Editor: Bắc Chỉ.
Từ khi có phòng kính, ngoại trừ một ngày ăn cơm ba bữa với buổi tối nghỉ ngơi, thời gian còn lại, Khương Nhuế đều ở trên lầu.
Qua vài ngày, khi Hoắc Trường Diệu trở về cũng không cần hỏi, người hầu đã báo cáo cho hắn, thái thái ở lầu ba.
Hắn có chút bất đắc dĩ, có thể thấy tiểu Thất thích như vậy, trong lòng lại có chút vui sướng.
Gần tới cuối năm, công việc trong biệt thự Hoắc gia dần dần lu bù lên, ngày thường người lui tới cũng nhiều, không phải tới gặp Hoắc Trường Diệu, thì lại đến nhà sau chúc tết lão thái thái Vương thị.
Chuyện con cái lúc trước, từ khi nổi lên tranh chấp với Hoắc Trường Diệu, Vương thị đến nay vẫn luôn không thấy hắn, cả khi Khương Nhuế đi thỉnh an vấn an, cũng không nóng không lạnh, hoàn toàn không thân thiện như thời gian trước.
Khương Nhuế cũng không thấy sao cả, dù sao cô cũng chỉ đi ngang qua sân khấu, Vương thị bằng lòng gặp cô, thì đi vào nói nói mấy câu, không muốn thấy, ở ngoài cửa lượn một vòng rồi quay về.
Nhưng thật ra Hoắc Trường Diệu nghe người hầu nói cô ở chỗ Vương thị, lén xin lỗi với cô, còn nói sau này không cần thường xuyên đến vấn an nữa.
Người tới chúc tết Vương thị, hơn phân nửa là thái thái tiểu thư ở công quán* trong phủ, thỉnh thoảng Khương Nhuế nhìn xuống dưới qua cửa kính, mỗi ngày tới tới lui lui, có thể thấy một nhúm người.
*Công quán:
Theo từ điển Hán Nôm, công quán là nhà trọ của chính phủ lập ra tại các địa phương, làm chỗ nghỉ ngơi cho các công chức đi công tác, nhưng các nàng có thể hiểu là đệ trạch, nhà phụ của Hoắc gia.
So với các năm trước, người năm nay, số lượng cô gái trẻ tuổi nhiều hơn trước, một đám thanh xuân đa dạng, tươi đẹp xinh đẹp, làm hoa viên trong biệt thự Hoắc gia tăng thêm không ít nhan sắc.
Khương Nhuế không phải chưa hiểu việc đời, nhìn trạng thái này liền biết, lúc trước Vương thị trầm mặc không phải là hết hy vọng, mà là ngầm tích trữ sức lực.
Bà thật sự chuẩn bị cưới di thái thái cho Hoắc Trường Diệu, bây giờ chính là đang chọn người đấy.
Khương Nhuế nằm trên ghế, ghế nằm bằng trúc lung lay.
Không biết chờ Hoắc Trường Diệu hiểu được diễm phúc của mình, tâm tình sẽ thế nào?
Nhà ấm trồng hoa bỗng nhiên có động tĩnh khác, Khương Nhuế ngồi dậy liếc nhìn, chỉ thấy một đứa bé không biết chạy tới khi nào, nhìn quần áo của nhóc, hẳn là tiểu thiếu gia nhà nào đó, lúc này đang đứng trước một gốc cây hoa sơn trà, duỗi tay bẻ gẫy.
Cô đứng dậy đi qua, "Cháu đang làm gì thế?"
Đứa bé kia hoảng sợ, sau đó ngẩng cao đầu lên, vênh mặt hất hàm sai khiến, "Ê, mau ngắt đóa hoa kia cho ta!"
Đứa bé không lễ phép như vậy, Khương Nhuế còn chưa từng gặp qua, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống, "Cháu là con nhà ai?"
"Cô quản ta là ai á, ta phải lấy được đóa hoa kia, ngắt xuống cho ta nhanh lên, bằng không ta bảo dì bà cắt bớt tiền công của cô!"
