Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Converter: Wikidich
.
Editor: Bắc Chỉ.
Khương Nhuế đóng vai cô gái nông gia nhũ danh Oanh nương, cha mẹ song vong (chết), đi theo tổ phụ ở tại sơn gian (trên núi). Ngày nọ giữa trưa, nàng đi ra cửa ở bờ sông kêu gia gia (ông nội) về nhà ăn cơm, bên cây tùng nhỏ phát hiện Thẩm Dục Xuyên đóng vai chính Lục Chiêu, đem người cứu về nhà.
Đây là cảnh thứ nhất của Khương Nhuế.
Trước, Vương Kỳ Khôn nói xong, lập tức có người mang cô đi hoá trang, cũng để cô thay một bộ đầm phấn sam vải đay.
《 Hiệp Đạo 》 bộ điện ảnh này cũng không chân chính mang ý nghĩa hài kịch, cũng không thể nói là bi kịch, toàn bộ phim nhựa* sắc điệu hôi trầm, mặc kệ vai chính lẫn vai phụ, trang dung phục sức đều là hôi phác phác*, chỉ có hai phân cảnh tiểu cô nương, là phim nhựa duy nhất một lượng màu sắc. Cô đã xem toàn bộ chuyện xưa từ đầu tới đuôi, cho nên không phiền não, người vô ưu vô lự.
*
Phim nhựa
hay còn gọi là phim điện ảnh, được in tráng trên những cuộn phim bằng nhựa tùy theo kích thước..thường được sử dụng để trình chiếu trong các rạp chiếu phim, thông qua một hệ thống máy chiếu chuyên biệt.
*Hôi phác phác:
hôi- tro, bụi, cũ kỹ ; phác- chất phác, mộc mạc, giản dị.
Khương Nhuế hóa trang xong, hiện tại đang nghe Vương Kỳ Khôn giảng diễn.
Vương đạo thời điểm không tức giận, không khác gì lão nhân bình thường, rất khó tưởng tượng thân hình hắn khô gầy, lại có thể bộc phát lửa giận lớn như vậy.
Hiện tại biểu tình của Khương Nhuế đã không còn khẩn trương, một đôi mắt hạnh lưu ly gắt gao nhìn chằm chằm Vương Kỳ Khôn, sợ nghe rớt hắn nói câu nào đó.
Vương đạo đã từng được nhiều người chú ý, đứng ở trên đài, mấy ngàn người nhìn hắn, hắn đều không luống cuống. Chính là mặc cho ai nhìn gần gũi gắt gao chằm chằm như vậy, cũng coi như không có gì. Huống hồ cặp mắt lưu lý trong suốt kia, còn đều là sùng bái, khâm phục cùng kinh ngạc cảm thán.
Hắn duyệt vô số người, một người biểu hiện là thiệt tình hay giả ý, đều có thể nhìn ra được. Nhìn bộ dáng Khương Nhuế vẻ mặt sùng bái, Vương Kỳ Khôn phải hoài nghi mình mời đến kẻ lừa gạt hay không.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, hung dữ trừng mắt liếc nhìn Khương Nhuế một cái: "Nhìn chằm chằm tôi làm cái gì? Vểnh tai lên mà nghe!"
"Dựng, lỗ tai dựng." Khương Nhuế vội nói.
Vương Kỳ Khôn cạn lời, "Chỉ dựng lỗ tai là tốt à, không cần nhìn tôi chằm chằm!"
"Chính là..." Khương Nhuế nhéo nhéo đầu ngón tay, có chút hổ thẹn, "Không nhìn chằm chằm ngài xem, tôi sợ không nhớ được. Tôi ngốc như vậy, lát nữa sai xót, sẽ chọc cho Vương đạo tức giận."
Là rất ngốc. Vương Kỳ Khôn nói trong lòng, mở miệng ngữ khí không tốt như cũ: "Tôi có dữ thì có thể ăn cô được sao?"
