Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Converter: Windbaongoc.
Editor: Bắc Chỉ.
Khương Nhuế tắm xong, tính toán đem nước đổ đi, kéo cửa phòng một chút lại kéo không ra, thì ra là do Triệu Nam khóa cửa từ bên ngoài, cô buồn cười ở bên trong gõ cửa vài tiếng.
Triệu Nam lập tức mở cửa. Trong phòng có một cổ hương hơi ấm nhàn nhạt, như là hương vị xà phòng, lại không giống lắm. Hắn đi vào trong, cách Khương Nhuế hơi gần, hương thơm kia càng rõ ràng, tựa hồ là từ trên người cô tỏa ra, thân thể thanh khiết hương vị sạch sẽ ấm áp ấm mùi thơm của cơ thể.
Tẩy đi son phấn trên mặt, cả người cô giống như một gốc cây thủy thanh liên, kiều mỹ mê người, "Đổ nước ở chỗ nào ạ?"
"Để anh." Triệu Nam không dám nhìn cô nhiều, thấy thùng nước trên mặt đất, bưng lên đi ra ngoài.
Hắn nguyện ý làm, Khương Nhuế cũng không tranh, xoay người ngồi trước bàn, đem đầu tóc cởi xuống.
Không bao lâu, Triệu Nam lại mang đến một xô nước, để hắn rửa mặt.
Khương Nhuế thu thập xong, nhìn trái phải, trong phòng còn đôi lễ hỏi của hồi môn, có chút loạn, nhưng hiện tại đã muộn, ngày mai lại sửa sang, trước đi trải giường chiếu.
Cô khom lưng sửa sang lại giường đệm, có thể cảm giác được một tầm mắt dừng ở trên người mình, lại coi như không phát hiện, trải xong xuôi giường đệm liền bắt đầu cởi áo ngoài.
Phía sau có tiếng vang lạ, có người thiếu chút nữa đem thùng nước đá văng.
Khương Nhuế trong lòng cười trộm, xoay người, lại hơi hơi cau mày nhìn hắn nói: "Anh làm nhẹ chút, đừng để nước đổ đầy ra đất."
Triệu Nam mím môi không nói chuyện, nhanh tay rửa xong, lại mang thùng nước bước ra ngoài.
Bàn ghế chén đũa của tiệc cưới hôm nay, hơn phân nửa là mượn từ nhà người khác trong đại đội, buổi sáng ngày mai còn đem trả, Trương Lệ Vân ở trong sân kiểm kê xong, đi vào nhà chính, lại phát hiện con thứ hai vốn dĩ đang động phòng, thế nhưng còn ở bên ngoài đi lại.
Bà lập tức tiến lên xả Triệu Nam một phen, đè thấp tiếng nói: ""Sao còn chưa về phòng? Vừa rồi thấy anh đứng ngoài cửa, bây giờ lại ở đây lắc lư làm cái gì? Lúc chưa kết hôn thì ở trong lòng nhớ nhung, giờ cưới về nhà lại ở đây lãng phí thời gian, anh có phải bị ngu không?"
Triệu Nam đang chuẩn bị đem thùng nước đến nhà bếp, đã bị mẹ mắng một trận, muốn phản bác mà không được.
Trương Lệ Vân đoạt thùng nước trong tay hắn, đẩy người đi về phòng, mặt không biến sắc hướng về phía phòng Khương Nhuế cười cười: "Bảo Cầm nghỉ ngơi sớm một chút a." Lại thay bọn họ đóng cửa phòng lại.
Đứng ở ngoài cửa, bà ở trong lòng còn nói thầm, "Tiểu tử thối này không phải không biết kết hôn có thể làm cái gì đó chứ? Chắc không đến mức là cái đầu đất thật đi... "
Thấy Triệu Nam khó xử ở cạnh cửa, Khương Nhuế không quấy rầy hắn, lật chăn lên tiến vào trong, vỗ vỗ giường đệm bên người:"Nên ngủ."
Triệu Nam nhìn cô nằm trên giường, tóc dài rối tung, khuôn mặt trắng hồng, tay áo lộ ra ngoài một đoạn cánh tay tinh tế trắng nõn, bị màu đỏ rực chăn đệm tôn lên đến trong sáng như ngọc. Hắn có chút không thể tin là đã đem cô cưới về, đôi mắt vừa rơi đến trên người cô, lại một trận dao động né tránh.
Nhìn hắn tựa hồ chuẩn bị đứng ở địa lão thiên hoang*, Khương Nhuế phồng mặt lên nói: ""Anh không ngủ, em tự mình ngủ trước."
*Địa lão thiên hoang 地老天荒 Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.
Người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà lại bi thương tới cực điểm cũng hay dùng từ này. - hannguyet2012.
(Đại khái ổng định đứng đó hết đêm:>>)
Nói xong liền lật người, đem mặt vùi vào trong tường. Nghe xong lời này, Triệu Nam bất chấp mọi thứ, vài bước đến mép giường, sạch sẽ lưu loát cởi áo ngoài nằm lên giường, thấy cô không để ý mình, dừng một chút, vươn tay dừng lại ở đầu vai mượt mà.
