Vu Lạc An ngồi trên xe của Phan Vân Ly không ngừng hắt xì, mợ nó, thằng nào con nào rảnh đến nỗi nhắc tới tên cô vậy?
"Cậu bị cảm à? Có sao không? Hay tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé?" Phan Vân Ly thấy cô cứ hắt xì mãi, vừa đưa khăn giấy cho cô vừa quan tâm hỏi.
Vu Lạc An: "Tớ không sao, chẳng có con virus nào xâm nhập được vào người tớ đâu."
Phan Vân Ly: "•••" Chẳng biết ai năm ngoái bệnh suýt chết, không được đưa đi bệnh viện, nếu cô không chạy đến nhà họ Vu kịp thời thì Vu Lạc An hôm nay đã biến thành nắm tro rồi.
Về đến nhà, Phan Vân Ly vừa mở cửa thì đã có một thân ảnh nhỏ bé từ trong nhà phi ra, hào hứng chạy về phía hai người. Cô theo bản năng đưa tay ra đón lấy thằng con trai, nhưng không ngờ hạt đậu nhỏ trực tiếp lướt qua cô, chạy đến ôm Vu Lạc An.
Phan Mạnh Tường, rốt cuộc con có phải con trai mẹ không hả?
"Cô An An!"
"Ừ cô đây, Hạt Đậu nhỏ để cô xem nào, mấy ngày không gặp cháu có lớn hơn chút nào không?" Vu Lạc An bế xốc cậu bé lên, thơm vào má nó một cái rồi ôm vào nhà.
Phan Vân Ly vẫn đứng bất động, dù biết lần nào Vu Lạc An đến đây thì thằng con trai quý tử của cô cũng không màng tới người mẹ này, nhưng cô vẫn rất không thích ứng nổi.
Con trai, con thế này là đang phân biệt đối xử đấy.
Phan Vân Ly nhìn Vu Lạc An đầy ai oán: Tình yêu, cậu sinh ra thằng nhóc này đúng không? Nếu không sao nó thích cậu thế?
Vu Lạc An: Hết cách, ai bảo tớ vừa xinh đẹp vừa khả ái làm chi, ha ha...
Phan Vân Ly quyết định không tự ngược mình nữa, một mạch đi thẳng vào bếp nấu bữa tối.
Hạt Đậu nhỏ cùng Vu Lạc An đi vào phòng khách, hai người một lớn một nhỏ chơi đùa rất vui vẻ.
Hạt Đậu nhỏ năm nay bốn tuổi, được Phan Vân Ly mang thai chín tháng mười ngày sinh ra. Từ lúc thằng bé chào đời, Vu Lạc An đã luôn thương yêu nó, khiến nó cứ bám dính lấy cô, nhiều lúc còn khiến mẹ nó ghen tị, điển hình là tình huống vừa rồi.
Phan Vân Ly mười tám tuổi, vì một lần uống rượu say mà phát sinh quan hệ với một người đàn ông lạ mặt, sau đó thì mang thai. Vì quá thương cốt nhục của mình nên cô quyết định sinh nó ra, trong khi mặt của cha nó cô cũng không nhớ, đúng hơn là không cần thiết.
Sau khi sinh Hạt Đậu, cô giao nó cho bà ngoại chăm sóc, cô quyết định đi học lại tại trường, cô theo chuyên ngành thiết kế thời trang, chưa đầy một năm đã là nhân vật nổi nhất khoa vì tài sắc vẹn toàn, nam sinh theo đuổi vô số nhưng lần nào cô cũng từ chối vì một lí do: Tôi đã có con rồi!
Hiện tại Phan Vân Ly làm việc cho tập đòan thời trang An Huy, nổi tiếng trong giới với cái tên Kelly. Cuộc sống của hai mẹ con cũng có thể gọi là khá giả.
Trong giờ cơm, Hạt Đậu nhỏ vì chơi mệt nên đã ngủ, Phan Vân Ly hỏi Vu Lạc An: "Giờ cậu quyết định thế nào? Hay ở nhà chăm sóc Hạt Đậu nhỏ cho tớ, tớ nuôi cậu."
Cô đưa ra đề nghị này vì cô biết, trước nay Vu Lạc An đều chưa định hướng tới vấn đề nghề nghiệp tương lai, cô ấy chính là kiểu sống ngày nào hay ngày đó.
Vu Lạc An cảm kích lắm, người bạn này lúc nào cũng lo nghĩ cho cô, nhưng cô không muốn thế, cô cũng muốn làm ra tiền để chăm sóc ngược lại hai người họ.
Cô trả lời: "Tớ muốn làm diễn viên."
Phan Vân Ly suýt nữa thì sặc cả cơm, làm diễn viên? Vu Lạc An bị ấm đầu rồi à?
"Cậu... Cậu nói thật sao?"
"Chuyện này thì có gì để mà đùa?" Vu Lạc An hỏi lại, ánh mắt càng thêm kiên định.
Thấy bạn như vậy, Phan Vân Ly cảm thấy vui vẻ trong lòng, cuối cùng thì Vu Lạc An cũng bắt đầu sống một cách có ý nghĩa rồi. Cô nhớ tới thông báo ở trên đường, liền nói: "An An, ngày mai Tinh Nguyệt nhận hồ sơ tuyển một lớp diễn viên mới đấy, cậu có muốn giành lấy cơ hội này không?"
