Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 152

Editor: Bắc Chỉ.

Beta: Đường đại thiếu.

Chim bay ríu rít trong rừng, tia nắng đầu tiên của ngày mới rọi xuống núi, không khí ẩm ướt trải rộng khắp sơn cốc.

Dòng suối nhỏ trong vắt thấy đáy, mấy con cá nhàn nhã bơi qua bơi lại. Khương Nhuế vốc nước suối mát lạnh lên mặt, cá nhỏ thấy nước suối xao động, sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, vài con còn chui vào trong khe đá, không thấy bóng dáng đâu.

"Trang chủ, trong nước có cá!"

Cách đó không xa, gần một tảng đá, Lăng Uyên ngồi trên xe lăn ổn định vững chắc, hắn nhìn cá trong nước chạy tới chạy lui, cá nhỏ đến mức còn chưa bằng ngón tay cái nữa, không khỏi trầm ngâm, "Cơm sáng muốn ăn cá? Không biết bắt hết cá ở con sông này có đủ làm ta với ngươi no bụng hay không."

"Không phải," Khương Nhuế lắc đầu cười nói, "Cá nhỏ như vậy, còn chưa đủ nhét kẽ răng, hơn nữa không có gia vị khử mùi tanh của cá, nếu làm chắc không thể ăn được."

Cô lôi từ trong ngực ra một bọc lương khô hôm qua mới lấy từ trong xe ngựa xuống, trải qua một đêm lương khô đã trở nên cứng rắc. Khương Nhuế bẻ một miếng nhỏ, nghiền nát rồi rải vào trong nước. Mùi đồ ăn hấp dẫn mấy con cá tham ăn, chẳng mấy chốc mà tụ lại, thậm chí còn đánh bạo nhảy lên mặt nước.

"Bụng của ta với ngươi thì trống rỗng, còn mấy con cá này lại được ăn no." Lăng Uyên cười nhìn sang.

"Dù sao trang chủ với ta cũng không ăn." Thấy cá càng lúc càng tụ tập nhiều, Khương Nhuế lại bẻ thêm một miếng lương khô.

Lời này nói ra là thật, đã ăn hai bữa ngon lành chắc bụng kia rồi, còn ai muốn ăn thứ đồ cứng nhắc này nữa?

Trong rừng truyền đến tiếng đập cánh, Lăng Uyên hơi hơi nghiêng đầu, cùng lúc đó, trong tay bắn ra một quả dại, mấy phút sau, một con chim bồ câu từ trên trời rơi xuống dòng suối.

Khương Nhuế vỗ vỗ mảnh vụn trên tay, xách theo làn váy, nhón mũi chân, cầm con chim bồ câu mắc tại cục đá, ước lượng trọng lượng, nghiêng đầu cười nói với Lăng Uyên: "Thêm một con nữa là đủ ăn rồi."

Lăng Uyên gật gật đầu, tiếp tục lưu ý động tĩnh bốn phía.

Khương Nhuế dọn nồi hôm qua vừa dùng đến bên dòng suối, nấu một nồi bồ câu hầm nấm rừng.

Ăn cơm xong, cô quét tước sơn động một phen, sau đó khó xử nhìn đống củi bọn họ đã dùng không ít, bỗng nhiên tháo hoa tai của mình xuống, bọc vào vải, chuẩn bị nhét vào trong đống củi.

"Làm sao vậy?" Lăng Uyên ôn hòa hỏi.

Khương Nhuế hơi xấu hổ nói: "Chúng ta dùng hết củi của họ rồi, bên ngoài khắp nơi đều ướt, không thể nhặt lại cho người ta, trên người ta lại không mang bạc, sợ đến lúc Liễu thiếu hiệp tới tìm vội vàng quá, quên mất, cho nên để hoa tai ở chỗ này trước, cho là tiền thù lao."

Lăng Uyên ra cửa đều có tôi tớ đi theo, trên người cũng không mang theo ngân lượng, nghe vậy cởi xuống ngọc bội bên hông đưa qua, "Dùng cái này."

