Editor: Bắc Chỉ.
Khương Nhuế giãy giụa không thôi, hai tay Hoắc Trường Diệu lại như sắt đúc thành, mặc cho chống đẩy đánh như thế nào cũng không bị lay động, cho đến khi cô khóc nháo mệt mỏi, hắn mới thoáng buông lỏng ra chút.
Nhân cơ hội này, cô một phen đẩy ra hắn, hừ một tiếng, quay người đi.
Hoắc Trường Diệu nhìn mình ôm ấp trống rỗng, không tiếng động cười khổ.
Tới lúc này rồi, sao hắn có thể trì độn được, cũng ý thức được tâm ý của mình.
Tiểu Thất từ đầu đến cuối chỉ xem hắn như đại ca, mà hắn lại vượt quá ranh giới.
Hắn thở dài, thấp giọng nói: "Đại ca chưa từng không thích em, cũng không nghĩ muốn đẩy em ra, chỉ là hôn sự của hai chúng ta, cũng không phải xuất phát từ ý nguyện của em, anh chỉ lo lắng ngày sau em gặp được người mình thích, lại không dám nói với đại ca, dần dần chậm trễ chính mình."
"Em có cái gì mà chậm trễ? Dù sao em không cha không mẹ, cũng không có một người anh chị em thân sinh nào, ai cũng chả thể chậm trễ được, các người muốn em gả chồng thì em gả chồng, các người muốn em rời đi thì em đi là được!" Khương Nhuế nói, nghe như là tức giận mà nói, rồi lại có vài phần thê lương.
Hoắc Trường Diệu nghe đến đó, mới hiểu được vì sao cô có phản ứng kịch liệt như vậy.
Thế mà cô cho rằng hắn muốn đuổi cô đi.
Đúng rồi, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, cô một tiểu cô nương, từ nhỏ cha mẹ song vong (đều chết), lẻ loi đi vào Hoắc gia, mặc dù trên mặt biểu hiện lạc quan hoạt bát, trong lòng chắc sẽ có vài phần bất an. Bởi vậy trước kia thích lão nhị mà không dám nói, mẹ muốn cô xung hỉ cũng không dám cự tuyệt, sợ làm trưởng bối không vui, mất đi chỗ dựa duy nhất. Mà hắn lại năm lần bảy lượt nhắc tới giải tự do cho cô, cho cô rời đi, sao không thể làm cho người ta hiểu lầm được đây?
Nghĩ đến càng rõ ràng, Hoắc Trường Diệu càng cảm thấy đau lòng, càng cảm thấy áy náy, "Không có ai muốn để em rời đi, về sau đại ca không bao giờ nói đến chuyện này, đừng nóng giận."
Khương Nhuế hít hít cái mũi, "Chờ em tốt nghiệp liền đi ra ngoài làm việc, sẽ không ăn vạ anh nữa."
"Nói lời tức giận gì thế?" Hoắc Trường Diệu nói, "Huynh trưởng chăm sóc em gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
"Em nói nghiêm túc." Khương Nhuế nói, ngữ khí bình tĩnh rất nhiều so với vừa nãy, "Về sau đại ca gặp được người mình thích, chúng ta không thể như vậy cả đời được."
Hoắc Trường Diệu nhìn cô, nuốt lời mới sinh sôi bên miệng trở về.
Hắn muốn nói với cô, không thích ai khác, người hắn thích chính là cô, nhưng lời này không thể nói.
Tiểu Thất không có tình yêu nam nữ với hắn, nếu nói ra, nếu cô không dám cự tuyệt mà đồng ý, vậy có khác gì cưỡng ép cô nói đâu?
Nhưng cứ buông như vậy, có thể cam tâm sao?
Tâm tư buông bỏ chắc chắn không có, nhưng vẫn phải giống như trước, chỉ đơn thuần là quan hệ anh em, sau đó chờ một ngày nào đó, cô lại thích người khác... Hắn sợ không cách nào làm được.
Một khi đã như vậy, chỉ có thể từ từ mưu tính.
Hắn trấn an nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Khương Nhuế: "Vì sao không thể cả đời? Tiểu Thất nguyện ý dựa vào đại ca, đại ca chỉ biết vui vẻ."
