Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 2 - Lão Đại Thứ Nhất: 80 Binh Ca (2)

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Converter: Windbaongoc.

Editor: Bắc Chỉ.

Đưa xong cơm sáng trở về, bàn ăn trong nhà đã dọn ra, bên cạnh bàn chỉ có hai người, Vương Đồng Hoa và con dâu Trương Tiểu Hoa, Đỗ Bảo Trân còn đang giận lẩy, tự nhốt mình ở trong phòng.

Tuy rằng trong lòng Vương Đồng Hoa đã nhượng bộ, nhưng muốn bà đi dỗ con gái, lại không bỏ xuống được dáng vẻ trưởng bối, Đỗ Bảo Trân không tới ăn, bà cũng nghẹn khẩu khí không cho người đi kêu.

Khương Nhuế cất giỏ tre, nhìn nhìn sắc mặt Vương Đồng Hoa, không lắm miệng, ngồi xuống bưng lên phần cơm sáng của mình.

Trên bàn bốn bát cháo bí đỏ, một đĩa dưa muối, trong đó hai chén cháo có nửa quả trứng gà.

Trứng gà là đồ hút hàng, nếu không phải trong nhà nuôi mấy con thỏ, cách một đợt lấy lông thỏ và thỏ con đổi lấy trứng, thì trên bàn cơm một chút thức ăn mặn cũng không có.

Không phải chưa từng thử qua nuôi gà, nhưng gà cùng thỏ bất đồng, nuôi gà không có sức đẻ trứng, thả ra (tự kiếm ăn) tán dưỡng lại sợ tốn nhiều thời gian (lâu lớn), mà lại không có nhiều lương thực, Đỗ gia nhiều người, thanh niên lao động lại thiếu, mỗi lần chia đồ ăn, chỉ đủ người trong nhà no tạm bợ, nào có dư lương thực?

Bởi vậy, trứng kia cũng không phải mỗi người đều có phần, Đỗ gia sáu miệng người, chỉ nấu hai quả trứng gà. Đội trên vừa mới thu hoạch lúa xong, nông trường sống không nhiều lắm, trong nhà có hai người đàn ông làm việc, nên để cho bọn họ ăn tốt một chút, con dâu Trương Tiểu Hoa đang mang thai, phải bồi bổ, Đỗ Bảo Trân đọc sách tốn não ="), mỗi ngày cũng có nửa quả trứng, đến nỗi Vương Đồng Hoa và Đỗ Bảo Cầm, chỉ có thể ăn dưa muối.

Khương Nhuế ăn nhanh, thấy Vương Đồng Hoa cơm nước xong, lại không lập tức đứng dậy, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về cửa phòng, liền biết bà hỏa khí đã tiêu, lúc này mới nói: "Mẹ, con đi kêu Bảo Trân ăn cơm."

Trương Tiểu Hoa cũng phụ họa: "Bảo Trân còn phải đi học, đừng để nó đói lả."

"Một bữa không ăn có thể đói chết chắc? Còn không phải các con nuông chiều nó". Vương Đồng Hoa lẩm bẩm, buông bát đũa đi vào trong viện cho thỏ ăn.

Đây là đồng ý.

Khương Nhuế và Trương Tiểu Hoa liếc nhau, đứng dậy cười nói với nàng:" Chị dâu ăn nhiều một chút, trong nồi còn nữa đấy."

Đỗ gia phòng ốc không nhiều lắm, chị em hai người xài chung một phòng không lớn.

Khương Nhuế đẩy cửa phòng ra, Đỗ Bảo Trân liền ghé vào cửa sổ nhỏ phía trước trên bàn sách, nghe được động tĩnh, lập tức nhét cái gì đó vào ngăn kéo, nhìn lại cô, mới thở phào nhẹ nhõm.

Khương Nhuế sắc mặt không thay đổi, tiến lên vỗ vỗ vai nàng, ôn nhu nói: " Đi ăn cơm đi, hôm nay nấu cháo bí đỏ ngọt đấy".

Đỗ Bảo Trân bĩu môi, Đỗ gia mỗi ngày đều nấu một nồi cháo to, đường trắng nhiều đến ăn không nỗi, thêm vào trong cháo chính là một đống đường hóa học, tuy rằng nhiều đường, không có dinh dưỡng, ăn nhiều còn không tốt cho thân thể. Sở dĩ thêm nó, chỉ vì thỏa mãn khát cầu ăn uống đối với vị ngọt mà thôi.

