Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Converter: Windbaongoc.
Editor: Bắc Chỉ.
Nhóm thân thích Đỗ gia khiến Triệu gia thực vừa lòng, ở đại đội những người khác còn ở nhà đất tường đá, Triệu gia thế mà đã làm nhà ngói, phòng ở lại rộng rãi thoáng mát, hơn nữa ước chừng có bốn năm cái phòng, ngoại trừ vợ chồng Triệu Đại Khâu ở ngoài, còn lại con cái mỗi người một phòng, ai nấy không cần ở chung.
Tài sản đủ, bản thân Triệu Nam cũng tranh đua. Lúc trước mới mười lăm mười sáu tuổi chỉ là thiếu niên, khác bạn cùng lứa chơi bời lêu lổng, hắn rời nhà mấy ngàn dặm đi tham quân. Hiện tại, đám đồng bạn lúc còn nhỏ giờ ở ruộng làm việc, còn hắn thì lại có quân hàm không nhỏ. Nghe nói tiền trợ cấp của hắn, nuôi sống một gia đình không phải vấn đề. Càng quan trọng là, chờ kết hôn, hắn còn có tư cách làm người nhà tùy quân. Về điểm này, khiến cho những nhà cũng có người tham gia quân ngũ đỏ mắt?
Sau khi rời Triệu gia, vài người phụ nhân (đàn bà) đều nói VƯơng Đồng Hoa có phúc khí, sinh đứa con gái Đỗ Bảo Cầm tốt như vậy, về sau chờ hưởng phúc đi.
Vương Đồng Hoa nghe được mặt mày hồng hào, lúc trước cùng Triệu gia làm mai, nào có người nịnh hót bà như vậy? Mặc kệ bây giờ các bà ấy nói ra những lời này là thiệt tình hay giả ý, bà nghe vào trong tai, cả người đều cảm thấy thoải mái.
Về đến nhà, Vương Đồng Hoa phát động cả nhà, đem Đỗ gia trong ngoài, trước nhà với chuồng thỏ, đều quét tước một lần cho tốt, chỉ chờ ngày hôm sau người Triệu gia đến thăm tới xem.
Ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, bà cảm thấy không yên tâm, lại bắt đầu kiểm tra mỗi cái góc trong nhà một lần nữa.
Khương Nhuế ở nhà bếp, nấu hai nồi cùng lúc, một nồi dùng ít lửa chậm rãi xào chế hạt dưa, nồi khác pha trà táo đỏ, vì một lát nữa sẽ chuẩn bị dùng để đãi khách.
Xào xong hạt dưa, cũng không vội vã bưng lên, mở nồi ra, hơi chậm dãi bốc lên. Hơi mang mùi hương phiêu tán quanh gian bếp, dĩ vãng lúc này, Đỗ Bảo Trân đã sớm ở bên cạnh chờ muốn ăn, hiện tại lại không thấy bóng dáng nhỏ.
Khương Nhuế có chút nghi hoặc, nhưng cũng chỉ nghĩ như vậy, vẫn chưa suy nghĩ sâu xa, cởi tạp dề nhà bếp xuống, tính toán về phòng thay quần áo gặp khách.
Mới bước vào nhà chính, liền nghe thấy thanh âm Đỗ Bảo Trân và Vương Đồng Hoa tranh chấp, cô nghe một chút, thì ra Vương Đồng Hoa cảm thấy bàn học Đỗ Bảo Trân không đủ sạch sẽ, muốn quét tước lại một lần, Đỗ Bảo Trân lại không cho bà động đến.
Nguyên nhân nàng không cho, Khương Nhuế biết, ngăn kéo bàn học có thư Hàn Văn Kha viết cho nàng.
Mắt thấy hai người họ tranh chấp thanh âm ngày càng cao, Khương Nhuế đẩy cửa đi vào. "Mẹ, trên bàn đều là tư liệu Bảo Trân ôn tập, chúng ta xem không hiểu, nếu sắp xếp, khả năng càng xếp càng loạn, ngược lại chậm trễ em ấy học hành, không bằng để em ấy tự làm."
"Con cho là ta thích động vào đồ của nó à! Mọt đứa con gái, phòng lộn xộn, thành bộ dáng gì? Chờ lát nữa người Triệu gia thấy được, còn nghĩ nhà chúng ta không dạy tốt con gái!" Vương Đồng Hoa ngực phập phồng, thở hồng hộc nói.
Đỗ Bảo Trân rụt cổ, vừa sốt ruột vừa chột dạ, liền nói không chút lựa lời, " Triệu gia Triệu gia, mỗi ngày đều là Triệu gia! Nhà bọn họ không phải chỉ có tiền thôi sao, lại không phải hoàng thiên lão tử, mẹ làm gì mà phải vội vàng hầu hạ như thế?!"
"Bảo Trân!" Khương Nhuế quát bảo nàng ngừng lại, "Sao lại nói chuyện với mẹ như thế?" Vừa ngăn lại nói với Vương Đồng Hoa, "Mẹ, con sẽ khuyên Bảo Trân thu dọn, mẹ đừng lo lắng. Hạt dưa với trà đều xong, mẹ đi xem hương vị được hay không, nếu không tốt, khách còn chưa tới, con lại làm lại."