Khương Nhuế cúi đầu, tiểu tiểu thanh nói: "Trời nóng như vậy, phát hỏa đối với thân thể không tốt."
Vương Kỳ Khôn cứng họng, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đành không kiên nhẫn mà xua xua tay, "Đi ra chỗ khác tự mình cân nhắc, mười phút sau bắt đầu quay."
Khương Nhuế ngoan ngoãn chạy đến chỗ khác cân nhắc.
Mười phút rất nhanh qua đi, hiện trường điều chỉnh thử dụng cụ xong, diễn viên vào chỗ.
Theo cửa rào tre kẽo kẹt một tiếng, Khương Nhuế đóng vai Oanh nương từ nông gia tiểu viện đi ra.
(Khương Nhuế xưng cô, còn Oanh nương xưng là nàng nhé).
Trên kịch bản căn bản không có miêu tả đoạn này, Vương Kỳ Khôn vừa rồi giảng diễn cho cô, cũng chỉ nói là đi ra, lại không có nói đi như thế nào. Những chi tiết này, biểu tình, thần thái ngôn ngữ cơ thể, đều yêu cầu diễn viên tự mình thể hiện, tự mình phát huy.
Oanh nương tuy rằng là một thiếu nữ cổ đại, nhưng từ nhỏ không có song thân (bố mẹ), đi theo gia gia lớn lên, nhất định không có người dạy nàng cử chỉ thục nữ như thế nào mới phù hợp, huống hồ nàng tuổi lại không lớn, tính cách không đủ trầm ổn, cho nên đi đường khi còn hát khẽ, một đôi mắt linh động thấy ven đường hoa dại nở đến vừa lúc, tùy tay hái xuống hai đóa, trải qua một bụi cỏ đuôi chó tươi tốt, lại rút ra hai cọng cỏ, vừa đi vừa bện thành hình.
Đây đều là Khương Nhuế tự mình nghiền ngẫm, nhưng cô không nghe thấy Vương đạo kêu cut, liền biết làm như vậy không sai.
Ngoài khung hình, Vương Kỳ Khôn thoáng gật gật đầu.
Vừa rồi hắn nhất thời xúc động chọn ngay Khương Nhuế, khi bình tĩnh lại liền có chút ảo não, nhưng xem bộ dáng tiểu cô nương đầy mặt tha thiết chờ mong, lại không thể lật lọng, nói với người ta là không cần ngươi nữa, đành phải đè ép tính tình xuống, hạ mình giảng diễn cho cô cái vai phụ nhỏ. Cũng may nha đầu này tuy rằng nhìn có chút ngu, trên kính dưới đảo cũng không luống cuống, đối với việc cân nhắc nhân vật cũng rất thấu hiểu, diễn bộ dáng thiếu nữ thiên chân hoạt bát, vô ưu vô lự.
Trong màn ảnh, Oanh nương hừ cười nhỏ, chuyên chú với hàng mây tre lá trên tay, không lưu ý dưới chân, bỗng nhiên cảm giác dẫm đến một vật thể mềm mại.
Sơn gian thường xuyên có rắn chuột lui tới, nàng cho rằng mình dẫm phải rắn rồi, nhất thời không hát nữa, cọng cỏ cũng không cần, sợ hãi kêu lên một tiếng quay đầu liền chạy, chạy xa vài chục bước mới dừng lại, nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn lại, lại thấy hình như là người nằm ở đấy, thân trên dấu trong bụi cỏ, hai cái đùi ngổn ngang ở trên đường nhỏ.
Màn ảnh kéo đến gần, để đặc tả vai chính đang hôn mê trên mặt đất.
"Cut!" Vương Kỳ Khôn hô lớn.
Trợ lý Thẩm Dục Xuyên lập tức tiến lên, đem người ở trong bụi cỏ nâng dậy, thay hắn phủi đi cọng cỏ trên người.
Khương Nhuế vẫn luôn đứng ở bên cạnh, nhìn hai người bọn họ, chần chờ nói: "Thẩm lão sư... Vừa rồi mạo phạm."
