Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 43 - Lão Đại Thứ Hai: Cấm Dục Ảnh Đế (16)

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Convert: Wikidich

.

Editor: Bắc Chỉ.

Hai người ở nước ngoài ngây người hơn một tuần mới về nước.

Khương Nhuế dùng xong kỳ nghỉ, thừa dịp đang có nhiệt độ trong khoảng thời gian này, phòng làm việc nhận cho cô một vai nữ thứ trong một bộ điện ảnh. Tuy rằng chế tác là phim văn nghệ, nhưng Thẩm Dục Xuyên đã xem qua kịch bản, nhân vật kia rất thích hợp với Khương Nhuế, diễn tốt chắc chắn không kém hơn vai chính.

Cô dấn thân vào đoàn phim, Thẩm Dục Xuyên cũng bắt đầu cân nhắc kịch bản, hắn đã định sang năm đóng diễn, chờ qua năm liền bắt đầu quay.

Phân cách hai nơi, mỗi ngày chỉ có thể liên hệ bằng điện thoại, mỗi lần Thẩm Dục Xuyên muốn tới đoàn phim thăm ban, đều bị Khương Nhuế bác bỏ, thẳng đến khi ăn tết trước hai ngày, cô mới tạm thời nghỉ ngơi trở lại thành phố B.

Vừa trở về liền gặp phải vấn đề trưởng bối.

Thẩm mẫu đã sớm muốn gặp Khương Nhuế một lần, chỉ là bận tâm thời gian bọn nhỏ quen nhau không dài, sợ quá sốt ruột làm bọn họ áp lực, vẫn luôn nhịn không nói, sau lại biết được Khương Nhuế là cô nhi, liền mỗi ngày gọi điện thoại dặn dò Thẩm Dục Xuyên, để hắn đưa người về nhà ăn tết.

Loại chuyện này, Khương Nhuế tự nhiên không luống cuống, đi siêu thị mua quần áo mới, lại chuẩn bị lễ gặp mặt, giữa trưa ba mươi tết, cùng Thẩm Dục Xuyên đến Thẩm trạch (nhà chính).

Trên đường, Thẩm Dục Xuyên sợ cô khẩn trương, vẫn luôn giới thiệu việc trong nhà, "Ba hơi ít nói, em vào nhà chào một tiếng là được. Mẹ có thể sẽ hỏi chút vấn đề, nếu em không trả lời được thì để anh. Còn có hai dì giúp việc, dì béo họ Vương, phụ trách phòng bếp, dì gầy họ Lý, phụ trách sửa sang lại quét tước nhà ở, nhà chúng ta đang ở, ngày thường chính là dì Lý hỗ trợ quét tước."

"Giúp việc đã có hai người, vậy có phải còn có người làm vườn, tài xế, bảo tiêu gì đó không?" Khương Nhuế tò mò, "Không thể tưởng được gia cảnh Thẩm lão sư thực không bình thường nha, chẳng lẽ như trong truyền thuyết, nếu đóng phim không tốt, phải về nhà kế thừa gia sản chục tỷ?"

"Nào có khoa trương như vậy," Thẩm Dục Xuyên bật cười, "Đúng là có tài xế, là chồng dì Lý, không còn người khác nữa. Ba mẹ tuổi dần dần lớn, anh lại không ở bên người, nhiều người bồi có chút yên tâm."

"Đúng vậy." Khương Nhuế gật gật đầu.

Bất quá, chờ thời điểm nhìn thấy Thẩm phụ Thẩm mẫu, cô lập tức ngầm tà Thẩm Dục Xuyên liếc mắt một cái. Vừa mới nghe hắn nói ba mẹ lớnt uổi, nàng còn tưởng rằng bọn họ ít nhất có 60 tới tuổi, kết quả gặp mặt, sao nhìn kiểu gì chỉ thấy giống bốn mươi mấy tuổi, có vẻ rất trẻ.

Làm người ngạc nhiên chính là, Thẩm Dục Xuyên cùng Thẩm phụ như từ khuôn khắc ra, chỉ là Thẩm phụ khóe mắt nhiều chút nếp nhăn, ấn đường cũng có nếp gấp thật sâu, như vậy mới để lộ ra tuổi chân thật của ông. Nhìn ông, liền phảng phất nhìn đến hai mươi năm sau của Thẩm Dục Xuyên, Khương Nhuế không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần.

Cô kêu một tiếng bác trai bác gái.

Thẩm phụ gật đầu đồng ý, Thẩm mẫu trực tiếp giữ chặt tay cô, cho cô bao lì xì làm lễ gặp mặt.

Trên đường tới, Thẩm Dục Xuyên còn lo lắng Thẩm mẫu hỏi mấy cái vấn đề làm Khương Nhuế không dễ trả lời, thật ra bà là người làm công tác văn hoá, coi như trong lòng tò mò với Khương Nhuế, nhưng cũng nắm chắc đúng mực, sẽ không làm người ta thấy gian nan.