"Nào đến nỗi thế?" Khương Nhuế cười nói, "Một gánh củi lửa mới chỉ có mấy văn tiền, hoa tai nhỏ này của ta cũng đã đủ mua hai ba mươi gánh, chỉ là chúng ta còn mượn sơn động của người ta, nhiều nhất cũng chỉ coi như là tiền thuê. Nếu trang chủ để ngọc bội ở đây, có khi người ta còn bị dọa, không dám nhận đâu."

"Ngươi để lại hoa tai không thỏa đáng." Lăng Uyên nói.

Khương Nhuế hiểu rõ ý hắn, đầu năm nay, đồ đạc của nữ tử không thể dễ dàng rơi vào trong tay nam tử, nhưng trước mắt cô để hoa tai lại cho thợ săn kia, đối phương cũng không biết là của ai, vậy thì có sao đâu?

Nghĩ là như vậy, nhưng cô cũng không nói ra với Lăng Uyên, suy tư một chút, đem hoa tai đưa tới trước mắt hắn, "Bằng không trang chủ hao chút sức lực, đem nó mài thành bạc đi?"

Trước mặt là một cái hoa tai nho nhỏ, làm thành hình dạng hoa đinh hương, ước chừng chỉ bằng cái móng tay của ngón tay út, tuy rằng rất tinh xảo, nhưng cũng lộ ra sự keo kiệt.

Bên người Lăng Uyên không có nữ tử đến gần, duy nhất chỉ có mấy đại nha hoàn ở chủ viện cũng coi như là thường thấy, hắn chưa hề để ý cách trang điểm quần áo của các nàng, nhưng trong ấn tượng, trang sức của các nàng đều là vàng ròng, trân châu, đá quý linh tinh, nếu có bạc, cũng nhất định là vòng tay bạc, thoa bạc, chưa từng thấy qua trang sức nào keo kiệt như này.

Hắn không khỏi ngẩng đầu đánh giá tiểu trù nương trước mặt, như là ngày đầu tiên nhìn thấy, từ đầu tới đuôi nhìn một lần, phát hiện trên người cô ngoại trừ một đôi hoa tai này, một đóa châu hoa nho nhỏ bên ngoài, thì chỉ đeo một vòng tay bạc, đơn giản mộc mạc làm người cảm thấy chói mắt.

"Cất đi." Hắn nhẹ nhàng đẩy tay Khương Nhuế ra, sau đó dùng kiếm bổ ngọc bội của mình thành hai nửa, một nửa đưa cho cô, ý bảo bọc nó lại rồi nhét vào trong đống củi.

Khương Nhuế vẻ mặt đau lòng nhìn ngọc bội, trong lòng lại rất là cạn lời.

Cô nói ngọc bội quá quý giá, cho nên hắn liền bổ ngọc bội ra thành hai nửa? Phải biết một miếng ngọc tốt, chất liệu và cách chạm trổ vô cùng quan trọng, chỉ còn một nửa ngọc bội, giá trị này còn lâu mới bằng ngọc bội còn nguyên vẹn, có thể nói miếng ngọc này đã bị hắn làm hỏng.

Chiếc hoa tai vài đồng bạc là có thể giải quyết xong, một hai phải thay bằng ngọc bội mấy trăm lượng lận, Khương Nhuế cảm thấy hắn điển hình là loại người nhiều quá hóa thừa.

Cô không phải đau lòng vì bạc, dù sao cũng không phải bạc của cô, chỉ là đối với hành vi của hắn không biết nên nói cái gì.

Lăng Uyên lại rất dương dương tự đắc, treo nửa miếng ngọc bội bên hông, đến cửa động thưởng thức phong cảnh rừng núi.

Lát sau Khương Nhuế cũng dọn tảng đá ngồi ở cửa động, hai người nói chuyện lan man không có chủ đề, câu có câu không.

Từ tối hôm qua, cô có thể cảm giác được thái độ của Lăng Uyên đối với cô có chuyển biến, cũng không phải thập phần rõ ràng, mặt ngoài thoạt nhìn không khác gì bình thường, vẫn cứ ôn hòa có lễ. Mà trên thực tế, ngày hôm qua khi Lăng Uyên nói chuyện với cô, tuy rằng nhìn là chút đề tài tùy ý, nhưng trong giọng nói lại cất giấu ý tứ thăm dò, hôm nay thế mà không có, bọn họ lúc này mới là chân chính nhàn nhã tán gẫu.