Thẩm Dục Xuyên hơi có chút ngoài ý muốn liếc nhìn cô một cái, mới hiểu được việc cô nói chính là vừa rồi dẫm vào chân mình một cái, "Không sao."
Khương Nhuế lại nhìn nhìn hắn.
Thẩm Dục Xuyên cho rằng cô còn có chuyện muốn nói, kết quả người ta quay người lại chạy.
"Thẩm ca, tiểu cô nương ấy có phải sợ anh hay không?" Trợ lý tiểu Trần nói.
"Sợ tôi?" Thẩm Dục Xuyên hơi hơi nhướng mày, cách nói này rất hiếm thấy.
"Đúng vậy, vừa rồi em thấy cô ấy đứng ở bên cạnh cả nửa ngày, tưởng muốn nói chuyện với anh, hoặc là muốn ký tên, kết quả người ta chỉ tới xin lỗi. Nói xong rồi lại kiểu muốn nói lại thôi, chắc muốn nói chuyện mà không dám nói, đây cũng không phải là loại biểu hiện khi fans nhìn thấy thần tượng." Tiểu Trần tự giác nói có sách mách có chứng, nói xong còn gật gật đầu.
Thẩm Dục Xuyên liếc mắt nhìn hắn: "Ít xem mấy thể loại truyện trinh thám đi."
Tiểu Trần không phục: "Nhưng Thẩm ca anh phải thừa nhận,điều em nói chính là sự thật a."
Thẩm Dục Xuyên không để ý đến hắn, nâng bước hướng đến chỗ đạo diễn, chuẩn bị nhìn xem nãy quay như thế nào.
Khương Nhuế đã chạy đến bên người Vương Kỳ Khôn, nghiêng thân mình xem camera.
Người khác đối với bạo tính của Vương đạo vừa kính vừa sợ, thời điểm không đóng phim tránh còn không kịp, cô thoạt nhìn đảo một chút cũng không sợ.
Vương Kỳ Khôn bỗng nhiên dựng thẳng lông mày không biết nói câu gì, cô không chỉ không biết giận còn ngây ngô cười.
Thẩm Dục Xuyên thấy một màn này, tiểu Trần còn nói ở bên tai, không khỏi lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu: "Sợ tôi? Tôi lại không mắng chửi người loạn."
Cảnh này diễn một lần liền qua.
Nói thật, người ở đây đều rất ngoài ý muốn. Dĩ vãng Vương đạo thứ gì mà chẳng xoi mói, một hai hận không thể lấy ra một ít tật xấu ra?
Kỳ thật lần này Vương Kỳ Khôn chọn cũng là chọn, tỷ như ngại Khương Nhuế tự mình hát khẽ không dễ nghe, ngại cô bện cỏ quá xấu, ngại thanh âm cô kêu sợ hãi không khác gì tiếng quạ đen.
Hắn đều bắt bẻ như thế, người ta chỉ ở một bên cười tủm tỉm, một câu phản bác cũng không có, hắn tự mình chọn liền cảm thấy không thú vị.
Huống hồ trừ bỏ hắn nói những tật xấu bới lông tìm vết đấy, thì xác thật cũng không có tì vết gì.
Người bạo tính đều như vậy, càng đối nghịch hắn, hỏa khí hắn ngày càng lớn, muốn hòa hoãn, thì thuận theo hắn vài lần, lúc hắn lên cơn thì sẽ không có đối tượng, chỗ cao không thắng lạnh, tự nhiên sẽ ngừng nghỉ.
Nếu không thành vấn đề, vậy bắt đầu quay được một lúc.
Thời điểm quay cảnh thứ hai, vai chính Lục Chiêu đã được đưa về phòng, đang nằm ở trên giường, còn chưa tỉnh.
Oanh nương ở một bên quan sát hắn.
Nàng từ nhỏ ở trong núi, ngoại trừ ông nội, thì chưa từng thấy qua người ngoài bao giờ, bởi vậy đối với cái người nhặt được ở ven đường này, liền có chút tò mò.