Rốt cuộc vẫn là việc trong nồi quan trọng hơn, Vương Đồng Hoa trừng Đỗ Bảo Trân liếc mắt một cái, áp xuống tức giận đi nhà bếp.
Khương Nhuế đóng cửa phòng lại, nhìn Đỗ Bảo Trân, nói: " Em đem sách vở xếp lại một chỗ là được, lát nữa khách đến, cũng không thể quá thất lễ."
Đỗ Bảo Trân đứng trong chốc lát, không ngoan cố tái phạm, ngoan ngoãn làm theo.
Khương Nhuế thay một thân quần áo sạch sẽ, lại đem đầu tóc cởi bỏ, lại chải hai cái bím tóc. Một bên bỗng nhiên vươn tới một bàn tay, lòng bàn tay có thêm một cái kẹp nhỏ.
Cô ngẩng đầu, Đỗ Bảo Trân phồng miệng lên đứng ở bên cạnh, thấy Khương Nhuế không đem kẹp cầm đi, nàng mới biệt nữu* mà nói: " Chị, nãy em không phải nói chị, cũng không có ý khác."
(*biệt nữu: nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.)
"Chị biết." Khương Nhuế gật gật đầu, lại nói: "Lần sau không được như vậy, sự tình có như thế nào cũng có phương pháp giải quyết, hà tất phải nháo đến túi bụi như thế. Em nhất thời nóng vội, nói những lời không dễ nghe, lúc ấy thống khoái (thích thú, thỏa mãn), qua đi thì không phải hối hận sao?"
Đỗ Bảo Trân rầu rĩ rũ đầu không nói chuyện.
Khương Nhuế cũng không nói nhiều, ngược lại cầm cái kẹp tóc kẹp lên, nhìn nhìn, "Khá đẹp, em lấy từ đâu ra thế?"
"Em, em, một người bạn tặng cho em, bạn ấy có thân thích ở trong thành mua cho bạn ấy, bạn ấy lại chuyển cho em. Chị, chị kẹp lên chắc chắn rất đẹp."
Khương Nhuế cười nói: "Phấn phấn nộn nộn như vậy, em kẹp lên thích hợp hơn chị. Ngồi xuống, chị thay em làm lại tóc, chốc nữa khách khứa tới, đi ra ngoài lộ cái mặt là được. Mẹ sĩ diện, chúng ta coi như nói cho mẹ vui vẻ, nhưng đừng để mẹ ở trước mặt người khác xấu mặt mũi."
Thủ pháp cô thành thạo, cũng làm hai cái bím tóc cho Đỗ Bảo Cầm, cầm cái kẹp ở đuôi tóc kẹp một cái.
Không bao lâu, Triệu gia cùng với thân thích tới cửa, người Đỗ gia đều ra tiếp khách, cho dù trong lòng nhất thời còn có vướng mắc, bên ngoài thì cũng đều hòa hòa khí khí.
Triệu Nam cũng tới, Khương Nhuế thấy hắn vừa vào cửa, tầm mắt liền ở người Đỗ gia quét qua một lần, thực mau tìm kiếm đến cô.
Cô lặng lẽ đối hắn cười một chút, mắt hắn lập tức chuyển sang chỗ khác.
Khương Nhuế rót cho mỗi vị khách một tách trà, lúc sau mọi người ở đây trêu ghẹo, đỏ mặt tránh đến nhà bếp.
Thời điểm không ai thấy, cô ngồi ở trên băng ghế, một tay chống cằm, một tay cầm cành cây nhỏ, không chút để ý mà khẩy khẩy tro tàn trong lòng bếp.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, ngẩng đầu vừa thấy, có người đứng ở cửa nhà bếp, chặn ánh sáng. Khương Nhuế cười cười, " Anh đoán xem em vừa suy nghĩ cái gì?"
Triệu Nam chậm rãi đến gần, Khương Nhuế vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, hắn chần chờ một chút mới ngồi xuống.
Thân thể cao cao đại đại ủy khuất ngồi trên băng ghế nhỏ, bởi vì băng ghế khá ngắn, chân của hắn và Khương Nhuế cơ hồ không có khoảng cách, hơi không cẩn thận, liền như có như không chạm sát vào một chút, thân thể hắn toàn bộ đều cứng còng.
Không chờ được câu trả lời, Khương Nhuế dùng đầu gối chạm vào chân hắn, có điểm bất mãn nói: "Sao không để ý đến em?"
Triệu Nam banh (căng cơ mặt) đến căng thẳng, đôi tay đặt ở trên đầu gối, lưng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, không biết còn nghĩ rằng hắn đang ở trạm quân tư*, một hồi lâu mới nghe hắn nói: "Đoán không được."
(*Trạm quân tư: trại huấn luyện.)
