Trên hành lang dài ngân bạch, Triều Lộc đột ngột dừng chân.
"Làm sao vậy?" Lâm Bắc đang ôm Tiểu Nhất nhìn cô!
Triều Lộc lại đột nhiên đấy Lâm Bắc!
Lâm Bắc không phòng bị, đột nhiên bị đẩy nhu thế đụng phải từng! "Cô làm cái......" Vế sau lại tự dừng lại, bởi vì cậu thấy thấy một đống quái vật đang vọt tới chỗ họ!
Sở dĩ gọi mấy thú này là quái vật bởi vì bọn chúng tuy rằng có hình thể nhưng hai mắt lại trợn ngược, tròng mắt trắng dã, trong miệng còn phát ra tiếng gào rống dã thú!
Triều Lộc tiến lên một bước, cùng mấy tang thi chiến đấu! Đúng vậy, trải qua mạt thế địa cầu, Triều Lộc đương nhiên liếc mắt cái có thể nhận ra mấy thú này là tang thi!
Đây không phải lần đầu tiên cô trong tiết mục gặp phải tang thi, tổ tiết mục cũng nhiều lần để tang thi vào, rốt cuộc ý muốn gì?
"Tê ——"
"Rống ——"
tKhông ngừng đi về phía trước, ngay cả phía sau, cũng có vô số tang thi cả trai lẫn gái vọt về phía bọn họ!
Lâm Bắc và Tiểu Nhất cũng bị vây quanh!
Triều Lộc một chân đá bay một nam tang thi, cô đang muốn đi giúp Lâm Bắc, đồng tử lại chợt co rút lại.
Có một con tang thi đang lao về phía cô, Triều Lộc thấy mặt con tang thi kia, đó là......
"A Thanh!" Triều Lộc hét lên.
"Rống ——" tang thi A Thanh đáp lại cô chỉ là tiếng gào rống.
Sau đó, ngay lúc Triều Lộc ngây người, cô đạp lên đầu đồng bạn nhảy lên cắn một cái vào cánh tay Triều Lộc!
"Triệu Giai Giai!"
..
"Thúc thúc, ở kia có một phòng!" Tiểu Nhất kéo kéo tay áo Lâm Bắc.
Lâm Bắc ngẩng đầu, thấy phía trước quả nhiên có một cánh cửa, cậu chạy nhanh đến đỡ Triều Lộc trốn vào đó.
"Nha——" Tiểu Nhất kêu lên một tiếng, có một cánh tay của con tang thi thừa dịp bọn họ chưa kịp đóng cửa thò vào!
Lâm Bắc luống cuống tay chân đang muốn tìm đồ vật đẩy cái tay kia ra ngoài thì Triều Lộc dã dẫm vào cái tay kia, đá nó ra ngoài.
"Phanh" một tiếng, của rốt cuộc cũng khép lại.
Triều Lộc mất hết sức lực ngồi xuống đầy dựa vào cánh cửa.
Nơi này là một cái phòng tối tăm, không thấy rõ lớn nhỏ ra sao, chỉ có một chút ánh sáng theo khe cửa tiến vào chiếu sáng mấy khuôn mặt.
"Cô không sao chứ?" Lâm Bắc nhìn miếng vết thương của cô, muốn chạm vào lại không dám chạm.
"Không có việc gì" Triều Lộc kéo ống tay áo xuống che đi miệng vết thương tím đen dữ tợn.
"Ký chủ cô yên tâm đi, giá trị gà gáy của cô đã đạt 99% rồi! Kiên trí một chút nữa cô có thể lập tức trở về!" Giọng nói hệ thống vang lên trong đầu Triều Lộc.
Triều Lộc ngừng một chút "Có thể đổi thẻ không? Có thẻ loại độc tang thi không?"
Hệ thống ".....Cái này, để tôi nhìn xem"
Thời điểm hệ thống tìm thẻ, Triều Lộc ngồi trên mặt đầy nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong phòng cực kỳ ân tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng.
Từ từ, tiếng thở dốc thô nặng?
Triều Lộc trợn mắt thấy Lâm Bắc đang đứng trước mình, hai mắt trợn ngược, tròng mắt trắng dã, khuôn mặt còn đang vặn vẹo dữ tợn!
"Tỷ tỷ tỉnh rồi" Tiểu Nhất ở sau lưng Lâm Bắc cùng đang nhảy nhót khờ dại hỏi Triều Lộc.
Triều Lộc ôm cô bé ra phía sau! Cô lạnh giọng quát hỏi Lâm Bắc "Anh sao lại thế này?!" Bị cắn khi nào?!