Khương Nhuế rũ mi không nói chuyện.
Hoắc Trường Diệu lại nói: "Chuyện tối nay đều là đại ca sai, tiểu Thất đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho đại ca lần này, về sau không dám tái phạm."
Khương Nhuế bĩu môi: "Không tức giận."
"Không tức giận thì tốt, hôm nay trên đường đi về đi qua cửa hàng bách hoá, thấy trên tủ kính bày ra không ít sản phẩm mới, ngày mai buổi chiều tan học, đại ca đến đón em, sau đó ở trên đường mua chút đồ, để bồi tội, thế nào?"
"Không muốn mua." Khương Nhuế cự tuyệt.
"Vậy thì thảm rồi," Hoắc Trường Diệu cau mày phiền não nói: "Gần đây túi tiền của đại ca càng ngày càng béo, đang muốn mong tiểu Thất giảm béo cho nó, không bằng bán cho anh chút mặt mũi nhé?"
Nghe hắn hình dung, Khương Nhuế khóe miệng lộ ra một chút ý cười, nhưng rất nhanh nghĩ đến mình còn đang giận hắn, lại nghẹn lại, chỉ lẩm bẩm nói: "Sao anh cũng học người khác miệng lưỡi trơn tru thế?"
Hoắc Trường Diệu hơi hơi sửng sốt, thì ra những lời đó là miệng lưỡi trơn tru sao, khi hắn nói ra cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ là muốn dỗ cô vui vẻ mà thôi.
Trước nay không quen dùng ngôn ngữ tuỳ tiện, nhưng giờ phút này lại cảm thấy, nếu có thể làm cô nguôi giận, tuỳ tiện một chút thì thế nào?
Khương Nhuế lại nói: "Trở về nghỉ ngơi đi, em cũng muốn ngủ, chiều mai tổ học tập của bọn em có tiết thảo luận, không biết khi nào sẽ kết thúc, đại ca không cần tới tìm em."
"Được, vậy em sớm nghỉ ngơi một chút." Hoắc Trường Diệu gật gật đầu.
Hắn đi rồi, Khương Nhuế lại đi rửa mặt mới nằm xuống.
Bức màn trong phòng cô là thuần màu đen, sau khi tắt đèn, trong phòng không có một chút ánh sáng, cô trợn mắt nhìn một mảnh đen nhánh.
Tin rằng trải qua chuyện hôm nay, Hoắc Trường Diệu sẽ không còn ý niệm đẩy cô ra bên ngoài, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không.
Cô có thể cảm giác được, Hoắc Trường Diệu đối với cô cũng không thuần túy là tình anh em, nhưng hắn nếu không nói ra, cô cũng sẽ không chủ động đi làm rõ, cứ như vậy treo lên danh nghĩa vợ chồng, tên tuổi anh em, nếu có thể lâu dài là tốt nhất, nếu đến khi hắn giấu không được, vậy lại binh tới thì chắn, nước tới đất chôn đi.
Rất mau cô đã ngủ, cách một bức tường Hoắc Trường Diệu lại trằn trọc.
Lần đầu hiểu rõ tâm ý của mình, vừa rồi lo lắng dỗ tiểu Thất, chưa kịp tinh tế phẩm vị, lúc này tỉnh lại thần
(thần người/ đờ người)
đến, lại có chút chân tay luống cuống.
Thì ra thích một người là loại cảm giác này, giống như có người cầm chổi lông gà ở trong lòng khẽ ngẩy ngứa, không ngọn nguồn xao động bất an, lại nhảy nhót chờ mong.
Dạo trước tiểu Thất ngủ ở cách vách, hắn cũng không nghĩ nhiều gì, lúc này trong lòng lại ẩn ẩn có chút nóng nảy, cứ nhớ tới muốn đến gặp cô.
Hắn biết cái ý niệm này là không đúng, hơn nửa đêm chạy đến phòng tiểu cô nương, đã không phải từ tuỳ tiện ngả ngớn có thể diễn tả được, mà là chơi trò lưu manh.