Khương Nhuế lúc này mói quay đầu lại nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Ở bộ đội anh cũng cọ xát như vậy sao?"
Triệu Nam không trả lời, cái tay kia lại theo cánh tay chậm dãi hạ xuống, thử dừng ở bên hông cô.
Eo Khương Nhuế rất nhỏ, lúc nằm nghiêng, đường cong đột nhiên lõm xuống, xúc cảm kia làm Triệu Nam có chút thích thú, lại nhịn không được mê muội mà nhẹ nhàng nhéo một phen.
Khương Nhuế không phòng bị, bị hắn nhắm đúng chỗ ngứa, lập tức cười ra tiếng, nhanh chóng xoay người lại, phòng bị nhìn hắn, lời nói còn mang âm cười, mềm như bông hỏi: "Anh làm gì thế?"
Triệu Nam há mồm muốn nói chuyện, phát hiện yết hầu có điểm ngứa, khụ một tiếng mới nói: "Có lạnh không?"
"Mới vừa nằm tiến vào có chút lạnh, chờ một chút thì tốt rồi."
Triệu Nam liền vươn tay ra, đem cả người cô ôm đến người mình, ngữ khí thập phần chính trực, "Nằm gần một chút là không lạnh."
Xác thật đủ gần, cả người Khương Nhuế đều nằm bò trên người hắn, cô đơn giản đem đầu gối lên ngực hắn.
Một người khác ở trong lòng ngực mình, Triệu Nam cảm giác thực kỳ diệu, đó là một thân thể bất đồng với mình, càng tiểu xảo, càng tinh tế, cũng... càng mềm mại, càng mê người.
Chóp mũi đều là hương thơm nhàn nhạt trên người cô, cúi đầu thôi là môi có thể dụng vào trán cô, bàn tay to rộng không tự giác mà xoa phía sau lưng cô, Triệu Nam cảm thấy yết hầu của mình càng ngứa.
Có lẽ, trước nay ngứa không phải yết hầu.
"Mệt sao?" Hắn hỏi Khương Nhuế.
Khương Nhuế lắc đầu, "Còn tốt."
"Chúng ta, tối nay ngủ tiếp... " Hắn nâng cằm Khương Nhuế lên, cúi đầu hôn lên môi đỏ kiều diễm hắn vướng bận hồi lâu.
"Ưm... " Khương Nhuế duỗi cổ hạc, đôi tay chống lên ngực hắn, Cô còn tưởng rằng đêm nay hắn nhiều nhất là ôm nhau ngủ, không nghĩ tới mới vừa lên giường, liền bắt đầu không an phận.
Vốn dĩ chỉ là một cái hôn nhợt nhạt, môi dán môi, thẳng đến không biết là ai lặng lẽ vươn đầu lưỡi tới, ở trên môi người kia liếm một chút, tình huống lập tức mất khống chế.
Hoặc là nói, trường hợp mất khống chế như vậy, mới là bản năng nam tính? (hí hí:>)
Triệu Nam ở bộ đôi mười mấy năm, làm việc nghỉ ngơi đều có quy luật, mặc kệ đêm trước ngủ sớm hay muộn, buổi sáng ngày hôm sau đều tự giác tỉnh lại đúng giờ.
Hắn mở mắt ra, cũng không lưu luyến độ ấm trên giường đệm, xốc chăn lên lưu loát đứng dậy, thuần thục mà mặc quần áo, rắt tốt đai lưng, đi giày, quay người lại chuẩn bị gấp chăn, bỗng nhiên phát hiện trên giường còn có một người.
Khương Nhuế ôm lấy chăn, lẳng lặng mà nhìn hắn. Thời gian tựa hồ bị ai ấn tạm dừng, mọi động tác đều đình chỉ. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Không biết qua bao lâu, Triệu Nam phản ứng lại, đột nhiên lui một bước, máu toàn thân nhảy lên đầu, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ đỏ lên của da mặt, ánh mắt mơ hồ không chừng, "Em, em tỉnh rồi."
"Có phải anh quên còn có em hay không?"
Khương Nhuế mềm mại mà chụp chăn xuống.
Hiện tại trên người cô không một mảnh vải, toàn bộ cánh tay trắng nõn tinh tế lộ ra ở bên ngoài, đầu vai tinh xảo mượt mà còn lưu lại vài vệt đỏ, môi cũng có điểm hơi hơi sưng.
Triệu Nam thu hết vào trong mắt, đây là chứng cứ đem qua hoang đường, tầm mắt càng thêm không dám hướng trên người cô nhìn loạn, nhưng trong đầu lại vô pháp ức chế hiện lên đủ loại đêm qua, làn da cô mềm hoạt tinh tế, kiều thanh vô lực chống đẩy, bất kham thừa nhận khóc nhỏ....
Hắn đột nhiên ném đầu, cả người đều nổi lửa, lại lùi liên tiếp hai bước, cường tự trấn định: "Em có muốn ngủ tiếp nữa không?"