Ngay từ đầu, nàng chỉ là vây quanh ở mép giường xem.
Nhìn trong chốc lát, lá gan chậm rãi lớn dần, vươn tay ra, trái chạm vào quần áo hắn một chút, phải sờ tóc hắn một chút, một bên chạm vào, một bên còn phân thần đi quan sát hắn có tỉnh lại hay không.
Thấy người vẫn luôn hôn mê, lá gan nàng lớn hơn nữa, thử sờ tay Lục Chiêu, đối lập với tay mình một chút, phát hiện bàn tay hắn so với mình lớn hơn hẳn một vòng, không khỏi thấy mới lạ, lại kinh ngạc cảm thán.
Quá trình này hơi dài, Vương Kỳ Khôn chỉ ở phía sau camera nhìn, cũng không thúc giục.
Điện ảnh quay xong sau đó yêu cầu hậu kỳ chế tác cắt nối biên tập, có đôi khi diễn viên diễn mười phút, chân chính công bố ra chưa chắc tới một phút đồng hồ. Tựa như Khương Nhuế quay hai cảnh, ghép lại chắc khoảng năm sáu phút, nhưng ở trong phim điện ảnh, có lẽ cô chỉ xuất hiện mấy chục giây.
Nhưng dù là vậy, cô cũng yêu cầu mình đem toàn bộ quá trình liên tục này biểu hiện hoàn chỉnh nhất có thể.
Trong màn ảnh, Oanh nương cầm tay Lục Chiêu chơi trong chốc lát, dần dần lại bị mặt hắn thu hút sự chú ý. Nàng ghé vào mép giường, đối với chiếc mũi cao thẳng của Lục Chiêu nhìn hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm muốn sờ sờ.
Thẩm Dục Xuyên vẫn luôn nhắm hai mắt, có thể cảm giác được trên người mình có động tĩnh rất nhỏ, giống như động vật nhỏ. Không bao lâu, hắn liền phát giác bàn tay mình bị cầm lấy, cầm tay hắn thập phần cẩn thận, lòng bàn tay hơi lạnh.
Hắn không thích người khác chạm đến, có đôi khi cốt truyện yêu cầu, mới bất đắc dĩ nhẫn nại.
Nhưng bây giờ thời tiết nóng bức, trên người mặc một bộ cổ trang dày nặng, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, bỗng nhiên tiếp xúc đến một đôi tay lạnh lẽo mềm mại, hắn không thể không thừa nhận, cảm giác như vậy cũng không làm người chán ghét, thậm chí còn muốn trực tiếp đem đôi tay kia niết ở trong tay, để xua tan nóng bức trong người.
Không bao lâu, hắn cảm giác bên người an tĩnh lại, có cái thân thể chậm rãi tới gần.
Chính là hiện tại ——
Lục Chiêu đột nhiên mở mắt ra, lấy tốc độ sét đánh bóp cổ người tới gần, hai người mắt to đối mắt nhỏ.
Oanh nương sợ ngây người, ngơ ngác nhìn hắn.
Lục Chiêu nhíu mày, rất nhanh phán đoán ra thiếu nữ trước mặt không có uy hiếp gì, buông ra tay, nhìn nhìn bốn phía, biết mình được người cứu.
"Đa tạ cô nương." Ước chừng hôn mê đã lâu, tiếng nói có điểm khàn khàn.
Oanh nương lại đứng dậy liền chạy, nháy mắt biến mất ở ngoài cửa. Một lát sau,mới từ sau ván cửa cẩn thận thò ra một cái đầu, cẩn thận đánh giá Lục Chiêu, tựa hồ xác định hắn sẽ không dọa mình, bỗng nhiên nghiêng đầu sáng lạn cười.
Mặt nàng cũng không tính có gì đặc sắc, thời điểm cười lên, lại phảng phất có sao trời rơi vào trong cặp mắt đen bóng kia, người thấy trong lòng vừa động.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
30/04/2019 – Hoàn thành.