Nhưng ý nghĩ như vậy áp xuống lại toát ra, cứ áp xuống rồi lại toát ra, quả thực không cho người ta sống yên ổn.
Hắn bỗng nhiên xốc chăn lên xuống giường, đến bên thông đạo giữa hai phòng, đứng trước tấm thư pháp hồi lâu, khi dưới chân ngo ngoe rục rịch, hắn đột nhiên quay đầu, cất bước đến phòng tắm, xả đầy bồn nước lạnh, người thanh tỉnh hẳn ra, không nên có ý niệm dọa chạy, ngủ sâu rồi cũng không được.
Ngày hôm sau trên bàn cơm, Khương Nhuế liền nhìn thấy trước mắt hắn hai mảnh thâm đen.
Vì đêm qua mới có tranh chấp, hai người mới bắt đầu nói chuyện thì còn có chút cứng đờ, khi bữa sáng nhanh kết thúc, mới khôi phục hòa hợp như trước.
"Ngồi xe đại ca đi." Thấy Khương Nhuế buông chiếc đũa, Hoắc Trường Diệu nói.
Khương Nhuế súc miệng, làm sạch khoang miệng xong, mới nói: "Không tiện đường mà, đại ca đưa em đi xong còn phải vòng lại một vòng lớn lận."
Hoắc Trường Diệu còn muốn nói nữa, cô vẫy vẫy tay đứng lên, cầm cặp sách đi ra ngoài, "Em đi trước đây, đại ca từ từ ăn, giữa trưa có thời gian thì ngủ chút đi, em thấy vành mắt của anh đã đen như gấu trúc rồi."
Hoắc Trường Diệu theo bản năng dùng đầu ngón tay sờ sờ trước mắt mình, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy đã nói trước rằng Hoắc Trường Diệu không cần đến tìm cô, mà khi Khương Nhuế cùng một đám bạn học bước ra cổng trường, liếc mắt một cái liền phát hiện ngoài cổng trường có chiếc xe ô tô quen thuộc, cửa sổ xe sau hạ xuống một chút, lờ mờ có thể thấy được nhan sắc quân trang bên trong.
Mấy nữ học sinh làm mặt quỷ nói với Khương Nhuế: "Úi dồi, giờ mới tan có tý thôi mà đã tới đón rồi đấy, Hoắc đại soái sẽ không nghĩ rằng chúng tớ dụ dỗ cậu chạy luôn đó chứ?"
"Các cậu không biết được đâu, lần trước Tố Tố ở lại chăm sóc vườn hoa, Hoắc đại soái cũng đã tới đi tìm rồi đấy."
"Thật là một khắc cũng không rời được nha." Mấy người cười trêu ghẹo.
Tuy nói hiện giờ tôn trọng tự do yêu đương, phản đối ép duyên, nhưng nhìn một đôi Hoắc gia này, hình như tình cảm cũng rất tốt, tự nhiên sẽ không có người không có mắt, nói vài lời không xuôi tai.
Chuyện hai người vốn dĩ có thân phận anh em, với những nữ sinh này càng không phải là vấn đề, phải biết rằng, hiện giờ học sinh và thầy cô kết hôn cũng không ít, anh em kết nghĩa ít ra vẫn cùng một thế hệ.
Khương Nhuế nói giỡn với các nàng vài câu, chào tạm biệt nhau xong, liền đi đến chỗ Hoắc Trường Diệu, "Không phải đã nói không cần tới đón em sao?"
"Buổi chiều ra ngoại thành, lúc quay về tiện đường mà thôi." Hoắc Trường Diệu dịch sang bên cạnh một chút, lại nói: "Không đi cửa hàng bách hoá dạo thật sao?"
Khương Nhuế lắc đầu, "Gần đây em không muốn mua gì cả, có lẽ vài ngày tới lại muốn đi."
"Vậy mấy ngày sau anh lại hỏi em." Hoắc Trường Diệu nói.
"Đại ca gần đây phát tài hả? Sao luôn muốn tiêu tiền vậy?"
Hoắc Trường Diệu thoáng kéo kéo khóe miệng, bởi vì trừ việc mua tặng đồ từ bên ngoài, hắn còn chưa nghĩ ra được cách gì làm cô vui vẻ, chỉ phải nói: "Chắc là thế."