"Em không muốn ăn". Đỗ Bảo Trân rầu rĩ không vui, trước đó đã từng khóc qua, nên tiếng nói có chút khàn khàn.

Trong phòng chỉ có một bàn một ghế, ghế Đỗ Bảo Trân ngồi rồi, Khương Nhuế chỉ có thể ngồi ở mép giường, hai người tầm mắt nhìn thẳng. Cô duỗi tay sờ nhẹ đầu Đỗ Bảo Trân mí mắt ửng đỏ sưng lên, " Còn tức giận à? Có tức giận cũng không thể hành hạ thân thể mình được, người đói lả thì phải làm sao?"

Đỗ Bảo Trân hốc mắt lại ướt át, nghẹn ngào, ủy khuất mà nhìn cô, " Là mẹ không nói lí, dựa vào cái gì chỉ vì Triệu Nam cứu em thì em phải gả cho hắn? Nếu là vậy, em tình nguyện chết đuối còn hơn!"

"Không được nói bậy". Khương Nhuế che miệng nàng lại, biểu tình luôn luôn ôn hòa khó có được trở nên nghiêm túc, "Đều là lời nói của trẻ con, em nói chết thì chết, không cần ba mẹ? Không cần chị?"

"Ô... A chị..... " Đỗ Bảo Trân ngã vào trong lòng cô, lên tiếng khóc lớn.

Khương Nhuế nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thẳng đến khi nàng khóc đủ rồi mới nói: "Đi ăn cơm trước đi, mấy ngày nay cũng không ăn đầy đủ, có phải có ý định đói gầy làm mọi người đau lòng phải không?"

Đã khóc một hồi, trong lòng Đỗ Bảo Trân thoải mái rất nhiều, xoa đôi mắt phản bác, " Dù sao mẹ cũng sẽ không đau lòng."

"Em biết mẹ không đau lòng sao?" Khương Nhuế cầm lấy tay nàng, dùng khăn tay sạch sẽ lau mặt cho nàng.

Đỗ Bảo Trân ngửa đầu để tiện cho hành động của cô, nhăn cái mũi lẩm bẩm: " Mẹ đau lòng em, nhưng cũng tiếc Triệu gia, em thấy mẹ hận không thể đem chính bà gả qua cho người ta."

"Em nha". Khương Nhuế điểm ngón tay trước mũi Đỗ Bảo Trân, khóe miệng lộ ra một chút ý cười, "Nói bừa cái gì, để mẹ nghe thấy liền thưởng em một bữa măng tiên xào thịt."

Đỗ Bảo Trân cười cười, ôm eo cô, đem đầu vùi ở trên đùi, nhỏ giọng nói: "Chị, em thực sự không muốn gả."

"Chị biết, em không phát hiện ra, mấy ngày nay thái độ ba mẹ đã có dấu hiệu dịu xuống sao, em ngẫm lại xem, từ nhỏ đến lớn, đã có việc nào chân chính bức em chưa?"

Đỗ Bảo Trân trầm mặc trong chốc lát, chậm dãi lắc đầu, "Lần này không giống, chị, mẹ tuyệt đối sẽ không từ bỏ Triệu gia".

Đỗ gia sự việc lớn nhỏ đều do Vương Đồng Hoa làm chủ, Đỗ Bảo trân từ nhỏ hoạt bát, bướng bỉnh, thử qua rất nhiều thứ nàng coi là điểm mấu chốt, có thể cảm giác được mẹ nàng lần này quyết tâm. Trong lòng nàng khủng hoảng, cho nên mới nháo đến đặc biệt lợi hại.

Nguyên chủ Đỗ Bảo Cầm cũng đoán được, Vương Đồng Hoa quả thật không muốn từ bỏ Triệu gia, chỉ là vô thanh vô thức Đỗ Bảo Cầm hiểu rõ mẹ của hai chị em, biết cuối cùng việc này hơn phân nửa dừng ở trên đầu nàng, mà Đỗ Bảo Trân chưa ý thức được.

"Đừng sợ, còn có chị đây, chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Bây giờ em phải làm, chính là ăn cơm cho tốt, ăn no mới có sức lực đấu tranh, đừng để cuối cùng ba mẹ thoái nhượng, em lại ngã bệnh, vậy không phải là lưỡng bại câu thương* sao?" Khương Nhuế lại khuyên.

*Lưỡng bại câu thương:

là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả. (Nguồn: Đào Viên Thi Các).

