy rách nát ôm búp bê vải, là một cô bé tầm sáu bảy tuổi đột hiên xuất hiện chính giữa đại sảnh.
Cô bé có một khuôn mặt trắng bệch, váy bồng trên người đã bẩn đến không nhìn ra màu sắc ban đầu. Cô bé ngẩng đầu nhìn Triều Lộc, hai mắt như hai luồng lốc xoáy "Cô làm sao mà lại phát hiện tôi?" Thế mà lại là giọng nói khàn khàn của phụ nữ trưởng thành.
"Cô bé mặc váy bồng vẫn luôn không lớn lên" Triều Lộc lại nói lại câu này.
"A a a quỷ!"
"Nó không phải đã chết rồi sao?"
"Cho nên mới là quỷ"
"Thì ra nó mới chân chính là quỷ"
Bọn người ba Thẩm đều kêu lên.
"Cậu rốt cuộc có ý gì?" Thẩm Lâm Bắc nhìn Triều Lộc. Sắc mặt cậu ta trắng bệch nhưng còn miễn cưỡng duy trì trấn định.
Triều Lộc đưa ảnh chụp cho cậu ta xem.
Thẩm Lâm Bắc đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó ngượng ngùng nói "Cậu lấy ảnh chụp còn nhỏ của tớ làm gì?"
Cậu nói không sai, bước ảnh trong tay Triều Lộc đúng là bức ảnh Thẩm Lâm Bắc 8 tuổi chụp ở công viên trò chơi, là cô cố ý bảo Chân Tiểu Manh đến phòng ba mẹ Thẩm lấy tới đây. Lúc trước Triều Lộc vào phòng ba mẹ Thẩm tìm manh mối, bí mật mang theo bức ảnh này trong cái album bị rơi xuống đất.
Cố Thượng Nghiêu cạn lời, hắn trực tiếp rút ảnh chụp trong tay Triều Lộc đưa đến trước mắt Thẩm Lâm Bắc "Để cậu xem người này!"
Thẩm Lâm Bắc tức giận. Nhưng càng làm cậu ta bực hơn là, đối với hành vi vô lý của Cố Thượng Nghiêu, Triều Lộc thế mà không ngăn cản, thoạt nhìn còn có chút dung túng! Còn gật đầu bổ sung cho Cố Thượng Nghiêu:
"Cậu xem cô bé trong ảnh đi"
Cô bé trong bối cảnh vô tình bước vào khung ảnh, trong biển người du khách tấp nập, cô bé được một người đàn ông trẻ tuổi ôm vào ngực. Cô bé thoạt nhìn chỉ tầm sáu bảy tuổi, mặc một cái váy bồng hồng nhạt, ôm một con bút bê vải màu đỏ. Khuôn mặt này so với Tiền Lả Lướt giống nhau như đúng.
Bức ảnh này được chụp 10 năm trước.
Thẩm Lâm Bắc hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn Tiểu Lả Lướt lẻ loi đứng ở giữa sảnh.
Người không có khả năng lớn lên, trừ khi...........
Triều Lộc cũng đột nhiên nhớ tới bức ảnh này, mới cả thể kết luận Tiền Lả Lướt mới chân chính là quỷ kia.
"Cô bé, trên người cô bé.........mùi.......rất nồng" Chân Tiểu Manh run giọng nói "Trên người ba Triều là bị ám mùi này!"
"Người trên thuyền đều là cậu gϊếŧ?" Thẩm Lâm Bắc nhìn Tiền Lả Lướt, trong giọng nói giấu không được sự chán ghét.
"Mày sao lại làm như vậy?" Ba Chân kêu lên "Chúng tao với mày không thù không oán!"
Chỉ có mẹ Thẩm bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, biểu tình trên mặt đều là khiếp sợ cùng sợ hãi.
Triều Lộc chú ý thấy, hỏi bà "Bà muốn nói cái gì?"
Mẹ Thẩm ấp úng nói "Tôi cảm thấy đứa nhỏ này nhìn giống, giống con gái Tiền Hạo Nghĩa"
Ba chữ "Tiền Hạo Nghĩa" vừa nói ra, ba Thẩm, ba Chân, thậm chí còn có cả ba Lý đều thay đổi sắc mặt.
Từ khi hiện thân, Tiền Lả Lướt đều lạnh lùng nhìn bọn họ. Giờ phút này, cô bé mới bắt đầu nói chuyện "Với tôi không thù không oán? Ha hả, xem ra mấy người đều đã quên Tiền Hạo Nghĩa. Đúng vậy, 10 năm qua đi rồi mà, mấy người đương nhiên đã quên"
Cô bé bùng nổ, đầu tóc cũng theo đó bay lên "Tôi muốn các người nợ máu phải trả bằng máu!" Theo lời nói của cô bé, vô số sương đen của từ thân thể cô bay ra, trong khoảnh khắc nuốt sống ba Thẩm, ba Chân, ba Lý...........Thậm chí là toàn bộ đại sảnh.
Cố Thượng Nghiêu chỉ kịp đem Triều Lộc kéo vào lồng ngực mình, lấy thân thể mình bảo vệ cô.
Phách thiên cái địa hắc ám.
Đến khi Triều Lộc có ý thức một lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên một bờ biển. Dưới thân là cát biển mịn màng, trước mắt là dại dương bao la vô tận. Cô ngồi dậy, thấy phía sau làn núi rừng xanh um tươi tốt.
Nơi này là một hòn đảo.
Nhưng mà, sao lại ở đây? Lúc trước bọn họ còn ở trên con thuyền ma kia. Chẳng lẽ thuyền cập bờ?
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt Triều Lộc chợt lóe, thấy Kỳ Ngạch dang nằm cách đó không xa. Cô vội đi quanh lay tỉnh hắn nhưng lay không tỉnh.