Hắn đã từ bỏ thăm thử cô, nhưng thoạt nhìn cũng không giống như tin tưởng bối cảnh của cô trong sạch, không hề có mục đích, càng như là không để bụng, không để bụng cô có sứ mệnh gì, không để bụng sau lưng cô có người nào.

Khương Nhuế hơi hơi nhíu mày, nghĩ đến lời phản đồ La Nhị nói trước khi chết đêm qua.

Trên thực tế cô phỏng đoán không sai, Lăng Uyên xác thật không định thăm dò tiểu trù nương, bất luận cô có lai lịch gì, tiếp cận hắn có mục đích gì, chỉ cần cô vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, vậy thì hắn thấy không đáng để truy cứu.

Nếu ngày nào đó cô không ngoan, giống như La Nhị hai lòng, thứ làm cho cô hai lòng, hắn sẽ giết hoặc phá huỷ, đến lúc đó, chắc cô sẽ ngoan ngoãn lại nhỉ?

Đến nỗi vì sao không giết luôn tiểu trù nương, Lăng Uyên tạm thời không suy nghĩ vấn đề này.

Chạng vạng, hai người đang nghĩ xem cơm chiều nên ăn cái gì, lại chợt nghe được âm thanh kích động.

"Lăng huynh! Tam nương!"

Khương Nhuế ngẩng đầu, liền thấy Liễu Hành Phong giống như con nhện, từ vách núi đi xuống dưới. Lúc trước Lăng Uyên nói sáng mai có thể cậu sẽ tới tìm bọn họ, quả nhiên không nói sai.

Liễu Hành Phong chạm đất, gấp không chờ nổi cởi bỏ dây thừng bên hông ra chạy về phía bọn họ, "Lăng huynh, các ngươi không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, nhưng Liễu hiền đệ vất vả rồi." Lăng Uyên hòa nhã nói.

Trên mặt Liễu Hành Phong hổ thẹn, "Hôm qua nên xuống dưới tìm Lăng huynh, chỉ là rất nhiều người bị thương, biểu muội biểu đệ lại bị hoảng sợ ——"

Lăng Uyên vẫy vẫy tay, đánh gãy lời cậu nói, "Đệ làm không sai, tùy tiện xuống dưới tìm ta mới là không lý trí."

Liễu Hành Phong lúc này mới có vài phần thoải mái, lại hỏi Khương Nhuế: "Tam nương thế nào?"

Khương Nhuế lắc đầu, "Ta không có việc gì, chỉ là trên người trang chủ có thương tích."

"Một chút vết thương nhỏ mà thôi." Lăng Uyên nói.

Liễu Hành Phong vội nói: "Vết thương nhỏ cũng phải để đại phu nhìn xem thế nào, ta ở dưới chân núi tìm được mấy thôn dân bản địa, để bọn họ dẫn đường, Lăng huynh, chúng ta ra khỏi đây thôi."

Có người dẫn đường, bọn họ ở trong núi lượn hơn một canh giờ, rốt cuộc khi trời tối cũng xuống được dưới chân núi, cũng không dừng lại lâu, lập tức xuất phát.

Trên người Lăng Uyên có thương tích, cùng ngồi trên xe ngựa với Khương Nhuế.

Khương Nhuế xốc mành xe lên nhìn về phía sau. Trời đã tối rồi, sơn cốc mà bọn họ ở đó gần hai ngày một đêm, giờ đã chìm trong bóng tối.

"Luyến tiếc?" Lăng Uyên hỏi.

Khương Nhuế lắc đầu, hơi có chút câu nệ cười cười, "Không có."

Ở trong xe ngựa tối tăm, Lăng Uyên hơi hơi híp mắt, hắn phát hiện được từ khi những người khác xuất hiện, tiểu trù nương không hề tự tại như ở trên núi, thậm chí trước mắt chỉ có hai người, cô cũng vẫn bó tay bó chân.

