Trước khi đi đến vùng chân núi Lâm An, Diệp Ngôn đến phòng giám sát camera để xác thực một chuyện.
Người phụ nữ mà hắn gặp hôm đó không phải đến để thi tuyển vào Giang Huyên, vậy chắc là đến cùng bạn, đột nhiên hắn thật muốn biết bạn của cô ấy là ai.
"Quay lại đoạn này một chút." Hắn nói với người quản lí hệ thống giám sát, chỉnh cho rõ người cùng Phan Vân Ly đi vào.
Bộ quần áo này, dáng người này, sao lại có chút quen mắt nhỉ?
Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, cố nhớ ra một cái tên: Vu Lạc An.
Mẹ nó, trùng hợp đến bất ngờ!
Hắn không hiểu sao mình lại phải xác thực chuyện này, cũng không hiểu sao hình ảnh của Phan Vân Ly cứ hiện lên trong đầu hắn, không phải chỉ là một hình xăm nhỏ thôi sao, thiếu gì người xăm ở chỗ đó, huống hồ hắn đến cả người mang hình xăm bọ cạp ở xương quai xanh đó là ai còn không biết, vì lí do gì lại vì nó mà khắc sâu trong lòng?
Là ý trời, nếu năm đó để hắn lựa chọn lại, hắn nhất định sẽ xoay người cô ấy sang để nhìn mặt lần, nhưng hắn lại không làm thế, đúng hơn là chưa kịp làm thế thì cô ấy đã đi mất rồi, không một chút dấu vết.
Diệp Ngôn ra khỏi phòng giám sát camera, liền có một người khác tiến vào, yêu cầu xem lại đoạn vừa rồi mà hắn đã xem. Người quản lí có chút khó xử, nhưng vì thân phận người kia cũng không nhỏ nên đành thuận theo.
Trương Tâm Du thành công ghi nhớ Vu Lạc An vào trong lòng.
Ngày đầu tiên đến Giang Huyên trình diện. Bình thường, khi người mới được tuyển vào công ti sẽ đến trình diện trước mặt tổng quản lí nghệ sĩ trước, để người đó phân phó người đại diện, mà vừa hay, Trương Tâm Du là tổng quản lí nghệ sĩ mới nhận chức không lâu.
Cô ta nhìn một lượt mười nghệ sĩ mới, người nào cũng là nam thanh nữ tú, riêng có một người là nổi bật hơn tất cả, Vu Lạc An.
Cô ta cảm thấy có chút không thuận mắt, đứng giữa một rừng hoa mà cũng có thể tỏa sáng như vậy, dù quần áo trên người cô không phải loại đắt tiền, trên mặt cũng chỉ tô một chút son, nhưng lại mang một vẻ đẹp kiều diễm, khí chất thanh cao không ai sánh được.
Những người khác cũng nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ có, ghen tị có. Vu Lạc An biết chứ, nhưng cô cũng không thèm tính toán với bọn họ.
Trương Tâm Du lần lượt phân phó nghệ sĩ cho từng vị quản lí một, để lại Vu Lạc An là người cuối cùng.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Vu Lạc An thêm một lần nữa, đọc tên một người: "Tịnh Khiết quản lí."
Mấy người liếc nhìn qua chỗ Vu lạc An, không nhịn được đắc ý một chút.
Không cần biết người đẹp như nào, có chút kĩ năng ra sao, vào tay Tịnh Khiết gần như là đem vứt bỏ.
Tịnh Khiết vào làm quản lí của giải trí Giang Huyên được hai năm, nghệ sĩ dưới tay chị ta không có ai đột phá, ngược lại còn bị chị ta giở thủ đoạn để bắt họ cặp kè với đại gia, thảm hại vô cùng.
Lí do một con người thối nát như vậy còn có thể ở lại giải trí Giang Huyên? Vì chị ta có mối quan hệ, bố của chị ta là từng là người dưới quyền của Hạ lão gia tử, tức ông nội của Hạ Cảnh Thiên, người ta cũng đã có nhờ vả, vậy nên Hạ Cảnh Thiên mới lệnh Diệp Ngôn tạm thời không đuổi chị ta, nhưng cũng không cho chị ta quản lí nghệ sĩ nào nữa, chỉ để Tịnh Khiết xử lí một số chuyện liên quan đến các scandal mà nghệ sĩ dính phải, như vậy cũng đã là nể mặt chị ta lắm rồi.
Nhưng không ngờ, hôm nay Trương Tâm Du lại đột nhiên ra chỉ thị này, trợ lí của Diệp Ngôn hơi nhíu mày, như vậy có chút không hợp lí.