"Thần đều bị anh cưỡng chế dời đi cả rồi." Khương Nhuế nhẹ giọng oán giận, ôm chăn ngồi dậy, tóc dài đen nhánh rối tung ở sau lung, loáng thoáng lộ ra da thịt oánh nhuận.
Ánh mắt Triệu Nam liền không tự giác mà hướng lên liếc nhìn, liếc vài cái, mới phát giác điều mình làm, ở trong lòng tự mắng một tiếng ngả ngớn, một bên phỉ nhổ, một bên không nhịn được đem toàn bộ tâm thần dừng ở trên người cô.
Khương Nhuế duỗi tay lấy quần áo, hắn nhìn xem chằm chằm, Khương Nhuế mặc quần áo, hắn né tránh nhìn, Khương Nhuế xốc chăn lên, lộ ra hai chân thon dài, ánh mắt hắn dao động, vẫn còn nhìn.
"Da mặt dày." Khương Nhuế ở bên cạnh bàn chải đầu, thấy hắn còn nhìn mình chằm chằm, rốt cuộc nói.
Triệu Nam ho khan một tiếng, đem tầm mắt rời đi, nhìn ngăn tủ có dán chữ song hỉ, trên thực tế chỉ trong vài giây, lại nhịn không được nhìn chằm chằm trên người cô hồi lâu.
Chải xong tóc đi tới, Khương Nhuế vươn đầu ngón tay chọc chọc ngực hắn, "Hôm qua thấy anh còn nghĩ là chính nhân quân tử, thì ra đều là gạt người, cả đêm qua liền lộ nguyên hình.
Triệu Nam chỉ nhìn môi cô, hai mảnh cánh hoa kiều nộn đỏ bừng khép mở, bên trong nói cái gì hắn đều không nghe thấy. Khương Nhuế lắc lắc đầu, bỗng nhiên vươn cổ, ở trên môi hắn chạm vào một chút, có điểm bất đắc dĩ nói: "Có thể đi rồi chứ?"
".... Cái gì?"
"Em hôn anh một chút chắc là có thể đi, đừng nhìn chằm chằm vào em, đều bị anh nhìn thành tro."
Lại một trận ho khan mãnh liệt.
Khương Nhuế mặc kệ, kéo tay hắn đi ra ngoài, "Cùng em đi nhà bếp, nói cho em biết gạo và bột mì đặt ở đâu."
Ra cửa phòng, gió lạnh nghênh diện thổi tới. Đầu óc Triệu Nam mơ hồ một đống lúc này mới thanh tỉnh chút, "Em phải làm cơm? Để lát nữa mẹ đưa tới đây đi."
"Anh cũng thật hiếu thuận." Khương Nhuế quay đầu lại nhẹ nhàng lườm hắn một cái, "Không quy định việc nhà phải để mẹ làm nha, hai người chúng ta dậy sớm như vậy, lại không có việc gì khác làm, sao không thuận tay làm cơm sáng? Chờ những người khác dậy là có đồ ăn rồi."
Triệu Nam giải thích nói: "Anh lo lắng em một mỏi quá độ, tối hôm qua... "
Tai hắn lại đỏ một mảng.
Khương Nhuế nhìn có chút thú vị, một tay xoa eo, giọng nói nũng nịu: "Tối qua thực sự mệt chết người ta, có phải anh tính toán tốt, một phen sức lực đều dồn hết lên người em? Oan gia, anh thật đúng là cái đại phôi đản*."
*Phôi đản: Trứng thối.
Triệu Nam bị cô nói đến mặt đỏ tai hồng, muốn ho mà không ra nỗi, hoãn hơn nửa ngày, mới lắp bắp nói: "... Không cần nói bậy."
Khương Nhuế chỉ lo che miệng cười.
Tiệc cưới đêm qua lưu lại không ít đồ ăn thừa, Trương Lệ Vân sạch sẽ đem cất đi, một số chia cho khách, một số khác đưa cho mấy hàng xóm bên cạnh, trong nhà còn dư lại không ít, hai ngày này, cả nhà phải ăn cái này với cơm.
Khương Nhuế trên đường tới nhà bếp liền nghĩ, ngày hôm qua ăn nhiều đồ nặng vị, hôm nay người trong nhà chắc muốn ăn thanh đạm một chút, ngoài ra còn phải nấu một nồi nước ấm, dùng để rửa mặt.
Trương Lệ Vân rời giường sau, theo tiếng đi đến nhà bếp, thấy con dâu mới vào cửa cùng con trai thứ ở trong bếp bận rộn, đầu tiên là cảm thấy vui mừng, sau nhìn kỹ con dâu, thấy thần sắc cô như thường, động tác nhanh nhẹn, trên người không có bất luận dấu hiệu không khỏe gì, trong lòng lộp bộp vài tiếng: Chắc không phải đêm qua hai người thuần túy đắp chăn bông đi ngủ chứ? Chẳng lẽ tiểu tử thúi bị ngu thật sao?!
18/02/2019 - Hoàn thành.