Thoạt nhìn là thân thích của Vương thị, Khương Nhuế khẽ cười một tiếng, thong thả ung dung nói: "Muốn ta lấy đóa hoa kia cho cháu không phải không được, đây là bồn hoa sơn trà tên là mâm ngọc kim hoa, mới vừa tạo ra được chủng loại mới, vì để nó nở hoa, thợ hoa đã tốn không ít công sức, giá gốc là mấy chục khối đại dương. Như vậy đi, ta sẽ khuyến mãi cho cháu một chút, cháu đưa hai mươi khối đại dương, ta sẽ đưa cả bồn hoa này cho cháu."
"Cô hù dọa ai? Một chậu hoa nát mà đòi hai mươi khối đại dương, thiếu gia ta càng muốn ngắt!" Đứa bé kia đẩy Khương Nhuế một cái, quay người túm cánh hoa.
Khương Nhuế vươn một tay, chống lại đầu nhóc, hành động nhìn như tiện tay, nhưng lại làm đứa bé kia nửa bước khó tiến, chỉ có thể giống rùa đen quăng quẩy đôi tay, khó thở lại duỗi chân đá cô, nhưng bởi vì chân ngắn, đến cái góc áo của Khương Nhuế cũng chưa đụng tới được.
Nhóc tức giận đỏ mặt lên, la to.
Tiếng động dẫn tới dưới lầu đi lên vài người, người đi vào đầu tiên kia Khương Nhuế chưa gặp qua, nhìn dáng vẻ chắc là bà vú của đứa bé này, vừa đến đã liền môm kêu tiểu tổ tông, kéo đứa bé lại ra phía sau mình, câu đầu tiên hỏi là ai ăn hiếp nhóc.
Đứa bé được tự do, lại muốn tới đánh Khương Nhuế, bị người hầu biệt thự Hoắc gia ngăn lại.
Bà vú kia nhìn Khương Nhuế, sắc mặt rất không tốt, "Đây là thế nào vậy hả, biệt thự Hoắc gia lớn như vậy, thế mà mặc kệ một người lớn bắt nạt trẻ con sao?"
Khương Nhuế cảm thấy có chút ý tứ, nhướng mày nhìn bọn họ hai lần, cũng học ngữ khí của mụ nói với Lý mẹ: "Đây là thế nào vậy hả, cái dạng người gì cũng dám đến làm khách biệt thự Hoắc gia, chẳng lẽ khách khứa bây giờ đều thịnh hành loại này sao, mới lên liền đánh chủ nhà người ta?"
"Ai biết được, thái thái có bị thương nơi nào không ạ?" Lý mẹ hỏi cô.
Khương Nhuế thấy đứa bé kia tức giận trừng mắt nhìn mình, cố ý khinh miệt mà ngưỡng cằm, "Một nhóc con như thế, tới một người đánh một người, tới hai người đánh cả hai."
Bà vú nghe xong lời nói, rõ ràng trong lòng tức giận, nhưng lúc này từ trong lời nói của Lý mẹ biết được thân phận của cô, thì không dám nói cái gì thêm, trên mặt chỉ có chút bất bình.
Nhóc con lại không chịu nổi bị chọc giận, lập tức hét lên: "Cô chính là Hoắc thái thái không đẻ được con đó sao?! Cô chờ đó cho ta, dì bà muốn chị ta làm di thái thái của Hoắc đại soái, chờ chị ấy sinh con, ngươi liền bị đuổi ra ngoài!"
Trên mặt Khương Nhuế còn chưa có biểu tình gì, Lý mụ thì lại trầm mặt, cùng một người hầu khác kẹp lấy tay thằng bé, cơ hồ là dẫn nhóc xuống lầu.
Đứa bé kia gào thét không khác gì giết heo.
"Các ngươi làm gì vậy? Làm gì thế hả! Mau buông thiếu gia nhà ta ra!" Bà vú ở phía sau gấp đến mức dậm chân.