Đỗ Bảo Trân nghe được lời cô nói, vội ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn cô," Chị, chị phải giúp em, không thể mặc kệ em đấy."

"Đã biết". Khương Nhuế nắm tay nàng đi ra ngoài, "Khi nào thì chị không quan tâm em chứ?"

Đỗ Bảo Trân an tâm, ngoan ngoãn để cô nắm tay, cũng có tâm tư giận chó đánh mèo lôi người khác nói, "Em thấy Triệu Nam kia, lúc cứu em liền không an tâm, lần sau thấy, em để cho anh hai đánh hắn một trận!"

Khương Nhuế nghiêng đầu liếc mắt một cái, ngữ khí vẫn mềm nhẹ, ôn nhu, "Anh ta không cứu em, em còn có mạng ở chỗ này tàn nhẫn chơi đánh cái này đánh cái kia sao? Huống hồ chị còn nghe nói, hắn cứu em xong hôm sau liền về bộ đội, sau đó lại qua vài ngày, dì Trương mới đến nhà, chuyện này, hơn phân nửa là ý trưởng bối Triệu gia.

Đỗ Bảo Trân bĩu môi, lúc này mới không có lời nào để nói. Trên bàn cơm đã không còn ai, Đỗ Bảo Trân ngồi xuống, tự mình lột nửa quả trứng, đưa tới bên miệng Khương Nhuế, " Chị, chia cho chị một nửa."

Khương Nhuế nghiêng đầu, đẩy tay nàng ra, "Chị lại không cần bổ não, ăn nó làm cái gì."

"Nhưng chị làm nhiều như vậy."

"Đều không phải việc nặng, không mệt, chị cũng không thích ăn trứng. Em nhanh ăn đi, cháo lạnh bây giờ."

Đỗ Bảo Trân bán tín bán nghi," Thật sự không thích ăn?"

"Thật không thích ăn"

"Chị cũng thật kỳ quái, trứng gà lại không thích ăn." Đỗ Bảo Trân nói thầm, hai miếng liền đem trứng ăn xong, lại bê bát cháo ăn ngấu nghiến, náo loạn một buổi sáng, nàng đã sớm đói bụng, bất chấp hình tượng con gái văn nhã.

Khương Nhuế dọn mặt bàn, "Chị đi rửa bát, em ăn xong rồi cầm bát đũa đến nhà bếp nhé."

"Dạ, dạ..." Đỗ Bảo Trân trong miệng đầy cháo, lung tung gật đầu.

Trong viện, Vương Đồng Hoa thất thần mà cho thỏ ăn, lòng tràn đầy ý niệm.

Bà muốn cho con gái đầu thay con gái út gả đến Triệu gia, càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng cảm thấy không tồi, nhưng đầu óc bây giờ bình tĩnh một chút, phát hiện trước mắt có hai vấn đề mấu chốt, liệu Triệu gia có đồng ý hay không? Nếu con thứ hai Triệu gia và đứa con gái út cố chấp như nhau thì làm sao bây giờ?

Phải nghĩ biện pháp đến thăm Triệu gia để nói mới được...

Bà nhìn thân ảnh Khương Nhuế đang bận rộn ở nhà bếp, dần dần có chủ ý.

Khương Nhuế dọn xong nhà bếp, thấy ngày hôm nay không nắng lắm, về phòng thay một thân áo sơ mi cũ, chuẩn bị lên núi kiếm lá khô nhóm lửa.

Mới ra cửa phòng, Vương Đồng Hoa đã ngăn cô lại, thất kinh hô, " Sao lại mặc đồ cũ này ra ngoài? Mau thay bộ quần áo khác đi."

"Mẹ, con chuẩn bị lên núi mà."

Vương Đồng Hoa đuổi cô vào trong, " Ngày nào mà không lên núi? Bây giờ giúp mẹ đến đập chứa nước, mấy hôm trước dì Trương tặng mật ong cho nhà mình, nhà mình cũng không có thứ gì tốt, con đưa hai con thỏ con này qua đi."

Khương Nhuế mắt nhìn giỏ tre, bên trong là hai con thỏ con, nuôi thêm hai ngày là có thể cầm đi đổi trứng gà, muối, không khỏi chần chờ:

"Trong nhà trứng gà sắp hết... "

"Mẹ biết". Vương Đồng Hoa nghĩ đến căng thẳng ngay, lại một hồi phiền muộn, cũng càng kiên định cùng Triệu gia kết thân, quyết tâm.... bà đời này đã định là khổ rồi, nhưng không có lý do nào còn muốn con gái khổ theo.