"Pi~" một tiểu cánh cụt từ phía sau Kỳ Ngạch thò đầu ra, đôi mắt đen lúng liếng tràn đầy cơ linh.
"Mao Mao!" Đôi mắt Triều Lộc rực sáng, ôm chặt tiểu cánh cụt "Em tỉnh! Thật tốt quá! A! Mao Mao đều ướt rồi!"
Triều Lộc ngồi trên bờ cát, cởϊ áσ áo sơ mi và áo khoác, tỉ mỉ một chút một chút một lau khô lông cho tiểu cánh cụt, thoạt nhìn đã quên hoàn toàn Kỳ Ngạch là ai.
Cố Thượng Nghiêu "..........."
Mặc dù được lau rất sướng nhưng hắn nhịn không được bắt đầu buồn bực: Em rốt cuộc là thích anh, hay là thích con cánh cụt kia?
"Biết bộ dáng hiện tại của cậu gọi là gì không?" Trong đầu bỗng nhiên vang lên giọng nói hả hê của Lục Kỳ.
Cố Thượng Nghiêu cũng không để ý đến anh.
Lục Kỳ "Mình tự ăn dấm của mình, ha ha ha ha!"
"Câm miệng!"
"Sao lại thế này?" Cố Thượng Nghiêu trầm giọng nói. Hắn sao lại biến thành chim cánh cụt rồi?!
"À, hệ thống có vấn đề, ý thức của cậu cũng quá tải" Đối mặt với sự tức giận của đại boss, Lục Kì thế mà lại không có chút sợ sệt nào "Tạm chấp nhận đi, bằng không đến cánh cụt cậu cũng không làm được"
Cố Thượng Nghiêu "......."
Lục đại nghiên cứu viên không sợ boss là có nguyên nhân, thân là nhân viên tốt nhất năm, anh đối với tinh nết của boss cũng vô cùng hiểu. Quả nhiên, không đến 5 phút, Cố Thượng Nghiêu thoạt nhìn cũng thích ừng được tiết tấu của tiểu cánh cụt:
Sơ mi trắng đầy mùi hương của Triều Lộc, tiểu cánh cụt từ trong cái áo sơ mi thò đầu ra, híp mắt, kêu pi pi, trên khuôn mặt lông xù cũng tràn đầy say mê.
Nhưng mà, một cảnh tượng rất hưởng thụ này lại bị người không có mắt đánh vỡ.
"Cứu, cứu mạng ——" Nơi xa xa bãi biển đột nhiên vang lên tiếng hét của người đàn ông.
"Có người cứu chúng ta?!"
"Đây là đâu?"
"Hình như là một hoang đảo"
"Xong rồi xong rồi......."
Đến khi Triều Lộc đi qua xem, chỉ thấy có một du thuyền loại nhỏ mắc cạn. Một lát sau, từ trên du thuyền đi xuống 3 nam 3 nữ, đều là những người trẻ ngoài hai mươi.
Đi phía sau bọn họ còn có một đôi vợ chồng tầm sáu mươi tuổi.
"Trời ơi! Hạo Nghĩa! Chân anh bị thương!" Có cô gái kêu lên.
Triều Lộc liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi khập khiễng từ du thuyền xuống. Anh ta thoạt nhìn giống như không bị thương nhưng đùi phải chắc là bị gãy. Tuy thế anh ta vẫn chống đỡ ôm một cô bé từ trên thuyền xuống.
Hai mắt cô bé to mò chuyển động, gương mặt tuyết trắng như thiên sứ nhỏ.
Triều Lộc đột nhiên đứng lên bởi cô nhận ra cô bé kia là.....Tiền Lả Lướt!
Giờ phút này Tiền Lả Lướt mặc một cái váy bồng hồng nhạt còn rất sạch sẽ, trên khuôn mặt nhỏ cũng chỉ có ngây thơ.
3 nam 3 nữ cùng mang theo Tiền Lả Lướt và người đàn ông bị gãy chân cùng đi đến phía Triều Lộc. Sau đó, họ như không nhìn thấy Triều Lộc, đi thẳng xuyên qua người cô, vào núi rừng phía sau.
Triều Lộc ngay sau đó phản ứng lại, cảnh tượng giờ phút này cô thấy hẳn là đã xảy ra! Tám chín phần mười là do sương đen từ người Tiền Lả Lướt giở trò quỷ!
Tới đâu hay tới đó, cô cũng không sợ hãi nhiều.
"Pi pi~" tiểu cánh cụt phía sau bỗng nhiên kêu hai tiếng. Triều Lộc quay đầu đã thấy tiểu gia hỏa đang cố sức cởϊ áσ khoác trên người Kỳ Ngạch.
Triều Lộc "?"
Rốt cuộc cũng cởi được! Vật nhỏ tha quần áo, hai chân ngắn nhỏ "lộc cộc" chạy đến bên người Triều Lộc ném áo vào trong lòng Triều Lộc.
Vừa rồi cô cởϊ áσ sơ mi ra lau lông cho hắn, hắn lo cô lạnh.
Trong mắt Triều Lộc gợi lên ý cười ấm áp, cô bế tiểu gia hỏa lên, thơm thơm vào khuôn mặt đầy lông của hắn, nói "Cảm ơn"
Cố Thượng Nghiêu lập tức hóa đá.
Đột nhiên cảm thấy làm cánh cụt cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt?
Triều Lộc đứng lên nhìn bốn phía, cô hẳn là bị kéo vào cảnh tượng tồn tại của Tiền Hạo Nghĩa và Tiền Lả Lướt. Nhưng mà, những người khác đâu?
————————————————
11:01 AM - 15/03/2022
Cảm ơn mọi người đã