"Pi!" Tiểu cánh cụt phát ra tiếng kêu thống khổ.
Triều Lộc cảm thấy tim mình như bị xé rách "Dừng tay! Dừng tay! Buông nó ra!"
Cánh tay robot lạnh băng ngoảnh mặt làm ngơ cầm cái đầu nhỏ của tiểu cánh cụt, đang muốn dứt ra!
Ngay vào lúc này, chỉ nghe ầm ầm một tiếng nổ lớn, cả không gian đều chấn động!
Trần nhà thuần trắng bị nổ ra mồ cái hố lớn xấu xí, Cố Thượng Nghiêu một thân áo đen từ trên trời giáng xuống!
Chủy thủ trong tay hắn lóe lên hàn quang, tay vừa chuyển, chủy thủ kia lập tức bay về cái cánh tay robot.
"Ca ca" hai tiếng, chủy thủ chém sắt như chém bùn, nháy mắt chém đứt cánh tay đang bắt tiểu cánh cụt.
Tiểu cánh cụt "bịch" một tiếng mông chạm đất, rơi xuống.
Đại khái là mông rơi đau, tiểu cánh cụt duỗi hai chân nhỏ ngồi dưới đất, bất mã nhìn Cố Thượng Nghiêu "Pi" một tiếng.
Còn Cố Thượng Nghiêu thì quỳ một gối xuống đất, tiếp đất bên người Triều Lộc.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy tình ý kích động trong mắt đối phương.
Cố Thượng Nghiêu giơ tay chém xuống, cánh tay giữ lấy Triều Lộc cũng bị chém đứt.
Triều Lộc hơi hơi hé miệng "Anh........" Còn chưa kịp nói xong đã không thể nói nữa bởi vì cô đã bị Cố Thượng Nghiêu ôm chặt
"Hỗn trướng!" Giọng nói u linh bạo nộ lần nữa vang lên "Lại là ngươi! Ta sẽ không buông tha cho ngươi!"
Vô số cánh tay robot từ dưới đất, trên tường, trên trần nhà vươn ra......Lại ngay lúc này, chỉ nghe "Bùm ——" một tiếng thật lớn, trên sàn nhà cũng bị nổ ra một cái hố lớn xấu xí!
Cả không gian lại chấn động lên lần thứ hai, những cánh tay robot đó toàn bộ bị cắt đứt.
Giọng nói u linh lộ ra chút không thể tin tưởng được "Sao lại thế này? Không có khả năng!!!"
Bên này Cố Thượng Nghiêu căn bản không phản ứng lại, thấy Triều Lộc cúi đầu bế tiểu cánh cụt lên, hắn ôm eo cô "đi!"
Hai người từ cái lỗ trên sàn nhà nhảy xuống.
Ở bên dưới không khác gì ở trên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
2.
Long Chi Quyến Cuồng
3.
Yêu Anh Là Em Sai Sao?
4.
Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
=====================================
Vẫn là một không gian thuần trắng, giống y đúc không gian họ vừa nhảy xuống.
Kỳ thật trong lòng Triều Lộc có rất nhiều nghi vẫn nhưng giờ phút này, cô cũng không hỏi cái gì mà tùy ý để Cố Thượng Nghiêu nắm tay mình, mang mình ra khỏi không gian này một cách nhanh chóng.
Cuối không gian này là một bức tường không thể vượt qua.
Cố Thượng Nghiêu đến mày cũng không thèm nhăn lại, giơ tay từ trong balo lấy ra một túi......□□ (chắc là bom hoặc mìn) loại nhỏ.
Triều Lộc "......."
Ngay lúc cô ngây người, Cố Thượng Nghiêu đã kéo cô ra một khoảng cách xa.
Cùng lúc đó, chỉ nghe "Bùm" một tiếng lớn, trên cái tường kia đã có một cái lỗ lớn.
Triều Lộc "..............."
Cảm thấy hai cái lỗ lúc trước cũng như thế mà ra.
Thời gian kế tiếp, Cố Thượng Nghiêu vẫn dùng cách đó, gặp nơi không đường đi là cho nổ.
Triều Lộc rốt cuộc nhìn không nổi "Chỗ anh sao có nhiều bom như vậy?" Thời điểm hắn lấy ra quả bom lần thứ N, Triều Lộc hồ nghi nhìn chằm chằm ba lô hắn.
Cố Thượng Nghiêu mặt không đổi sắc "Thủ hạ chuẩn bị"
Lúc trước đã có nói qua, balo này là một cái không gian tùy thân, xuất hiện ở chỗ này là phạm vi tồn tại.
Nhưng Cố Thượng Nghiêu một chút cũng không kiêng dè Triều Lộc, như thể sợ cô không còn sức, hắn thò tay vào trong, còn lấy ra một quả táo đỏ thẫm, hỏi cô có muốn ăn không.