"Tổng giám Trương, cô nên suy nghĩ kĩ lại trường hợp này." La Nhất lên tiếng nhắc nhở, Diệp Ngôn để anh ta ở lại, chính là muốn anh ta thay hắn xem xét những quyết định của Trương Tâm Du, không để cô ta mắc lỗi.
Nhưng hình như Trương Tâm Du không để lắm mấy lời của anh ta vào tai: "Từ khi nào trợ lí La có quyền thay tôi quyết định vậy? Diệp tổng giao lại việc này cho tôi, đương nhiên tất cả phải nghe theo chỉ thị của tôi, anh muốn chống lại lời Diệp tổng sao?"
Ai muốn thay cô quyết định? Ông đây còn lâu mới thèm quan tâm đến cô, là ông đây quan tâm đến quyền lợi của nghệ sĩ có được không?
Mới lên chức không lâu đã có thái độ này? Xem chừng sẽ không ngồi được lâu đâu.
La Nhất nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, dù sao sau này Diệp Ngôn cũng không trách phạt anh ta, cứ cho nữ nhân này đắc ý một chút đi.
"Được rồi, quyết định vậy đi!" Trương Tâm Du nói rồi nện giày cao gót ra khỏi phòng, giờ chỉ còn lại mấy nghệ sĩ mới ở đây.
Một cô gái trông tuổi ngang tầm Vu Lạc An, lên tiếng mỉa mai: "Mới vào công ti đã dính phải một "má mì" rồi, xem ra sau này cô ta cũng chẳng có cơ hội ngóc đầu."
Cô gái này tên Lâm Dĩnh, tính tình khá chua ngoa.
Mấy người khác bật cười thành tiếng, không che dấu sự khinh thường trong ánh mắt.
Vu Lạc An mỉm cười, giọng nói nhẹ như không: "Còn chưa biết ai không có cơ hội ngóc đầu, có thời gian ở đó nói nhăng nói cuội chi bằng đi luyện lại diễn xuất một chút đi, đừng để trước mặt người khác lộ ra bản chất thật của mình."
Lâm Dĩnh tức giận, xông lên định cho cô một bạt tai, nhưng Vu Lạc An đã nhanh chóng bắt được bàn tay đó, hất mạnh một cái khiến cô ta suýt thì ngã xuống đất.
"Vu Lạc An, cô..."
Vu Lạc An phủi phủi đi bàn tay của mình, giống như vừa chạm vào thứ gì đó rất bẩn, cẩn thận nhấn mạnh từng chữ: "Đừng có tùy tiện mà đụng vào tôi, tôi không phải người dễ bị ức hiếp đâu."
Đám người đó nhìn cô rời đi với ánh mắt có chút bất ngờ, có chút run sợ, có chút mỉa mai.
Khí thế của cô thật quá bức người, một ánh mắt liền có thể khiến bọn họ lạnh buốt sống lưng, khiến họ cảm nhận được cô đúng là không hề đơn giản.
Vu Lạc An tìm được Tịnh Khiết, cũng không quá nhiệt tình với chị ta, căn bản vì cô cũng từng nghe cái tên Tịnh Khiết này rồi, vụ một năm trước nghệ sĩ phốt chị ta, cô cũng từng đọc qua, mặc dù ngay sau đó nghệ sĩ kia cũng đã mất hết mọi thứ, rời khỏi giới giải trí, bài phốt cũng được bố chị ta dọn sạch, nhưng vẫn rất nhiều người biết.
"Cô tên Vu Lạc An?" Tịnh Khiết ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá cô gái này, đã gần một năm chị ta mới được phân quản lí nghệ sĩ nên khá hứng khởi.
"Là tôi."
Rất xinh đẹp, rất có khí chất!
Tịnh Khiết: "Sau này là nghệ sĩ dưới trướng của tôi, phải nghe theo mọi sự sắp đặt của tôi."
Vu Lạc An không nhanh không chậm đáp lại: "Những yêu cầu không thuộc phạm vi công việc, tôi sẽ không làm."
Tịnh Khiết không trả lời, chị ta biết rõ cô gái này không dễ đối phó, chị ta thấy được trong mắt cô sự cương nghị, sự thuần khiết không dễ bị vấy bẩn.
Viên ngọc này, phải mài dũa từ từ.
_______
Sắp thi rồi nhưng Nấm vẫn rất nhớ các thím, cuối tuần hẹn lại có mặt