Còn với Khương Nhuế, nếu cô nguyện ý tốn tâm tư thân thiết, nhất định sẽ làm đối phương cảm thấy sung sướng.

Hai người có thể nói là trò chuyện với nhau rất vui vẻ, mới gặp mặt được nửa giờ, Thẩm mẫu liền lấy ra mấy quyển album, chỉ vào từng bức ảnh giảng cho cô nghe thời thơ ấu của Thẩm Dục Xuyên.

"Con nhìn tấm này, là khi nó mới vào nhà trẻ. Từ nhỏ hắn đặc biệt thần khí (thần thái + khí chất), không muốn chơi cùng mấy đứa trẻ khác, cảm thấy chúng nó ấu trĩ, đứa trẻ khác chơi nghịch cát, nó quệt miệng đứng ở một bên, ngại dơ. Kết quả Tiểu Hạ con biết không? Có một lần bác tan tầm muộn, lúc đi đón hắn, toàn bộ nhà trẻ còn mỗi nó, ta thấy nó ở đống cát chơi đến vô cùng vui vẻ, còn ngại hạt cát không đủ ướt, còn rải cả nước tiểu xuống!"

"Thật thế ạ? Ha ha ha ha..." Khương Nhuế cười đến ngã trái ngã phải, "Thẩm lão sư khi còn nhỏ thế mà chơi nước tiểu!"

Thẩm Dục Xuyên nghe không nổi, mở miệng kháng nghị: "Mẹ, sao con không nhớ rõ có chuyện như vậy? Chắc chắn là mẹ nhớ lầm."

"Không có khả năng tôi nhớ lầm, anh lúc ấy mới ba tuổi, biết cái gì? Đến, Tiểu Hạ con xem, còn có tấm này, là lúc hắn sơ trung..."

Hai người thường thường phát ra một trận tiếng cười.

Thẩm Dục Xuyên ngồi ở bên cạnh, quả thực hoài nghi hôm nay về nhà có phải là quyết định chính xác hay không.

Buổi chiều chuẩn bị cơm tất niên, Thẩm mẫu muốn đích thân xuống bếp làm hai món sở trường, Khương Nhuế vào phòng bếp muốn hỗ trợ, lại bị đẩy ra.

Thẩm Dục Xuyên mang cô tham quan nhà mình. Tuy rằng hắn không hay ở nhà, nhưng trong phòng lại sạch sẽ, trong phòng có một cái giá để đồ, bày đầy giấy khen cúp cùng các loại mô hình.

Khương Nhuế đi lên trước nhìn kỹ xem, đều là loại thi đấu quy mô trọng đại, có thành phố, tỉnh, thậm chí có quốc gia, toán học vật lý, mô hình kiến trúc đều có.

Cô nhịn không được kinh ngạc cảm thán: "Thẩm lão sư thế mà từng là học bá khoa học tự nhiên! Thật nhìn không ra."

Thẩm Dục Xuyên cằm nhỏ khó phát hiện hướng lên trên giơ giơ lên, nhìn như khiêm tốn, kỳ thật khoe ra mà nói: "Còn có một ít để ở nhà kho, đều bày ra hết thì hơi khoa trương."

"Vậy sao anh lại đi làm diễn viên? Bằng không có lẽ bây giờ anh là nhà khoa học, học giả linh tinh gì đấy đó."

Thẩm Dục Xuyên lắc đầu, "Lúc đại học bỗng nhiên có ý tưởng rất cường liệt, vừa lúc khi đó Cố Ninh giới thiệu cho anh một đạo diễn mới, ăn nhịp với nhau. Hiện tại nghĩ lại chỉ cảm thấy may mắn, nếu anh không làm diễn viên, đại khái sẽ không gặp được em."

"Sẽ không." Khương Nhuế nói.

Coi như hắn không làm diễn viên, mà là thành cái gì khác,cô vẫn như cũ sẽ tìm được hắn, chỉ là đổi thân phận mà thôi.

Bất quá lời này chỉ có chính cô biết, mặc dù nói ra, cũng chỉ có chính cô tin tưởng.

"Cho nên," Thẩm Dục Xuyên hạ định, "Khi anh còn nhỏ đều chơi các loại mô hình, tuyệt đối sẽ không chơi mấy loại nghịch cát kia."

"Thì ra là muốn biện hộ!" Khương Nhuế nhạc nói, "Thế nhưng em tin tưởng bác gái, bởi vì ——"

"Vì cái gì?"

"Bởi vì em còn thấy được Thẩm lão sư mặc quần thủng đáy, lộ tiểu pi pi (mông)! Ha ha ha ha..." Khương Nhuế hết sức vui mừng.

"..."Thẩm Dục Xuyên.

Hắn nhớ rõ đã đem lịch sử tối tăm đó dấu đi rồi, mẹ nó sao có thể tìm ra được? Thật là mệt tâm.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

10/06/2019 – Hoàn thành.

Bình Luận (0)
Comment