Lâm Bắc đã không thể nghe hiểu cô nói, cậu gào rống lên vồ vào cô!
"Tỷ tỷ ——"
··
Trên hành lang ngân bạch đài đằng dẵng, Triều Lộc bế Tiểu Nhất vùi đầu chạy như điên.
Phía sau hai người là Lâm Bắc và A Thanh cầm đầu đội tang thi đang đuổi theo không bỏ!
"Rống rống ——"
"Tê ——"
"Tỷ tỷ ta sợ!" Tiểu Nhất khóc thét lên.
Triều Lộc ấn cái đầu nho nhỏ của cô bé vào cổ mình "Đừng sợ, ta sẽ bảo hộ muội"
"Ký chủ ký chủ!" Giọng nói hệ thống vang lên trong đầu Triều Lộc, hình như có chút sốt ruột "Tôi vừa liên mới liêng lạc với thế giới bên ngoài, phát hiện, tôi, liên, hệ, không, được!"
Triều Lộc một chân đá bay hai tang thi "Nói tiếng người!"
"Chính là ý thức c ô bị nhốt ở chỗ này không ra được!"
Triều Lộc trong nháy mắt đơ ra.
"Tỷ tỷ để ý!" Nhìn A Thanh, Lâm Bắc và một đoàn tang thi đang chạy gần tới Triều Lộc, Tiểu Nhất hét to một tiếng.
Triều Lộc nghiêng người không để mình và Tiểu Nhất bị cắn, thân thể lại không khống chết được mà ngã sang "Đông ——" một tiếng to đập vào cái tường kim loại.
"Có đau không?" Triều Lộc vội xem Tiểu Nhất.
Tiểu Nhất ủy khuất lắc đầu, một lần nữa vùi đầu nhỏ vào cổ Triều Lộc.
Một đoạn hành lang kim loại này mặt tường vẫn bóng đến mức có thể soi gương được, cái tường kính đối diện chiếu cảnh tượng Triều Lộc bế Tiểu Nhất.
Mà sau cổ Triều Lộc, Tiểu Nhất đã sớm lộ ra răng nhọn!
Triều Lộc "!"
Một màn này được cô rành rành xem thấy, nhưng mà, đã không còn kịp nữa rồi! Chung quanh đều có tang thi đang tới gần! Cô căn bản không có không gian để tránh!
Thời khắc cuối cùng, trong đầu Triều Lộc hiện lên ý niệm "Ý thức bị nhốt ở đây có nghĩa là, nếu tôi biến thành tang thi......"
Hệ thống "Vậy cô sẽ vĩnh viễn trở thành tang thi!!!"
Triều Lộc cũng không biết vì sao, giờ khắc này, ngũ quan và cảm giác củ cô trở nên vô cùng sắc bén, phảng phất như mỗi giây phút đồng hồ đều đều dài như một năm.
Cô thậm chí cảm nhận được cô truyền đến chút đau đớn, trên thực tế, răng nanh Tiểu Nhất đã chạm vào dao cô.
Lại vào ngay phút giây này, cô cảm thấy như thân thể chợt nhẹ đi mà Tiểu Nhất bị ném như rác khỏi người mình.
Eo bị thít chặt, cả người cô không chịu khống chế được ôm vào một lồng ngực rộng lớn.
Ngẩng đầu, cô nhìn thằng vào cặp mắt nôn nóng lại xen cả quan tâm của Kỳ Ngạch.
"Em sao rồi?!"
Rất kỳ quá là phía sau bọn họ có vô số tang thi đang như hổ rình mồi mà giờ phút này Triều Lộc lại cảm thấy vô cùng an tâm, cô thậm chí còn nhắm hai mắt lại.
"Tiểu Lộc!"
Triều Lộc đột nhiên trừng to mắt "Anh gọi em là gì?!"
Cố Thượng Nghiêu cũng đã bất chấp nhiều như vậy, hắn nửa ngồi xuống cõng Triều Lộc "Đi!"
Đàn tang thi cũng sẽ không bỏ qua bọn họ, Triều Lộc chỉ có thể kề vai chiến đầu cùng hắn.
"Rống ——"
"Tê tê ——"
Nơi hai người đi qua để để lại vô số thi thể tang thi.
Không biết vì sao, ghé vào trên lưng Cố Thượng Nghiêu Triều Lộc lại cảm thấy tình cảnh này, giống như đã từng trải qua.....