Thấy bà chạy chậm đều theo sau, Khương Nhuế kêu người lại, hạ giọng âm dương quái khí nói: "Quản tốt thiếu gia nhà ngươi, lần sau lại đi lạc để ta gặp được, cũng không dám bảo đảm sẽ phát sinh chuyện gì đâu."
Bà vú kia rõ ràng bị kinh hách, nhìn ánh mắt Khương Nhuế, giống như nhìn độc phụ âm hiểm gì vậy, vội vội vàng vàng xuống lầu, dưới chân bị vướng một cái, thiếu chút nữa trực tiếp lăn xuống.
Khương Nhuế ở phía sau nhìn hết thảy.
Không bao lâu, Lâm mụ ở chỗ Vương thị đi đến nhà trước, nói Vương thị có chuyện muốn nói với cô, mời cô đi đến nhà sau một chuyến.
Khương Nhuế nằm ở trên ghế nằm chậm rì rì lắc lư, quay đầu nhìn bà, ờ hững nói: "Ta đến việc sinh con cũng không được, nào có mặt mũi gì đi gặp mẹ? Lâm mụ vẫn là trở về đi."
Lâm mụ thấy thế, chỉ phải ngượng ngùng lui ra. Tuy rằng bà là người của Vương thị, nhưng cũng nhìn thấy rõ ràng, chủ nhân chân chính ở biệt thự Hoắc gia này, là đại soái, mà trước mắt thái thái lại là thượng bảo đại soái phủng ở lòng bàn tay, cô không muốn đi gặp lão thái thái, người hầu các bà nào dám nói thêm cái gì đâu.
Sau khi Lâm mụ trở về không lâu, Lý mụ liền lặng lẽ tới nói với cô, Vương thị tức giận.
Tức giận thì tức giận.
Lúc trước Khương Nhuế khách khách khí khí với bà, một là Vương thị cũng khách khí với cô, thứ hai tính tình Phan Tố Tố chính là như vậy. Bây giờ Vương thị rõ ràng không khách khí với cô, Khương Nhuế cũng lười đến làm bộ ủy khuất cầu toàn, huống hồ, chuyện này rõ ràng không phải ép dạ cầu toàn có thể giải quyết, sẽ chỉ làm người ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Chờ đến đêm Hoắc Trường Diệu trở về, Khương Nhuế trực tiếp nói với hắn: "Hôm nay em làm mẹ tức giận."
Hoắc Trường Diệu đã nghe chuyện phát sinh hôm nay, sờ sờ đầu cô, nói: "Không liên quan đến em, đừng để ở trong lòng. Nếu mẹ tức giận, về sau, em không cần đến nhà sau đi vấn an nữa, đỡ làm bà tức giận thêm."
Hắn nói lời này là sợ Vương thị tức giận, trên thực tế rõ ràng là giữ cho Khương Nhuế, sợ cô đi đến nhà sau, lại bị Vương thị răn dạy.
Khương Nhuế cười cười, đẩy tay hắn ra, bực bội nói: "Đại ca đừng có sờ đầu em suốt thế, kiểu tóc mới làm cũng bị anh sờ cho rối cả rồi."
Hoắc Trường Diệu hơi hơi cong cong khóe miệng: "Hôm nay có bị thương không?"
Khương Nhuế kéo dài ngữ điệu: "Thương thế thì không có, chỉ là cậu em vợ tương lai của đại ca cũng quá hung dữ rồi, nên không biết chị dâu tương lai thế nào đây."
Hoắc Trường Diệu chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: "Cái gì mà chị dâu cậu em vợ, nói như vậy em cũng tin?"
"Cũng không phải là em nói," Khương Nhuế dẫu dẫu miệng, "Đứa bé kia hôm nay gào lớn tiếng như vậy, toàn bộ người công quán đều biết cả, mẹ chuẩn bị để chị gái thằng nhóc đó làm di thái thái đấy."