"Không có trứng gà thì cho ba người họ uống nước mật ong đi, mẹ nghe nói mật ong là thứ tốt, so với trứng gà còn có dinh dưỡng hơn!" Thực ra bà chuẩn bị đem một nửa mật ong cho nhà mẹ đẻ, hiện giờ đành phải từ bỏ, dù sao thứ tốt đưa trở về cũng không vào được miệng cha mẹ.

Thấy bà chủ ý đã định, Khương Nhuế khuyên không được, chỉ có thể xoay người thay quần áo.

"Đem bộ năm kia mới mua thay vào!" Vương Đồng Hoa ở đằng sau chỉ đạo.

Khương Nhuế thay một cai áo sơ mi màu trắng, quần màu xanh, ăn mặc rất thoải mái, dưới chân là một đôi giày xăng đan plastic, một thân này, là mẹ cô nhẫn tâm cắn răng mua cho, chỉ có ra cửa gặp khách mới có thể mặc.

Cô vừa ra tới, Vương Đồng Hoa liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, nhịn không được tấm tắc khen: "Con gái ta thật xinh đẹp, đừng nói trong đội chúng ta, toàn bộ công xã đều không sánh bằng!"

Khương Nhuế cúi đầu. "Mẹ nói nhỏ thôi."

"Sợ cái gì?" Vương Đồng Hoa dạo vòng quanh cô một vòng, càng nhìn càng vừa lòng. Mấy năm trước Đỗ Bảo Cầm còn chưa nảy nở, mặc quần áo trước sau đều bẹp, hiện giờ ngực mông chỗ nào nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, eo nhỏ nhắn kia,... bộ dáng quả thực không thể rời mắt được.

Trong lòng Vương Đồng Hoa kiên định, lần này muốn nói chuyện với Triệu gia, bằng tướng mạo tính tình con gái bà, còn sợ không tìm được chàng rể tốt sao?

Bà vui rạo rực, đưa giỏ trong tay cho Khương Nhuế, đẩy người ra bên ngoài, "Đi thôi, thấy dì Trương thì miệng ngọt chút, nhớ rõ đi dưới bóng cây, đừng phơi đen đấy."

Hiện giờ không sớm không muộn, trên đường không có bóng người, Khương Nhuế cúi đầu một đường đi nhanh, tốt nhất không gặp gỡ người quen, nếu không lại phí một phen miệng lưỡi.

Triệu gia ở giữa sườn núi trên đập chứa nước, Đỗ gia ở dưới chân đồi sơn lĩnh, tuy ở cùng đội, hai nhà kỳ thật không có lui tới. Khương Nhuế đi qua đập chứa nước lớn, lại trên một đoạn dốc thoải, trước mặt xuất hiện một tòa sân. trong viện mấy gian nhà ngói, bằng ký ức, cô biết đây là Triệu gia.

Cửa chính đóng chặt, cô điểm mũi chân nhìn vào bên trong, "Dì Trương, dì có ở nhà không ạ?"

Trương Lệ Vân đang ở trong phòng nhặt đậu, nghe được tiếng nói vọng đến, liền thấy một cô gái ở sân ngoài nhà mình có chút quen mắt, đánh giá trên dưới người cô, trắng xóa lóa mắt. "Cháu là?"

Khương Nhuế vội cười nói: "Dì, con là Bảo Cầm, chị của Bảo Trân, mấy hôm trước dì còn đến nhà con một chuyến đấy."

Đỗ gia có hai đứa con gái, Trương Lệ Vân cũng có nghe nói, ngày thường trên đường trong thôn cũng ngẫu nhiên gặp được, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ được là ai, nghe cô vừa nói như vậy, lập tức nhớ ra, vội mở cửa sân, cười ha hả, đón người đi vào, "Là Bảo Cầm à, mau vào đi."

Điều kiện Triệu gia tốt hơn Đỗ gia, sân nhà chính rộng thoáng rất nhiều, trong phòng tất cả vật dụng gia đình gì cũng đều có, Trương Lệ Vân pha nước trà cho cô, Khương Nhuế vội ngăn lại, đem giỏ tre đưa qua, nói rõ ý đồ mình đến: "Thỏ trong nhà con mấy ngày trước sinh được mấy bé thỏ, mẹ con bảo con tặng cho dì một đôi dưỡng chơi."