Trước khi Cố Thượng Nghiêu đi vào thế giới Kịch Bản đã sớm nhớ kỹ địa hình, cho nên hắn dễ dàng tìm ra một cửa phòng ẩn nấp trên bức tường kính kia, mang theo Triều Lộc trốn vào.
Triều Lộc dựa vào tường trượt xuống, Cố Thượng Nghiêu lấy từ ba lô phía sau một ống thuốc "Nhịn một chút, sẽ có chút đau"
Triều Lộc đến mắt cũng không nháy nhìn hắn, phảng phất như không thể nháy mắt.
Cố Thượng Nghiêu kéo cánh ty cô qua, nhìn miệng vết thương dữ tợn, trong mắt hắn chỉ còn đau xót.
Buộc mình không để ý đến miệng vết thương kia, hắn một tay ôm cô vào ngực, một tay tiêm thuốc xuống.
Triều Lộc cả người mất khống chết muốn đứng lên lại bị Cố Thượng Nghiêu ôm chặt lấy.
"A ——" Dược hiệu bắt đầu có tác dụng làm cô phát ra tiếng thống khổ nức nở.
Cố Thượng Nghiêu không chút do dự đưa cánh tay mình đến bên miệng cô "Đau thì cắn anh đi"
Vắc-xin phòng tang thi cấp tốc khôi phục trong Triều Lộc đã bắt đầu biến thành tổ chức kết cấu, cô cơ hồ có thể nghe thấy tiếng mạch máu trong cơ thể mình đang đập điên cuồng! Mười ngón tay Triều Lộc nắm chặt lấy cánh tay Cố Thượng Nghiêu!
Ngay sau đó, Triều Lộc rốt cuộc không chống đỡ được, hai mắt trợn ngược, hôn mê trong ngực Cố Thượng Nghiêu.
Hôn hôn cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô, Cố Thượng Nghiêu cẩn thận ôm cô vào lòng, lúc này mới như mất hết sức lực ngồi bệt xuống đất.
"Câu điên rồi!" Mới yên tĩnh được một lúc, giọng nói Lục Kỳ lại ở trong đầu Cố Thượng Nghiêu hét lên "Cậu có biết ép buộc ý thức đi vào thế giới Kịch Bản sẽ chịu tổn thương lớn thế nào không?!" Anh vừa mới quay đầu đi một lúc, gia hỏa A Nghiêu này thế mà cứ thế ngồi vào trang bị truyền ý thức! Thật là ép ra cũng không được!
Cố Thượng Nghiêu thay Triều Lộc lau khóe miệng dính chút máu, bỗng nhiên cười tự giễu "Tôi có thể làm sao bây giờ?" Lúc đó quân hạm của hắn đang cấp tốc tới gần Thủ Đô Tinh thì lại đột nhiên nhạn được tin tức Uông Hải bên kia truyền đến nói hệ thống hậu trường tổ tiết mục không biết bị thế lực nào tỏa định, Triều Lộc có khả năng bị nhốt ở thế giới Kịch Bản vĩnh viễn không ra được!
Một khắc kia, trong đầu Cố Thượng Nghiêu trống rỗng.....Đợi đến khi hắn ý thức được thì đã ngồi lên ghế kim loại truyền ý thức mà Lục Kỳ mang theo kia.
Hành động này hắn căn bản không cần suy nghĩ sâu xa, lại không cần bất luận do dự nào đã có thể đưa ra quyết định.
"Tôi không có khả năng mặc kệ em ấy" Nghĩ đến đây, Cố Thượng Nghêu mệt mỏi thở dài một hơi, càng khẩn trương ôm Triều Lộc trong ngực.
Mà cách một cánh cửa ngoài ki, tang thi vẫn tiếp tục gào rống, làm cho bên trong phòng càng trở nên an tĩnh.
Hai người như giao cổ uyên ương dựa vào nhau.
"Được được được, hai người là tình yêu tuyệt mĩ, là tôi không hiểu!" Lục Kỳ gấp đến độ ngoài miệng đều là trường phao "Mặc kệ tổ tiết mục bọn họ là gì, tôi phải cưỡng chế đột phá! Tóm lại sẽ lập tức đưa ý thức của hai người ra ngoài! Từ từ? Sao lại thế nào? Sao tôi không điều khiển được nữa? A Nghiêu! A Nghiêu——"
"Ong——" một tiếng, giọng nói Lục Kỳ ở trong đầu Cố Thượng Nghiêu im bặt, và rồi không nghe thấy nữa.
Cố Thượng Nghiêu cũng bị chặt đứt liên hệ với thế giới ngoài kia.