Không đợi Hoắc Trường Diệu nói chuyện, cô lại híp mắt nhìn hắn, ngữ điệu mang theo trêu chọc, "Vừa rồi em bẻ đầu ngón tay tính tính, dựa theo bối phận, chị thằng nhóc kia phải gọi đại ca một tiếng cậu họ, thế nhưng cô ấy là do di thái thái sinh, về huyết thống thì cũng không có quan hệ gì, chắc là cũng không quan trọng."
Hoắc Trường Diệu nhíu mày, thấy biểu tình nhìn như không sao cả của cô, lại đau lòng một trận, "Đại ca biết em chịu ủy khuất, chuyện này anh sẽ nói rõ ràng với mẹ."
Hoắc Trường Diệu không có cách nào lý giải, càng không thể nhận đồng cách làm của Vương thị, lúc trước cơ hồ là bà hiệp* ân cầu báo, bức tiểu Thất gả cho hắn, hai người vốn là anh em, miễn cưỡng mà thành vợ chồng, bây giờ lại đưa ra yêu cầu muốn hắn cưới di thái thái? Còn mặc kệ người khác làm bại hoại thanh danh của tiểu Thất.
*Hiệp ( 俠):
Phàm những người vì nghĩa mà cứu giúp người gọi là hiệp.
Nên có thể hiểu là Vương Thị vì cái tình nghĩa cứu giúp cưu mang tiểu Thất cái đó bà ấy cho là ân tình Hoắc gia cho tiểu Thất mới có được, mong tiểu Thất báo đáp.
Có thể nói, cả đời hạnh phúc của tiểu Thất, đã biến mất trên người hắn- Hoắc Trường Diệu, vô luận như thế nào, đời này hấn đều nên kính cô đau cô, huống chi, bây giờ hắn đối với cô đã là yêu, sớm đã vượt qua cảm tình anh em, trong mắt căn bản không chứa được ai khác nữa.
Hắn không thể cô phụ tiểu Thất, nhưng cũng không thể trách cứ Vương thị, bởi vì bà là mẹ hắn, bà làm hết thảy những điều này, đều vì đánh lên danh nghĩa tốt đẹp cho hắn.
Khương Nhuế giương mắt nhìn hắn, cô có thể cảm giác được hắn buồn rầu phiền muộn.
Thời điểm lưỡng nan như vậy, hắn có nghĩ tới cưỡng bách cô hay không, để hai người làm vợ chồng chân chính, muốn cô vì hắn mà sinh con đẻ cái? Hoặc là, có từng vì đề nghị của Vương thị mà động tâm hay không?
Chả nhẽ cho đến bây giờ, hắn vẫn lấy thân phận huynh trưởng ra để đối tốt với cô hay sao, sẽ không cảm thấy phiền chán gì sao?
"Nhưng đại ca, nói chung anh vẫn cần một đứa con." Cô bỗng nhiên nói.
Hoắc Trường Diệu nhướng mày, véo mặt cô, "Em tuổi còn trẻ, suy nghĩ không sâu. Ai nói muốn có con thì phải tự mình sinh, chẳng lẽ không nhìn ra em với lão lục, anh cùng lão nhị khác nhau cái gì? Muốn có con, về sau thu dưỡng mấy đứa là được rồi. Nếu không được, đợi lão nhị có con thì nhận lấy một đứa nuôi dưới danh nghĩa của chúng ta, lão nhân trong tộc càng không lời nào để nói, cái đầu dưa nhỏ của em không cần phải suy xét vấn đề này."
Khương Nhuế quan sát biểu tình của hắn, dường như muốn nhìn kỹ cái gì, một lát sau rũ mắt nhẹ giọng nói: "Anh đừng gạt em."
Hoắc Trường Diệu trả lời lại là véo cô một chút, niết xong lại cảm thấy niết trọng, lại dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa.
"Dám nghi ngờ lời đại ca, nên phạt."
Hoắc Trường Diệu quả thực đi tìm Vương thị nói chuyện này.
