Lãnh Mặc Phàm bước thẳng hướng cô mà đi, Băng Di không biết làm gì chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn khoảng cách hai người càng gần.
Cô lúng túng không biết nói gì khi đứng đối diện với anh.
Băng Di len lén đưa mắt nhìn Lãnh Mặc Phàm, khi nhìn ở cự li gần cô thấy anh càng thu hút sự chú ý hơn.
Mặt anh thật đẹp, trán cao môi mỏng, mày kiếm, mắt phượng đang híp lại nhìn thẳng vào cô.
“Chào...!chào anh”.
Băng Di ấp úng nói, tay phải đưa ra phía trước
Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười làm cho bao người say đắm, vừa nói anh vừa đưa tay trái ra cầm lấy tay cô.
“Chào, tôi tên Lãnh Mặc Phàm, còn em?”
“Tôi tên Hàn Băng Di”.
cô rút tay ra đưa tay sờ sờ mũi nói, nhưng cô không biết hành động này trong mắt ai kia thì dễ thương vô cùng.
Băng Di thấy anh cứ nhìn vào mình, có chút không tự nhiên hỏi
“Mặt tôi dính gì sao?”
“Phải.”
Nghe Lãnh Mặc Phàm nói thế, Băng Di đưa tay lên sờ khắp mặt mình, Lãnh Mặc Phàm thấy hành động đáng yêu này của cô thì không khỏi bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của Lãnh Mặc Phàm, Băng Di đỏ bừng mặt vì biết mình bị lừa.
Lãnh Mặc Phàm thấy cô mắc cỡ thì không trêu cô nữa, đưa tay lên dịu dịu dàng xoa đầu Băng Di.
Bất chợt, những bông tuyết rơi xuống trong không khí đêm, những bông tuyết có lẽ là điểm nhấn đẹp nhất
"Wow, tuyết rơi rồi"
"Thật đẹp..."
Băng Di đưa tay hứng những bông tuyết rơi vào tay rồi lại tan biến.
Bất giác cô nở một nụ cười tươi, khiến Lãnh Mặc Phàm nhìn đến ngẩn người
“Em cười nhìn đẹp hơn đấy”.
“Hả?” Băng Di bất ngờ khi anh nói như vậy, cô quay sang nhìn anh bằng đôi mắt nghi hoặc.
Lãnh Mặc Phàm không nói gì, chỉ tiến lại gần cô hơn 5cm...3cm....2cm...môi của anh chỉ cách cô 2cm, chỉ cần động một tí thì có thể là môi chạm môi a.
Băng Di mặt đỏ bừng, tim đập nhanh hai tay cô giờ phút này đang đặt lên lòng ngực cứng rắn của anh, mặt quay đi hướng khác để không phải nhìn vào con ngươi đen nóng rực của Lãnh Mặc Phàm.
“Nhìn anh.” giọng khàn khàn của Lãnh Mặc Phàm vang lên bên tai cô, Băng Di cảm nhận được hơi nóng của anh phả vào tai mình, cô không tự chủ được khẽ rên một tiếng.
Cô thề, đây là lần đầu Băng Di cô tiếp xúc với con trai mà phải nói là đàn ông mới đúng, gần như thế này.
Mặt cô bây giờ đã đỏ hơn trái cà chua chín rồi, Lãnh Mặc Phàm thấy Băng Di vẫn không nhìn mình, anh lấy tay nâng cầm cô lên.
Mắt cô nhìn thẳng vào anh, Băng Di miệng lắp bắp định nói nhưng lại thôi.
Làm cho môi anh đào khẽ mở rồi đóng lại, khiến Lãnh Mặc Phàm nuốt khang.
Anh áp đôi môi lạnh lẽo của mình lên đôi môi anh đào của cô, Băng Di trợn tròn mắt không thể tin nhìn Lãnh Mặc Phàm.
“Trời! Cô đang mơ phải không?” Anh ta đang...hôn cô, mà đây là nụ hôn đầu của cô nữa chứ? Lông mi khẽ run, Băng Di không biết mình nên làm gì mới tốt, cô định đưa tay lên đẩy Lãnh Mặc Phàm ra nhưng Băng Do lại làm ngược lại, cô bất giác quàng tay qua cô anh đáp trả lại nụ hôn.
Lãnh Mặc Phàm thấy vậy liền ôm chặt eo cô hơn, tay còn lại giữ gáy của Băng Di.
Lãnh Mặc Phàm hôn đến khi Băng Di cảm thấy mình sắp ngộp chết vì thiếu không khí, thì anh luyến tiếc rời khỏi môi cô.
Băng Di bị anh hôn đến tay chân bủn rủn đến không còn sức, nên cô ngã vào lòng ngực cứng rắn của Lãnh Mặc Phàm mà thừa cơ hội hít lấy không khí.
Lãnh Mặc Phàm tay vuốt vuốt lưng để giúp Băng Di thuận khí, khi lấy được bình tĩnh Băng Di liền đẩy Lãnh Mặc Phàm ra, nhìn anh nói không nên lời.
Cũng may, ở đây đông người không thì cô chết toi.
Lãnh Mặc Phàm nhìn bộ dạng ngó đông ngó tây của cô thì phì cười.
“Anh...anh cười gì chứ?” Băng Di đỏ mặt, trừng mắt nhìn Lãnh Mặc Phàm nói
“Nhìn em rất dễ thương”.
Lãnh Mặc Phàm hôn lên trán cô nói, nhìn hành động của anh, Băng Di chỉ biết im lặng không nói thêm gì.
Nhưng trong lòng cô luôn thắc mắc, tại sao lại để cho Lãnh Mặc Phàm hôn.
Không phải cô ghét sự đọng chạm của người khác, đặc biệt là đàn ông sao? Nhưng khi Lãnh Mặc Phàm chạm vào cô, Băng Di không có cảm giác bài xích cùng với ghê tởm.
Chẳng lẽ như người ta nói "vừa gặp đã yêu" sao? Chẳng lẽ cô đã thích anh? Nghĩ đến đây, Băng Di liền nhìn sang phía Lãnh Mặc Phàm, mà anh cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều.
Tim Băng Di không ngừng đập "thình thịch...", bỗng chóc hai má cô nhiễm một tầng màu hồng trong đáng yêu vô cùng.
Mà lúc này Băng Di cảm thấy bầu không khí xung quanh mình có chút kì quái, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Lãnh Mặc Phàm và cô đều không nói câu nào làm cho Băng Di căng thẳng vô cùng.
Đưa mắt nhìn xung quanh thì mọi thứ vẫn như cũ, mọi người vẫn cười đùa nói chuyện với nhau.
Mà cũng ngay lúc này, Lãnh Mặc Phàm lên tiếng phá vỡ bầu không khí này
“Đã muộn, anh đưa em về.”
“Nhưng…”
Băng Di chưa nói hết câu, đã bị Lãnh Mặc Phàm cầm lấy tay dẫn ra xe.
Anh để Băng Di ngồi ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô xong, Lãnh Mặc Phàm mới đi qua ghế lái và khởi động xe rời khỏi cô nhi viện Thân Ái.