Triều Lộc cạn lời, hai mắt trừng to, dẫn đầu đi vào cái lỗ vừa bị nổ ra.
Cố Thượng Nghiêu chỉ cảm thấy cô rất đáng yêu, cười cười đi theo.
"Đây là đâu?" Lại một cái lỗ bị nổ ra, Triều Lộc vừa ăn táo vừa hỏi.
Nhìn thế giới ngoài cái lỗ, sắc mặt Cố Thượng Nghiêu trở nên phức tạp khó phân biệt.
Hắn cũng không trả lời vấn đề của cô, mà lại nói "Chúng ta tới rồi"
Không gian ngoài lỗ cũng không khác gì mấy so với mấy cái lúc trước, đều chỉ có một màu thuần trắng, không một đồ vật....Không, bên trong không phải hoàn toàn không có gì, chỉ thấy ở giữa phòng có một quả pha lê trong suốt, trong đó là một cái quang não.
Nhưng điều này lại không hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Triều Lộc, chỉ vì phía trước quang não còn có một người.
"Thủ lĩnh!" Triều Lộc giật mình nói.
Thủ lĩnh quay đầu nhìn hai người, ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ "Các ngươi tới rồi"
Rất kỳ quái là, rõ ràng thủ lĩnh và Cố Thượng Nghiêu giống y nhau nhưng Triều Lộc chưa bao giờ nhận nhầm bọn họ.
Thủ lĩnh cũng giống Triều Lộc, sau khi tỉnh lại thì chạy khỏi cái phong giam giữ nữ nhân.
Tiếp theo đó bà mò mẫm đi tới đây.
Lúc trước Cố Thượng Nghiêu rơi xuống đã gặp thủ lĩnh.
"Đây là cái gì?" Triều Lộc đi về chỗ quang não.
Cố Thượng Nghiêu nhấn vai cô một cái, ý bảo cô đừng tới gần.
Ánh mắt hắn thâm trầm không thấy đáy, chỉ nghe hắn nói ra bốn chữ "Trí tuệ nhân tạo"
"Ha ha ha! Ngươi quả nhiên nhận r ta" giọng nói u linh lúc trước lại vang lên, lần này là từ quang não phát ra!
Mà hình quang nào lóe lên, hiện ra một gương mặt tươi cười "Thật đáng tiếc là biết quá muộn.
Các ngươi nhất định phải ở bên ta cả đời!"
Triều Lộc "Nó có ý gì"
Trong mắt Cố Thượng Nghiêu xuất hiện cảm xúc chán ghét "Dựa theo lúc thức tư duy của mấy nam nữ nhân bị không chế kia, thế giới này bị trí tuệ nhân tạo khống chế.
Ý nó là, chúng ta cũng sẽ như vậy"
"Thật thông minh nha, không hổ là...." Nói tới đây, u linh không, phải gọi nó là trí tuệ nhân tạo, giọng nói nó nghiến răng nghiến lợi "Lúc này, ta sẽ không bạo bởi các ngươi!"
Cố Thượng Nghiêu chỉ đáp lại nó bốn chữ "Thiểu năng trí tuệ"
Mọi người "......"
"Anh đoán bây giờ nó không thể làm gì chúng ta " Cố Thượng Nghiêu nhìn Triều Lộc, lý tình phân tích.
Bằng không nó đã sớm làm, sẽ không chờ tới bây giờ.
Nhưng phiền toái bây giờ là, Cố Thượng Nghiêu không thể liên lạc với Lục Kỳ.
Mà căn cứ vào tình báo phía trước, hệ thống hậu trường tổ tiết mục đã hoàn toàn bị mất quyền khống chế.
Nói cách khác, bọn bọ bây giờ đã bị nhốt lại trong thế giới Kịch Bản.
Ở chỗ này càng lâu càng nguy hiểm, ai cũng không biết cái trí tuệ nhân tạo này sẽ tiến hành công kích gì với bọn họ.
Ba người đều có chút hết đường xoay xở, lại vào lúc này——
"Ký chủ! Ký chủ!" giọng nói hệ thống nho nhỏ vang lên trong đầu Triều Lộc, rồi càng ngày càng rõ!
"Cậu đi đâu?" Triều Lộc lập tức đáp lại.
"Tôi vẫn luôn ở đây!" Hệ thống Tiểu Nãi gấp đến mức muốn hỏng "Tôi vẫn luôn muốn liên hệ với cô! Nhưng mà cô đều không đáp lại! Trí tuệ nhân tạo này ngăn chặn thông tiên liên lạc giữa chúng ta!"
"Nó còn có năng lực này?" Triều Lộc giật mình.