Trương Lệ Vân nhìn thoáng qua, không có thoái thác, chỉ cười tủm tỉm nói: "Mẹ con khách khí quá rồi. Con trước ngồi đây, trong phòng dì còn có vò* này, vừa ngọt vừa lạnh, uống thoải mái lắm."

*Vò:

như mấy cái bình uống rượu thời xưa ấy. (vò rượu, vò đậu, vò bla bla... để đựng đồ thôi).

Khương Nhuế lại càng muốn cản bà, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị chặt chẽ đè ở trên ghế, "Nay trời nóng, sao có thế để con về tay không, nghe lời."

Nói xong, Trương Lệ Vân liền vào phòng ngủ của mình, Khương Nhuế đành phải ngồi chờ bà.

Trương Lệ Vân từ trong tủ quần áo lấy vò ra, lại không có lâp tức đi ra, mà từ cửa phòng đánh giá Khương Nhuế. Từ khuôn mặt đến dáng người, lại từ dáng người nhìn đến đôi chân quy quy củ củ, vừa nhìn vừa gật đầu.

Tầm mắt rõ ràng như vậy, Khương Nhuế không cảm giác được sao? Chỉ là làm như không biết, nghiêng đầu tò mò nhìn ảnh gia đình treo trên tường.

Hai vợ chồng Trương Lệ Vân sinh bốn đứa con, tên phân biệt là Triệu Đông, Triệu Nam, Triệu Thiến Thiến, Triệu Bắc, trong đó, Triệu Thiến Thiến là con gái.

Trên ảnh chụp, vợ chồng Trương Lệ Vân ngồi, trên đùi từng người ôm đứa nhỏ, hai người phía sau là hai thiếu niên.

Khương Nhuế không phải là Đỗ Bảo Cầm, đang âm thầm nhìn qua Triệu Nam, lúc này liếc mắt một cái là nhận ra, thiếu niên bên trái kia là hắn. Khi đó bộ dáng hắn mười lăm, mười sáu tuổi, sắc mặt bình tĩnh không hợp tuổi, một đôi mắt hẹp dài, có vài phần sắc bén bức người, thật khó có thể tưởng tượng, đây sẽ là một ánh mắt của thiếu niên nông thôn.

Vừa lúc này Trương Lệ Vân từ trong phòng đi ra, Khương Nhuế thu hồi tầm mắt đứng lên.

"Mau ngồi xuống." Trương Lệ Vân cạy miệng vò, đổ cho cô một bát lớn, làm như thuận miệng lại nói: "Tấm ảnh kia đã từ mười mấy năm trước, nhà chúng ta chụp trước khi lão Nhị tham gia quân ngũ.

"Cảm ơn dì." Khương Nhuế hai tay tiếp nhận, cẩn thận uống một ngụm, ngẩng đầu cười nói: " Dì thật vẫn còn giống lúc trước, còn trẻ như vậy."

Trương Lệ Vân vui vẻ, đưa thìa cho cô, "Lời này dì thích nghe, ăn nhiều một chút, dì còn có rất nhiều."

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Trương Lệ Vân hỏi Đỗ Bảo Cầm bao nhiêu tuổi, học bao lâu, bình thường ở nhà làm gì, từ từ chi tiết đều hỏi qua.

Bà hỏi cái gì, Khương Nhuế liền thành thật trả lời cái đó, hai người một hỏi một đáp, mắt thấy nhanh tới giờ cơm trưa, Trương Lệ Vân vỗ đùi: "Nhìn ta nhiều lời này, đã đến giờ cơm rồi cơ đấy, Bảo Cầm ở lại ăn cơm với dì nhé?"

Khương Nhuế nhanh chóng cự tuyệt, nói còn phải làm việc nhà, đưa cơm, thoái thác hồi lâu, Trương Lệ Vân để một vò vào giỏ tre của cô, một túi hoa quả đường, lúc này mới để cô rời đi.

Thời gian quả thật không còn sớm, Khương Nhuế bước nhanh xuống núi, mới vừa xuống kho nước, đằng trước đi tới một nữ tử trẻ tuổi, tóc ngắn đến vai, đeo túi màu xanh biếc, cô nhận ra là Triệu Thiến Thiến, hai người ngày thường không tiếp xúc gì, cũng chỉ đối nàng cười cười.

Triệu Thiến Thiến dừng bước nhìn cô đi xa, lại nhìn nhìn trên núi, nhấc chân chạy chậm. Về đến nhà, không ngửi được mùi cơm, lại nghe thấy mẹ nàng ở trong bếp hừ cười nhỏ, Triệu Thiến Thiến vuốt bụng kêu:

"Mẹ, con về rồi, cơm còn chưa có sao?"