··
Triều Lộc cảm thấy mình đã ngủ một giấc thật dài, thật dài.
Bởi vì ngủ quá lau mà khi tỉnh dậy lại cảm thấy mệt mỏi cả so với trước khi ngủ.
Cô chớp chớp mắt, thấy trước mặt là gương mặt bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn của Kỳ Ngạch nhưng bây giờ lại cảm thấy rất đẹp.
Cô tự nhiên mở miệng "Em không biến thành tang thi?"
Cố Thượng Nghiêu cười khẽ một tiếng, tiếng nói trầm thấp mang theo từ tính.
Hắn nghiêm tức trả lời cô "Không có"
Hắn đưa một bàn tay ra với cô "Muốn đứng lên không?"
"Được"
Đỡ cánh tay hắn để đứng vững, Triều Lộc mới bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh "Đây là đâu?"
Cố Thượng Nghiêu "Không biết"
Thấy cô không nói, hấn lại nhẹ giọng hỏi cô "Có sợ không?"
Triều Lộc lắc lắc đầu.
Nghĩ nghĩ, cô bỗng nhiên tiến lên một bước, giơ tay ôm hắn "Cảm ơn anh"
Cô rõ ràng biết, nếu không phải vì mình hắn cũng sẽ không bị mắc lại trong thế giới này.
Cố Thượng Nghiêu "!!!"
Giờ khắc này, trong Cố Thượng Nghiêu có tình triều cuồn cuộn! Máu toàn thân cơ hồ đều tập trung chảy về eo, nơi được hai tay nhỏ của cô ôm!
Hô hấp Cố Thượng Nghiêu dồn dập, hắn phát hiện tứ chi mình đều cứng đờ giống như một thằng trẻ trâu chưa trả sự đời không biết nên để tay chân ở đâu!
Mà do hắn bổ não quá nhiều chứ cái ôm này của Triều Lộc chẳng qua chỉ là vì biểu đạt cảm kích đối với hắn, cho nên chỉ ôm một lúc rồi tách ra.
Ngay lúc đó, tứ chi cứng đờ của Cố Thượng nghiêu lại đột nhiên khôi phục công năng, hắn ôm eo cô không cho cô rời đi.
"Hả?" Triều Lộc nghi hoặc ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ phấn bạch lộ ra vẻ vô tội, nhưng vẻ ngây thơ đó lại vô cùng dụ hoặc,
Cố Thượng hít sâu một hơi, buộc mắt phải dời khỏi đôi môi như cánh hoa của cô.
Nếu không phải cố kỵ bây giờ có ngàn vạn người đang xem phát sóng trực tiếp, hắn đúng là không xác định được mình sẽ không làm cái gì.
Cố Thượng Nghiêu nói cho mình thanh tỉnh "Trước...Khụ......Đi ra ngoài rồi nói?"
"Được"
Hành lang ngân bạch đã an tĩnh lại, những con tang thi đó đã không biết đi nơi nào rồi.
"Đi đâu?" Triều Lộc hỏi.
Đôi mắt cô hạ xuống khi nghĩ đến tình cảnh hoàn toàn không thể nắm chắc như bây giờ.
Cố Thượng Nghiêu ý ảo cô nhìn góc tường.
Nơi góc tường gương có một ít bột phần màu đỏ.
Cố Thượng Nghiêu ôm đôi tay, nghĩ điệu như rất bình bình đạm đạm "Vừa rồi lúc tìm thấy em, cái tường này chiếu vào Tiểu Nhâts
Triều Lộc đột nhiên ngẩng đầu "Ý anh là?"
Cố Thượng Nghiêu mỉm cười gật đầu, không dấu vết cầm tay cô "Cùng nhau đi xem?"
"Ừm!"
Triều Lộc cũng không rõ vì sao Tiểu Nhất lại đột nhiên công kích mình.
"Hoặc là trên đường nó bị cảm nhiễm, hoặc là" Cố Thượng Nghiêu dừng lại một chút "Nó vốn dĩ đã như thế" Khi nói chuyện, hai người đều dừng chân lại.
Hành lang ngân bạch nhìn như là không có điểm cuối lại xuất hiện một cái cửa sắt màu ngân bạch.
Chỗ khe hở của sát cũng có một ít bột phấn đỏ.
Cố Thượng Nghiêu và Triều Lộc liếc nhau, ngay sau đó, hai người cùng nhau đẩy cánh của đó ra.
Cảnh tượng bên trong cánh của làm hai người cả kinh!.