Lão Đại Cưng Chiều Phu Nhân

Chương 42


Để lại sự kinh ngạc của mọi người, Lãnh Mặc Phàm ôm Băng Di đi vào thang máy.

Lý Mỹ Nhu tuyệt vọng nhìn cửa thang máy đóng lại mà nước mắt rơi xuống, chỉ vì một lúc nhất thời mà cô phải rời xa anh mãi mãi? Cô không cam tâm,...Lý Mỹ Nhu đứng dậy rời khỏi tập đoàn dưới sự vui mừng của tất cả nhân viên.

Ai kêu ngày thường cô ta hay ăn hiếp họ? Như vậy là đáng đời...!cái này gọi là vui khi người gặp họa
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, Lãnh Mặc Phàm ôm Băng Di đi vào phòng làm việc trước sự ngỡ ngàng của trợ lý Hàn và một vài thư ký, trợ lý thư ký khác.

Vào tới phòng, anh ấn Băng Di ngồi xuống ghế sofa rồi đi ra ngoài, nhưng rất nhanh trở lại, trên tay còn cầm túi chườm đá.
"Để em, anh ăn cơm đi".
Băng Di lấy đồ từ tay Lãnh Mặc Phàm rồi chỉ vào cặp lồng.

Lãnh Mặc Phàm ngồi xuống mở ra, bên trong toàn là những món anh thích.
"Bà xã thật tốt".
Vừa nói anh vừa cho thức ăn vào miệng, rồi gật đầu.


Băng Di nhìn anh ăn rất vui vẻ thì nhớ mình chưa ăn sáng, bây giờ cảm thấy hơi đói.

Lãnh Mặc Phàm như hiểu được suy nghĩ của cô, liền gắp miếng sườn sào chua ngọt đưa lên miệng Băng Di.

Cô cũng không từ chối mà há miệng đón lấy.
"Bà xã, em có ăn sáng?"
Băng Di lắc đầu, Lãnh Mặc Phàm chỉ biết thở dài kéo cô ngồi lên đùi mình rồi nói
"Lần sau không được như thế nữa".
Nhận được cái gật đầu của Băng Di, Lãnh Mặc Phàm lại gấp đồ ăn cho cô, cứ như vậy anh một miếng em một miếng.
"Cốc...!cốc...cốc"
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Băng Di định qua bên cạnh ngồi nhưng bị Lãnh Mặc Phàm siết chặt eo, nên cô không thể nhúc nhích.

Đành mặc cho số phận...
"Vào đi".
Tề Vũ bước vào, nhìn cảnh trước mắt vẫn không đổi sắc nói
"Tổng tài, tập đoàn Lâm Thị mời chúng ta tham dự tiệc".
"Tiệc? Họ là muốn làm gì?"
Tề Vũ chỉ lắc đầu một cái, rồi đợi mệnh lệnh của boss.

Anh cũng thật không hiểu, đợt trước thì đột nhập máy chủ cướp đi hạng mục công ty sắp ra mắt, bây giờ lại mời tham dự tiệc?
"Sắp xếp đi, tôi và phu nhân sẽ đi".
Lãnh Mặc Phàm không nhanh không chậm nói, Tề Vũ cúi chào rồi đi ra ngoài.

Đợi Tề Vũ ra ngoài, anh tiếp tục ăn nhưng Băng Di cảm thấy đã no nên rời khỏi vòng tay anh, đi tham quan căn phòng.

Lãnh Mặc Phàm cũng không nói gì, căn phòng yên tĩnh nhưng ấm áp.

Còn bên ngoài kia chuyện tổng tài đem phụ nữ vào tập đoàn đã gây nên làn sóng mạnh.

"Có thấy hồi nãy không, tổng tài đối xử với cô gái hình như rất tốt" nhân viên 1
"Nghe nói là phu nhân tổng tài?" nhân viên nam nói
"Phu nhân tổng tài? Không thể nào, tổng tài đã kết hôn?" nhân viên 3 phản bác
Trợ lý Hàn đứng nghe họ nói nãy giờ, sắc mặt cũng chẳng tốt bao nhiêu
"Các người không lo làm việc, ở đây tụm năm tụm bảy?"
Cả đám nhân viên đang tụm lại một chỗ, nghe thấy tiếng của trợ lý Hàn thì lập tức giải tán.

Anh chỉ biết lắc đầu, miệng lẩm bẩm
"Đúng là bà tám, cô gái đó là ai thì ảnh hưởng đến kinh tế nhà mấy người sao???"
Mà lúc này, Lãnh Mặc Phàm đang ngồi xem văn kiện còn Băng Di nằm ở ghế sofa đọc sách, thỉnh thoảng anh ngước lên mỉm cười rồi lại tiếp tục xem văn kiện.

Băng Di thì đọc được một lúc cũng ngủ thiết đi.
"Cốc...cốc...cốc"
"Vào đi.

lạnh lùng"
Kỳ Viễn mở cửa bước vào, trên khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi và phiền muộn.

Lãnh Mặc Phàm thấy người đến chưa chịu mở lời, anh nhíu mày nhìn lên.


Khi biết là ai vào, Lãnh Mặc Phàm mới nhướng mày nhìn Kỳ Viễn, ý hỏi có việc gì.
"Phàm, làm sao để con gái hết giận?"
"Hả?" Lãnh Mặc Phàm suýt bật cười trước câu hỏi của Kỳ Viễn, ánh mắt hiện lên ý cười
"Sao? Ai mà dám giận cậu?!"
"Mình là đang nghiêm túc".

Kỳ Viễn thở phì phò hét lên, Băng Di đang ngủ bị tiếng ồn làm cho khó chịu, cô hừ một tiếng rồi ngủ tiếp.

Kỳ Viễn lúc này mới biết trong phòng có người, nhìn Băng Di rồi quay sang nhìn ai đó mặt đang đen lại
"Ách...,sorry tui không biết vợ ông ở đây".
"Hừ! Muốn làm con gái hết giận tôi làm sao biết, cậu đi mà hỏi Phong Nam".
"Vậy khi vợ cậu giận thì sao?" Kỳ Viễn nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ hai vợ chồng này chưa giận nhau bao giờ?
"Cậu thấy có sao?" Lãnh Mặc Phàm liếc xéo , rồi không để ý cậu ta mà tiếp tục làm việc.
Kỳ Viễn giân giận đỏ cả mặt tức giận hét lớn
" Lãnh Mặc Phàm, bạn bè kiểu này sao?"

Bình Luận (0)
Comment