"Gào cái gì?" Trương Lệ Vân từ phía sau bệ bếp nhô đầu ra, "Ngăn tủ có vò, đói bụng thì ăn trước đi."

Vừa nghe có vò ăn, Triệu Thiến Thiến tức khắc vui vẻ, đợi khi tìm được cái vò chai, thấy chỉ còn nửa bình, lại chạy đến trước mặt mẹ nàng, không thuận theo không buông tha hỏi:" Còn có nửa bình là ai ăn? Không phải hôm nay đại tẩu đưa tiểu Miên về nhà mẹ đẻ sao?"

Trương Lệ Vân trừng mắt nhìn, "Sao nào, chỉ được phép các con ăn, ta thì không thể ăn hả?"

Triệu Thiến Thiến rút rút cổ, bưng bình vò lên uống một ngụm, ngon đến nheo mắt lại, nhớ tới vừa rồi trên đường về nhà gặp được người, lại hỏi: "Con mới ở dưới đập chứa nước thấy Đỗ Bảo Cầm, cô ấy đến đó làm gì? Chẳng nhẽ là tới nhà chúng ta sao?"

Trương Lệ Vân chính sắc nhìn nàng, không đáp hỏi lại: "Thiến Thiến, nếu Bảo Cầm làm nhị tẩu của con, con cảm thấy thế nào?"

Triệu Thiến Thiến há miệng thở dốc: "Không, không phải nói Đỗ Bảo Trân làm nhị tẩu của con sao?"

Hôm nay Đỗ Bảo Cầm tới cửa, Trương Lệ Vân xác thật sửng sốt. Ngày đó bà đi tới Đỗ gia, ý muốn ghép con trai thứ hai của mình với con gái út của Đỗ gia, hôm nay ý tứ Đỗ gia bà coi như hiểu rõ, nhà bọn họ con gái út không muốn gả, cho nên kêu con gái đầu đi một chuyến, để bà nhìn xem. Nếu hai nhà còn có thể kết thân là tốt nhất, không kết thân được thì chỉ là để con gái đưa tới cái đáp lễ, người khác thấy nói cũng không được thoải mái.

Nhớ tới con thứ hai Triệu Nam, Trương Lệ Vân liền thở dài, năm nay hai mươi bảy hai mươi tám, nhìn đồng bạn cùng tuổi hắn, con cái đều đã chạy đầy đất, hắn thì ý tưởng lập gia đình cũng không có, mỗi lần nói đến không phải thoái thác thì chính là trầm mặc.

Mấy năm trước, khi hắn vừa mới tham gia quân ngũ, quanh năm suốt tháng còn có thể về nhà ở vài ngày, hiện tại tuy nói quân hàm cao, muốn gặp một lần càng thêm không dễ dàng. Lần này mong hai năm mới mong hắn trở về, kết quả chỉ ở một đêm, ngày hôm sau liền chạy về bộ đội, lãnh đạo cũng không bận như hắn! Trương Lệ Vân tâm trạng đi xuống, chỉ sợ về sau tiểu tử thúi đến nhà cũng không về, cho nên mới hạ quyết tâm, mặc kệ con trai có đồng ý hay không, bà cần phải tìm cho hắn người vợ, không thể lại kéo dài thêm nữa.

Đến nỗi là cô nương nào, bà cũng không để ý, trước lựa chọn Đỗ Bảo Trân, cũng nghĩ là con trai nhà mình đã cứu người ta một mạng, có lẽ trong lòng hai người không có tình cảm gì, xem ra hiện tại, là bà suy nghĩ nhiều, chẳng những con trai không có ý, khuê nữ nhà người ta cũng không có ý. Cũng may không có Đỗ Bảo Trân, còn có người càng hợp tâm ý bà Đỗ Bảo Cầm. Tiểu cô nương sinh ra trắng nõn sạch sẽ, tính tình ôn hòa ngoan ngoãn, lại không nhát gan nhút nhát, nhìn cũng thoải mái hào phóng, bộ dáng kia tìm toàn bộ đại đội cũng không tìm ra người thứ hai.

Nguời tốt như vậy, tiểu tử thúi muốn còn không được, nghĩ đến việc kết hôn, bà tự mình đi đến bộ đội xem, cũng phải hắn răn dạy một trận!

29/12/2018. - Hoàn thành.

Bình Luận (0)
Comment