Trở lại biệt thự Hoắc gia, Hoắc Trường Lâm và Hứa Hán Sinh trùng hợp cùng nhau đến, còn chưa tới giờ ăn cơm, bốn anh em ở ngồi dưới mái che nắng trong hoa viên.
Hoắc Trường Lâm tới tìm Hoắc Trường Diệu thương lượng với hắn vấn đề đã nói trước đây, việc làm xưởng dệt may.
Khương Nhuế đối với chuyện này không có hứng thú lắm, ngồi ở một bên ăn điểm tâm Tây Dương.
Điểm tâm này làm thật tinh xảo, một cái bánh chỉ lớn bằng nửa lòng bàn tay, rất nhanh cô đã ăn xong rồi, đang chuẩn bị vào trong phòng lấy thêm một phần, Hoắc Trường Diệu một bên nói chuyện với Hoắc Trường, một bên thì đẩy phần bánh mình chưa hề đụng đến qua cho cô, ngoài miệng không quên dặn dò một câu: "Đừng ăn quá nhiều, lát nữa ăn cơm rồi."
Khương Nhuế liên tục gật đầu: "Đã biết." Lời thì đáp ứng, nhưng động tác lại không chậm chút nào.
Một trận gió thổi tới, thổi vài sợi tóc đến bên miệng, dính ở trên môi, cô hư một tiếng, hai tay lại không tiện, đang muốn cọ cọ lên vai, bên cạnh liền duỗi lại một bàn tay, chỉnh tóc cô tử tế vén ra sau tai.
"Cảm ơn đại ca." Khương Nhuế đầu cũng không nâng, tiếp tục ăn điểm tâm.
Chỉ trong một chốc, hai phần đều ăn xong hết, cảm thấy trên tay có chút dính nhớp, nói một tiếng liền vào nhà rửa tay.
Hoắc Trường Diệu nhìn cô chạy xa, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Sẽ không ở trong phòng ăn vụng chứ?" Nói xong, không đợi Hoắc Trường Lâm và Hứa Hán Sinh phản ứng, đứng lên cũng vào phòng.
Hoắc Trường Lâm đang nói được một nửa, lại cùng Hứa Hán Sinh hai mặt nhìn nhau.
"Lục đệ, em có cảm thấy đại ca với tiểu Thất có chút kỳ lạ không?"
Hứa Hán Sinh không cảm thấy cái gì, nói: "Lúc trước đại ca nói mình làm huynh trưởng không đủ xứng chức, gần đây đối xử với tiểu Thất quan tâm hơn trước rất nhiều."
Hoắc Trường Lâm hơi hơi nhướng mày, cho nên đây là anh trai yêu thương em gái sao?
Lúc nói chuyện với cậu toàn bộ quá trình đều chú ý tiểu Thất, thấy cô ăn xong điểm tâm, liền đưa phần của mình qua, nhìn tóc cô rối loạn, thủ pháp thành thạo mà chỉnh lại, đến việc người ta rửa cái tay cũng không yên tâm, muốn đi cùng coi một chút.
Đây là anh trai yêu thương em gái ư? Sao cậu không yêu tiểu Thất đến loại trình độ này?
Hoắc Trường Lâm nhìn Hứa Hán Sinh không hề thấy cái gì khác thường, nghĩ trong lòng: Lão lục a, em là thằng đàn ông độc thân, còn chưa biết hơi gái, nên không có kinh nghiệm, nhị ca không trách em mắt mù đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Hán Sinh: Cho nên đây là muốn cho nhau thương tổn sao?:)
Lời editor:
Các nàng nói thật cho ta nghe đi, khi đang đọc truyện mà tự nhiên ta nhảy vào một câu các nàng có thấy khó chịu không? Nếu có thì ta sẽ không chen vào nữa, để các nàng an tâm yên ổn đọc truyện =""=
Nhân tiện, ta muốn có người hợp tác!!! Làm edit, còn ta chuyển nghề sang beta!!!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
16/07/2019 – Hoàn thành.