"Tinh Nguyệt?" Vu Lạc An hỏi lại, xác định mình không nghe nhầm.
"Đúng vậy, Tinh Nguyệt, nơi bà chị họ của cậu đang làm, vào đó chèn ép chết chị ta đi."
"Đó là công ti của Tần Dương, lại còn có Vu Thuần Nhã, tớ không thích." Nếu đi làm mà cứ gặp phải cái cặp đó, cô sẽ buồn nôn chết mặt, lấy đâu ra hơi sức mà diễn xuất nữa.
Lòng Phan Vân Ly trùng xuống, cô không phải không rõ chuyện của chị em nhà này với Tần Dương.
Hai nhà Tần - Vu quan hệ nhiều năm tốt đẹp, vậy nên Vu Lạc An và Vu Thuần Nhã từ nhỏ đã quen với Tần Dương. Sau khi cha mẹ của Vu Lạc An qua đời, cô chuyển sang ở nhà chú, lại càng thân với Tần Dương hơn, khiến cô chị họ ghen ghét.
Năm học cấp ba, trường nổi lên chuyện tình tay ba của bọn họ, ai cũng thấy được Tần Dương đối với Lạc An tốt hơn, nhưng lại chẳng ai ngờ, vào một ngày thời tiết giá lạnh, hắn lại tuyên bố hẹn hò với Vu Thuần Nhã.
Phan Vân Ly có nhớ rõ ngày hôm đó, trời lạnh như muốn đóng băng người ta, Vu Lạc An đứng trên sân thượng của trường nhìn từ trên cao xuống, thê lương mà cô độc, nhưng vẫn chẳng làm phai nhạt đi vẻ xinh đẹp của cô ấy.
Vậy mà Vu Lạc An chẳng rơi một giọt nước mắt nào, chỉ đứng im đó không nói không rằng suốt hai tiếng đồng hồ, mặc kệ gió lạnh thổi tung mái tóc cô.
Sau hôm đó, cô chẳng còn cười nhiều nữa.
Không muốn chạm mặt Tần Dương, đó cũng là điều dễ hiểu.
"Ở thủ đô này, Tinh Nguyệt và Giang Huyên chính là hai công ti giải trí lớn nhất rồi, cậu suy nghĩ cho kĩ."
Mặc dù chuyện của năm đó gây nên vết thương sâu sắc cho Vu Lạc An, nhưng Phan Vân Ly vẫn không muốn cô bỏ qua cơ hội này, bởi vì nếu vào được Tinh Nguyệt, sẽ có tiềm lực phát triển rất tốt, tuy so với Giang Huyên vẫn kém hơn một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Còn Giang Huyên, hai năm trở lại đây đã không tuyển chọn diễn viên mới nữa rồi, những minh tinh trực thuộc công ti của bọn họ đều là ngôi sao lớn, hiện tại đã vươn ra cả thị trường ngoài nước, chen vào không có nổi.
Vu Lạc An trầm tư suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: "Tớ đi!"
Phan Vân Ly tán thưởng: "Tốt lắm, tới đó lượn trước mặt đôi cẩu nam nữ kia đi, nếu bọn chúng dám làm gì cậu, mình đảm bảo sẽ không để yên."
Cô nói được làm được, tên tuổi của Kelly không phải nhỏ, cộng thêm gia thế của nhà họ Phan, cô không tin không chống lưng được cho Vu Lạc An. Tuy cô từ lúc mang thai Hạt Đậu nhỏ đã rời khỏi nhà sống tự lập, nhưng nhà họ Phan cũng chưa từng để cô phải chịu ấm ức. Họ chỉ có duy nhất một đứa con là cô, nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ đó mà từ mặt thì sẽ chẳng còn ai nữa. Vậy nên mấy năm nay, lúc cô đi làm đi học, vẫn là mẹ Phan giúp cô chăm sóc Hạt Đậu.
Người mà Phan Vân Ly muốn bảo vệ, còn sợ không được hay sao? Cùng lắm không vào được Tinh Nguyệt thì đi nơi khác, chỉ cần An An của cô không bị tổn hại là được.
Tối đó, Vu Lạc An trằn trọc một đêm không ngủ được, cứ nghĩ đến khuôn mặt của Vu Thuần Nhã thì trong lòng cô lại xuất hiện một mối hận thù sâu sắc.
Cô đã từng bị người chị họ này đối xử như thế nào khi còn nhỏ, ngoài nhà họ Vu ra không ai biết, ngay cả Tần Dương cũng thế. Cơn đau đó, sự nhục nhã đó sau này cô phải bắt chị ta nếm trải từng chút, từng chút một.
Tinh Nguyệt có chị ta, việc được nhận chắc chắn cơ hội rất ít, trừ phi chị ta trước đó không biết cô đi ứng tuyển, bằng không kiểu gì cũng tìm cách đá cô ra.
Nơi cô muốn đến là Giang Huyên kia, nhưng đúng như Phan Vân Ly nói, cơ hội so với vào Tinh Nguyệt còn thấp hơn.