"Hẳn là trong thế giới hiện thực có người thao túng trí tuệ nhân tạo, bằng không dựa vào giả thiết tổ tiết mục, trí tuệ nhân tạo không có khả năng này!" Giọng nói Tiểu Nãi gấp như muốn bay lên "Các cô cần phải nghĩ cách nhanh chóng ra ngoài! Bằng không ý thức của các cô khả năng sẽ bị nó đồng hóa!"
"Có cách nào không?" Triều Lộc vội hỏi.
"Tôi không có cách nào, tôi không đấu lại nó! Nó che chắn tôi! Tôi phải rất để ý mới không bị nó phát hiện!" Hệ thống như muốn khóc "Cần phải hủy cái trí tuệ nhân tạo này đi, như vậy ý thức của các cô mới có thể liên hệ lại với thế giới bên ngoài!"
Cùng lúc đó, thủ lĩnh cũng đang hỏi Cố Thượng Nghiêu "Ngươi có biện pháp nào không?"
Cố Thượng Nghiêu khoanh tay trước ngực, mặt vô biểu tình nhìn đài quang não kia "Nổ nó"
Mọi người "........"
"Không thể!" Hệ thống kêu lên "Nơi này đều bị trí tuệ nhân tạo khống chế, nổ nó các cô cũng sẽ gặp nguy hiểm!"
"Nơi này bi trí tuệ nhân tạo không chế" Giọng nói Cố Thượng Nghiêu cũng dồng thời vang lên "Nhưng ta cảm thấy hắn ta không có biện pháp khống chế mỗi người chúng ta, hẳn là liên quan đến khoảng cách xa gần"
Hắn vừa dứt lời, quang não trong pha lê lóe lên một chút.
Cố Thượng Nghiêu cười rất xấu xa "Xem ra ta đoán đúng rồi.
Như vậy ta đoán, ngươi không có quyền hạn khống chế phòng này "
Quang não chưa có bất luận phản ứng gì, giống như đã chết.
Cố Thượng Nghiêu nhanh chóng quyết định "Các cô đi trước, tôi cản phía sau"
"Không được!" Triều Lộc không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt "Anh sẽ gặp nguy hiểm! Để em!"
"Nói gì ngốc thế" Cố Thượng Nghiêu cười cười dí cái mũi yêu kiều của cô "Sao lại để em làm việc này chứ?"
Triều Lộc không cao hứng cầm lấy cái tay đang làm loạn của hắn "Em nói không được chính là không được!"
"Để ta đi" Bên cạnh hai người vang lên một giọng nữ nhu hòa, là thủ lĩnh.
Triều Lộc vẫn nhíu mày "Cũng không để cô mạo hiểm......."
"dù sao, thời gian ta cũng không còn nhiều"
Triều Lộc "!"
Ngữ khí thủ lĩnh rất bình tĩnh, trên mặt bà cũng không có chút thống khổ nào, chỉ có ôn nhu và từ bi.
Bà cười nhìn Cố Thượng Nghiêu "Ta không biết ngươi làm thế nào, nhưng mà, cảm ơn ngươi, thay ta kéo dài nhiều sinh mệnh.
Mệnh này của ta dùng ở đây, rất đáng giá"
Cố Thượng Nghiêu nhìn bà, trong lòng có chút tư vị không nói nên lợi được.
Ở dưới sự cố tình của tổ tiết mục, thủ lĩnh này đúng là đã sớm chết.
Nhưng bởi vì Cố Thượng Nghiêu đến, Lục Kỳ thuận tay kéo dài sinh mệnh cho bà.
"Thay ta chiếu cỗ những người khác".
Nó xong, thủ lĩnh cướp lấy ba lô Cố Thượng Nghiêu.
"Đi đi!" Vừa dứt lời, thủ lĩnh từ trong ba lô lấy ra một bó mìn.
"Đi mau!" Bà nói với hai người "Các ngươi sống sót có thể cứ càng nhiều người, đi mau!"
Triều Lộc không muốn đi "Còn có biện pháp khác! Nhất định còn biện pháp khác!"
Cố Thượng Nghiêu cắn răng một cái, kéo Triều Lộc ra ngoài.
Phía sau là giọng nói sợ hãi của trí tuệ nhân tạo "Ngươi muốn làm gì? Ngươi làm sao dám? Không được! Không——"
Một tiếng ầm ầm lớn, dòng khí lớn hất văng Cố Thượng Nghiêu và Triều Lộc ra!
Vừa ngã xuống đất, Cố Thượng Nghiêu phản xạ có điều kiện bảo bộ Triều Lộc ở dưới.
Cùng lúc đó, trong không gian vang lên tiếng không cam lòng lại dữ tợn của trí tuệ nhân tạo chú oán "Các ngươi chờ đó cho ta——"