Tuy rằng nói lại thì, đây mới là thái độ nên có của một đầu bếp trước mặt trang chủ.

Trong xe ngựa trầm mặc trong chốc lát, Lăng Uyên hỏi một vấn đề không liên quan: "Lúc sau có tính toán gì không? Có muốn về Minh Sơn trang không?"

"Cố tiểu công tử không phải nói muốn ta đi theo nấu cơm cho hắn sao?" Khương Nhuế nhẹ giọng hỏi lại.

"Tiểu hài tử hồ nháo, để Liễu hiền đệ tìm người khác cho thằng bé là được." Tuy rằng Lăng Uyên ôn hòa, ngữ khí lại có chút không hề để ý.

"Như vậy à..." Khương Nhuế nhỏ giọng nói, nghe có chút mơ màng.

Lăng Uyên lại nói: "Nếu không muốn trở về, cũng không cần đến chỗ thằng nhóc đó hầu hạ. Về sau ở bên cạnh ta đi, chờ sự tình được hiểu rõ, lại cùng nhau về Minh Sơn trang."

Khương Nhuế chần chờ gật gật đầu, "Dạ."

Lăng Uyên cười cười: "Lúc trước ở trong núi không phải hoạt bát lắm sao, chỉ huy ta giết gà đánh chim, sao giờ lại trở nên văn nhã tú khí như thế?"

Khương Nhuế quẫn bách mà mím môi dưới, "Lúc đó là..."

"Đừng vội, không phải dạy dỗ ngươi, nếu ngươi đi theo ta, thì không cần kiềm chế thiên tính, nên thế nào thì thế đấy."

"Nếu để người khác thấy, lại nói Minh Sơn trang chúng ta không có quy củ."

Lăng Uyên cười khẽ: "Ngươi chỉ lo làm, nhìn xem ai dám nói."

Ngựa chạy suốt đêm không ngừng, khi đến hừng đông, bọn người Liễu Hành Phong mới tạm thời đặt chân đến chi nhánh của võ lâm minh.

"Đệ đã thông báo cho phụ thân, ở đây thu xếp mấy ngày rồi mới xuất phát, Lăng huynh thấy thế nào?" Liễu Hành Phong đưa Lăng Uyên tới một tiểu viện.

Lăng Uyên gật gật đầu, "Liễu hiền đệ chu đáo."

"Này có là gì, vừa rồi đệ đã phân phó quản sự đi mời đại phu, Lăng huynh ăn sáng trước đi, Tam nương, chỗ ở của ngươi cũng đã sắp xếp xong, để hạ nhân dẫn ngươi đi ——"

"Nàng ở cùng với ta." Lăng Uyên nói.

"A?" Liễu Hành Phong nhất thời không kịp phản ứng.

"Trong viện còn có không ít phòng, chọn một phòng là được, không cần đến chỗ khác. Ngươi nhìn xem, thích phòng nào?" Câu sau là nói với Khương Nhuế.

Khương Nhuế cúi đầu nói: "Phòng nào cũng được."

Lăng Uyên lại nói: "Nếu ở đây, làm phiền quản sự phân phó một tiếng, mang hai phần đồ ăn tới."

Quản sự đi ngay lập tức, chỉ là trước khi đi, tầm mắt lại dừng ở trên người hai người ái muội không rõ.

Liễu Hành Phong chớp chớp mắt, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Tuy việc chủ nhân ở cùng một tiểu viện với nha hoàn hết sức bình thường, ngủ ở một gian trong phòng cũng có, nhưng việc này đặt ở trên người Lăng huynh, lại có vẻ không bình thường.

Ánh mắt cậu di chuyển qua lại giữa hai người, không tự chủ được mà sờ sờ cằm, cảm giác đã ngửi được hơi thở gì đó khác thường.

Lời editor: Nếu có ý định đọc lại lần thứ n, vui lòng xóa truyện và add lại để được update câu chữ mượt nhất (mới được vài chương thôi, những vẫn tạm ổn:<). Thăn kiu:>

06/04/2020 – Hoàn thành.
Bình Luận (0)
Comment