Vương thị nhân lúc Khương Nhuế bị khách bắt nạt tới cửa, lại không tới thấy cô đến bồi tội, chính cơn giận còn sót lại chưa tiêu, thấy hắn, mặt không phải mặt, mũi không phải mũi (?).
(Không nhìn mặt mũi ư?)
"Anh tới làm gì? Bây giờ các người lớn cả rồi, tôi sai xử cái gì cũng không thèm nghe, còn tới gặp bà già này làm gì?"
"Mẹ, chuyện buổi chiều, tiểu Thất không sai." Hoắc Trường Diệu nói.
Vương thị đang muốn phản bác răn dạy, Hoắc Trường Diệu nói: "Đứa trẻ kia la to, nói tiểu Thất không thể sinh con, mẹ, loại lời này là từ trong miệng ai mà ra?"
Vương thị ngậm miệng một chút, biểu tình trên mặt có vài phần mất tự nhiên, nhưng bà rất nhanh ưỡn thẳng sống lưng, nổi giận đùng đùng nói: "Anh đây là muốn chất vấn tôi? Lời này lại không phải là tôi nói, là chính anh nói hai anh chị sẽ không có con, vậy không phải không thể sinh con thì là cái gì!"
"Thì ra không có con cái, chính là không thể sinh," Hoắc Trường Diệu sắc mặt bình tĩnh gật gật đầu, "Ngày mai con sẽ cho người thả tin, không phải tiểu Thất không thể sinh, mà là con không thể sinh."
"Anh ——" Vương thị trừng lớn mắt, một hồi lâu mới thất thanh reo lên: "Tôi thấy anh thật là điên cuồng! Một đứa Phan Tố Tố thôi mà làm anh mê đến thần hồn điên đảo, lớn động xây dựng cái phòng kính gì đó, anh xem anh dung túng cô ta thành cái bộ dáng gì đi! Bây giờ đến lời tôi nói cũng không nghe, trong mắt anh có còn coi tôi là mẹ sao? Không được, không thể để như vậy được, anh nhất định phải cưới thêm di nương, hương khói Hoắc gia chúng ta không thể đoạn ở trên người nó (KN)!"
Hoắc Trường Diệu khẽ nhíu mày, "Phòng kính là con muốn xây, cần gì phải liên lụy tiểu Thất? Chuyện con cái mẹ cũng không cần nhắc lại, con sẽ không đồng ý, nếu mẹ muốn cháu trai, chờ năm sau, con sẽ thu dưỡng hai đứa."
Vương thị thở hồng hộc nói: "Thu dưỡng thì sao có thể là tôn tử (cháu trai) Hoắc gia?"
Hoắc Trường Diệu nói: "Vậy mẹ có thể chờ mấy năm, chờ lão nhị kết hôn, con em ấy cũng là tôn tử Hoắc gia."
"Đó là tôn tử của Liễu Phiêu Phiêu, có quan hệ gì với Hoắc gia chúng ta hả! Trường Diệu, con đây là muốn bức tử mẹ a, con với người cha ma quỷ kia không khác gì nhau, vì một đứa con gái thôi mà mặt trong mặt ngoài đều vứt bỏ!" Vương thị tức giận đến đấm ngực dậm chân.
Hoắc Trường Diệu rũ mắt nghe bà mắng một trận, cuối cùng nói: "Những việc này không liên quan đến tiểu Thất, lúc trước là mẹ muốn em ấy xung hỉ cho con, nói đến cùng em ấy mới là người bị hại, hy vọng mẹ đừng tức giận đến em ấy, hôm khác con lại đến thăm mẹ."
Vương thị cầm chén trà nện ở trên người hắn, "Cút, cút!"
Lời editor:
Edit đến đây thực sự rất thương Hoắc Trường Diệu, hy sinh tất cả, cái gì cũng ôm về phía mình, lúc nào cũng treo câu "Không liên quan đến em ấy". Thực sự rất cảm động, rất đàn ông!!! Muốn khóc...
07/08/2019 – Hoàn thành.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~