Khương Nhuế cúi đầu, "Em nghĩ anh có thể đến tìm em hay không, nếu đến, vậy chờ bao lâu mới đến?"
Triệu Nam quay đầu, nhìn sườn mặt cô: "Đợi lâu rồi sao?"
"Cũng không lâu lắm, bất quá em ở lòng bếp chôn hai củ khoai lang đỏ, nếu anh đến trễ một chút, khoang lang nướng quá mức, thành than mất, như vậy không thể ăn." Cô dùng gậy gỗ ở tro tàn khẩy vài cái, gạt ra hai củ khoai đen như mực, đang còn nóng hổi nên để nguội trong chốc lát.
"Đúng rồi, anh còn nhớ rõ Bảo Trân không?" Cô làm như thuận miệng hỏi đến.
Triệu Nam gật gật đầu, nhìn cô duỗi tay lẫy khoai lang, lại bởi vì nóng mà không dám đụng, cầm nhanh lấy một cái, đầu ngón tay xoay chuyển, chờ ngón tay thích ấm với độ ấm kia, lại chậm rãi lột vỏ.
Đem vỏ khoai nướng lột đi, bên trong lại có màu vàng cam, Khương Nhuế cắn một miếng hương vị thơm ngọt, mới tiếp theo nói: "Lúc trước anh cứu Bảo Trân, vốn dĩ việc hai nhà nói bây giờ, hẳn là hôn sự của anh và em ấy."
Ngữ khí cô thanh thanh đạm đạm, tựa hồ là đang nói thời tiết hôm nay không tồi, Triệu Nam nghe xong, lại đem khoai lang niết bẹp. Hắn nhìn Khương Nhuế, Khương Nhuế chuyên chú nhìn khoai lang trong tay hắn.
Hắn có điểm vô thố, không biết cô nói lời này là có ý gì, vẫn là không có ý gì? Dần dần, bởi vì vô thố, còn bắt đầu ảo não, ảo não chính mình không lanh trí bằng Triệu Bắc, không bằng hắn (TB) sẽ nói lời làm người ta vui vẻ.
"Sao anh không lột vỏ?" Thấy hắn bỗng nhiên dừng lại động tác, Khương Nhuế nghi hoặc hỏi.
Triệu Nam lại tiếp tục động tác trên tay, một lát sau bỗng nhiên nói: "Mẹ anh nói qua chuyện này, anh không đồng ý."
Khương Nhuế chống cằm gật gật đầu, "Em biết, dì Trương với mẹ em cũng có nói, nói trước kia cho anh xem mặt rất nhiều cô gái, anh một người đều không đồng ý, duy nhất đáp ứng cùng em gặp mặt, cảm giác có chút hư vinh nhỏ nhỏ."
Triệu Nam không khỏi lại đi nhìn cô, thấy cô mi mắt cong cong, khóe miệng cũng không tự giác mà vểnh lên một chút.
Khương Nhuế lại chuyển chuyện vừa nói, "Anh vừa nãy vì cái gì mà nhìn Bảo Trân chằm chằm như thế?"
Triệu Nam động tác ngưng lại, đang muốn lắc đầu, Khương Nhuế lại nói: "Em thấy cả rồi, anh lúc đầu mỗi người đều liếc mắt một cái, sau lại chỉ nhìn em ấy, nhìn em ấy làm gì vậy?"
Triệu Nam trầm mắc trong chốc lát, thành thật hỏi: "Em thích hoa trên tóc cô ấy không?"
"Hoa? A... ý anh nói là kẹp tóc?"
"Em thích không?" Triệu Nam gật đầu, lại hỏi.
Khương Nhuế hiểu rõ ý hắn, khóe miệng chậm rãi cười ra hai má lúm đồng tiền, không trả lời hắn, mà nói: " Lúc sáng, Bảo Trân đưa kẹp tóc của em ấy cho em mượn, em không muốn, đó là người em ấy thích tặng cho, nếu em muốn kẹp, thì cũng phải là đồ của người em thích."
Không khí đình trệ trong chớp mắt, Triệu Nam mở miệng, có điểm dồn dập, "Ngày mai đi mua."
Khương Nhuế che miệng cười ra tiếng, "Ngày mai đã là ba mươi tết, anh đi đâu mua? Em nói giỡn với anh đấy. Không nhất định phải là kẹp tóc, nếu là người em thích, mặc dù hắn đưa chính là.... Ưm.... "
Cô nhìn trong bếp một vòng, tựa hồ muốn tìm một thứ khác để so sánh, cuối cùng tầm mắt rơi xuống khoai lang trong tay Triệu Nam đã lột hơn phân nửa, "Mặc dù hắn đưa chỉ là một củ khoai lang, em cũng vui vẻ.""
Triệu Nam lúc sau vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện, nhưng hắn đem hai củ khoai lang đột hết, hơn nữa thẳng đến khi người Triệu gia rời đi, vành tai hắn vẫn còn hồng, cũng may trên mặt không thể hiện rõ ràng, không làm người khác nhìn ra.
12/02/2019 - Hoàn thành.